Chương 21: Đồng Đồng sốt cao
Tác giả: Mê Dạng Đích Đản Tiên Sinh
Editor: Lân ú nu - lanbeomapdit
Lưu ý: truyện có cảnh bạo lực và ngôn từ thô tục xin hãy cân nhắc trước khi đọc!
...
Phương Đồng thật sự đã bị lăn lộn quá tàn nhẫn, Hàn Lôi đi lấy nước lạnh xoa xoa hai cánh mông nóng rát mới dễ chịu đôi chút.
Bữa tối cũng được Hàn Lôi ôm ăn ở trên giường, xương sườn hầm khoai tây nóng hầm hập, ăn xong mới khôi phục chút tinh thần.
Cảm giác nóng rát của nước gừng đã hết, chỉ là huyệt khẩu vẫn còn đỏ, Hàn Lôi lại đi nấu nước cho tiểu tức phụ nhi tắm, nào biết mới dính một chút nước ấm thì cảm giác cay nóng cào tâm cào phổi lại quay về làm cho Phương Đồng không nhịn được lại khóc một trận, tiếng khóc nức nở đáng yêu thật làm Hàn Lôi mềm cả người.
Hơn nửa đêm, Hàn Lôi đang ngủ yên ổn lại mơ thấy mình đang ôm một cái lò nung, sợ tới mức giật mình tỉnh lại, phát hiện nam hài trong lòng ngực cả người ướt đẫm thở hổn hển, nóng đến phỏng tay, hắn gấp gáp đốt đèn dầu lên xem.
"Đồng Đồng, Đồng Đồng, em sao vậy?" Hàn Lôi xoa xoa khuôn mặt cậu, lòng bàn tay chạm đến đâu đều nóng phỏng tay.
Cả người Phương Đồng đều ửng hồng, miệng nhỏ liên tục thở dốc, rõ ràng toàn thân đã nóng như than lửa lại không ngừng rùng mình, mơ hồ cảm thấy như Hàn Lôi muốn cách xa cậu, yếu ớt nói: "Ca...anh đừng đi...em lạnh..."
Hàn Lôi biết cậu đã sốt cao, lấy chăn bó chặt người cậu, ôm vào trong ngực rồi vội đi đến cửa phòng đệ đệ gõ cửa.
Hàn Xuyên ngủ như chết, tiếng gõ cửa lại làm Trì Hàm tỉnh giấc, nàng sửa sửa quần áo rồi mở cửa, liền nhìn thấy thân ánh Hàn Lôi cao lớn đứng trong hành lang tối om đang gấp đến độ xoay vòng vòng.
"Có chuyện gì vậy Lôi Tử?" Trì Hành nhanh tay thắp đèn, liền nhìn thấy nhi tử đang bị bó chặt trong chăn, lập tức khẩn trưởng: "Đồng Đồng sao thế này?"
"Nương, Đồng Đông nóng lắm, cần phải gọi thầy thuốc tới thôi, hay nương ở nhà chăm sóc cho em ấy, ta đi gọi thầy thuốc." Thằng nhóc Hàn Xuyên kia kêu mãi cũng không tỉnh, Hàn Lôi cũng không thèm kêu nữa, vừa muốn ôm Phương Đồng về phòng liền nghe người trong lòng ngực vừa thở mạnh vừa nói: "Ca...anh đừng đi...em lạnh lắm..."
Phương Đồng cảm thấy lạnh đến thấu xương, chỉ có hơi ấm của nam nhân làm cậu một tấc cũng không muốn rời khỏi, đầu đã bị sốt đến mơ hồ cũng không quên gọi tên trượng phu.
"Hay là kêu cha con đi gọi đi!" Trì Hàm biết đại nhi tử chắc chắn sẽ không để cho phụ nữ như nàng nửa đêm ra cửa, liền muốn đi gọi Hàn Hổ thức dậy.
"Cần tôi giúp đỡ gì không?" Qúy Duẫn nghe được động tĩnh ngoài hành lang, vừa đi ra liền thấy Phương Đồng vì sốt mà cả mặt đỏ bừng, chủ động xin ra trận nói: "Tôi đi kêu thầy thuốc, chân tôi dài, chạy nhanh."
Hàn Lôi cảm kích gật đầu, cũng không quan tâm chuyện để cho khách nửa đêm còn giúp mình, vừa lúc Qúy Duẫn chuẩn bị rời đi thì Hàn Xuyên cuối cùng cũng thất tha thất thểu từ trong phòng lao ra, trong tay còn nắm chặt lưng quần, hoảng loạn nói: "Chuyện gì, tiểu tẩu tử bị bệnh hả? Để em đi kêu thầy thuốc!"
Nói xong vừa chạy vừa mang giày, cũng không rảnh lo đau đớn trên mông, lao ra cửa lớn nhanh như chớp, nhắm thẳng nhà của thầy thuốc Vương chạy đi.
"Nào, uống chút nước để hạ nhiệt." Qúy Duẫn pha một cốc nước lớn đưa tới, Hàn Lôi ôm người ngồi ở gian chính, nhận lấy cốc nước đút cho Phương Đồng, tay chân bất cẩn làm đổ nước xuống chăn, cuối cùng Trì Hàm cầm muỗng đút cho cậu từng ngụm, miễn cưỡng mới uống được hơn nửa ly.
Uống nước xong lại ôm về phòng, lúc này cả nhà đều đã tỉnh, Trì Hàm đi theo vào phòng chăm sóc, Hàn Lôi mặc kệ còn có nương trong phòng, chui vào trong ổ chăn ôm tức phụ nhi.
Cả người nam hài nóng đến dọa người, nóng đến Hàn Lôi phải sợ hãi, nhớ lại buổi chiều Phương Đồng mắc mưa hắn còn ở trong sân đánh cậu, về phòng lại lăn qua lộn lại một phen, hắn hận không thể chọc mình hai đao, để cho hắn chịu nổi đau thay tiểu tức phụ nhi.
Hàn Xuyên đẩy mạnh cửa nhà, còn chưa vào đến nhà đã gào lên: "Làm sao đây! Thầy thuốc Vương không ở nhà! Nói là đưa tức phụ nhi về nhà mẹ đẻ rồi!"
Đầu Hàn Lôi oanh một tiếng, gấp đến độ giọng nói cũng run run: "Nương, phải làm sao đây? Hay ta đưa Đồng Đồng lên thành phố, chỗ đó có nhiều trạm xá, chắc hẳn sẽ có thầy thuốc!"
"Ừ, mặc quần áo cho Đồng Đồng đi, để Xuyên Tử đi với con, các con đi đường cẩn thận." Trì Hàm nghẹn nước mắt gật đầu, từ trong rương lấy ra một bộ áo quần dài, Hàn Lôi đỡ người để nương giúp cậu mặc áo quần.
"Đồng Đồng em cố gắng một chút, ca mang em đi tìm thầy thuốc, ngoan." Nam hài mềm như sợi mì dường như chịu không nổi nữa, nhắm chặt mắt mềm oặt nằm trong lòng nam nhân, Hàn Lôi gấp đến độ mắt đỏ rần, vội giúp cậu mang vớ, bọc chăn mỏng đem người ôm vào trong ngực, vừa nhỏ nhẹ an ủi vừa đi nhanh ra ngoài.
Hô hấp Phương Đồng càng ngày càng nặng, Hàn Xuyên ở ngoài sân đã chuẩn bị xe ngựa xong, Qúy Duẫn chặn Hàn Xuyên ngay cổng.
"Đồng Đồng đã nóng đến ngất lịm luôn rồi, đi lên Tây Dương mới có bệnh viện lớn, bằng không đầu óc sẽ bị cơn sốt làm hỏng mất." Vừa rồi Qúy Duẫn về phòng cầm theo áo khoác, vừa đi vừa nói với Hàn Lôi: "Tôi đi cùng với mọi người, đường đi bệnh viện tôi khá quen thuộc, để Xuyên Tử ở nhà đi."
Hàn Lôi thở dài một hơi, trịnh trọng đáp ứng, Trì Hàm từ trong phòng cầm áo khoác vội vàng chạy ra phủ thêm cho Hàn Lôi, lại xách thêm chạn đèn dầu tới, lo lắng nói: "Ban đêm lạnh, con mặc vào cho ấm đừng để nhiễm bệnh!"
"Tiền còn không lấy mà đòi đi bệnh viện à?" Hàn lão hán từ trong phòng cầm bao tiền đi ra, nhét vào trong túi nhi tử, trầm giọng dặn dò nói: "Trời tối đi đường nhớ cẩn thận!"
Hàn Lôi "Vâng vâng" đáp ứng hai tiếng, sải dài chân bước ra sân, Quý Duẫn theo sát sau đó lên xe ngựa, cầm dây cương nói: "Để tôi đánh xe, anh ôm Đồng Đồng đi."
"Tiên sinh, ca, hai người cẩn thận!" Hàn Xuyên từ trong nhà hét vọng ra.
"Biết rồi! Mày ngoan ngoãn ở nhà đi!" Trong lòng Hàn Lôi chỉ còn tức phụ nhi, Qúy Duẫn nói hắn chuẩn bị một tiếng liền nắm chặt dây cương đánh vào mông ngựa, ngựa lớn hí vang một tiếng, rải bước chạy.
"Qúy tiên sinh đánh xe cũng rất lành nghề!" Bánh xe xóc nảy làm Hàn Lôi dần tỉnh táo, kinh ngạc cảm thán.
"Tôi lớn lên ở một thôn nhỏ." Qúy Duẫn hết sức chăm chú nhìn chằm chằm con đường phía trước, ấm áp nói: "Đừng gọi tôi là tiên sinh nữa, gọi tên Qúy Duẫn là được rồi."
"Hầy, lần nào xảy ra chuyện cũng là anh giúp ta, thật không biết nên trả ơn như thế nào mới tốt." Hàn Lôi bọc tức phụ nhi trong chăn kín mít ôm chặt vào lòng, ngoài miệng thì nói chuyện với Qúy Duẫn nhưng đôi mắt một giây cũng không rời khỏi khuôn mặt nam hài.
"Gia đình của anh đã giúp tôi rất nhiều." Qúy Duẫn nói thẳng: "Ăn ở miễn phí, có cơm rồi còn có thịt, mọi người nuôi tôi béo lên luôn rồi."
"Ha ha..." Hàn Lôi được khen có chút ngượng ngùng, nương theo ánh trắng cẩn thận nhìn Đồng Đồng, đáp lời: "Nói mấy chuyện khách khí này làm gì."
Đêm hôm khuya khoắt, một chiếc xe ngựa gấp gáp chạy đi, nếu nhà ai đi tiểu đêm nghe được chắc chắn sẽ bị tiếng động dọa nhảy dựng.
Phương Đồng bị bọc chặt chẽ trong chăn chỉ chừa mỗi khuôn mặt, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, trông cả người như nhỏ đi một vòng. Hàn Lôi cực kì hối hận, hận không thể tát bản thân một cái thật mạnh, bàn tay đặt lên vầng trán nóng hổi vì sốt cao, nhịn không được mà nhỏ giọng gọi cậu: "Đồng Đồng... Đồng Đồng...ca xin lỗi em...về sau ca sẽ không khi dễ em nữa...ca xin lỗi em..."
Phương Đồng đã bị sốt đến mơ hồ, cũng không biết là có nghe được gì hay không, qua một hồi lâu bỗng nhiên liên tục mê sảng lầu bầu: "Lôi Tử ca...thực xin lỗi...cha..."
Hàn Lôi vừa lúc cúi đầu dán vào mặt cậu, nghe thấy lời này hốc mắt nóng lên thiếu chút nữa đã rớt nước mắt.
Nếu thật sự bị sốt biến thành một bé ngốc nghếch hắn cũng muốn nuôi cậu cả đời, hắn không cần gì cao siêu, chỉ muốn ôm người trong lòng đến đầu bạc răng long...
Hàn Lôi không nhịn được suy nghĩ vớ vẩn, nghĩ xong lại tự mắng bản thân một hồi, để tức phụ nhi của mình vì một cơn sốt mà qua đời thật sự không phải là nam hán tử, đầu hắn lúc này rối như tơ vò, cực kì khó chịu.
Từ thôn Bạch Thạch đi đến bệnh viện trên thành phố phải chạy mất tầm một tiếng đồng hồ, vì đi vào ban đêm nên đi chậm hơn một chút, chờ đến khi hai người vọt vào phòng cấp cứu thì Phương Đồng đã sốt đến 40.2 độ.
Bác sĩ trực ban khám bệnh, Hàn Lôi vẫn luôn ôm người vào trong lòng không xa rời dù chỉ nửa bước, thẳng đến khi hộ sĩ muốn cởi quần tiêm thuốc hạ sốt vào mông Hàn Lôi mới choáng váng một chút, lúc này hắn mới chịu đem người đặt lên giường bệnh.
Nam hài da thịt non mịn ở cũng với nam nhân nhìn qua liền biết là nông dân thường xuyên lao động tay chân có chút không được hòa nhập, bên cạnh còn có thêm một vị khác cao lớn anh tuấn lại trông rất thư sinh, hộ sĩ nhìn ba người này đánh giá vài lần vẫn không thấy có chút ăn nhập nào, hắn cũng mặc kệ cợi quần Phương Đồng ra.
"Ui cha!" Hộ sĩ còn đang tiêu độc cho kim tiêm, vừa nhìn thấy đã hoảng sợ: "Sao lại đánh trẻ con thành cái dạng này chứ!"
Phương Đồng lộ ra phần mông sưng tím tái, không cần suy nghĩ cũng biết là ai đánh, Hàn Lôi nhìn xong vừa thương vừa hối hận, khẩn trương hỏi: "Bị thương như vậy thì có chích được không?"
"Được thì vẫn được." Hộ sĩ chém đinh chặt sắt nói, thử thuốc một chút rồi nói: "Nhưng vài bữa cũng đừng có đánh trẻ em như vậy, nó sốt cao đến mức này, lại còn gặp mưa cảm lạnh, tám phần mười cũng vì bị đánh nên mới sốt cao."
Hàn Lôi bị nói trong lòng càng hụt hẫng, bàn tay to lớn vỗ về lưng tức phụ nhi, nhìn kim tiêm bén nhọn đâm vào da thịt sưng đỏ, nam hài bị sốt hôn mê theo phản xạ run lập cập.
"Tiêm thuốc xong là ổn rồi."Hàn Lôi dùng bông y tế thấm máu cho Phương Đồng, Qúy Duẫn đứng một bên nhìn sắc mặt hắn có chút khó coi, vỗ vỗ bả vai an ủi.
"Tiêm một mũi như vậy là xong rồi?" Hàn Lôi kéo quần Phương Đồng lên, lại một lần nữa ôm vào trong ngực, khó hiểu.
Còn không đợi Qúy Duẫn đáp, hộ sĩ vừa tiêm xong lại quay về nói: "Còn phải truyền Glucose nữa, chứ em nó sốt thành như vậy sẽ thiếu nước."
Hàn Lôi cũng không biết đó là cái gì, nhìn hộ sĩ dùng kim tiêm đâm vào mu bàn tay trắng đến trong suốt của Phương Đồng, treo bình nước lên cạnh giường rời rời đi.
"Anh cũng uống chút nước đi." Không biết từ lúc nào Qúy Duẫn đã cầm theo hai ly nước trở về, đưa Hàn Lôi một ly.
Đợi đến khi trời tờ mờ sáng thì nhiệt độ cơ thể Phương Đồng cũng giảm xuống, nhưng sốt cả đêm lúc này cũng không còn chút sức lực nào, dựa vào người Lôi Tử ngủ một giấc thật dài.
Hàn Lôi cứng đờ, ôm người cả đêm tay chân đã tê rần, nhưng vô luận Qúy Duẫn khuyên năn hắn như thế nào hắn cũng không chịu buông tay. Thẳng đến khi người trong lồng ngực rục rịch tỉnh lại, cậu không thoải mái vặn người: "Ca...nóng quá."
Hàn Lôi đang ngủ lập tức giật mình tỉnh táo, vừa mở mắt liền thấy người trong lồng ngực mở to đôi mắt nhìn khắp nơi, ngây ngô hỏi: "Ca...đây là đâu vậy..."
"Ở bệnh viên trên thành phố." Hàn Lôi nhìn Phương Đồng thiếu chút nữa đã khóc, lo lắng cả đêm giọng nói khàn khàn, thanh âm dọa Phương Đồng giật nảy mình.
"Ca...anh uống nước đi." Phương Đồng lại nói: "Em cũng muốn uống nước."
Hàn Lôi nhanh chóng cầm lấy ly nước Qúy Duẫn chuẩn bị trước ở một bên đem đến bên miệng Phương Đồng, chờ cậu uống xong hắn mới uống một ngụm.
Phương Đồng bệnh nặng mới khỏi khôi phục được chút sức lực, không nhịn được liến thoắng, thăm hỏi chuyện tối hôm qua, vừa nghe vừa xin lỗi liên tục, cuối cùng giống như đột nhiên nhớ tới cái gì: "Ca...vậy chờ lát nữa tiện đường mua chút mứt táo được không?'
Hàn Lôi mất ngủ cả đêm quầng thâm quanh mắt hiện rõ, nghe Phương Đồng nói xong không nhịn được mà bật cười, hôn lên khuôn mặt đáng yêu của bé cưng, giọng khàn khàn nói: "Chỉ biết có ăn."
Phương Đồng lầm bầm lầu bầu còn muốn nói cái gì, liền nghe thanh âm quen thuộc truyền từ cửa phòng.
"Mứt táo tô đây, còn có sữa đậu nành với bánh táo, tỉnh dậy rồi thì ăn sáng đi!"
Qúy Duẫn mua đồ ăn sáng trở về, tính toán ăn sáng xong thì ba người có thể dọn dẹp về nhà.
"Tiên sinh!" Phương Đồng kêu một tiếng, mặt đỏ bừng, cực kì thẹn thùng nhưng mùi thơm nức mũi từ mứt táo làm cậu không nhịn được nở nụ cười thật tươi, tay nhỏ còn hơi hơi run cầm lấy bánh táo đưa tới trước mặt Hàn Lôi, nhiệt tình nói: "Ca, anh cũng ăn đi, thơm lắm."
"Ca cũng có đây." Hàn Lôi cũng cầm lấy một cái, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu nam hài.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro