Chương 30: Tết nhất không đánh trẻ nhỏ
Tác giả: Mê Dạng Đích Đản Tiên Sinh
Editor: Lân ú nu - lanbeomapdit
Lưu ý: truyện có cảnh bạo lực và ngôn từ thô tục xin hãy cân nhắc trước khi đọc!
...
Mùa đông gió rét cứ thế mà qua, mọi người đều đặt hi vọng vào một ngày lễ tết ấm no, gia đình giàu có thì giăng đèn hoa đăng, gia đình bình thường tốt xấu gì cũng sẽ quét tước từ trong ra ngoài một lần, cắt câu đối dán cửa sổ, sắm đồ mới đón tết, mỗi người mỗi nhà đều vô cùng vui vẻ.
Tiết trời đã ấm áp hơn nhưng tuyết đọng vẫn còn đầy đường, Phương Đồng ở trong nhà đang cùng nương học cắt giấy thêu hoa, học chuyên chú giống như là đang học chữ, luyện tập mấy ngày cuối cùng cũng nhìn ra hình dáng.
Qúy Duẫn đã trở về thành phố ăn tết, hai ngày nay Hàn Xuyên như vong linh bị bỏ rơi vất vưởng khắp nhà, đi quét tước kho thóc với Hàn Lôi cũng uể oải, bị Hàn Lôi dùng chổi đánh hai cái vào mông dạy dỗ: "Tết nhất mà cứ dài cái mặt ra, muốn cái gì đây!"
"Ca! Anh có thể nói chuyện một cách bình thường không!" Cáng chổi đánh vào quần bông cũng chẳng đau gì, nhưng Hàn Xuyên không phục, gân cổ lên nói.
"Cái thằng này!" Hàn Lôi cũng không tức giận gì, nhưng em trai từ khi về quê thì không còn sợ hắn nữa, Hàn Lôi tiến lên véo lỗ tai hắn, Hàn Xuyên ăn đau kêu lên oai oái.
Hôm nay đã là 28 tháng chạp, Phương Đồng ôm một chồng câu đối xuân đem ra cửa dán, vừa đi ra đã thấy hai anh em đang đánh nhau, nói là đánh nhau nhưng thật ra chỉ có Hàn Xuyên bị đánh. Thấy vậy, Phương Đồng nhanh chân nhảy vượt xuống hai bậc thang, nào ngờ dưới chân đứng không vững, lảo đảo hai ba cái, may mắn Hàn Lôi lanh tay lẹ mắt chạy tới ôm chầm lấy cậu.
"Ca! Anh đừng đánh Xuyên Tử..." Phương Đồng ghé vào trong lòng trượng phu cũng không quên khuyên nhủ.
"Đúng đó, Tết nhất không đánh trẻ nhỏ!" Hàn Xuyên đứng một bên xoa xoa lỗ tai đã bị véo đỏ, vừa lầu bầu vừa chầm chậm đi lùi hai bước, hận không thể cách khỏi tên anh trai tàn nhẫn xa thật xa.
Phương Đồng đứng thẳng dậy, một tay xách theo xấp giấy đỏ một tay vỗ vỗ lớp tuyết đọng trên người, chạy lại phía Hàn Xuyên tay chỉ về phía cổng lớn, phấn chấn nói: "Đi đi Xuyên Tử, tụi mình đi dán câu đối đi!"
"Hôm nay mới 28, câu đối đến ngày mai mới dán!" Hàn Lôi nhìn tức phụ nhi nhảy nhót như con thỏ, buồn cười nhắc nhở.
"Em chờ không kịp nữa rồi!" Phương Đồng lôi kéo chú em đi hướng cửa lớn, không thèm quay đầu lại mà nói lớn: "Đúng rồi ca, cha nói anh đi dọn gạo với lúa mì á!"
Tết nhất, một đám đều hớn hở đầy mặt, Hàn Lôi dở khóc dở cười, xoay người đi về kho thóc ở sân sau hỗ trợ cha hắn.
Hàn Xuyên cao ráo, đương nhiên việc xé câu đối cũ là của hắn, Phương Đồng dùng bả vai đẩy đẩy hắn, nóng lòng muốn thử nói: "Tôi nữa tôi nữa, cậu lấy cho tôi cái ghế đi tôi dán với cậu!"
Hàn Xuyên vẫn còn nhớ vụ lần trước tẩu tử trèo cây, bây giờ hắn vẫn còn sợ hãi, do dự đánh giá đối phương vài lần, nhắc nhở nói: "Hầy, tôi nói này, cậu đừng có trèo cao, tới lúc không cẩn thận ngã ra đó thì đại ca sẽ đánh tôi đầu tiên đó."
"Làm gì có chuyện leo lên ghế thôi mà cũng bị ngã được! Tôi có bị ngu đâu." Phương Đồng không vui, ném xấp câu đối trong tay về phía Hàn Xuyên: "Cậu không lấy thì tôi tự lấy!"
"Được rồi được rồi, tôi lấy!" Hàn Xuyên nhìn tẩu tử tay nhỏ chân nhỏ cũng không đành lòng, chạy về phòng lấy cái ghế dựa ra, Phương Đồng vừa nhảy vừa gỡ bỏ mấy câu đối cũ ở trên cao.
"Chân thì ngắn mà sao hay ra dẻ quá." Tuổi hai người xấp xỉ nhau nên bình thường cũng cãi nhau chí chóe, Hàn Xuyên sợ cậu làm đổ bể, nhịn không được chế nhạo.
Cũng có lúc Phương Đồng cảm thấy ghét bỏ bản thân vì sao quá nhỏ, nhưng mỗi lần được Hàn Lôi ôm cậu lại cảm thấy người có vóc dáng nhỏ cũng tốt lắm, cậu liếc Hàn Xuyên một cái, đỡ lấy lưng ghế rồi bò lên.
"Này từ từ đã, cởi giày cởi giày." Hàn Xuyên đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vỗ vỗ Phương Đồng réo lên.
Phương Đồng có chút buồn bực rụt chân khói tay Hàn Xuyên: "Sao sao? Chờ lát nữa tôi lau ghế là được, giày tôi cũng đâu có dơ lắm... cởi giày ra lạnh lắm..."
"Cậu không cởi giày thì để tôi dán!" Hàn Xuyên cũng không nói lí do, vươn tai muốn dán hết mấy câu đối lên chỗ cao.
"Này này đừng dành mà, nhăn hết bây giờ." Những câu đối này đều là do Qúy Duẫn trước khi lên thành phố viết cho, vì không muốn mang tiếng là cạnh tranh với ông Lý chuyên viết câu đối cho làng, nên anh chỉ viết cho mỗi Hàn gia. Phương Đồng cảm thấy chứ của Qúy Duẫn viết thật sự quá đẹp nên thích vô cùng, vội vàng giữ chặt cánh cửa không cho Hàn Xuyên tiếp tục dán, phồng miệng lên nói: "Tôi mang dép vào là được, tôi muốn dán mà..."
Hai đứa nhỏ làm ầm ĩ đến nửa ngày, Phương Đồng cuối cùng vẫn dẫm chân lên ghế, nhìn Hàn Xuyên dán câu đối cho hai bên, bỗng nhiên nhớ tới thì ra cái ghế mà cậu đang dẫm là ghế dựa và Qúy tiên sinh thường ngồi, trong lòng liền hiểu được.
Phương Đồng ở một bên cẩn thận tiếp nhận câu đối dán lên hai bên cửa đã được trét sẵn hồ, hì hục dán một hồi xong mới quay đầu hỏi: "Xuyên Tử, mấy ngày nay trông cậu cứ ủ rũ buồn bã, có phải vì tiên sinh về thành phố rồi nên cậu nhớ phải không?"
Hàn Xuyên đang đứng ở dưới cẩn thận trông chừng cậu dán câu đối, vừa nghe câu hỏi của Phương Đồng lỗ tai đã đỏ bừng lên, cũng không biết là do lạnh mà hồng lên hay vì xấu hổ, hắn gãi gãi cái ót, khù khờ trả lời: "Nói nhớ... thì cũng có chút nhớ..."
Phương Đồng nghe thế liền hứng thú bừng bừng, ngồi xổm trên ghế dựa, giả bộ thần bí hỏi: "Xuyên Tử nè, cậu với tiên sinh...lúc làm chuyện kia á...thì làm như nào vậy?"
Tay Hàn Xuyên run lên thiếu chút nữa đã làm rớt bàn chải dán hồ, ồn ào lúng túng cả lên trả lời: "Này! Sao đến chuyện này mà cậu cũng hỏi hả, để tôi méc đại ca, để xem hắn đánh nát mông cậu không!"
"Cậu nói đi, còn không tôi cũng đi méc cho cậu xem ai mới là người thảm nhất!" Phương Đồng không phục, đứng lên ghế, giọng cũng lớn hơn.
"Thôi thôi cậu đừng gào mà!" Hàn Xuyên gấp đến độ muốn đi lên che miệng cậu.
Hàn Lôi với cha vừa dọn kho thóc xong, đang đi lên sân trước thì thấy tức phụ nhi với đệ đệ đang ở ngoài cửa lớn nháo nhào. Phương Đồng đứng trên ghế so với Hàn Xuyên cao hơn một cái đầu, tay Hàn Xuyên thì đang cố che miệng cậu lại, hai người ầm í thiếu chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.
"Ầm ĩ cái gì vậy hả! Coi chừng ngã ra đấy!" Hàn Lôi ở phía xa hét lớn một tiếng, này không hét lên thì thôi, Hàn Lôi đã hét liền khiến Phương Đồng sợ tức mức giật mình, trong tâm không vững ngã về phía sau.
Hàn Lôi hai ba bước chạy vội lên đỡ Phương Đồng từ phía sau, nhìn câu đối rớt vương vãi dưới đất, bàn tay to vói vào trong quần nam hài, hung hăng véo một cái.
"Ai ui!!" Phương Đồng hét thảm một tiếng, ngồi dậy căm giận trừng mắt liếc nhìn Hàn Xuyên thấy người gặp họa mà cười sung sướng kia một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro