Phần 15: Rung động

Sáng sớm cuối thu, sương mù mờ mịt vẫn còn bao phủ khắp thành phố.
Bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi, khiến người ta chỉ muốn chui rúc vào ổ chăn ấm áp ngủ mãi.

Trần Thanh Phong và Trần Thanh Vũ theo đúng giờ thức giấc, chuẩn bị để đi học.
Hiếm khi có một buổi tối Trần Thanh Vũ ngủ ngon, không gặp mộng mị gì. Cậu tươi tỉnh sắp xếp chăn gối rồi đứng dậy vệ sinh cá nhân.

Hôm nay Trần Thanh Phong không ra canteen ăn nữa, trải nghiệm hôm qua không tốt lành gì. Y quyết định làm món sandwich đơn giản. Lấy bánh mì lúa mạch đóng gói, cho vào rau salad tươi xanh, cà chua đỏ mọng, trứng chiên vàng ươm, spam, xịt thêm sốt mayoonise và tương ớt là có một bữa sáng nhanh gọn mà ngon lành.

Hai anh em chậm rãi ăn xong phần sandwich rồi mang cặp đến lớp.

Trần Thanh Phong bước vào lớp. Dù còn rất sớm nhưng đã có khá nhiều người tới lớp, ngồi ôn bài. Lớp 10B1 khá đặc biệt, hầu như ai vô lớp này đều muốn làm ngành nghề liên quan đến y dược - một ngành cực khó. Nên dù mới lớp 10, việc học chưa nặng nề lắm nhưng học sinh đều cực kì chăm chỉ, không ồn ào vui vẻ như lớp khác. Tất cả mọi người đến lớp đều im phăng phắc nghe giảng, học bài. Bầu không khí lớp rất áp lực.

Nhìn Trần Thanh Phong bước vô lớp, vài học sinh ngước mặt lên nhìn y chào một tiếng rồi tiếp túc học bài.
Trần Thanh Phong gật đầu, bước vào chỗ chậm rãi để không làm ồn đến mọi người.
Lúc lần đầu bước vào lớp này y cũng giật mình, hầu như học sinh nào cũng đeo chiếc kính cận dày cộp, im lặng đọc sách, không hề trò chuyện.

Trần Thanh Phong tự nhận bản thân dù nhanh hiểu bài nhưng vẫn rất chăm chỉ. Không như Trần Thanh Vũ rất lười, chỉ khi nào gặp bài khó mới hứng thú lên giải bài, nếu không cậu sẽ nằm ườn ra không nghe giảng.

Còn Trần Thanh Phong vẫn sẽ nghe cô thầy giảng, dù mấy kiến thức này y đều biết rồi. Lúc rảnh rỗi y cũng sẽ tìm tòi đọc sách hay giải mấy bài nâng cao. Nhưng y vẫn thấy kinh hãi trước sự chăm chỉ của các thành viên trong lớp này, gần như lúc nào cũng cắm mặt vào sách.

Trần Thanh Phong nghĩ cách này không mấy hiệu quả, học quá nhiều thì dễ bị quá tải. Nhưng y không tiện quản người khác.
Trần Thanh Phong nhìn xung quanh ai cũng đang học, y thở dài, cũng lôi từ trong cặp ra cuốn sách về y học đọc theo.

Đọc một lúc Trần Thanh Phong cũng nhập tâm theo, không để ý đến thời gian đã trôi qua bao lâu.
Chợt có tiếng rầm vang lên. Y có chút giật mình quay đầu qua nhìn. Có một cậu bạn với mái đầu húi cua đang mạnh bạo kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống nằm ra bàn. Có mấy thành viên trong lớp cũng nhìn qua, mày nhíu chặt, trong mắt hiện lên sự khinh thường.

À, có một ngoại lệ. Cậu bạn tên Dương Viễn này là một người được gọi là cá biệt trong lớp học sinh giỏi này. Cậu ấy không học bài, không nghe giảng, thầy cô mắng cũng không thèm quan tâm, lên lớp chỉ toàn ngủ. Không hiểu sao cậu ấy thi được vào lớp chọn này.

Phượng Hi cũng rất bất đắc dĩ với cậu ta, có khuyên răn vài lần nhưng không thấm vào đâu.
Có mấy thành viên trong lớp tỏ vẻ khinh thường cậu ấy, cho rằng cậu dùng trò gian lận nên mới thi được điểm cao.
Nhưng có vẻ Dương Viễn không quan tâm. Cậu ấy như một cá thể độc lập trong cái lớp toàn học sinh giỏi này.

Trần Thanh Phong thì không mấy quan tâm. Y theo nguyên tắc không biết rõ thì không nghị luận về người khác.
Y cảm thấy có lẽ cậu ấy giống Trần Thanh Vũ, vốn dĩ thông minh nên không muốn nghe giảng. Nhưng em của y ngoan hơn, nếu thầy cô có mắng thì vẫn sẽ ngồi dậy nghe giảng.

Nhưng Trần Thanh Phong thấy ít ra Dương Viễn vẫn có sức sống. Dù cậu ấy không nói chuyện với ai trong lớp nhưng lâu lâu vẫn sẽ thấy cậu ấy chạy bộ, tập thể dục hay chơi thể thao. Dáng người cậu ấy cũng cao lớn, khoẻ mạnh. Không giống với các học sinh trong lớp luôn im lặng học bài, giống hệt những cỗ máy lạnh lẽo, cơ thể cũng thiếu sức sống.

Trần Thanh Phong là một người ôn hoà, dễ gần dễ thân, với ai cũng nói chuyện được. Nhưng y vẫn thấy cô đơn lạc lõng trong lớp này. Khi y bắt chuyện mọi người đều chỉ đáp qua loa, sợ làm lỡ thời gian học bài. Dần dà y cũng ngại bắt chuyện.

Trần Thanh Phong thở dài. Tiếng chuông vào lớp reo lên, thầy cô bước vào. Y cũng cúi đầu bắt đầu học bài.

__________________________

Hôm nay Trần Thanh Vũ tỉnh táo nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, nhìn thấy bản mặt của Hạ Vân cũng không bực mình.

Thiên Hạo thần bí đi tới kéo Trần Thanh Vũ đi ra một góc lớp, thì thầm:
"Tao thấy trên diễn đàn trường có đăng vụ mày với Hạ Vân gây nhau hôm qua á."

"Diễn đàn trường? Có hả?" Trần Thanh Vũ nhíu mày.

"Chứ sao. Trường nào chẳng có, mày đúng là mù thông tin." Thiên Hạo chặc lưỡi, chê bai bạn mình.

Trần Thanh Vũ lườm Thiên Hạo một cái, lúc sau mới nói:
"Mà tao với hắn gây nhau bao giờ? Là
tao với cái gì Nghị mà?"

"Thành Nghị. Tao cũng không biết, có lẽ nhìn hai đứa mày nổi bật với có tiếng từ trước rồi nên bị nói vậy. Giờ cả trường đều biết hai đứa mày ghét nhau như chó."

"Kệ đi." Trần Thanh Vũ nhún vai, không quan tâm lắm. Chuông vang lên, cậu bước về chỗ ngồi của mình.

Tiết đầu là tiết của cô Vật lý. Tên cô là Hồng Minh. Cô có lẽ là giáo viên duy nhất dễ tính ở ngôi trường này. Dáng người cô thấp bé, để mái tóc ngắn, dùng chiếc cài xinh xinh cài lên, rất dễ thương. Cô hay cười, rất vui tươi, hay đùa vui với học sinh. Bài cô giảng cũng rất hay, thú vị.

Tất cả mọi người đều chăm chú nghe bài cô giảng. Lớp học của cô không hề áp lực, đều rất vui vẻ. Ngay cả Trần Thanh Vũ cũng ngẩng đầu nghe giảng. Cô thường hay kể thêm một số chuyện ngoài lề thú vị.
"Ông Kenvin đặt ra nhiệt độ mới vì đối với ông, bất kì vật nào trên thế giới đều có linh hồn, nên không mang nhiệt độ âm."

Trần Thanh Vũ lơ đãng nhìn qua bên cạnh. Thấy Hạ Vân đang chăm chú ngồi vẽ vẽ lên giấy.
Nhân vật chính trong bức vẽ là cô Hồng Minh với chiếc cài màu trắng xinh trên đầu. Cô đang nở nụ cười và giảng bài. Nét vẽ sinh động trông giống hệt như người thật.

Hạ Vân để ý tầm nhìn của cậu liền quay qua nhìn. Anh cười, nói:
"Trông cô đáng yêu quá, tôi nhịn không được muốn vẽ ra. Để khi nào có dịp mang tặng cô."

Trần Thanh Vũ gật đầu, nhẹ nói:
"Đẹp đấy."

"Cảm ơn!" Hạ Vân cười càng tươi hơn, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Trông cô dễ thương thật đấy. Tôi chưa từng gặp giáo viên nào dễ tính như cô cả." Hạ Vân hạ mi xuống tiếp tục vẽ, không nhịn được bắt đầu lảm nhảm.

Trần Thanh Vũ lia mắt qua nhìn anh chàng. Không nhịn được cảm thấy kì lạ, cậu ta trong lớp toàn vẽ vời, hoặc nằm ngủ hoặc nghe nhạc, chơi game, xem phim, mà thành tích tốt vậy à? Như cậu mặc dù hay nằm xuống nhưng vẫn nghe giảng, nếu tới khúc chưa học thì cậu vẫn sẽ ngồi dậy nghe.

"Cậu không tính học bài hả?" Trần Thanh Vũ không nhịn được hỏi

"Tôi vẫn đang nghe giảng mà." Hạ Vân vừa chăm chú đánh khối cho khuôn mặt trong tranh vẽ vừa đáp, rõ là kiểu trả lời qua loa.

Hạ Vân nhìn ánh mắt hiện rõ sự không tin tưởng của Trần Thanh Vũ, thở dài giải thích:
"Thật đấy. Tôi không ngồi một chỗ học bài được, cảm thấy khó chịu bức bối lắm. Phải vừa làm gì đấy vừa nghe với vô đầu được."

Trần Thanh Vũ gật gật đầu, quay sang tiếp tục nghe giảng không để ý tới Hạ Vân nữa.

Hạ Vân cười nhẹ. Hôm nay cậu bạn này thay đổi chóng mặt quá. Hôm qua thì lạnh nhạt khó chịu, hôm hay lại chủ động nói chuyện với anh rồi.

Anh không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Vốn dĩ lúc đầu anh đã muốn kết bạn với cậu ấy rồi, một người rất mạnh mẽ cá tính. Nhưng cậu ấy có vẻ khó chịu với anh nên anh cũng biết điều mà tránh xa. Hôm nay cậu ấy chủ động muốn hoà hoãn thì không thể tốt hơn.

Buổi học kết thúc. Mọi người ai nấy đều nháo nhào chuẩn bị ra về. Hôm nay là ngày cuối tuần, ngày mai có một ngày nghỉ nên ai cũng rất hứng khởi.
Bỗng cô Diệp Liễu bước vào lớp, gõ gõ bàn ổn định mọi người. Rồi cô đưa ra một thông báo động trời.
"Tuần tiếp theo sẽ kiểm tra đầu năm học. Các em về phải cố gắng ôn tập thật tốt."

Tiếng kêu rên của các học sinh vang lên. Thiên Hạo ôm đầu, thấp giọng than thở:
"Vừa vào học được mấy ngày thôi mà."

Diệp Liễu không để ý đến những lời oán than, cô cất giọng dặn dò:
"Các em nhớ phải cố gắng. Đây là một kì thi khá quan trọng để đánh giá năng lực của các em, đừng chủ quan."

"Vâng~." Tiếng trả lời đầy chán nản của các học sinh vang lên.

Diệp Liễu phì cười, hạ giọng nhẹ nhàng nói:
"Cố lên, cô tin các em làm được."

Sau khi Diệp Liễu rời đi, bầu không khí của lớp chùng xuống trông thấy. Mọi người uể oải thu dọn sách vở, không còn tươi tắn như lúc nãy.

Trần Thanh Vũ rất bình tĩnh thu dọn đồ đạc. Cậu không mấy lo lắng về kì thi sắp tới, cậu tin vào năng lực của chính mình.

Cậu lia mắt sang bên cạnh nhìn anh chàng cùng bàn nằm gục cả buổi giờ mới ngồi dậy chuẩn bị ra về. Người này có thực sự học tốt không vậy? Trần Thanh Vũ có chút khó hiểu, nhưng không để ý nữa.

Hôm nay là cuối tuần, cậu và nhị ca sẽ về nhà một hôm. Cậu khoác cặp lên vai, vẫy tay với Thiên Hạo cùng bước xuống trường.

Hạ Vân chậm rì rì dọn mấy cây bút vẽ anh bày ra rồi đứng dậy. Tư Duệ và Phùng Hưng đã đi sớm để bắt xe bus về nhà. Hôm hay chỉ có một mình anh đơn độc ở lại.
Hạ Vân thở dài, đeo cặp lên lưng đi ra trường mua đồ ăn tối.

Ánh nắng chiều đỏ cam chiếu lên bóng lưng cao lớn của chàng thiếu niên, hiện lên chút đơn độc. Nước da trắng nõn của anh có chút ửng hồng lên dưới ánh chiều, mái tóc đen tuyền cũng chuyển sang màu nâu mềm mại.

Hạ Vân chậm rãi bước ra sân trường, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập mà có chút cô đơn.
Anh bước vào một con hẻm cạnh trường, đây là một lối tắt dẫn đến mấy quán ăn quanh đây.

Chợt Hạ Vân thấy một bóng dáng đang ngồi xổm gần đấy, bóng lưng gầy gò hiện rõ từng khớp xương xinh đẹp. Bóng dáng khá quen thuộc.

Hạ Vân có bị cận nhẹ, anh nheo mắt nhìn, thấy nửa khuôn mặt với từng đường nét sắc sảo kia. Ồ, ra là bạn cùng bàn của mình.

Anh thấy lấp ló đằng sau bóng cậu chàng là một bé mèo gầy đến trơ xương, lông màu đen xơ xác bẩn thỉu, có lẽ là mèo hoang.

Con mèo có vẻ khá sợ hãi, nó đang dựng thẳng đuôi, nhe răng cảnh cáo người mới tới xâm phạm lãnh địa nó.

Trần Thanh Vũ không có vẻ gì là e dè sự hung dữ và vẻ ngoài bẩn thỉu của nó. Cậu móc từ trong túi cái gì đó ra mà Hạ Vân không thấy rõ, có vẻ là thịt khô. Cậu đặt trên mặt đất trước mặt nó. Con mèo nhìn miếng thịt khô, thận trọng bước tới ngửi ngửi rồi từ từ ăn.

Trần Thanh Vũ nhìn con mèo đang ăn, chậm rãi đưa tay tới muốn chạm lên đầu nó. Con mèo ngẩng phắt đầu dậy, bàn tay trắng nõn của cậu khựng giữa không trung. Rồi mèo ta từ từ cúi đầu xuống, tỏ vẻ chấp nhận cho cậu xoa một cái.

Hạ Vân nhìn cậu bạn cùng bàn bình thường lạnh nhạt, đôi lúc có chút hung dữ lúc này lại híp mắt cười. Bàn tay dịu dàng xoa xoa đầu con mèo.

Trong căn hẻm nhỏ tối tăm, một vài ánh sáng đỏ cam vụn vặt len lỏi chiếu lên người chàng thiếu niên, phủ lên người cậu lớp ánh sáng nhàn nhạt, làm gương mặt với đường nét sắc nét của cậu nhu hoà đi. Đôi mắt trong trẻo màu nâu nhạt cong cong, nhiễm chút màu cam nhạt dịu dàng vô ngần. Nụ cười mỉm trên môi như phát ra thứ ánh sáng xinh đẹp, làm mờ nhạt hết những cảnh vật xung quanh, chỉ có nụ cười của cậu là mãi hiện hữu.

Khung cảnh cậu trai mỉm cười bên một chú mèo giống như một bức tranh xinh đẹp động lòng người, làm người ta ngây ngẩn.

Hạ Vân chỉ cảm thấy trong lòng mình "thịch" một tiếng.

Hoá ra cậu bạn này cũng có lúc dịu dàng đến vậy, cũng có thể nở nụ cười xinh đẹp đến vậy. Trái tim của cậu thiếu niên trẻ tuổi, cứ như vậy nhẹ nhàng bị nụ cười ấy câu đi mất.

Hạ Vân cứ lẳng lặng đứng nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mắt, có chút ngẩn người.

"Thanh Vũ!" Một thanh âm dễ nghe vang lên sau người anh.

Hạ Vân giật mình, cơ thể cứng đờ.

"Em ở đây." Trần Thanh Vũ thốt lên rồi đứng dậy, xoay người. Cậu nhìn thấy Hạ Vân đang đứng sau mình, có chút ngạc nhiên lên tiếng:
"Sao cậu đứng đây?"

Hạ Vân căng thẳng siết chặt tay, có chút lắp bắp:
"Tôi.. tôi đi ngang qua thôi."

"Vậy ư?" Trần Thanh Vũ nhìn Hạ Vân căng thẳng đến toát mồ hôi, hỏi lại. Nhưng cậu không mấy quan tâm, anh cậu còn đang đứng chờ ngoài hẻm.

Trần Thanh Vũ lướt ngang qua người Hạ Vân, vẫy vẫy tay:
"Tôi đi trước."

Để lại Hạ Vân đứng hỗn độn trong gió, với trái tim đang đập mạnh từng hồi.

P/s: Dính tiếng sét ái tình gồii. Sắp iu gòi mí bạn oiii. Dạo này tui năng suất dễ sợ, ai khen dii ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro