Phần 7: Hạ Vân
Lời đầu: tuyến thời gian của truyện hơi bị loạn :))) nên là mọi người cứ coi như từng đoản đi, không liên kết nhau lắm. Đợi bao giờ rảnh mình xóa hết chỉnh lại.
Trần Thanh Phong và Trần Thanh Vũ từ bé đã cực kì thông minh, trí tuệ hơn người. Khả năng ghi nhớ rất tốt, dạy một suy ra ba.
Từ bé đến lớn, chưa bao giờ Phượng Chi Dao phải quan tâm về vấn đề học tập của 2 em. Các huy chương, cúp, giải thưởng học tập nhiều không đếm xuể.
Vì vậy, khi họ bước vào kì thi tuyển sinh cấp 3, Phượng Chi Dao không lo lắng mấy, chỉ nhắc nhở họ cẩn thận. Vì anh biết, em của anh rất ưu tú, sẽ không bao giờ làm anh thất vọng.
Và cũng như anh đoán, họ dễ dàng thi đậu trường cấp 3 trọng điểm của A thị - Nhất trung. Mà điểm số cũng rất cao, Trần Thanh Phong tổng điểm 742/ 750 đạt hạng nhất trong kì thi đầu vào. Trần Thanh Vũ thấp hơn chút, 739/750 hạng 3.
Phượng Chi Dao nhìn 2 đứa em cao lớn khôi ngô tuấn tú, nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng cảm thấy rất tự hào.
Ngày đầu khai giảng, Phượng Chi Dao đích thân chở 2 người tới trường báo danh.
Ngồi trong xe, Trần Thanh Phong nhẹ nhàng phàn nàn:
"Anh, tụi em đã bao lớn. Anh còn nhất quyết muốn chở tới trường."
Phượng Chi Dao khẽ liếc ra sau, cười trêu:
"Bao lớn thì vẫn là con nít với anh thôi."
"Anh!" Trần Thanh Phong có chút túng quẫn kêu lên.
"Thôi thôi. Anh cũng muốn gặp em họ một chút, không phải chỉ mỗi đưa hai đứa đi đâu, anh bận muốn chết" Phượng Chi Dao lắc đầu, dạo này muốn đưa em trai đi học cũng phải tìm cớ.
"Em họ? Ai vậy ạ?"
"Là con của bác anh. Tên là Phượng Hi, giáo viên Nhất trung. Lúc ấy sẽ giới thiệu cho em"
"Vâng" Trần Thanh Phong nhẹ gật đầu.
Xe rất nhanh đã chạy đến Nhất trung. Chiếc Roll-Royce màu đen đậu trước cổng trường gây ra một trận xôn xao không nhỏ. Đây là trường trọng điểm, không phải là trường quốc tế dành cho nhà quyền quý nên những đứa trẻ theo học ở đây hầu như là con nhà bình thường. Lần đầu nhìn thấy chiếc xe hạng sang như vậy rất tò mò.
Trường quốc tế dạy không tệ, về môn tiếng anh thì còn nhỉnh hơn cả Nhất trung. Nhưng Phượng Chi Dao vẫn muốn cho 2 em mình theo học ở đây. Anh hi vọng 2 em có một môi trường học tập bình thường và vui vẻ.
Khi Phượng Chi Dao, Trần Thanh Phong cùng Trần Thanh Vũ bước xuống xe thì âm thanh xì xào lại lớn hơn. Ba anh chàng đẹp trai cùng bước xuống trên 1 chiếc xe xịn xò, ai mà không động tâm chứ?
Trần Thanh Vũ nhìn những ánh nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác khó chịu lan khắp người. Cậu ghét những ánh nhìn đấy, đầy săm soi cùng ác ý. Cả người không tự chủ được căng thẳng, nắm chặt tay liếc về phía đám đông.
Đột nhiên vai lại có một lực kéo tới. Trần Thanh Vũ quay đầu, thấy Trần Thanh Phong ôm bả vai cậu, ánh mắt ôn nhu mà dịu dàng:
"Sao vậy? Đi vô nào"
Trần Thanh Vũ lập tức thả lỏng người, khẽ cười:
"Vâng"
Trần Thanh Vũ tiếp tục bước, không còn căng thẳng nữa. Đúng vậy, không có gì phải sợ cả, hai anh còn đang bên cạnh mà.
Đột nhiên, một cô gái cầm một chồng sách cao bước tới, vô ý đâm sầm vào Trần Thanh Vũ. Sách rơi đầy đất, cơ thể cô cũng loạng choạng chực ngã.
Trần Thanh Vũ đưa tay đỡ lấy lưng cô, giữ cô không té ngã xuống đất.
Cô gái nhìn mặt mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đất, lại được một cánh tay gầy mà hữu lực giữ lấy. Ngước mắt lên thì thấy một anh chàng đẹp trai tuấn tú.
Ánh mặt trời chói lóa chiếu xuyên qua những tán cây chiếu xuống như dát lên mặt thiếu niên lớp hoàng kim lấp lánh. Gió thổi nhẹ lung lay mái tóc mềm mại đen nhánh của chàng trai, gương mặt cậu trắng nõn tinh tế, sống mũi cao thẳng cùng ánh mắt sâu thẳm, cực kì đẹp trai. Khung cảnh giống như trong ngôn tình này làm trái tim cô đập bình bịch, mặt cô đỏ bừng.
Trần Thanh Vũ đỡ cô đứng dậy, hỏi:
"Không sao chứ?"
Cô ngơ ngác nhìn cậu, lúc sau mới bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu.
"Vậy tôi đi trước đây" Trần Thanh Vũ vẫy tay rồi bước tới bên anh trai.
Cô gái nhìn chàng trai vừa làm mình rung động bước tới bên cạnh một chàng trai có khuôn mặt y hệt, cô ngây ngẩn: " Sinh.. sinh đôi sao?" Cô nghĩ thầm trong lòng, rồi vội vàng rút điện thoại ra nhắn tin cho hội bạn:
"Tớ nghĩ tớ trúng tiếng sét ái tình rồi"
Vừa nhắn thì điện thoại rung lên liên hồi
"Tớ cũng vậy. Trời ạ, hai anh chàng sinh đôi lúc nãy thật tuyệt vời."
"Anh chàng đi chung mới họ mới thật đẹp. Lần đầu tiên tớ thấy một chàng trai đẹp như vậy đấy, như tượng tạc luôn"
"Đúng đúng, đẹp đến không giống người luôn ấy. Sao lại có con trai đẹp như vậy nhỉ? Như từ trong truyện tranh bước ra luôn"
"Đẹp thật đấy, nhưng không phải gu tớ. Hình như anh chàng ấy tốt nghiệp rồi, trông hơi trưởng thành. Tớ thích yêu đương vườn trường cơ, cặp sinh đôi bên cạnh mới chuẩn gu tớ"
"Ừ nhỉ, giá mà được yêu đương với họ thì thật hạnh phúc"
"Yêu đương với người trưởng thành không tốt sao? Được họ chăm sóc, mà không cần lo cãi nhau vớ vẩn"
"Thôi được rồi! Chốt lại là cả 3 đều đẹp. Nhưng mà chắc hai người sinh đôi kia học trường mình nhỉ? Đã ai có thông tin gì của họ chưa?"
"Đúng vậy. Bình thường năng suất lắm sao hôm nay lại chưa có thông tin gì thế?"
.......
Nhất trung là một ngôi trường trọng điểm của thành phố nên cơ sở vật chất cũng rất ổn. Nhưng Nhất trung là ngôi trường lâu đời, dù đã tân trang nhiều lần nhưng vẫn không che dấu được sự cổ xưa. Không được xa hoa sang trọng như các trường quốc tế, tư thục.
Nhưng mà ở đây lại có một phong vị riêng, sân trường rộng lớn trồng đầy cây xanh. Gió nhẹ mơn man lay động những hàng lá. Những cô cậu học trò tuổi thanh xuân mặc đồng phục sánh vai cùng nhau, vừa đi vừa nói cười, thật là một khung cảnh thanh xuân tươi đẹp.
Phượng Chi Dao ngắm nghía ngôi trường, cảm thán:
"Ở đây không khí tốt thật đấy. Biết vậy hồi xưa anh đã vô Nhất trung."
Câu nói của Phượng Chi Dao khơi dậy sự tò mò của Trần Thanh Phong, y hỏi:
"Hồi xưa anh học ở trường quốc tế nhỉ? Sao thế anh?"
"Môi trường ở đấy không hề tốt. Haiz, toàn là những người được nuông chiều kiêu ngạo" Phượng Chi Dao lắc đầu, tu dưỡng từ nhỏ không cho phép anh nói xấu sau lưng họ, chứ loại người ghê tởm như vậy không chỉ xài mấy từ nhẹ nhàng miêu tả được.
"Dao ca!" Âm thanh từ xa vang lên, 3 anh em xoay người lại nhìn. Một chàng trai trẻ đang từ xa bước tới. Anh mặc áo sơ mi trắng quần tây đen tôn lên dáng người dong dỏng cao, mang tới cảm giác thanh xuân tươi mát. Anh đeo chiếc kính gọng đen trông rất tri thức, tóc vuốt lên trên để lộ vầng trán trắng bóng, rất đẹp trai.
"Lâu rồi không gặp, em đã trưởng thành rồi" Phượng Chi Dao vỗ vai Phượng Hi, cười nói.
"Đúng vậy, anh cứ bận rộn suốt. Không dành được thời gian thăm em với Minh ca à?" Phượng Hi nhíu mày, nhỏ giọng trách móc.
"Đây là Vũ nhi và Phong nhi sao?" Phượng Hi xoay người nhìn 2 hài tử tuấn tú ngoan ngoãn đứng ở sau.
"Ừm, sắp nhập học ở Nhất trung. Em coi chừng tụi nó hộ anh" Phượng Chi Dao gật đầu nói.
Trần Thanh Phong và Trần Thanh Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng gọi:
"Thầy"
"Ừm, lúc không người kêu anh Hi ca là được." Phượng Hi mỉm cười nói.
Phượng Hi cười, lại quay đầu nói:
"Em đã xem qua bảng thành tích. Là 2 đứa bé ưu tú, anh lo lắng cái gì?"
"Không phải thành tích. Còn nhiều vấn đề nữa chứ. Mà thôi, nhớ coi chừng hộ anh đấy nhé. Anh về đây" Phượng Chi Dao cười lắc đầu rồi vẫy tay rời đi.
"Bye~ Đừng quên gọi cho Minh ca nhé. Anh ấy nhắc anh suốt" Phượng Hi vẫy tay
"Anh đi cẩn thận ạ" Trần Thanh Phong và Trần Thanh Vũ cũng vẫy tay
"Ừm, hai đứa nhớ ngoan nha" Phượng Chi Dao cười xoa đầu 2 em rồi cất bước về phía cổng trường
"Đi thôi, để anh dẫn 2 em đến lớp. Thanh vũ học lớp 10A1, còn Thanh Phong lớp 10B1 nha. Anh là chủ nhiệm lớp 10B1 đấy." Phượng Hi vừa đi vừa nói. Trước khi vô học mỗi học sinh đã được đăng kí chọn khối mình muốn học. Trần Thanh Vũ chọn khối A- toán lý hóa còn Trần Thanh Phong chọn khối B- toán hóa sinh.
Dừng chân trước lớp 10A1, lớp nằm ngay tầng 1.
"Học ngoan nha" Phượng Hi vỗ vỗ đầu Trần Thanh Vũ
"Ráng hòa nhập với bạn bè. Ra về đợi anh, anh qua lớp rồi về chung" Trần Thanh Phong cũng vỗ vỗ vai cậu
"Em biết rồi. Hai anh đi đi" Nói rồi Trần Thanh Vũ bước vô lớp.
Giáo viên chủ nhiệm chưa vô nên trong lớp đang ồn ào náo nhiệt. Mọi người đều đang tụ tập từng đám nói chuyện rôm rả. Thấy Trần Thanh Vũ bước vô, mọi người đều ngước lên nhìn cậu.
Một khoảng lặng im, rồi tiếng xì xào lại vang lên:
"Ê bà, nhìn cậu kia kìa. Đẹp trai quá ha"
"Hình như là 1 trong cặp sinh đôi lúc nãy ở dưới trường thì phải?"
Trần Thanh Vũ không quan tâm đến tiếng xì xào về mình, cậu bước thẳng xuống bàn cuối cùng và nằm dài ra, che đi khuôn mặt của mình:
"Phiền phức thật. Không biết nhìn chằm chằm và bàn tán về người khác là bất lịch sự hay sao?" Trần Thanh Vũ nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng.
"Yoo, người anh em. Thấy anh mày sao không chào" Thiên Hạo nhảy vồ tới, kẹp lấy cổ cậu mà lắc lắc
"Này, buông ra coi" Trần Thanh Vũ mỉm cười, đập đập tay Thiên Hạo.
Tiếng hít khí vang lên dồn dập: "Cậu.. Cậu ấy cười đẹp quá!" Đây là tiếng lòng của các bạn học nữ trong lớp.
Thiên Hạo ngồi xuống ngay bên cạnh cậu, thì thầm:
"Coi bộ một đống đứa đổ mày rồi nha. Đây là lớp chọn trường chuyên mà con gái cũng bạo dữ, cứ nhìn chằm chằm mày"
"Ừm" Trần Thanh Vũ cảm thấy hơi khó chịu, cậu thực sự rất nhạy cảm với các ánh mắt nhìn chằm chằm mình, dù rằng không mang ác ý nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái. May là vẫn có 1 đứa thân thuộc ở bên, khi ở trong môi trường hoàn toàn xa lạ cậu sẽ bị bức bối.
Thiên Hạo khi nghe cậu đăng kí khối A liền lập tức đăng kí theo, dù rằng môn hóa của nó không tốt. Cậu phải dạy kèm cả mấy tháng trời mới thi đậu vô được lớp chọn.
"Ê mọi người, hình như cô chủ nhiệm của mình đang tới kìa"
"Đâu đâu, là cô mặc đồ đen hả?"
"Cộp! Cộp!" Âm thanh dày cao gót chạm vào sàn vang lên. Cô giáo mặc bộ đồ công sở màu đen, tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô. Tóc cô búi cao, son môi đỏ tươi, nhìn khá trẻ. Nhưng để được làm chủ nhiệm lớp chọn của trường chuyên thì cũng biết cô rất giỏi.
"Cả lớp im lặng!" Giọng nói của cô rất mạnh mẽ, có uy lực. Cả lớp đang xì xào bỗng chốc im phăng phắc, không còn một tiếng động.
"Cô xin tự giới thiệu. Tên cô là Diệp Liễu. Cô dạy bộ môn tiếng anh, cô sẽ là chủ nhiệm của các em trong năm học này. Mong các em giúp đỡ" Cô Diệp đứng trên bục giảng, cao giọng nói.
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên ầm ầm.
"Đây là lớp chọn. Mỗi các em đều rất giỏi, rất cố gắng mới vô được lớp này. Cả thầy cô, nhà trường và cha mẹ hẳn rất tự hào về các em."
Mấy đứa học sinh thì thầm xì xào, vui vẻ vì sự cố gắng được công nhận.
"Nhưng! Môi trường cấp 3 rất khác với các lớp dưới. Các em lại càng phải nỗ lực hết sức mình. Kẻ yếu sẽ bị đào thải, các em không được ngủ quên trên chiến thắng. Cô mong các em sẽ đạt được kết quả tốt trong năm học này"
"Vâng" Âm thanh mạnh mẽ đáp lại.
"Sao mới vô mà vùi dập học sinh quá vậy?" Thiên Hạo cúi đầu thì thầm bên tai Trần Thanh Vũ
"Thì tại có nhiều người, ỷ vào thi tốt nên kiêu ngạo. Sau này lại tụt dốc" Trần Thanh Vũ thờ ơ đáp.
"Ừm, cũng đúng. Ủa mà có gì sai sai. Mày đang nói tao à?" Thiên Hạo gật gù, một lúc sau mới nhận thấy có gì sai sai.
"Chứ ai nữa" Trần Thanh Vũ nhún vai
"Thằng chó này!" Thiên Hạo tức giận đẩy cậu 1 cái.
"Hai em ngồi bàn cuối!" Âm thanh vang dội của cô Diệp truyền tới
"Má sao xui quá vậy. Mới nói có mấy câu" Thiên Hạo vò vò đầu
"Cộp! Cộp" Cô bước xuống phía cuối lớp, nhìn thật sâu 2 đứa học trò. Rồi cô nói:
"Sao trên kia còn chỗ mà không ngồi. Một đứa lên kia đi"
"Hả? Thôi cô, em thích ngồi bàn cuối" Thiên Hạo vội lắc đầu
"Lẹ lên. Cấm cãi!" Đôi mày xinh đẹp của cô nhíu lại, giọng nói cô có sự uy nghiêm không thể chống lại.
Trần Thanh Vũ đẩy đẩy khuỷu tay của thằng bạn:
"Thôi, mày lên kia lẹ đi"
"Thôi được rồi" Thiên Hạo bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc. Nhìn cô xoay người bỏ đi liền thì thầm:
"Vũ, tao không muốn xa mày"
"Mày có thấy sến không?" Trần Thanh Vũ xoa xoa lớp da gà vừa nổi lên trên tay.
"Mày!!" Thiên Hạo tức giận đến cứng họng, nhìn chằm chằm cậu.
"Đi lẹ đi cô nhìn kìa" Trần Thanh Vũ xua tay, vô tình đuổi thằng bạn thân của mình đi. Dù rằng thân nhau thật, nhưng mà phải công nhận thằng này nói nhiều ghê, nhiều lúc cậu cũng thấy phiền.
"Bây giờ mỗi bạn đứng lên giới thiệu vài câu nhé" Liễu Diệp gõ gõ bàn đầu:
"Nào, bắt đầu từ em"
"Mình tên là Phùng Hưng, sở thích là chơi bóng rổ. Mọi người sau giờ học có thể cùng mình chơi bóng." Một chàng trai dáng người cao to đứng dậy, giọng nói rất hùng hồn.
"Mình là Mộc Niên, sở thích của mình là chơi đàn và hát" Một cô gái trông có vẻ e thẹn đứng tiếp, nhẹ vén tóc ra sau tai, cười ngượng ngùng.
"Mình tên là Thiên Hạo. Hạo trong hạo khí, là chỉ sự mạnh mẽ của nam nhi. Ờm, mình thích chơi game, coi phim, chơi thể thao, ..." Thiên Hạo đứng dậy, cuời tươi bắt đầu boa hoa linh tinh một đống điều.
"Mình là Tư Duệ. Mong rằng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau trong học tập và cùng tiến bộ"
......
Rất nhanh đã đến lượt Trần Thanh Vũ, cả lớp bỗng im ắng. Các ánh mắt ngượng ngùng đang không ngừng bắn đến cậu. Cậu lười biếng đứng dậy:
"Tôi tên là Trần Thanh Vũ" Rồi lập tức ngồi xuống.
"Aaa, cậu ấy ngầu quá!"
"Tên cậu ấy là Thanh Vũ!. Tớ phải đi thông báo cho chị em đây!"
Mọi người đều giới thiệu xong hết. Diệp Liễu nhìn lại bảng danh sách rồi nói:
"Hạ Vân đâu? Hạ Vân không đến lớp à?"
Tư Duệ giơ tay đứng lên rồi bình tĩnh nói:
"Thưa cô, hôm nay nhà bạn ấy có việc ạ."
Diệp Liễu nhíu mày:
"Đây là ngày học đầu tiên. Thôi bỏ đi. Cô thấy trong danh sách em đã từng làm lớp trưởng các năm dưới. Tạm thời em đảm nhận vị trí lớp trưởng luôn nha."
"Em.. À vâng" Tư Duệ chán nản ngồi xuống, tưởng là sẽ thoát kiếp làm lớp trưởng chứ. Phùng Hưng ngồi cạnh vỗ vỗ vai bạn đầy cảm thông.
Sau khi giới thiệu xong, Diệp Liễu tiếp tục trình bày một số nội quy của trường. Trần Thanh Vũ chán chường nằm dài ra bàn. Bỗng điện thoại vang lên âm thanh thông báo:
"Vũ, ra về đi uống nước nha!" Là tin nhắn của Thiên Hạo
"Ừm" Cậu nhắn lại
"Đấy là một số điều cơ bản. Các bạn ở lại kí túc xá của trường thì về thu dọn đồ đạc. Còn các bạn về nhà thì nhớ cẩn thận xe cộ. Được rồi, các em về đi" Diệp Liễu cẩn thận dặn dò
Lớp học ngay lập tức nhộn nhịp. Mọi người đều nhanh chóng đứng dậy ra về.
Thiên Hạo ngay lập tức lao về phía cậu
"Vũ!! Mới xa mày có 1 lúc mà tao nhớ mày quá!" Vừa nói vừa ôm cánh tay cậu lắc lắc.
Trần Thanh Vũ hất cánh tay hắn ra, cũng cười:
"Sến vừa thôi"
"Đi!" Thiên Hạo toan bước đi.
"Đợi chút tao nhắn tin cho anh đã."
Trần Thanh Vũ lấy điện thoại ra nhắn cho Trần Thanh Phong bảo y về kí túc xá trước. Rồi hai người cùng sóng vai đi ra cổng trường.
"Sao tự dưng mày lại chuyển ra ở kí túc xá vậy?" Thiên Hạo vừa đi vừa tò mò hỏi.
"Anh tao muốn. Tao cũng..." Trần Thanh Vũ nhẹ giọng trả lời thì bị một giọng nói cắt ngang.
"Cậu.. Cậu ơi!" Một cô gái xinh đẹp đứng chắn trước mặt hai người. Nước da cô trắng nõn, đôi gò má ửng hồng. Mái tóc màu hạt dẻ xoăn nhẹ mềm mại xõa ra phối với gương mặt trái xoan trông rất xinh xắn.
"Có chuyện gì thế?" Thiên Hạo hỏi
Nhưng cô bé lại không nhìn hắn. Cô nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ, ánh mắt ngượng ngùng mà nóng bỏng, hai tay cô xoa nhẹ vào nhau sau lưng áo, cô thầm thì:
"Cậu có nhớ tớ không? Hồi sáng cậu đã đỡ tớ. Nếu không có cậu thì tớ đã té mất rồi. Thực lòng cảm ơn cậu"
Động tĩnh ngay giữa sân trường ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đông. Mọi người tụ tập đứng ngoài nhỏ giọng xì xào:
- "Đấy là Văn Thư. Hoa khôi của trường tớ năm ngoái đấy!"
- "Trông cũng xinh đấy. Không biết cậu ấy có đồng ý không nhỉ?"
- "Cái gì? Đấy là Trần Thanh Vũ đúng không? Văn Thư đúng là nhanh chân thật nhỉ."
"Lúc đấy cậu đã cảm ơn rồi. Còn chuyện gì nữa không?" Trần Thanh Vũ nhíu mày. Sao trường trọng điểm gì mà suốt ngày tụ tập hóng chuyện thế này? Học không lo học lại đi hóng hớt.
"Kh.. Không." Văn Thư cắn môi, khẽ cúi đầu xuống. Dáng người nhỏ bé khiến cô trông rất đáng thương.
"Thế thôi tôi đi trước. Đi Hạo" Trần Thanh Vũ sải bước ra cổng trường. Cậu không thích nhiều người nhìn mình chằm chằm, nó làm cậu khó chịu.
Thiên Hạo cũng nhanh chân đuổi theo.
"Khoan đã! Tớ.." Văn Thư chạy lên gọi với lại.
"Sao?" Trần Thanh Vũ mất kiên nhẫn xoay người nhìn cô
"Tớ muốn cảm ơn cậu. Có thể mời cậu một bữa cơm không?" Văn Thư thẹn thùng khẽ uốn mấy lọn tóc của mình, gò má cô ửng đỏ.
"Không cần đâu. Chuyện không lớn đến thế" Trần Thanh Vũ trả lời xong ngay lập tức bước nhanh đi.
"Ê, từ từ đợi tao với! Em gái à, thằng đấy ấy, nó sẽ không yêu ai đâu, em đừng tốn công. Có gì thì tìm anh, nhá" Thiên Hạo quay đầu ngả ngớn mấy câu rồi lập tức chạy theo Trần Thanh Vũ. Để lại cô gái tức giận đến mức mặt trắng bệch.
"Ây người anh em. Mị lực của mày đúng là ghê gớm nhỉ. Mới ngày đầu nhập học mà đã vậy" Thiên Hạo ngay lập tức bắt lấy cơ hội trêu chọc thằng bạn mình.
"Thôi đi!" Trần Thanh Vũ cau mày
"Sao mà gắt vậy? Tao đùa thôi mà" Thiên Hạo cợt nhả cười hì hì. Sau đấy liền bất chợt im lặng.
"Nhưng tao không vui" Trần Thanh Vũ quay đầu liền thấy Thiên Hạo sắc mặt âm u, trong mắt hằn lên viền đỏ.
"Mày sao vậy?" Trần Thanh Vũ lo lắng nói, nhìn theo hướng của Thiên Hạo.
Một người đàn ông trung niên, dáng người hơi phì đang ôm eo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước vào chiếc ô tô sang trọng đậu bên đường.
"Lão già khốn nạn này!" Thiên Hạo nắm chặt tay, gương mặt quanh năm luôn tươi cười của hắn hiện lên sự phẫn hận.
"Hạo! Bình tĩnh, đừng nóng." Trần Thanh Vũ vỗ vỗ lưng bạn mình
"Tao không sao. Đừng lo." Thiên Hạo hít một hơi sâu, có vẻ đã bình tĩnh lại.
"Chắc tao không đi uống nước được với mày. Tao phải tìm bác tao" Thiên Học móc điện thoại trong túi ra bấm bấm.
"Có nói với mẹ mày không?" Trần Thanh Vũ lo lắng hỏi
"Thôi. Dù gì mẹ tao cũng không chịu ly dị. Nhưng mà tao thì không bỏ qua đâu" Thiên Hạo siết chặt điện thoại, gân xanh hằn hết lên tay
"Tao đi với mày" Trần Thanh Vũ toan cất bước đi.
Thiên Hạo mệt mỏi lắc đầu, thì thầm
"Thôi, Vũ. Chuyện xấu trong nhà, tao xấu hổ lắm"
Trần Thanh Vũ khựng lại, khẽ giọng "Ừ". Cậu bắt lấy cánh tay Thiên Hạo, căn dặn:
"Nhớ là không được mất bình tĩnh. Có chuyện gì thì gọi tao, nghe chưa?"
"Ừ" Thiên Hạo nói rồi ngay lập tức chạy đi, vội đến mức không tạm biệt cậu.
Trần Thanh Vũ nhìn bóng lưng hớt hả của hắn, thở dài, tâm trạng bỗng tụt dốc không phanh. Cậu đút hai tay vào túi quần, chậm rãi quay về trường.
Khi bước vào trong con hẻm bên trường, bỗng từ đâu có một đám thiếu niên dần dần áp sát cậu. Đầu tóc chúng nhuộm màu mè, quần áo rách rưới, có đứa còn đang phì phèo điếu thuốc.
Cầm đầu là một đứa học sinh, mặc đồng phục Nhất trung.
"Thằng kia! Lại đây bố mày bảo" Thằng đấy ngông nghênh hếch mặt lên, nở điệu cười quái đản.
Trần Thanh Vũ thở dài, cái ngày quái quỷ gì thế này? Lần thứ n trong ngày cậu nghi ngờ trường trọng điểm Nhất trung.
Sao kêu trường trọng điểm mà học sinh chẳng ngoan hiền gì hết? Giờ còn có giang hồ nữa này.
Cậu lười biếng dựa người vào bức tường phía sau: - "Chuyện gì?"
"Nghe nói mày được Văn Thư tỏ tình. Ai cho mày quyến rũ nó. Nó là người của bố mày!" Thằng đấy chậm rãi đốt một điếu thuốc lá rồi hút trước mặt cậu, trông y như một giang hồ thực thụ.
"Đúng rồi nhóc ạ. Mày ăn gan hùm sao mà dám đụng vào người của đại ca tao?" Đám người phía sau cũng cười hục hặc, trông hợm hĩnh không thể tả.
"Ra là một thằng có vấn đề về thần kinh!" Trần Thanh Vũ nghĩ rồi khẽ bật cười.
"Mày cười gì đó thằng chó?" Thằng nhóc có vẻ tức điên lên, gân xanh hằn lên trên cái tràn mọc mụn chi chít, gây cảm tưởng chúng ra vỡ ra bất cứ lúc nào. Hắn nắm cổ áo cậu lên, sửng cồ:
"Hôm nay không dạy cho mày một bài học là mày không biết điều đúng không?"
Trần Thanh Vũ nhíu mày, cậu khó chịu nhất là có người cậu ghét chạm vô người mình. Cậu vừa giơ tay nắm lấy cánh tay của hắn thì một âm thanh vang lên đằng sau:
"Dừng lại!!"
Một đám người lập tức quay đầu nhìn người mới tới. Đấy là một chàng trai rất cao, dáng người lại thon gầy. Làn da rất trắng, trắng đến mức có thể thấy rõ gân xanh dưới làn da.
Mái tóc màu đen tuyền đang ướt, chảy từng giọt nước xuống gương mặt tuấn tú. Một bên tai đeo chiếc khuyên màu bạc lấp lánh. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi đen và quần tây đen, có thể thấy được cơ bắp thấp thoáng dưới lớp áo. Tóm lại là một người rất đẹp trai.
Tên cầm đầu có vẻ nhận ra người này, hắn ra vứt mẩu thuốc xuống đất, nhíu mày:
"Hạ Vân?"
P/s: 4k3 từ, kỉ lục của tui gòi đó
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro