Chương 40

Sau một buổi chiều mua sắm, thứ Huyên nhi mang về nhà không chỉ là những chiến lợi phẩm vừa ý trong tay, mà còn là những niềm vui và kích động, dù chỉ có hai anh em, nhưng không khí năm mới đã ngay lập tức ngập tràn rồi.

Huyên nhi vừa vào phòng liền ném thân thể mệt mỏi rã rời lên sô pha, vừa nhìn thấy anh hai đi vào, lại lập tức xoay người bật dậy, vui vẻ đón lấy đồ trên tay anh, chọn ra mấy thứ mua cho mình, liền vội vàng chạy lên lầu, trở lại phòng mình nghiên cứu, thân thể nhỏ bé đó luôn có một nguồn năng lượng vô tận a.

Hôm nay là đêm giao thừa, bữa cơm đoàn viên năm nay sẽ được tổ chức ở nhà Diệp Thần Tịch. Mục Chí Lạc giơ tay trái nhìn đồng hồ, trong lòng đang đợi người còn chưa về nhà, anh im lặng ngồi trên sô pha, trên lầu thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng bước chân chính là âm thanh êm tai nhất lúc này.

Mãi đến khi trời nhá nhem tối, ngoài cửa cuối cùng đã truyền đến tiếng động, một lúc sau, bóng dáng Thiếu Phong linh hoạt bước vào, trong tay cầm một văn kiện đi tới trước sô pha, nói.

"Anh Lạc."

"Ừm, đi thôi, chúng ta đến nhà anh Tịch ăn tối."

Sau khi chờ đợi xong xuôi, Mục Chí Lạc đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn trà, nhưng vừa bước một bước lại lùi về, ánh mắt dừng lại trên túi quần áo vừa mua trên sô pha.

"Anh Lạc, anh xem trước đi, đây là tiền thưởng phải phát năm nay."

Thiếu Phong đưa văn kiện trên tay qua, động tác dứt khoát, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn bình thường một chút, là bởi cậu còn đang trong trạng thái bận rộn. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, cũng là ngày bận rộn nhất, cậu vốn định ở lại 'Mị Quyển' tiếp tục làm việc, nhưng bữa cơm đoàn viên này lại là mong mỏi lớn nhất của cậu.

Mục Chí Lạc nghe Thiếu Phong nói tạm thời thu hồi ánh mắt, đưa tay nhận lấy văn kiện kia, mở ra, ánh mắt lần theo từng hàng tên kia, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, lại không tìm thấy tên Thiếu Phong. Cậu vẫn cúi đầu như trước, một ngón tay chỉ văn kiện hỏi.

"Còn của em thì sao?"

"..."

Đối phương không trả lời, Mục Chí Lạc cũng không có bất kỳ động tác cùng lời nói nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm văn kiện trên tay, như thể nhìn như vậy, có thể tìm được thứ anh muốn thấy, áp suất trong phòng thấp đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Sự im lặng giờ phút này chính là sự bất lực, Thiếu Phong muốn đáp lại một câu, chỉ là lúc này lại nói không nên lời, qua thật lâu, cậu mới cúi đầu mở miệng.

"Em không tính cho mình."

"Lý do."

Không biết Mục Chí Lạc có hiểu rõ tâm tư của Thiếu Phong hay không, từ khi mở văn kiện này ra, lời nói của anh đều lạnh lùng như vậy.

"...... Trong khoảng thời gian này Thiếu Phong đều ở nhà anh Lạc, cũng ăn cơm ở đây..."

Mục Chí Lạc rốt cục cũng ngẩng đầu nhìn Thiếu Phong một cái, ném văn kiện lên sô pha, thanh âm hỏi nhỏ nhẹ lại khiến người ta nổi tầng tầng lớp lớp da gà.

"Em đang nói cái gì vậy?"

"Anh Lạc, Thiếu Phong không nên lấy tiền thưởng."

Thiếu Phong cố gắng thay đổi cách nói khác để biểu đạt ý tứ trong lòng cậu, nhưng đã sớm chọc anh Lạc tức giận, những lời nói tiếp theo cũng chỉ là công cụ châm lửa.

"Tết đến nơi còn muốn bị đánh phải không?"

Mục Chí Lạc cầm lấy mấy cành hoa mới thay bên cạnh bàn trà, cũng mặc kệ là bao nhiêu, "chát" một tiếng đánh vào đùi Thiếu Phong, cành cây giòn tan không chịu được lực tác động lớn mà gãy lìa, rơi xuống đất, vẫn có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.

"Hừm~"

Thiếu Phong nhịn không được khom lưng đỡ bàn trà, đau đớn ập đến lại càng cảm thấy sợ hãi.

Huyên nhi nghe thấy tiếng ồn, liền nhanh chóng từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi hoảng sợ, lại thấy mặt anh Thiếu Phong đầy thống khổ, vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay anh trai, trong giọng điệu hoảng sợ mang theo chút nức nở, nói.

"Anh hai, làm sao vậy, anh đừng như vậy, Huyên nhi sợ ~"

Mục Chí Lạc hung hăng trừng mắt nhìn Thiếu Phong một cái, ném cành hoa bị gãy xuống đất, sau đó ôm lấy em trai ra cửa, để lại con người kia với sắc mặt tái nhợt cùng một mớ hỗn độn trong phòng.

Trong phòng bếp nhà Diệp Thần Tịch, những món ăn đặc biệt phong phú được mang tới từ nhà hàng "Lệ Nhã", hương vị thơm ngon nồng đậm lan tỏa khắp nơi, khiến Diệp Thần Tĩnh bên ngoài phòng khách không tự chủ nuốt nước miếng một chút.

Cậu một mình ngồi trên sô pha, vừa xem TV vừa đợi anh Chí Lạc đến, bữa cơm đoàn viên còn chưa bắt đầu, cậu đã cảm nhận được không khí ấm áp lúc này. Tuy rằng ánh mắt dán chặt vào TV, nhưng tâm trí lại không ngừng tưởng tượng ra hình ảnh sum vầy kia khiến tâm can cậu rạo rực, không ngừng háo hức nhảy nhót.

Giờ phút này, Mục Chí Lạc đang yên lặng lái xe, Huyên nhi ngồi bên cạnh cũng không dám hỏi gì, tuy rằng đang lo lắng cho anh Thiếu Phong, nhưng đầu óc thông minh nói cho cậu biết, lúc này nên là an tĩnh a.

Một đường đi đến đều không nói gì, xe vừa dừng lại trước cửa nhà Diệp Thần Tịch, Huyên nhi liền chạy nhào xuống xe, cũng không đợi anh trai.

Người đến mở cửa là Diệp Thần Tĩnh, khuôn mặt tươi cười đổi lại là đối phương cuống quít. Huyên nhi vừa vào cửa không thấy anh Thần Tịch liền bắt lấy Diệp Thần Tĩnh, hỏi.

"Anh Thần Tịch đâu? Nói cho tôi biết đi, mau mau!"

Diệp Thần Tĩnh nhất thời không rõ tình hình, mờ mịt chỉ lên lầu, Huyên nhi nhận được câu trả lời liền lập tức xông lên, để lại Diệp Thần Tĩnh với khuôn mặt bối rối đầy dấu chấm hỏi.

Diệp Thần Tịch còn đang bận rộn trong thư phòng, nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần liền biết là đứa nhỏ Huyên nhi kia đã tới, vài giây sau, cửa thư phòng của anh quả nhiên bị mở ra.

"Anh Thần Tịch, anh Thần Tịch!"

Huyên nhi thở hồng hộc chạy vào, khoa trương cầu cứu.

"Anh hai em đánh anh Thiếu Phong ngã nhào xuống đất, gãy mấy nhánh cây, còn để anh ấy ở nhà một mình, không có bôi thuốc, anh mau mau đi xem một chút đi~"

Diệp Thần Tịch nghe xong lại cười nhạt, anh tin tưởng lại hiểu rõ Mục Chí Lạc, vì vậy một chút cũng không có kinh ngạc và lo lắng, chậm rãi đứng lên, đưa tay xoa xoa hàng lông mày nhỏ bởi vì hoảng hốt mà nhíu chặt của Huyên nhi, nói.

"Anh Thiếu Phong của em có phải lại không nghe lời không? Năm mới sắp đến rồi, Huyên nhi phải ngoan ngoãn a."

Diệp Thần Tịch nói lời này với Huyên nhi, cũng tự mình thở dài.

Huyên nhi đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng anh Thần Tịch rời đi, lại cảm giác có chỗ không đúng a, chậm rãi đi tới cửa thư phòng, mới phát hiện một vấn đề khác, anh Thần Tịch sẽ không phạt anh Thiếu Phong một trận nữa chứ? Nhớ tới vết thương lần trước nhìn thấy trên người anh Thiếu Phong, Huyên nhi trong lòng cả kinh, sau đó lại mạnh mẽ lao xuống.

"Anh Thần Tịch, anh Thần Tịch, anh Thần..."

Dưới lầu, đã sớm không còn bóng dáng anh Thần Tịch, chỉ thấy anh trai mình cùng Diệp Thần Tĩnh đang tâm sự, nhận được ánh mắt của anh trai liền lập tức im lặng, không dám nói gì nữa, cẩn thận quan sát tình huống một hồi, mới đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

Tiếng đóng cửa nặng nề vang vọng khắp căn nhà, trong phòng chỉ còn lại một mình Thiếu Phong, cậu vẫn duy trì tư thế khom lưng vịn lấy bàn trà, nhìn những cành hoa bị hư hại dưới đất, nụ hoa màu hồng phấn kia còn chưa kịp nở, tình huống phát sinh thế này khiến cậu cảm thấy hụt hẫng, chỉ là vẫn không thể đi đến cuối cùng, không biết kế tiếp mình sẽ gặp phải cái gì, nơi nào sẽ chào đón mình.

Diệp Thần Tịch lái xe trên đường lớn, xe cộ và người qua lại thưa thớt, lúc này có lẽ mọi người đều đang ăn bữa cơm đoàn viên, tốc độ xe của anh dần dần tăng nhanh, dùng thời gian ngắn nhất đến nhà Mục Chí Lạc.

Cánh cửa khép hờ, bên trong không một động tĩnh, yên lặng như không có người ở đây, Diệp Thần Tịch đẩy cửa bước vào, thanh âm kéo Thiếu Phong từ trong hoảng hốt trở về, cậu mạnh mẽ đứng thẳng người, quay đầu đối diện với ánh mắt nhu hòa của anh Tịch, ánh mắt kinh ngạc cũng trái tim lơ lửng kia cũng yên ổn trở lại.

"Anh Tịch."

Diệp Thần Tịch đi tới trước mặt Thiếu Phong, xót xa trong mắt cũng không hề che giấu, chỉ là đau lòng lại ẩn chứa vài phần giận dữ.

"Hôm nay là ngày gì? Sao lại không thể hiểu chuyện vậy?"

"..."

Thiếu Phong không biết nên nói gì, vết thương trên đùi bị anh Lạc đánh mơ hồ đau đớn, tim đập loạn xạ, nhưng cậu vẫn không biết phải biểu đạt như thế nào, chỉ sợ vừa mở miệng anh Tịch lại giống như anh Lạc, quay đầu bỏ đi.

Diệp Thần Tịch thở dài, ngồi xổm xuống nhặt từng cành cây trên mặt đất lên, vòng qua Thiếu Phong ngồi xuống sô pha.

"Nói anh Tịch nghe, ở nhà anh Lạc của em không vui sao? Anh Lạc ủy khuất em sao?"

"Không có, không có, em không có không vui, cũng không chịu một chút ủy khuất nào."

Thiếu Phong hướng về phía anh Tịch, vừa lắc đầu vừa phủ nhận, biểu tình trên mặt đầy sợ hãi, khi anh Tịch hỏi ra những lời này, cậu cảm giác có hàng vạn mũi kim xuyên thấu trái tim, làm sao có thể chứ?

Sống ở nhà anh Lạc là khoảng thời gian vui nhất mấy năm nay, anh Lạc đối với cậu có hơi nghiêm khắc, nhưng lại rất quan tâm lo lắng cho cậu, còn có tiếng cười nhộn nhịp của Huyên nhi... mọi thứ đều rõ ràng như vậy.

"Nếu đã vui vẻ vậy vì sao phải dùng tiền thưởng của mình để bù đắp cho việc ăn uống nghỉ ngơi ở đây? Chẳng lẽ anh Lạc để ý những thứ này, hay là anh ấy thiếu chút tiền như vậy?"

Diệp Thần Tịch không giảng đạo lý với Thiếu Phong, mà khéo léo đem những vấn đề này ném lại cho cậu, sau đó cũng không nói nữa, đem từng cành hoa trong tay đặt lên bàn trà, chỉ để lại một cành trên tay, chỉ cần Thiếu Phong hiểu được những câu hỏi này, cậu liền tự động biết sai ở đâu.

Trên người Diệp Thần Tịch tỏa ra một loại bình tĩnh khiến Thiếu Phong sợ hãi, lần thứ hai lâm vào trầm mặc, Thiếu Phong không dám tùy tiện trả lời, cậu đem lời anh Tịch, từng chữ từng chữ phân tích, cuối cùng lại làm cho cậu thật sự áy náy.

"Anh Tịch, Thiếu Phong sai rồi, anh và anh Lạc thật sự đã cho em quá nhiều, em rất cảm kích, chỉ là em..."

"Chát! Chát!..."

Cành hoa trong tay Diệp Thần Tịch đánh xuống, liên tiếp trách phạt rơi vào bên hông Thiếu Phong, năm mới sắp đến cũng không dùng quá nhiều lực, chỉ là muốn cậu nhớ kỹ một chút.

"Làm như vậy, em để tâm tư của anh Lạc em ở đâu?"

Đau đớn vẫn trong phạm vi chịu đựng của Thiếu Phong, nhưng số lượng nhiều vẫn có chút không tiêu a, và cơn đau dưới lớp quần tây đen càng ngày càng dữ dội.

"Xin lỗi, Thiếu Phong biết sai rồi, em không phải có ý kia."

"Được rồi! Sai lầm này em đi mà nhận với anh Lạc, anh chỉ cần em nói cho anh biết, đạo lý đều hiểu chưa?"

"Thiếu Phong hiểu rồi, hiểu rồi!"

Cậu yên lặng ghi nhớ trong lòng, giờ phút này Thiếu Phong lại tràn ngập năng lượng.

"Hiểu rồi thì không cho phép tái phạm nữa."

Diệp Thần Tịch buông đồ trong tay xuống, đứng dậy ôm lấy bả vai Thiếu Phong, trên tay thoáng dùng sức, mang theo cậu cùng đi ra ngoài.

"Hai đứa nhỏ đều đang chờ em ăn cơm, anh trai này của em đang bỏ đói chúng rồi."

Những lời này đã cho Thiếu Phong sự an ủi lớn nhất, nghiêng đầu, cậu thấy anh Tịch đang mỉm cười.

________________
03/07/2023.
candiusvioleta

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro