Chương 42
Lúc này, hai đứa nhỏ đang chiếm đoạt điện thoại trong phòng làm việc của anh trai nhà mình nói chuyện vui vẻ, đã nói hơn nửa tiếng, nhưng bọn họ lại chẳng có ý dừng lại.
Huyên nhi cười lớn một trận, đột nhiên, có người mở cửa mạnh mẽ, mang theo làn gió lạnh lướt qua mặt Huyên nhi, cậu nói một nửa rồi dừng lại, cảnh giác nhìn về phía cửa, chỉ thấy anh trai đang đứng trước cửa.
Trong lòng Huyên nhi xẹt qua một tia hoảng sợ, không dám nói gì với người bên kia đầu dây, liền để ống nghe trở về, một tiếng gọi anh còn chưa kịp phát ra đã thấy anh trai sải bước rộng về phía cậu, trong lúc nhất thời cậu sợ tới mức ngồi bất động trên ghế quên cả nói chuyện.
"Em đang gọi cho ai thế?"
Mục Chí Lạc đi đến bên cạnh em trai, gõ nhẹ mặt bàn tức giận hỏi.
Huyên nhi cũng không biết anh trai sẽ giận đến như vậy, chột dạ nhỏ giọng trả lời.
"Em gọi cho Thần Tĩnh a~"
Công việc bên kia đã bận đến mức không kịp giải quyết, không ngờ hai đứa nhỏ này còn quấy rối anh.
"Bốp! Bốp!"
Mục Chí Lạc khom lưng đánh hai cái vào đùi em trai.
"Sao lại nghịch ngợm như vậy? Em không có điện thoại à? Cách mấy mét mà còn dùng điện thoại nói chuyện phiếm!"
Vừa mắng vài câu máy fax liền rầm rầm vang lên, sau đó mấy tờ giấy xuất hiện, Mục Chí Lạc cầm lấy tờ giấy còn nồng đậm mùi mực nhìn một chút, trừng mắt cảnh cáo em trai một cái lại vội vàng ra ngoài.
Đùi Huyên nhi bị anh trai đánh tê dại đau đớn, hốc mắt liền ửng đỏ, cứ như vậy nhìn anh trai ra khỏi cửa, ngay cả lời muốn nói cũng không nói được nữa.
Cảm xúc còn chưa kịp tiêu tan, cửa gỗ lại lần nữa bị mở ra, lúc này bước vào là Diệp Thần Tĩnh.
"Sao vậy? Vừa rồi không lên tiếng mà cúp máy?"
Diệp Thần Tĩnh còn đang trong trạng thái hưng phấn bừng bừng, bên này xảy ra chuyện gì hoàn toàn không biết.
Chút ủy khuất của Huyên nhi sau khi nhìn thấy Diệp Thần Tĩnh lập tức biến mất, tiếp tục cùng Diệp Thần Tĩnh bàn luận chuyện tối nay.
Bọn họ vẫn luôn trong phòng làm việc, ngoài cửa sổ đã sáng đèn, lúc này Diệp Thần Tĩnh nhận được điện thoại của anh trai, anh bảo cậu cùng đi ăn tối với Chí Huyên, nói rằng đêm nay sẽ về rất muộn, không cần chờ anh, tự mình về nhà sớm một chút.
Tin tức này khiến hai đứa nhỏ càng thêm hưng phấn, cho rằng các anh không rảnh rỗi, việc bọn họ muốn làm liền đơn giản hơn, hai người chậm rãi đi bộ đến 'Lệ Nhã' ăn tối, và chờ đợi buổi tối đến.
Trong đại sảnh lầu một của "Mị Quyển", sớm đã chật kín người, thậm chí mấy chỗ còn trống cũng đã được đặt trước, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc dịu dàng, khúc dạo đầu êm đềm chính là điềm báo cho cao trào phía sau, để những cơn sóng lớn càng mãnh liệt hơn, và tinh thần hào hứng của mọi người càng bùng nổ hơn.
Chín giờ năm mươi, Huyên nhi và Diệp Thần Tĩnh đứng bên ngoài cửa đại sảnh, theo văn kiện chỉ còn mười phút nữa ca sĩ sẽ xuất hiện, hai đứa nhỏ thì thầm to nhỏ liền nghiêm trang đi đến trước cửa, sự hồi hộp khiến trái tim bọn họ đều rộn ràng hơn hẳn, nhưng ngoài mặt lại giả vờ thờ ơ.
"Anh Tuyền, anh trai tôi và anh Thần Tịch ở bên trong sao?"
Huyên nhi đi tới cửa, thăm dò hỏi bảo vệ canh giữ bên ngoài, người được gọi là anh Tuyền cúi đầu nhìn thoáng qua Huyên nhi, khuôn mặt nghiêm túc trong nháy mắt liền xuất hiện nụ cười lễ phép.
"Ông chủ Diệp và ông chủ Mục đều không ở bên trong, cậu Mục có chuyện gì sao?"
Biết được hai anh không ở trong, Huyên nhi liền mừng thầm, nhưng bên ngoài vẫn áp chế đi sự phấn khởi và kích động kia.
"Hôm nay thật bận rộn, chúng tôi tới đưa đồ cho anh Thiếu Phong, anh để chúng tôi vào, một chút liền đi ra."
"Được, cậu Mục mời, cậu Diệp bên trong mời."
Người nọ làm động tác mời liền để bọn họ vào, hai người chậm rãi đi vào bên trong, tốc độ tim của bọn họ chỉ tăng chứ không có giảm.
Trong đại sảnh, sân khấu đã được làm nóng, ánh đèn nhấp nháy làm cho Diệp Thần Tĩnh lần đầu tiên tới có chút không thoải mái, nhưng trái tim tuổi trẻ sôi sụt kia đã sớm được kích hoạt. Bộ dáng hiện tại mới là mặt chân thật nhất của cậu, ham chơi, tò mò, thích những thứ mới mẻ, đương nhiên, những biến hóa này chính cậu cũng hoàn toàn không biết.
"Mẹ kiếp! Quá thú vị rồi!"
Huyên nhi kéo Diệp Thần Tĩnh hòa vào đám đông, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, đột nhiên, ánh đèn sân khấu nhỏ phía trên sáng lên, ca sĩ được chờ mong suốt một đêm cuối cùng cũng xuất hiện, toàn khán đài đều thét chói tai, tiếng hoan hô vỗ tay không ngừng.
Hai đứa nhỏ đã bị tình cảnh trên sân khấu hấp dẫn, kiễng chân duỗi cổ nhìn ngó xung quanh, cứ như thế thưởng thức xong bài hát đầu tiên, sau đó liền dần thả lỏng cơ thể, cũng hò hét cỗ vũ cùng đám đông, cảm nhận bầu không khí nơi này, rất nhanh bọn họ liền hòa nhập vào đó. Nơi này quả thật có thể khiến con người ta kích động đến điên đảo.
Bên trong một trăm con người sẽ có một trăm tư vị cảm xúc, một ngàn người liền có một ngàn tư vị cảm xúc khác nhau, có người vì cô đơn mà đến, có người vì vui vẻ mà đến, có người lại vì kết giao mà đến, còn có người chỉ vì ủng hộ thần tượng trong lòng mà đến, mỗi người đến đây đều mang theo một tâm trạng khác nhau.
Huyên nhi và Diệp Thần Tĩnh là đang tìm kiếm những điều mới mẻ, muốn một lần cảm thụ được tiếng hát trực tiếp, họ thích loại kích thích này nhưng lại lo lắng bị các anh phát hiện, trong nửa tiếng ngắn ngủi này bọn họ đã thỏa mãn được cái tôi cá nhân.
Ca sĩ vừa hát xong, bọn họ cũng liền cúi đầu vội vàng rời đi, kích động còn chưa tan, sự căng thẳng trong lòng lại nổi lên, vốn tưởng rằng trà trộn vào nghe xong mấy bài hát liền đi ra, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này bọn họ sẽ ngoan ngoãn về nhà, an phận thủ thường, là những đứa em trai vâng lời, nhưng định luật Murphy lại luôn chiếm cứ một góc trong cuộc đời, có đôi khi càng không muốn xảy ra chuyện gì, nó lại càng trần trụi trước mặt.
Người trong sàn nhảy thường điên cuồng, giờ phút này sự nhiệt tình của bọn họ đã được đốt cháy, mọi người ai nấy đều muốn đi lên chụp ảnh cùng ca sĩ, hoặc là tặng hoa, xin chữ ký, đội vệ sĩ dưới khán đài đều đang cực lực duy trì trật tự.
Diệp Thần Tĩnh chỉ cảm giác càng ngày càng chật chội, cậu cũng không để ý nhiều như vậy, cậu đi theo Chí Huyên phía trước chen lấn ra ngoài, không chú ý liền bị người ta đụng trúng té ngã xuống đất, vừa định đứng lên tay đã bị người khác giẫm một đạp.
Huyên nhi nghe động tĩnh phía sau liền quay đầu lại, thấy Diệp Thần Tĩnh ngã trên mặt đất khiến cậu giật nảy mình.
"Thần Tĩnh! cậu không sao chứ?"
Diệp Thần Tĩnh dưới sự trợ giúp của mọi người giãy dụa đứng dậy, người giẫm phải cậu cũng nói câu xin lỗi, nhưng giờ phút này cậu cũng chẳng còn tâm tư phản ứng lại, nhịn đau lắc đầu với Huyên nhi liền tiếp tục rời khỏi đám đông, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, trong lòng cậu đã càng ngày càng hoảng loạn.
Chỉ là cảnh tượng này sớm đã có người chú ý, một người quản lý chạy tới kéo hai người bọn họ sang một bên tránh đám người điên cuồng kia.
"Các cậu không sao chứ?"
Thần Tĩnh ôm tay trái, vừa định trả lời liền thấy anh Thiếu Phong tức giận chạy về phía này, Huyên nhi cũng thấy được, sợ hãi trong lòng liền vội vàng chuẩn bị những câu thoại năn nỉ xin tha, nhưng lần này anh Thiếu Phong so với trước kia đều không giống nhau, vẻ mặt nghiêm túc làm cho Huyên nhi không dám đụng vào người anh vẫn luôn che chở yêu chiều cậu.
Thiếu Phong vẫn luôn canh giữ bên trong, thấy bên này có chuyện xảy ra liền chạy tới, không nghĩ tới lại nhìn thấy hai đứa nhỏ quỷ nhà mình, lo lắng cùng tức giận là cảm xúc trực tiếp nhất của cậu lúc này.
"Ai bảo các em vào đây! Theo anh ra ngoài!"
Thiếu Phong kéo tay Thần Tĩnh, mang theo hai đứa nhỏ bị dọa cho ngốc ra ngoài đại sảnh.
Ra khỏi sàn nhảy hỗn tạp, Thiếu Phong liền dừng lại, trừng mắt nhìn Huyên nhi bên cạnh rồi nắm lấy bàn tay bị giẫm của Thần Tĩnh cẩn thận xem xét, một màn mạo hiểm vừa rồi vẫn còn trong lòng cậu, giờ phút này cũng không thể buông xuống.
"Bị thương ở đâu? Có đau không?"
Diệp Thần Tĩnh mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn một giọt máu, ánh mắt vô thần nhìn anh Thiếu Phong lắc đầu, vừa nhìn đã biết là sợ hãi.
Trong lòng Thiếu Phong cũng không yên tâm, nhìn bề ngoài chỉ là mu bàn tay có chút sưng đỏ, đứa nhỏ không nói cậu đành phải nhẫn tâm ấn xuống, kiểm tra xem có bị thương xương bên trong hay không.
"Ưm~"
Thần Tĩnh đau đến rên nhẹ một tiếng, tay nhịn không được rụt lại, Thiếu Phong nắm chặt kéo trở về, tính nhẫn nại của cậu bị sự lo lắng bủa vây cũng giảm bớt đi nhiều.
"Cử động nhẹ một chút cho anh xem, đau ở đâu liền nói anh biết."
Hốc mắt Diệp Thần Tĩnh lập tức đỏ bừng, cậu vội vàng cúi đầu, cử động bàn tay bị anh Thiếu Phong nắm giữ theo sự chỉ dẫn, nhưng miệng vẫn không nói lời nào.
Huyên nhi đứng bên cạnh nhìn, Thần Tĩnh bị thương cậu cảm thấy rất khó chịu, tự trách cùng hối hận cũng theo nỗi thống khổ trên mặt Thần Tĩnh dần nảy sinh, còn có anh Thiếu Phong đối với cậu lạnh lùng, càng làm cho sai lầm lần này cậu không biết phải làm thế nào cho phải.
Trải qua một lượt kiểm tra, xác định không có tổn thương xương cốt, Thiếu Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục dắt Thần Tĩnh đi về phía trước, cũng không để ý tới Huyên nhi lẳng lặng ở một bên.
Chuyện lần này thật sự quá nguy hiểm, sàn nhảy là nơi nào mà bọn nhỏ còn dám đi chứ, xem ra Huyên nhi đã quên lời năm đó anh Lạc dạy, nếu như khoan dung hơn nữa, đứa nhỏ nghịch ngợm này còn có quy củ?
Chỉ là nhìn khuôn mặt bất lực của Huyên nhi lại có chút không đành lòng, cậu đối với hai đứa nhỏ này đau lòng tuyệt đối không thua gì tức giận, Thiếu Phong một đường suy nghĩ, tâm lý mâu thuẫn bất định.
Tại tầng năm, Huyên nhi im lặng đi theo phía sau, nhìn Thần Tĩnh phía trước được anh Thiếu Phong dắt đi, trong lòng trống rỗng, biết lần này mình gây ra đại họa, chiêu thức năn nỉ trước kia với anh Thiếu Phong hiện tại tất cả đều không dám sử dụng, ủy khuất cũng chỉ là chính mình nhịn, cậu cúi đầu nhìn bước chân của mình, thế nhưng không chú ý tới đây là quay về phòng làm việc của anh trai cậu, sau khi đi vào đôi mắt sợ hãi ngân ngấn lệ nhìn anh Thiếu Phong.
"Hai người các em, tách ra đứng vững."
Thiếu Phong kéo Thần Tĩnh đến vách tường bên cửa sổ, lại quay đầu kéo Huyên nhi đến vách tường đối diện, lúc này Huyên nhi rốt cục nhịn không được nhẹ nhàng nắm lấy tay anh Thiếu Phong, năn nỉ gọi một tiếng.
"Anh Thiếu Phong~"
"Em còn dám lên tiếng?"
Thiếu Phong hất tay Huyên nhi ra, không nhìn vào đôi mắt khiến người ta thương cảm kia, bảo cậu đứng yên rồi đi ra ngoài.
________________
19/07/2023.
candiusvioleta
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro