Chương 6

"Cùng anh đi thư phòng."

Diệp Thần Tịch nắm lấy tay em trai, dắt cậu cùng đi thư phòng.

Diệp Thần Tĩnh trong lòng nặng nề nói không nên lời, phần đau đớn lần đầu tiên bị phạt kia thật sự làm cho cậu sợ hãi, hiện tại mỗi một bước đi đều làm cho tim cậu đập nhanh hơn một chút.

Diệp Thần Tịch dẫn em trai vào thư phòng mới buông tay cậu ra, nhìn trong mắt cậu toát ra sợ hãi anh cũng không có an ủi, sợ là đúng, có sợ về sau mới không dám.

"Thần Tĩnh, lại đây."

Diệp Thần Tịch đi tới trước bàn làm việc, đem một cái kẹp văn kiện trên mặt bàn rút ra.

Diệp Thần Tĩnh nhìn đồ trên tay anh hai liền run rẫy, trong lúc nhất thời ngây ngốc đứng tại chỗ không chịu đi qua.

"Nào."

Diệp Thần Tịch vẫy tay với lấy cậu, lại một lần nữa gọi cậu đi qua.

"Anh."

Diệp Thần Tĩnh bất an gọi anh một tiếng, ngắn ngủn vài bước đường mất rất nhiều dũng khí mới đi qua, đi tới bên cạnh anh, ngẩng đầu lên cao, ánh mắt không tự chủ được tìm kiếm ánh mắt của anh hai, đây là cậu nói không nói ra miệng lời cầu xin tha thứ, đáy mắt Diệp Thần Tịch thâm tàng một tia nghiêm khắc kia, là tình cảm khiến người khác đọc không hiểu.

"Thần Tĩnh, nằm sấp trên bàn. "

Diệp Thần Tịch lấy cái kẹp văn kiện đập trên mặt bàn một cái, để cho em trai tự mình nằm sấp xuống, ngữ khí tuy ôn hòa, nhưng không thể cự tuyệt, anh chính là có loại năng lực này, ở trạng thái ấm áp nhất tản mát ra khí tràng lạnh như băng nhất, Diệp Thần Tĩnh lúc này sợ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm sấp xuống.

"Quần cởi ra."

Diệp Thần Tịch tiếp tục phân phó, Diệp Thần Tĩnh nghe xong những lời này trực tiếp vùi mặt ở trên bàn bất động, để cho cậu tự mình cởi quần là không thể tiếp nhận, cởi quần bị đánh đã đủ xấu hổ rồi còn để cho mình tự làm, chuyện như vậy cậu làm như thế nào đây.

"Tĩnh nhi, em có tin anh không? "

Diệp Thần Tịch kéo ghế ngồi xuống, hôm nay anh không chỉ muốn trách phạt em trai vì xúc động đánh nhau, anh còn muốn dạy thằng nhóc này biết tự giác.

"Em đương nhiên tin tưởng anh hai."

Diệp Thần Tĩnh không chút do dự trả lời, là anh cho cậu một mái nhà, cậu chỉ tin một mình anh mà thôi.

"Được rồi, anh là muốn em tự cởi quần chịu phạt, về sau đều phải như vậy, ở trước mặt anh không có gì đáng để em mất mặt, nếu em cảm thấy xấu hổ, vậy thì đừng dễ dàng phạm sai lầm, anh nhất định phải dùng những thứ này để ước thúc em, nếu em đã lựa chọn đi theo anh, anh phải có trách nhiệm với em, mặc kệ hiện tại hay tương lai."

Diệp Thần Tĩnh cắn chặt môi, chậm rãi đưa tay về phía thắt lưng, ở trước mặt anh, mỗi một lần cậu đều phá vỡ kiên định của mình, chuyện chấp nhất cỡ nào cuối cùng cũng sẽ thỏa hiệp với anh ấy.

Chát..

Diệp Thần Tĩnh vừa mới cởi quần ra tới đùi, đã bị anh đánh một cái, không nghĩ tới cái kẹp văn kiện kia khi đánh người lại đau đến như vậy.

"Sau này phạm sai lầm, lúc phạt nằm sấp xuống thì tự mình cởi quần ra, có làm được hay không?"

"..."

Diệp Thần Tịch không đợi em trai trả lời, giơ cao cái kẹp lại hạ xuống một cách tàn nhẫn.

Chát..

"A~"

"Không thể làm được hôm nay anh liền dạy em."

Diệp Thần Tịch nói xong giúp em trai xách quần lên, sau đó ra lệnh.

"Cởi ra."

Diệp Thần Tĩnh dù tin tưởng anh hai cũng có tự trọng của mình, nâng lên một khuôn mặt nhỏ nhắn thờ ơ.

Chát...chát...chát

Lần này Diệp Thần Tịch không phải đánh một cái hỏi một câu, liên tục vài cái không ngừng trút xuống, chỉ chốc lát sau Diệp Thần Tĩnh liền ngoan ngoãn, đưa tay kéo quần xuống.

Cậu cho rằng mình thỏa hiệp anh sẽ nhượng bộ, không nghĩ tới anh lại đem quần của cậu kéo lên, ma sát vết thương trên mông, Diệp Thần Tĩnh thiếu chút nữa nhịn xuống muốn đứng thẳng lưng.

"Cởi ra."

Diệp Thần Tịch vẫn bình tĩnh như trước, thong dong như vậy làm cho Diệp Thần Tĩnh cũng không dám vi phạm nữa, anh hai nói cởi, cậu liền nhanh chóng cởi quần ra.

"Sau này khi bị phạt thì tự cởi quần, có thể làm được không?"

"Có thể."

Trả lời dứt khoát lưu loát, sợ anh lại lần nữa lại dùng sức kéo quần lên.

"Được, sai lầm hôm nay của em, anh đánh ba mươi cái, sau này không nghe lời lại phạm sai lầm tương tự liền tăng lên gấp đôi."

Chát...chát...chát

Không có tạm dừng dư thừa, trách phạt vẫn tiếp tục.

"A~"

Cái mông cao vểnh của Diệp Thần Tĩnh không ngừng vặn vẹo, liền bị đánh hai lần, một chút năng lực khiêng đánh cũng không có, cho dù lực của anh so với lúc trước đã nhẹ hơn nhưng cảm giác đau đớn vẫn rất khắc cốt, ba mươi cái chịu xong, cả người đều rã hết ra.

"Được rồi, sau khi đau thì phải nghe lời, những thứ khác đừng suy nghĩ nhiều, để anh giải quyết, biết không?"

Diệp Thần Tịch đỡ em trai dậy, đem cái kẹp rút này bỏ vào ngăn kéo, một màn này Diệp Thần Tĩnh lại run lên, ca ca không có đem thứ kia kẹp lại văn kiện, trên ánh mắt ửng đỏ lông mi run lên, thiếu chút nữa liền khóc ra.

"Thần Tĩnh, anh đang nói chuyện với em, sau này phải nghe lời".

"Dạ biết."

Diệp Thần Tĩnh miễn cưỡng trả lời, nhưng não lại không ngừng suy nghĩ đến cái kẹp rút giấy kia, anh hai ôm cậu về phòng còn cậu thì vẫn còn sợ hãi.

Mục Chí Lạc vội vàng từ 'Mị quyển' chạy tới khách sạn, ở trong phòng bếp lấy bữa tối hôm nay, lại vội vàng chạy về nhà.

Đồng hồ treo tường chỉ vào sáu giờ, Mục Chí Lạc bước vào phòng khách.

"Anh, anh trở về rồi."

Huyên nhi ở nhà chờ vội vàng nghênh đón, muốn giúp anh cầm đồ trên tay, bởi vì vết thương trên mông còn chưa khỏi, đi đứng có chút lảo đảo.

"Chậm một chút, không cần em cầm, đi nhà bếp bày đồ ăn ra đi."

Mục Chí Lạc không để cho em trai chạm vào đồ vật trên tay, đùn đẩy cậu đi làm chuyện khác. Hai anh em phân công hợp tác đem thức ăn bỏ vào trong mâm cơm, vốn có thể ấm áp tiến hành bữa tối, lại bởi vì thiếu gia Huyên nhi bệnh mà nhiễu loạn.

"Anh, sao lại chỉ có một ít rau xanh?"

Huyên nhi nhìn một bàn toàn thịt cá lập tức suy sụp.

"Dạ dày của em không thích hợp để ăn quá nhiều rau xanh, phải ăn nhiều đồ ấm, em mà cứ kén ăn thế này sẽ bị suy dinh dưỡng mất."

Huyên nhi nghe xong lập tức bĩu môi, dùng sức kéo ghế ra, tiếng ghế và sàn nhà ma sát vang lên chói tai.

"Không muốn ăn?"

Mục Chí Lạc dừng động tác trong tay nhìn về phía em trai, ngọn lửa đè nén trong lòng sắp bị đốt cháy.

Huyên nhi không dám chọc lửa, nhẹ nhàng ngồi xuống bưng cơm lên, cầm lấy đũa từng ngụm từng ngụm từng ngụm ăn, Mục Chí Lạc thấy em trai coi như đứng đắn, lúc này mới ngồi xuống ăn cơm của mình.

Thức ăn trên bàn vẫn rất phong phú, thanh đạm nhưng vẫn đủ chất và đủ dinh dưỡng, mỗi một món đều là Mục Chí Lạc căn cứ theo tình hình sức khỏe của cậu mà tỉ mỉ lựa chọn, chỉ là Huyên nhi rất thích ăn rau xanh, còn đối với thịt lại không có cảm giác, hơn nữa hiện tại cùng anh giận dỗi, tự nhiên cũng không đi gắp thức ăn kia, nhìn anh không để ý tới cậu, cậu đơn giản chỉ ăn cơm trong chén, từng hạt từng hạt bỏ vào miệng, giống như gà con mổ thức ăn, khắp nơi đều biểu hiện sự bất mãn của mình.

Mục Chí Lạc đem hết thảy hành động của em trai thu vào mắt lại không lên tiếng, anh không muốn vừa trở về liền la mắng em trai nhưng một chén cơm ăn xong vẫn không nhìn thấy người nọ nhu thuận, cầm đũa trong tay liền trở thành công cụ giáo huấn, không cảnh cáo không nhắc nhở, đột nhiên liền "chát" một tiếng hung hăng gõ vào tay cậu đang bưng chén.

Bàn tay Huyên nhi đau, chén thiếu chút nữa rơi xuống, trên mu bàn tay một dấu vết chậm rãi khuếch tán ra, đỏ lên một mảnh, Mục Chí Lạc một câu cũng không nói, chỉ là lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu, Huyên nhi vừa rơi nước mắt vừa gắp sườn trước mặt, trong lúc nhất thời tính tình gì cũng không có, ngoan ngoãn đứng đắn ăn cơm.

"No rồi?"

Mục Chí Lạc chờ cậu đặt chén xuống rồi mới hỏi, trong chén gốm sứ một hạt cơm còn lại cũng không có.

"No rồi."

Huyên Nhi nhẹ giọng đáp, mái tóc mềm mại buông xuống trán, phối hợp với khuôn mặt hồn nhiên kia, nhìn thế nào cũng nhu thuận, cho dù ai cũng không thể tưởng tượng được đứa nhỏ nhu thuận trước mặt này cũng có lúc rất quật cường và cứng đầu.

"Uống một chén canh."

Mục Chí Lạc nói từng chữ một, lời nói cứng rắn không cho phép không nghe, Huyên nhi nghe lời chính mình múc đầy một chén canh uống hết, quy củ vô cùng.

Sau khi ăn xong, Mục Chí Lạc lại muốn đi ra ngoài, Huyên nhi nhìn anh hai lấy chìa khóa xe ra ủy khuất hỏi.

"Anh, anh đi đâu vậy? "

"Đi đâu em hỏi làm gì? Em không phải giận dỗi với anh sao? "

Huyên nhi nghe giọng điệu này của anh liền biết anh không phải đi làm, có lẽ là đi chỗ nào thú vị, vội vàng dán lên người anh hai.

"Anh đi đâu vậy?"

"Anh Thiếu Phong của em đã trở lại, 'Mị quyển' lại tới thêm một nhân viên mới anh đã đem phòng cũ của Thiếu Phong cho người ta ở, về sau cậu ấy sẽ tạm thời ở nhà chúng ta, hiện tại anh ra sân bay đón cậu ấy."

"Dạ? Thật sao anh?"

Huyên nhi lập tức vui vẻ, anh Thiếu Phong rất mực cưng chiều cậu, còn có thể giúp cậu rất nhiều việc, lần trước họp phụ huynh chính là tìm anh Thiếu Phong a.

Mục Chí Lạc biết em trai mình đang suy nghĩ cái gì, ở phía sau cậu vỗ một chưởng cảnh cáo.

"Em phải ngoan cho anh."

"Âyda, em biết rồi."

Huyên nhi đáp xong cũng buông anh ra, vừa lên lầu vừa vu vơ hát.

Trước cổng sân bay, Thiếu Phong đã đợi sẵn, quần jeans màu xanh phối với một chiếc áo sơ mi giản dị, tay áo tùy ý xắn lên, là một phong cách khác.

Mục Chí Lạc dừng trên xe xa xa liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc liền tấp xe lại, nhanh nhẹn trà trộn vào trong đám người. cùng lúc đó, Thiếu Phong cũng nhìn thấy chiếc Audi dừng lại với biển số 551 kia đặc biệt chói mắt, quét qua một vòng chung quanh, đột nhiên liền nhấc chân đi theo hướng ngược lại, không quá hai mươi bước, Audi quả nhiên xuất hiện trước mắt mình.

"Anh Lạc."

Thiếu Phong hét lên với người đang hạ cửa xe.

"Ừ, lên xe đi. "

Mục Chí Lạc mở cửa xe ghế phụ, nhìn đứa nhóc đã gầy đi một vòng trước mắt này.

"Anh Lạc, em dựa vào sự hiểu biết của anh mà đi về phía này, nhưng em muốn biết anh là làm thế nào."

Thiếu Phong nghi hoặc, xe dừng ở đó, người lại không ở trên xe, sao trong nháy mắt lại đi ngược chiều.

Mục Chí Lạc khẽ cười, lái xe về vị trí vừa rồi, sau đó đi vào con đường nhỏ bên cạnh.

"Trái đất hình tròn, đi một vòng là có thể tìm được em rồi."

"Kỳ thật anh Lạc của em căn bản không đi về phía này, đang đi thì thấy em, anh tất nhiên biết em sẽ đi đường khác, nên mới tự mình vòng qua đây."

Thiếu Phong bừng tỉnh đại ngộ, vẻ sùng bái trên mặt không chút che dấu.

"Đúng vậy, những gì anh nhìn thấy chưa chắc đã là đúng, phải biết lợi dụng tất cả mọi thứ bên cạnh, cùng với tâm lý của đối phương, làm doanh nghiệp chúng ta phải đối mặt với quá nhiều muôn hình muôn vẻ, nhưng chúng ta không thể để mình đi vào vùng xám, muốn đen thì đen đến triệt để, muốn trắng thì phải trắng sạch sẽ."

"Vâng."

Thiếu Phong cung kính trả lời, suy nghĩ theo lời này trở về mấy năm trước.

Đó là một mùa đông, khi Thiếu Phong 16 tuổi, người trụ cột duy nhất của gia đình hắn đã bị bỏ tù vì tội trộm cắp đồ trang sức, để lại bà ngoại già và anh trai của anh sống như vậy, hắn đã phải bỏ học từ làng vào thành phố lớn này.

Còn nhớ ngày đó nhiệt độ đặc biệt thấp, hắn mặc áo khoác mỏng manh, bên trong chỉ có một chiếc áo ngắn tay, hắn đi ở thành phố xa lạ này một ngày, lần lượt phỏng vấn đều bị cự tuyệt vì vấn đề tuổi tác, gió quét khô môi hắn đông lạnh thành màu tím đen, màn đêm từng chút từng chút buông xuống, nắm lấy hai trăm đồng trong túi, hắn do dự không biết phải đi đâu. Siết chặt quần áo trên người, bước nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cảm giác phía trước có một bóng đen, còn chưa kịp ngẩng đầu đã đụng phải: đứng vững nhìn, trước mặt đúng là một người đàn ông cao gầy, áo sơ mi trắng của anh ấy bị áo khoác rẻ tiền của hắn cọ cọ lên vết bẩn.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Anh vội vàng xin lỗi, nghĩ vẫn không biết mình có đủ tiền để bồi thường cho người ta hay không.

"Không sao, cần giúp đỡ sao?"

Nhưng mà người đàn ông đó cũng không có tức giận, đó là thanh âm ấm áp nhất mà hắn nghe được từ khi bước vào thành phố xa lạ này, hắn liền ngơ ngác nói ra nhu cầu của mình.

"Tôi muốn tìm khách sạn ở một đêm."

Cứ như vậy người đàn ông giúp hắn ở 'Mị quyển' an bài một gian phòng, để cho hắn ở đỡ một đêm. người này là anh Tịch.

Ở trong căn phòng xa hoa, hắn lại vô tâm hưởng thụ, có quá nhiều vấn đề chờ hắn đi giải quyết, nằm ở trên giường nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo kia làm cho hắn nhớ tới lò sưởi trong nhà, cái công cụ sưởi ấm chỉ cần củi là có thể sử dụng, nhắm mắt lại, một đêm liền ở trong suy nghĩ của hắn đi qua.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hắn đã dậy trả phòng, mang theo tâm lý thử xem, hắn muốn ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh nơi này, nhưng vẫn bị cự tuyệt vô tình, nhất thời mệt mỏi thất vọng nhắm mắt ủ rũ chuẩn bị rời đi, lại bị người đối diện gọi lại, thông báo là anh đã được nhận vào. Lúc đầu hắn vẫn không rõ nguyên nhân trúng tuyển, về sau hắn mới biết được, là bởi vì vẻ mặt cô đơn của hắn, người nọ nguyện ý cho hắn cơ hội. Người này chính là anh Lạc.

Có lẽ là vận mệnh an bài, có lẽ là cái gọi duyên phận, ngày sau hắn luôn có thể gặp được hai người đàn ông này, quý nhân trong sinh mệnh của hắn. Hiện tại hắn là trợ thủ đắc lực của Mục Chí Lạc cùng Diệp Thần Tịch, bởi vì có bọn họ, mỗi mùa đông, cho dù lạnh đến đâu hắn cũng sẽ không run rẩy.

Đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, Huyên nhi rốt cục vất vả bò dậy, đá dép lê mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm, cũng không biết mặc quần áo rửa mặt như thế nào, xuống phòng ăn cả người còn giống như chưa tỉnh ngủ.

"Anh~"

"Nhóc con thúi, có muốn về phòng ngủ một chút hay không?"

Mục Chí Lạc nhìn em trai vẫn nửa híp mắt nửa đi tới cười mắng, Huyên nhi vừa nghe có ngủ đến liều mạng gật đầu đồng ý.

"Em mau ăn bữa sáng, nếu hôm nay đến trễ thì anh sẽ đánh em."

"Anh đánh đi, để cho em ngủ thêm một chút."

Huyên nhi kéo ghế dựa đến gần anh, lười biếng ngồi xuống, tựa đầu vào vai anh hai, làm bộ muốn ngủ, Mục Chí Lạc bị em trai chọc cho cười khẽ ra tiếng. Dù bầu trời bên ngoài có tối đến đâu, buổi sáng vẫn vô cùng trong sáng.

Huyên nhi giẫm lên tiếng chuông đi vào phòng học, thấy giáo viên còn chưa tới liền thở phào nhẹ nhõm, nhét cặp sách vào ngăn kéo, thở hổn hển mới phát hiện chỗ trống phía trước, trong lòng nghĩ không phải chứ vừa mới đi học mấy ngày cậu ấy đã đến trễ? Chẳng lẽ là Thần Tĩnh dậy muộn?Mang theo ý nghĩ mơ hồ, nhìn giáo viên đi vào lớp học, nhưng hơn phân nửa tiết học vẫn chưa thấy người đến, cậu rất muốn hỏi bạn học phía sau, nhưng vẫn nhịn xuống, vừa bị anh trai giáo huấn không lâu, hiện tại cậu cũng không dám quấy rối trong lớp.

Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi tan học, thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp học, cậu liền như tên lửa vọt tới trước mặt anh em.

"Hắc, Huyên thiếu có thể tính là trở về rồi đi, cậu không ở đây chúng ta sắp buồn bực chết."

"Đúng vậy, đúng vậy, sắp mốc rồi."

Mấy bạn nam ngươi một câu ta một câu đùa giỡn, tận tình hưởng thụ những năm tháng tốt nhất trong cuộc sống. Sau một phen đùa giỡn, Huyên nhi hỏi ra nghi hoặc trong lòng, ở trong miệng anh em biết được, Thần Tĩnh là bởi vì đánh nhau bị đình chỉ học, trong lòng không khỏi cảm thán nói, người này thật đúng là có thể làm, nhưng không biết chính cậu cũng không ngoan được bao nhiêu.

Một ngày học tập đã trôi qua trong sự tản mạn, huyên nhi xách cặp sách lên, một mình đi ra ngoài trường, ngạc nhiên phát hiện hôm nay đến đón cậu là anh Thiếu Phong.

"Anh Thiếu Phong, anh tới đón em a, anh em đâu?"

Huyên nhi chui vào ghế phụ, ném cặp sách trực tiếp từ phía trước lên ghế sau.

"Anh Lạc có việc không đi được."

Nghe được câu này Huyên nhi lập tức hướng về phía Thiếu Phong mặt mày hớn hở, Thiếu Phong vội vàng chặn lại lời nhóc con này muốn nói tiếp theo, trước tiên đem ý niệm trong đầu cậu tiêu trừ.

"Ai, anh cũng không rảnh cùng em đi chơi, đưa em về nhà anh còn phải tới 'Mị quyển'.

"A, anh Thiếu Phong kia đưa em đến nhà anh Thần Tịch đi."

Huyên nhi rầu rĩ nói, trong lòng đang tính toán chủ ý khác. Thiếu Phong biết em trai anh Tịch ở nhà, cũng cảm thấy không có gì không ổn, đưa người đến trước cửa nhà anh Tịch rồi trở về 'Mị quyển' làm việc.

Huyên nhi là vào nhà anh Thần Tịch, người mở cửa là Diệp Thần Tĩnh, thì ra anh Thần Tịch cũng không ở nhà, Huyên Nhi cùng Diệp Thần Tĩnh tán gẫu vài câu liền nói muốn trở về. Nhưng Huyên Nhi đâu phải về nhà, gọi điện thoại liền ném điện thoại di động vào trong túi xách, đi ra khỏi tiểu khu chặn một chiếc taxi cũng không biết đi đâu.

________
01/07/2022.
Ngày đầu tiên của tháng mới, tui đang mong là tui sẽ được đón những điều tốt lành và hạnh phúc thật nhiều, nhưng không mọi người, đầu tháng ập vào mặt liền 2 kết quả không như mong đợi😞😞. Tui choáng váng luôn mn ạ😢

Cảm ơn bé HnNg436 đã phụ chị edit truyện này, cảm ơn em🤗

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro