Chương 4
Vừa nghe thấy lời nói này, Lục Minh Trì thật sự dừng lại.
Hiếm khi chàng trai nhỏ bướng bỉnh lại nhỏ nhẹ cầu xin, khi cậu nhìn anh bằng đôi mắt đen láy đó, trái tim Lục Minh Trì cũng đã thực sự mềm mại trong giây lát.
Có tin đồn rằng Thiếu tá Vu của Học viện Quân sự Linh Thanh ở thành phố S - lực lượng đặc biệt có khả năng chiến đấu toàn diện mạnh nhất trong toàn quân khu, ra quyết định cẩn thận, đánh giá xuất sắc, chiến đấu tay đôi 360 độ không ngõ cụt, thiện xạ...Những điều này đã làm cho một số tin đồn bay xa. Rốt cuộc, tin đồn chỉ là tin đồn. Cho dù người ngoài có khen ngợi cậu ấy bao nhiêu, người toàn năng hay cái gì đó thì với Lục Minh Trì, cậu ta chỉ là một đứa trẻ.
Có đôi lúc thật trưởng thành và ổn định, nhưng lúc nóng giận thì cũng giống như một cậu bé nóng nảy không kiểm soát được mình.
Thời gian khó khăn nhất trong lúc còn là học viên của cậu ấy chính là khi cậu ấy tức giận với chính mình và bị trừng phạt.
Khi đất nước ngày một phát triển, và những kỉ lục trước đó thường xuyên bị phá vỡ, cậu thường xuyên tự chỉ trích và dằn vặt chính mình.
Cậu ấy có tính cách bốc đồng, mặc dù sau nhiều năm như vậy đã học được chút kiềm chế, nhưng khi mới vào học viện quân sự lại có rất nhiều chuyện riêng tư.
Ngoài ra, Vu Tư Viễn sẽ cố tình gây rắc rối cho học viên khi tâm trạng không tốt, đặc biệt là loại người được chính mình khen ngợi, vỗ vai hoặc đề cử.
Cũng thường có những người không thích đồ ăn căn tin, và cậu ấy cũng thường có một số biện pháp khiến người ta ngoan ngoãn.
Khi cậu được khen ngợi, cậu cũng sẽ thể hiện một cái nhìn tự mãn, và đôi khi cậu sẽ tỏ ra thân thiện với chính mình.
Những điểm trẻ con này, Vu Tư Viễn rất ít khi cho người khác xem, nhưng điều Lục Minh Trì hy vọng chính là anh luôn được nhìn thấy Vu Tư Viễn không che giấu cảm xúc của mình, chỉ khi Vu Tư Viễn có khuyết điểm, Vu Tư Viễn mới là người chân thật nhất.
Cho dù hắn có chút nóng nảy, nếu có thể chịu đựng được, hắn cũng sẽ cố gắng thích ứng với Tư Viễn càng nhiều càng tốt.
Bản thân hắn cũng nhận thấy Vu Tư Viễn phạm sai lầm, hắn anh đã lâu không muốn phạt Tư Viễn nhiều nữa, vì chỉ khi thắt lưng rơi xuống, cả hắn, cả cậu đều cảm thấy đau khổ.
Trước kia hắn cũng cảm thấy có lỗi với cậu, nhưng đến lúc kỷ luật trừng phạt, quy củ vẫn là như vậy, hắn vẫn luôn tàn nhẫn. Nhưng bây giờ, bằng cách nào đó, hắn không thể không mềm lòng.
Lục Minh Trì đặt thắt lưng vũ trang sang một bên, không nói sẽ tiếp tục phạt, cũng không nói sẽ dừng lại.
Mũi giày đá vào bắp chân Vu Tư Viễn, nói: "Đừng căng thẳng, đi ngủ đi."
"Dạ."
Vu Tư Viễn chậm rãi thả lỏng cơ thể, quỳ gối trên mép giường như thể đã được tha thứ.
Đầu ngón tay của Lục Minh Chi tàn phá cặp mông bầm tím của Vu Tư Viễn, hắn tức giận véo: "Em cho rằng em nên phạm sai lầm cấp thấp như vậy sao?"
Vu Tư Viễn đau đớn thở dài, trong lòng nói: Chết tiệt, đã bị đánh thành ra như vậy rồi mà anh vẫn muốn bắt nạt tiếp tục sao.
Đúng là mỗi lần cậu đến cửa học sinh mới đều sẽ bồn chồn, lúc này khi ra ngoài làm nhiệm vụ chắc hẳn sẽ có một số vấn đề nhỏ, cho dù tình cờ ở lại trường quân đội, cậu cũng không nghĩ tới, cũng không để ý chút nào trong quá trình huấn luyện.
Lục Minh Trì không biết cậu cẩn thận, nhưng hắn vẫn giữ thể diện cho cậu, chưa bao giờ phá vỡ, sau này hắn sẽ từ từ sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Nhưng Vu Tư Viễn đã phạm sai lầm nghiêm trọng. Lúc trước chỉ là một chút sai lầm, đánh xong thì Lục Minh Trì cũng không chịu trách nhiệm, nhưng lần này làm cho nhiệm vụ thất bại, Lục Minh Trì cũng không thèm giữ thể diện cho cậu nữa.
Lục Minh Trì biết nếu để Vu Tư Viễn khống chế cảm xúc của mình sẽ chỉ khiến cho sự tình càng hỗn loạn và phức tạp. Nếu hôm nay hắn không ép Vu Tư Viễn nói ra tâm tình của mình, chuyện này sẽ trở thành nút thắt chết trong lòng Vu Tư Viễn, giữa hai người nhất định sẽ có sự ghẻ lạnh sâu sắc hơn.
Ít nhất nếu hắn nói như vậy, Tư Viễn còn cảm thấy tốt hơn.
Cằm Vu Tư Viễn đặt trên ván giường, anh khó khăn nói.
"Em không khống chế được... Em không thể không cảm thấy khó chịu khi nghĩ về điều này."
"Không phải là lần đầu tiên tôi đánh em vì điều này, vẫn không thay đổi được sao?"
Vu Tư Viễn ở bên cạnh anh, vùi đầu vào chăn bông không lên tiếng.
Lục Minh thấy hắn không trả lời, lại đánh thêm một cái: "Nói!"
Hai mắt Vu Tư Viễn đỏ lên.
Sau một lúc, anh buông môi dưới đang cắn xuống và thì thầm.
"Em chỉ muốn là duy nhất... Anh không thể hứa với em sao?"
Duy nhất. Khi Lục Minh Trì nghe thấy hai chữ này, một chỗ mềm mại trong lòng dường như bị gãi nhẹ.
Hắn đột nhiên lựa chọn im lặng. Mặc dù biết cái gọi là duy nhất của Vu Tư Viễn khác với cảm xúc bẩn thỉu của hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút vui vẻ. Gần như Lục Minh Trì buột miệng thốt ra câu "Được."
Chỉ là đôi khi, mọi thứ nên được quyết định như thế nào thực sự phải đi ngược lại mong muốn ban đầu của anh ấy. Ai cũng có sự bất lực của riêng mình, ngay cả Lục Minh Trì cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là bởi vì hai người có tâm trạng khác nhau, và dường như sự im lặng này cực kỳ dài vào lúc này.
Lục Minh Trì trầm giọng nói:
"Không được."
Mỗi một yêu cầu của Vu Tư Viễn, nếu không làm được, hắn đều sẽ từ chối một cách dứt khoát. Không phải vì hắn không chịu trách nhiệm, mà vì hắn phải chịu trách nhiệm về những gì mình nói, hắn sẽ không hứa dễ dàng.
"Tại sao!"
"Ở vị trí hiện tại của tôi, thật khó để không dẫn dắt thêm học viên mới."
Câu trả lời của Lục Minh Trì rất thấu tình đạt lý.
Nhưng Vu Tư Viễn không chịu thua.
"Dẫn dắt học viên mới và nhận người ta làm học trò của mình về cơ bản là hai chuyện khác nhau!"
"Vu Tư Viễn!"
Lục Minh Trì mắng.
"Em muốn tôi phải lập quy tắc cho em đúng không! Là em dạy tôi hay tôi dạy em?"
Thằng nhóc này thật sự càng ngày càng giỏi, bị trừng phạt còn dám tranh luận.
Cuối cùng Vu Tư Viễn vẫn còn sợ, sau một lúc im lặng, cậu chỉ nói:
"Em biết, em không có tư cách đòi hỏi gì từ anh."
Lục Minh Trì xoa xoa thái dương sưng phồng của mình, thở dài nhẹ nhàng. Anh nghĩ rằng Vu Tư Viễn đôi khi quá trẻ con.
"Anh ...." Giọng nói của Vu Tư Viễn khàn khàn, ngực không thoải mái.
"Em không muốn lúc nào cũng như thế này... Ghen tuông vô cớ. Em không ép buộc anh làm bất cứ điều gì, và em cũng biết rằng việc anh sẵn sàng dạy học bằng cả trái tim khi thấy một học sinh có trình độ chuyên môn tốt là điều hợp lý, nhưng ngay cả khi em nghĩ như vậy, trong lòng em vẫn cảm thấy rất buồn..."
Lục Minh Trì nhìn cậu với vẻ mặt đáng thương, nhưng hắn vẫn đè nén trong lòng, lạnh lùng nói.
"Phẩm chất tâm lý cơ bản nhất của một người lính ở đâu? Em nói với tôi em không thể không bị phân tâm khi thực hiện nhiệm vụ chỉ vì vấn đề cá nhân của em, vậy những gì tôi dạy em trong suốt những năm qua đều là vô nghĩ hết hay sao?"
Vu Tư Nguyên thành thật nghe lời khiển trách, cắn môi, cảm thấy có lỗi một hồi. Chắc hẳn cậu đã làm anh thất vọng một lần nữa...
Nhưng cậu thích anh... Cho dù anh có trừng phạt vấn đề này bao nhiêu, cậu cũng không muốn nhớ lâu!
"Chắc là biện pháp của tôi chưa đủ khiến em sợ nên mới không nhớ lâu."
Lục Minh Trì duỗi tay ra, gương mặt doạ người: "Nếu sau này em dám trộn lẫn tình cảm cá nhân của mình làm nhiệm vụ, đừng mong giữ lại cái chân này."
Vu Tư Viễn dường như thực sự sợ hãi trước lời đe dọa của anh, lông mi dài run rẩy, cậu thấp giọng nói: "Em biết sai rồi...sẽ không như vậy nữa."
Lục Minh Trì liếc nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, trừng phạt cũng đã trừng phạt, huấn luyện cũng đã huấn luyện. Cuối cùng, anh ra lệnh một cách nhanh chóng: "Sau khi tắm rửa thì đi ngủ đi, ngày mai tăng gấp đôi số lượng huấn luyện."
Cùng lắm chỉ là tập luyện cùng với vết thương? Và nhân đôi số lượng huấn luyện?
Cậu phải đè nén sự cay đắng trong lòng và nói: "Vâng."
Lục Minh Trì gấp thắt lưng vũ trang đã gập lại cất vào tủ của Vu Tư Viễn rồi đứng dậy rời đi.
Giây tiếp theo cánh cửa đóng lại, Vu Tư Viễn ngã quỵ xuống mép giường, nhưng nước mắt không kìm nén được, dần dần thấm ướt khăn gối. Cậu không thích rơi nước mắt trước mặt người khác, cho dù đau đớn đến đâu, anh cũng sẽ âm thầm đau khổ khi Lục Minh Trì rời đi. Cậu muốn đi vệ sinh tắm rửa trước khi bạn cùng phòng trở về, nhưng phát hiện ra rằng bản thân thậm chí còn không có sức để đứng dậy, và một cử động nhỏ nhất cũng có thể gây đau đớn phía sau lưng.
Vu Tư Viễn chỉ vùi đầu vào chăn bông rồi vẫn bất động.
Cậu thích anh ấy, và tôi chỉ muốn tôi là duy nhất. Chỉ cần là vấn đề này, bất kể có bị anh đánh bao nhiêu lần, dạy dỗ đến khắc sâu bao nhiêu thì Vu Tư Viễn cũng không thể nhân nhượng.
Cậu suy nghĩ lung tung, tự nhiên không để ý tiếng bước chân ngoài cửa đã lâu không vang lên.
Lục Minh Trì đứng ở cửa.
Mỗi lần sau khi Vu Tư Viễn bị trừng phạt, Du Tề Phàm đều bí mật đến bệnh xá lấy thuốc, mặc dù Lục Minh Trì đã nhắm mắt làm ngơ trước chuyện này, nhưng Lục Minh Trì chưa bao giờ đích thân cho cậu uống thuốc vì nguyên tắc của hắn nếu cậu không bị thương, cậu sẽ không nhớ lâu.
Nhưng lần này, ngay cả hắn cũng cảm thấy hình phạt quá khắc nghiệt. Lúc đóng cửa lại, ngay trước khi rời đi nhìn về phía thằng nhỏ đang quỳ ở mép giường, cặp mông đỏ tím thật sự không chịu nổi.
Đã vài lần, bàn tay hắn nắm chặt lấy tay nắm cửa, nắm rồi lại buông.
Nghĩ đến, Vu Tư Viễn không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa, nếu có bạn cùng phòng chăm sóc cậu thì hắn cũng không cần lo lắng nữa. Lục Minh Trì thở dài, nhưng vẫn lựa chọn xoay người rời đi.
Ở trước mặt Vu Tư Viễn, hắn càng ngày càng không khống chế được cảm xúc của mình... Lục Minh Trì thầm cảnh cáo bản thân, ít nhất hắn không thể để tình cảm của mình sinh sôi nữa.
____________________
Mấy cô nương của tui ơi, khuya ròi sao không ngủ đi mà réo tui dậy chi dị🥹, mạng yếu lắm vào watt cũng khó khăn nữa nhưng mà dạo này cũng lười nhiều rùi 🥹🥹 thoi siêng được bữa nào hay bữa đó nha.
23/04/2024.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro