39

Giữ nước, nước vẫn chảy. Giữ người, người vẫn đi.

Sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện ly hôn, ông bà
Hàn đã về nước. Bọn họ hiểu được mọi chuyện từ Lương Phúc, tuy rằng nói thật hết mọi chuyện nhưng Lương Phúc cũng vì Hàn Văn Húc mà giấu giếm một số việc khác, không nói thẳng ra hết để giữ lại hảo cảm của họ đối với Ôn Ngọc Châu.

Ông bà Hàn tuy lòng đầy thương tâm về con trai, nhưng cũng đâu thể ép cậu rời xa bạn gái. Dù sao chính bọn họ đã ép cả hai đứa nhỏ tuân theo cuộc hôn nhân này, bây giờ để Ôn Ngọc Châu ra đi cũng như thay lời xin lỗi.

"Ba mẹ, con muốn sang Mỹ."

Ông Hàn ngồi đối diện hắn, nâng nhẹ cốc trà lên, thử một ngụm.

"Bao giờ con về?"

"Con sẽ không về nữa ạ."

Hàn Văn Húc cắn chặt răng, dường như muốn cản trở cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng ngực. Đi rồi, sẽ mãi mãi chẳng còn nhìn thấy người kia được nữa.

Bà Hàn rơi lệ:

"Sao có thể như thế? Ba mẹ chỉ có hai đứa con trai, cả hai đều đi hết thì mẹ biết sống sao? Vả lại con bị thương, cần người chăm sóc. Mẹ không đồng ý."

"Thôi được rồi, con đã quyết thì ba cũng không cản. Nếu cần gì thì cứ nói."

Ông Hàn vỗ lưng vợ, dịu dàng nói với Hàn Văn Húc:

"Dù sao chuyện xưa là ba sai, ba đền đáp ân nghĩa với Ngọc Châu, lại khiến nó khó xử, còn con thì rơi vào vòng lẩn quẩn."

"Ba đừng trách mình, lỗi là do con."

"Thôi chuyện cũng đã lỡ rồi, nói nữa cũng không lợi ích gì. Nói ba nghe, con muốn điều gì?"

Hắn cúi đầu, tầm nhìn mắt hướng thẳng về mũi chân.

"Con muốn mang cổ phần của mình ở công ty đi."

"Được, nếu thiếu tiền cứ nói với ba. Ba sẽ gọi em con về điều hành công ty... tuy rằng hơi sớm nhưng cũng đành vậy."

Hàn Văn Húc vẫn không ngẩng mặt lên, lầm bầm nơi cuống họng.

"Cảm ơn ba..."

Sở dĩ hắn muốn đi sớm như vậy vì muốn né tránh hôn lễ của người cũ. Cậu sẽ sớm tổ chức mà hắn thì không muốn nhìn thấy. Sợ bản thân sẽ bị kích động đến phá ngày vui của em ấy.

*

Trước khi sang Mỹ, hắn có liên hệ với đám "hồ bằng cẩu hữu" của mình. Ngoài mấy người bạn ra thì còn có Bàng Bác Văn dẫn Lưu Giai Lương đến, Triệu Minh Văn dẫn bà xã Đường Thiên Tuyết đã có thai 5 tháng theo cùng.

"Ly hôn rồi sao?" Bàng Bác Văn, người anh em thân thiết nhất với hắn trong hội đặt câu hỏi đầu tiên.

Hàn Văn Húc cầm ly rượu trên tay, một hơi cạn sạch.

"Ừm, đã kết thúc."

"Tuy tôi không cam tâm nhưng đây là lối thoát cho cả hai."

Triệu Minh Văn an ủi. Bạn bè ai chẳng biết chuyện hắn đâu. Hôn nhân không hòa hợp, ai cũng tiếc cho anh bạn này.

"Ông định sang Mỹ nghỉ mát vài tháng rồi về sao?"

"Không. Lần này đi sẽ không về nữa."

"Tay cậu bị làm sao thế?"

Câu hỏi của Lưu Giai Lương làm mọi người chú ý đến, cả đám đưa mắt nhìn theo thì thấy thấp thoáng dưới ống tay áo vest là cổ tay đính băng gạc của hắn.

"Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ, không đáng
nói."

Đường Thiên Tuyết thở dài: "Không ngờ cậu ta lại là người tuyệt tình như vậy."

Thấy nét mặt Hàn Văn Húc thoáng buồn, Triệu Minh Văn nói đỡ:

"Cũng không thể trách được ai."

"Là tôi yêu lầm cưới sai thôi."

Ly rượu của hắn khi nãy được Triệu Minh Văn rót thêm rượu vào, cầm lên tu một hơi.

"Trái tim đặt không đúng chỗ, cưới người không yêu mình."

Bầu không khí trong chốc lát chùng xuống, Aun thấy thế liền đổi đề tài.

"Ông đã có dự tính gì chưa?"

"Rồi."

Bạn bè hắn toàn là công tử thế gia, cho nên không ai khóc vật vã vì cuộc chia tay xem như là mãi mãi này, bởi đám bọn họ sang Mỹ như đi chợ, muốn thăm Hàn Văn Húc là chuyện dễ dàng.

Ba ngày sau, hắn lên máy bay sang đất nước khác. Đi cùng hắn còn có thư kí Lục Kỳ Thư, trợ lý Lôi Đạt cùng Lương Phúc. Ngoài trừ Lương Phúc, hai người kia bị ép ở lại công ty để giúp đỡ Hàn Minh Hiên, nhưng không ai muốn cả. Lôi Đạt thậm chí còn rút một nửa tiền ngân hàng mang vợ con sang Mỹ cùng Hàn Văn Húc. Lục Thư Kỳ năm nay hai mươi tư tuổi, nhưng chưa có bạn trai, gia đình cũng không vướng bận nên quyết định theo hắn mà không hề do dự.

Hàn Văn Húc rất cảm kích ân tình của họ, nên sang đến nơi thì liền sắp xếp cho họ một chỗ tốt, nghỉ ngơi vài tháng thì bắt đầu suy nghĩ tương lai sẽ làm gì.

***

Ôn Ngọc Châu kết hôn với Đào Khả Như là vào mùa hè. Nhìn cô xinh đẹp trong váy cưới màu trắng đi vào lễ đường cùng ba, cậu tất nhiên vô cùng sung sướng. Giấc mơ đã đạt được rồi, còn gì vui hơn nữa đâu!

Trong lúc rượu chè bê tha, nhìn khách ở bàn mình rời đi hết, La Chí Dũng lén hỏi nhỏ Ôn Ngọc Châu.

"Cậu làm sao ly hôn được với ngài Hàn?"

Tuy chưa làm việc cùng Hàn Văn Húc, nhưng La Chí Dũng vì cảm kích hắn cho mình làm ở tổng bộ công ty nên rất nể phục, dù là đang không trong giờ làm việc nhưng vẫn lễ phép gọi ngài Hàn.

Ôn Ngọc Châu tâm trạng vui vẻ, sảng khoái đáp: "Tự anh ta đưa giấy, tớ kí thôi."

"Làm vậy... có tuyệt tình quá không? Dù sao ngài ấy cũng giúp đỡ chúng ta..."

Tiểu Hồng bị Ôn Ngọc Châu lườm nên lúng túng.

"Em không có ý gì, anh và Khả Như đều là bạn em, em đương nhiên ủng hộ hai người. Nhưng mà ngài Hàn..."

"Đừng nhắc đến anh ta nữa!" Ôn Ngọc Châu quăng đũa xuống bàn.

"Hôm nay là ngày vui của tôi và Khả Như, anh ta chỉ là quá khứ không tốt đẹp gì. Nhắc đến nữa thì chúng ta tuyệt giao!"

*
Sau khi kết hôn, Ôn Ngọc Châu không cùng vợ vào biệt thự của chồng cũ sống, mà dùng tiền trong thẻ mua một căn nhà ở chung cư cao tầng.

Còn căn biệt thự của Hàn Văn Húc thì cậu cho thuê. Gia đình chị làm bếp đã dọn đi rất lâu, trước khi hắn rời khỏi đã cho họ số tiền lớn, nói rằng nếu Ôn Ngọc Châu và vợ cậu đến đây thì nhờ họ chăm sóc giúp, còn nếu không thì cả gia đình về quê sinh sống. Số tiền ấy dư sức làm vốn và nuôi con trai họ thành tài. Gia đình chị làm bếp cảm động, họ vừa xót xa cho ông chủ vừa cảm kích ân tình của hắn, sụt sùi rất lâu mới chia tay được.

Mảnh đất ở khu A là tấc đất tấc vàng, bởi nó nằm ngay khu trung tâm, đúng vào khu quy hoạch của vài ông chủ lớn nên họ dòm ngó nó từ lâu, có điều mua mãi không được vì Hàn tổng không bán. Bây giờ thuộc về Ôn Ngọc Châu, cậu thấy sao mà đột nhiên mình giàu có nhanh như thế. Khu đất đó mỗi một mét vuông có giá lên đến 200 vạn (660 triệu VND), mà toàn bộ diện tích thì hơn mười mét.

Thế nhưng không hiểu sao cậu lại không bán, một nửa cũng không. Có thể vì không thiếu tiền, tài khoản của cậu đã được Hàn Văn Húc chuyển vào số tiền khổng lồ, hằng tháng đợi lấy lãi cũng đủ sức nuôi cả nhà bốn người.

Hoặc có thể vì muốn để dành cho con, tuy giờ chưa có nhưng tương lai sẽ có thôi.

Ôn Ngọc Châu và Đào Khả Như không làm việc tại công ty của ông Hàn nữa. Chung cư họ mua cách xa đô thị cũ, coi như là muốn xóa sạch dấu tích, vì thế đi làm, sinh sống chỗ mới.

Chị của Ôn Ngọc Châu thỉnh thoảng chở hai đứa con sang thăm gia đình nhỏ của em trai, đôi lúc không có em dâu thì bóng gió nhắc về em rể cũ một chút. Bởi vì đối với chị, Hàn Văn Húc là đứa em rể đáng thương.

Chị bảo Ôn Ngọc Châu nên liên lạc lại với hắn, không còn tình nhưng cũng còn nghĩa. Song cậu không chịu, một năm sống cùng Đào Khả Như bản thân đã quên béng cái người tên Ôn Ngọc Châu đó rồi, ai nhắc tới cậu đều gạt ngang. Cô nói mãi không được, chỉ đành thở dài cho qua.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro