44
Ôn Ngọc Châu cùng cậu nhóc Dật Minh ăn trưa xong khoảng mười lăm phút sau Hàn Văn Húc mới trở về.
Vừa nhìn thấy hắn, Dật Minh nhanh chóng lao xuống giường, chạy tới ôm lấy cổ hắn.
"Ba!"
"Ừm, hôm nay ở nhà cùng chú có ngoan không?"
"Ngoan ạ." Dật Minh hôn lên má ba một cái.
Ôn Ngọc Châu nhìn cảnh tượng ngọt ngào này mà ao ước. Cậu ước rằng, mình cũng là một thành viên trong gia đình nhỏ của hắn, để giảm bớt sự cô độc quạnh quẽ của mình trong hiện tại.
"Anh ăn trưa chưa?"
Hàn Văn Húc bế Dật Minh ngồi xuống ghế đối diện Ôn Ngọc Châu, xoa xoa bụng cho nó.
"Vẫn chưa, còn em?"
Dật Minh mân mê bàn tay của người lớn, cười cười trả lời.
"Con và chú đã ăn rồi đó ba, ba mau ăn đi!"
"Nếu anh không chê, em làm vài món anh ăn nhé?"
Thấy Hàn Văn Húc im lặng không trả lời, Ôn Ngọc Châu cứ tưởng hắn không muốn ăn, tia buồn bã ánh lên trong tim. Cậu cúi thấp đầu, vò vò vạt áo.
Vài phút sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Ôn Ngọc Châu muốn về phòng mình, trả lại sự riêng tư cho gia đình hắn. Ngay khi vừa ngước mặt lên, người phía trước mặt mới lên tiếng đáp lại câu hỏi.
"Vậy phiền em."
Ôn Ngọc Châu vội đứng dậy.
"Không phiền đâu ạ, em đi ngay đây."
Ôn Ngọc Châu nói xong xoay người đi được ba bước, Hàn Văn Húc chợt suy nghĩ gì đó, gọi với lại.
"À, em có biết, người mang thai thường thích ăn gì không?"
"Hả? À cũng... cũng tùy người, có người thích ngọt có người thích chua..."
"Vậy em làm vài món chua đi, để sang một cái hộp khác, phiền em." Hàn Văn Húc nói nhưng không nhìn cậu, chỉ chú ý đến Dật Minh.
Ôn Ngọc Châu khẽ gật đầu, sau đó ra ngoài.
Phòng bếp của khách sạn hiện tại chỉ có lưa thưa vài người, vì giờ cơm trưa đã qua, bọn họ cũng đã ăn rồi nghỉ ngơi, chỉ để vài đầu bếp ở lại để phục vụ khách vãng lai.
Ôn Ngọc Châu được chị làm bếp của khách sạn dẫn vào một khu riêng, chỉ cho cậu từng đồ vật một, rồi sau đó ra ngoài.
Cậu vừa chế biến món ăn, vừa suy nghĩ về chuyện Hàn Văn Húc nói lúc nãy.
Là ai mang thai? Chẳng lẽ... là vợ hắn sao? Chắc đúng như vậy rồi, chỉ có người phụ nữ đó mới khiến hắn dụng tâm nhiều như vậy. Nhưng vì cớ gì lại nói với Ôn Ngọc Châu, nhờ cậu nấu, trong khi khách sạn này thiếu gì đầu bếp có tay nghề cao đâu? Hay là hắn đã hiểu được tâm ý của cậu, lợi dụng chuyện này để cậu chết tâm?
Nếu là vậy thật thì Ôn Ngọc Châu nên bỏ cuộc sớm cho rồi. Mặc dù cậu cũng đã hiểu được bây giờ bản thân chẳng là gì trong tim hắn, gặp gỡ hắn ở đây là điều may mắn, còn mong gì thêm được nữa?
Cứ nghĩ người mình yêu là hắn, mà hắn lại chỉ hướng về người khác, trái tim Ôn Ngọc Châu không nhịn được mà ẩn đau. Thì ra cảm giác này chính là như thế, ngày xưa cậu dằn vặt hắn quá nhiều, bây giờ mọi thứ trả về nơi cậu hết rồi.
Tự mình nếm trải sự đau đớn mà mình từng dành cho người khác, cậu mới hiểu được ngày xưa mình khiến Hàn Văn Húc đau đớn đến mức nào. Thế mà hắn vẫn dịu dàng với cậu cho đến phút cuối cùng, quả là cao thượng.
Cậu không cao thượng được như hắn, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Chẳng lẽ tìm vợ hắn, bảo rằng mình yêu chồng cô, muốn cướp lại sao?
Hay trực tiếp đẩy người lên giường, sau đó bắt chịu trách nhiệm?
Hoang đường, thật quá hoang đường!
Chính Ôn Ngọc Châu đã đẩy hết phần tình cảm ngọt ngào mà ngày xưa đã bất cần hất đổ xuống đáy đại dương, cho nên đau khổ này là cậu tự chọn lấy. Cậu không có quyền thay đổi sự thật, cũng không thể thay đổi trái tim của hắn, cậu cũng không thể mang hắn trở về, cũng không thể mang tình yêu ngày xưa quay trở lại.
Giờ đây Ôn Ngọc Châu cô đơn, Ôn Ngọc Châu lẻ loi, Ôn Ngọc Châu chỉ có một mình. Cậu muốn hắn được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó phải do chính cậu mang đến, chứ không phải của người khác.
Nhưng tất cả có phải đã quá muộn rồi không?
Ôn Ngọc Châu theo trí nhớ nấu cho Hàn Văn Húc ba món mà hắn thích nhất, hắn đặc biệt không ăn được cay, cái này cậu vẫn còn nhớ. Ôn Ngọc Châu nấu một chút súp bò, cua và thịt sườn, canh thì cậu chọn nấu canh chua vì dễ ăn nhất.
Hàn Văn Húc không thích ăn rau, Ôn Ngọc Châu luôn nhớ kỹ điều này.
Cậu bưng một mâm thức ăn, tay cầm thêm một chiếc hộp. Mấy món trong hộp tuy rằng không phải làm cho Hàn Văn Húc, nhưng cậu vẫn trau chuốt từng li từng tí để món ăn có vị ngon, lại còn phải thật đẹp mắt nữa. Dù sao món ăn này cũng là dành cho người hắn yêu nên không thể qua loa. Yêu người đó thì nên trân trọng những ai quan trọng với người ấy, cậu hiểu điều này chứ.
Hàn Văn Húc nhìn mâm thức ăn, trong lòng có chút vui vẻ. Hắn cầm đũa lên nếm thử, Dật Minh cũng thích thú nhìn chằm chằm.
"Không biết có vừa miệng anh không, đã lâu rồi em không xuống bếp, tay nghề chắc cũng không còn tốt."
"Ngon lắm." Hàn Văn Húc đáp, thuận tay gắp một miếng thịt cho Dật Minh.
Cậu nhóc oa lên một tiếng, hớn hở vỗ vỗ tay.
"Ngon lắm ba ơi, cho con thêm miếng nữa!"
Thấy họ thích thú như vậy, Ôn Ngọc Châu cũng bất giác vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp bên cạnh, cậu lại không cười nổi.
Tuy rằng rất muốn muốn hỏi, nhưng lại ngập ngừng. Cậu sợ rằng đáp án không phải là điều cậu mong muốn.
Mà Hàn Văn Húc cũng không nói gì cả, từ đầu đến cuối không nhìn chiếc hộp. Nghĩ, có lẽ lát nữa hắn sẽ tự mang nó về cho vợ mình.
Ôn Ngọc Châu ngồi bên phía đối diện không biết nên làm gì, lâu lâu lại đưa nước hoặc lau miệng cho Dật Minh mà thôi.
Cậu bất giác nghĩ rằng, hình ảnh ba người cùng ngồi trong phòng thế này, thật giống một gia đình nhỏ.
Tuy rằng chỉ là ảo giác của cậu, nhưng lại không muốn thoát ra. Dường như bây giờ với Ôn Ngọc Châu, được hưởng một chút cảm giác gia đình cùng Hàn Văn Húc như này đã là điều quá may mắn, thế nên cứ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù cho chúng chỉ là bong bóng xà phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ như chưa hề tồn tại.
Ăn xong Hàn Văn Húc bế Dật Minh đi súc miệng. Bên ngoài, Ôn Ngọc Châu đã dọn dẹp xong chén bát, vừa mang ra cửa thì có nhân viên đi ngang qua giúp cậu chuyển xuống dưới.
Hai người trở về phòng cùng một lúc, Dật Minh dường như đã buồn ngủ, nằm trong lòng ba nó nhắm mắt lại.
Bà vú đi qua, thấy thế liền bế nó về phòng để Hàn Văn Húc nghỉ ngơi.
Hắn không nói gì với Ôn Ngọc Châu cả, rút di động ra, gọi cho ai đó. Lát sau Lương Phúc đến, khi anh bước vào nhìn thấy Ôn Ngọc Châu liền sửng sốt, nhưng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa.
"Tay nghề của Ngọc Châu rất khá, tôi nhờ em ấy nấu vài món cho Kỳ Thư, người mang thai mấy tháng cuối hình như rất thèm ăn, mấy món của đầu bếp cô ấy đều nếm thử qua, tôi muốn thay đổi khẩu vị cho cô ấy nên nhờ Ngọc Châu làm giúp. Cậu mang về cho vợ mình đi."
Lương Phúc thấy hiếm khi Hàn Văn Húc nói nhiều như vậy, hiển nhiên là đang cao hứng. Anh cầm chiếc hộp, cảm ơn hai người rồi ra ngoài, không nói lời thừa thãi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro