Chương 14

Nhân gian đều biết, đến Vong Xuyên, trước tiên phải qua đò.

Quay đầu nhìn lại chuyện cũ, nhưng đều sớm đã tiêu tán.

Húc Phượng liền ngồi ở gần mùi đò hơi rướn người nhìn ra ngoài thuyền là trông được ánh huỳnh quang trên mặt sông kia.

Những ánh huỳnh quang đó đều là hồn phách của người chết bị đánh rách nát thành từng mảnh nhỏ, trôi nổi trong nước sông, bị từng đợt sóng đánh tạt lên ven bờ, trở thành một cái quang mang mỹ lệ.

Vong Xuyên không thể độ, phiến vũ không thể phi.

Ngay cả Thần Ma cũng đều không thể tự mình bay qua Vong Xuyên, chỉ có thể từ thuyền đưa đò mà sang.

Mà nước của Vong Xuyên này, tẩy tẫn hết thảy những chuyện cũ năm xưa, toái lạc buồn vui của quá khứ.

Húc Phượng nhìn nước sông, lại nhìn về phía Cẩm Mịch đang ngồi nghe chuyện xưa, thật sự rất muốn ấn nàng xuống uống nước sông cho xong.

Làm cho nàng quên đi huynh trưởng, làm cho huynh trưởng không có sinh lòng mê muội với nàng.

Thế gian mỹ nhân ngàn ngàn vạn vạn, huynh trưởng vì sao cố tình đi thích thân sinh muội muội của chính mình.

Nếu thích, vì cái gì không ...

Húc Phượng lập tức lắc đầu đem khả năng vừa mới nổi lên trong óc lập tức vứt ra sau đầu.

Hắn không thể nghĩ nhiều.

Nhưng mà so với Cẩm Mịch thình lình xuất hiện, chính mình không phải mới chính là người ở bên cạnh huynh trưởng lâu nhất sao.

Vì cái gì huynh trưởng chỉ khi nhìn về phía Cẩm Mịch mới nhu tình mật ý như vậy.

Húc Phượng đột nhiên siết chặt mép thuyền đến gãy một góc, Cẩm Mịch không cẩn thận vừa vặn nhìn thấy, liền theo bản năng nuốt nước miếng.

Nàng còn chưa quên được lúc Húc Phượng dương dương tự đắc khoe chiến tích là những hộp sọ của địch nhân chết trong tay hắn đâu.

Cái tên Phượng Hoàng keo kiệt, nếu để cho hắn bất mãn, liền cũng đem đầu của ta chém xuống bỏ vào tủ trưng bày thì làm sao bây giờ!

Chính là cũng không phải ta van xin tới nơi này a, Phượng Hoàng keo kiệt này lại tức giận vì cái gì a.

Chẳng lẽ là nhớ Tiểu Ngư tiên quan?

"Húc phượng, ngươi làm sao vậy, nhớ Tiểu Ngư tiên quan sao?"

"Không có"

"Vậy ngươi một ngày ngẩng đầu mấy chục lần làm gì"

"Cổ mỏi!"

Cẩm Mịch chớp chớp mắt nhìn Húc Phượng, tiến sát lại gần hắn ngồi xổm xuống

"Ngươi có phải hay không bởi vì Thiên Đế bệ hạ không có để cho Tiểu Ngư tiên quan đi cùng ngươi nên ngươi mới sinh khí a?"

Nói đến vấn đề này, Húc Phượng liền càng thêm trầm mặc.

Đối với việc Cùng Kỳ ngày ấy tiến đánh bất ngờ, rõ ràng Phụ Đế có thể trực tiếp bắt Cùng Kỳ, mà lại không bắt hắn, ngược lại còn để cho chính mình cùng thiên bịch không truy đuổi, trơ mắt nhìn Cùng Kỳ bỏ chạy.

Hơn nữa Phụ Đế rõ ràng biết huynh trưởng thân thể đã hồi phục rất tốt, lại còn không chịu để cho huynh trưởng cùng tiến đến vây bắt Cùng Kỳ với ta.

Thật sự chỉ là suy nghĩ vì thân thể của huynh trưởng sao?

Nếu như Mẫu Thần nơi chốn chèn ép huynh trưởng, là vì trữ quân chi vị.

Thì Phụ Đế lại vì cái gì đây?

Hơn nữa hắn đã từng kỹ càng tỉ mỉ hỏi từng người trong đội Thiên Binh canh gác hôm ấy.

Bọn họ lại đều nói là đã nhìn thấy hạ đội thiên binh đến, sau khi giao ca mới rời đi.

Rốt cuộc là ai, lại có thể làm ra thuật che mắt như thế, chắc chắn chính là một tiên nhân không hề yếu kém.

Giữa Ma giới cùng Thiên giới, cư nhiên còn có người âm thầm cấu kết hay sao.

Phóng thích Cùng Kỳ, rõ ràng chính là muốn cho Lục giới một mồi lửa tai họa.

Nhưng thật ra Lục giới phân loạn ai sẽ được lợi đây?

Ma giới đương nhiên là có dã tâm, luôn nghĩ muốn cùng Thiên giới ganh đua cao thấp, cuối cùng chính là ra tay đánh bại Thiên giới.

Chính là ngày đó người Ma giới làm vậy lại là vì cái gì.

Không biết khi nào hai người sẽ rời thuyền, Cẩm Mịch lại lẩm bẩm lầm bầm nghĩ người chèo thuyền nói chuyện xưa gì mà thực đầu voi đuôi chuột mà.

"Phượng Hoàng, ngươi nghe chuyện xưa kia, có phải cảm giác thực không có kết cục a, đáng tiếc"

Húc Phượng nhìn Cẩm Mịch luôn chậc lưỡi kêu đáng tiếc, lại mạc danh nghĩ đến việc kia, nếu về sau huynh trưởng cùng Cẩm Mịch thật sự yêu nhau, rồi lại biết về thân phận của nhau, sợ là cũng sẽ trải qua nỗi thống khổ như thế, chỉ có thể uống nước Vong Xuyên, đoạn đi phần chi tình vô vọng này.

Nghĩ đến việc này, Húc Phượng cư nhiên cảm thấy ngực hơi nhói đau, hắn theo bản năng che lồng ngực, lần đầu tiên có chút cảm giác muốn tự trấn an chính mình.

"Phượng Hoàng, ngươi làm sao vậy a"

"Không có việc gì, chính là cảm thấy chướng khí ở Ma giới có chút khó chịu"

"Ta cảm thấy cũng tốt mà, a ta biết rồi, các ngươi ở Thiên giới không khí quá tốt, Ma giới ô sơn ma hắc, thực sự rất giống ngươi lúc ngươi bị thiêu cháy a, bất quá ta sẽ không ghét bỏ ngươi đâu, ngươi chỉ cần nhớ rõ đáp ứng cho ta 500 năm linh lực là được a!"

500 năm linh lực, đó là lý do mà Cẩm Mịch cùng Húc Phượng chạy tới Ma Giới.

Mà Húc Phượng ngoài miệng nói cái gì mà chính mình muốn Cẩm Mịch tới hỗ trợ gieo trồng linh chi hấp dẫn Cùng Kỳ chạy ra khỏi hang ổ, nhưng mà hắn căn bản không tính toán sẽ mang Cẩm Mịch ra chiến trường, chính là sẽ để nàng ở một chỗ an toàn là được.

Hắn không biết lần này đi sẽ mất bao lâu, chỉ là sợ nếu như để huynh trưởng cùng Cẩm Mịch tiếp xúc quá nhiều.

Đến lúc đó một khi có chuyện không thể vãn hồi.

Huynh trưởng thanh phong hạo nguyệt, hắn không thể trơ mắt nhìn huynh trưởng lâm vào vũng bùn.

"Yên tâm, không để ngươi phải thiệt đâu, đi thôi"

Húc Phượng vung tay hướng về phía Cẩm Mịch, linh quang vờn quanh, liền hạ xuống một đạo chú ngữ giả dạng yêu tộc.

Hai người đi vào chợ ở Ma tộc, bất luận là Thiên giới hay là Hoa giới đều không có địa phương như vậy.

Cẩm Mịch thực sự là hứng thú bừng bừng hăng hái dạo quanh, nhìn thấy một tên yêu quái bán một cái tai thỏ rất đẹp, nàng ngây thơ liền trực tiếp cầm lấy muốn đi.

Lại không nghĩ đến, muốn mua thì phải trả bằng linh lực, Cẩm Mịch như thế nào có thể bỏ được linh lực chính mình cực cực khổ khổ kiếm được, bị tên kia hãm hại lừa gạt mà giao ra đây.

Chỉ có thể nôn nóng kêu Húc Phượng đang đứng cách nàng vài bước.

Húc Phượng vừa định quay đầu, thì một đạo thanh âm trong sáng quen thuộc lọt vào lỗ tai hắn.

"Linh lực mà yêu nương này thiếu, ta giúp nàng thanh toán"

Húc Phượng lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy một ngón tay thon dài trắng nõn thanh tú, cầm một viên châu thủy linh lực phát ra u lam quang mang đưa cho lão bản.

Cẩm Mịch kinh hỉ kêu thành tiếng "Tiểu Ngư tiên quan".

Húc Phượng theo bản năng liền vui vẻ cười rộ lên.

Hắn trong lòng luôn cảm thấy huynh trưởng là người thủ lễ như thế, Phụ Đế nếu đã không cho phép hắn hạ giới, huynh trưởng hẳn là vẫn ở lại Thiên giới an ổn độ nhật mới đúng.

Không nghĩ tới huynh trưởng còn nói là vì lo cho mình mà làm trái mệnh lệnh của Phụ Đế, trực tiếp một mình hạ giới tới đây.

So với những cái quy củ nặng nề đó, huynh trưởng có phải hay không càng để ý tới an nguy của ta hơn đây?

Nhìn lão bản muốn nhận lấy viên châu linh lực của Nhuận Ngọc, Húc Phượng duỗi chân tiến thẳng lại, lập tức lấy đi viên châu thủy linh lực, ngược lại lấy ra một viên hỏa linh lực của chính mình đưa cho lão bản.

"Nàng là do ta mang xuống đây, đương nhiên cứ để ta trả tiền"

Nói thì nói như thế, trên tay lại đem viên thủy hệ linh lực tản ra cảm giác mát lạnh kia nắm trong lòng bàn tay lén lút giấu đi.

Nhuận Ngọc cũng không nhiều lắm chỉ là mỉm cười nhìn hai người.

"Huynh trưởng như thế nào cũng tới Ma giới"

Húc Phượng không biết chính mình thời điểm nói ra câu này có phải hay không sớm mang theo chút hy vọng nào đó.

"Ngươi một mình đi tróc nã Cùng Kỳ, ta thật sự không yên lòng, liền tới đây trợ giúp ngươi một tay"

Huynh trưởng trong lòng quả nhiên coi trọng nhất chính là mình, cái gì mà quy củ, phép tắc căn bản không đủ để cùng chính mình so đấu hừ!

"Cùng Kỳ hung mãnh dị thường, ta cũng không có lúc rảnh tay để bảo hộ ngươi a"

Nhuận Ngọc hiển nhiên hiểu Húc Phượng đang trêu ghẹo, mi nhẹ nâng.

"Yên tâm đi, ta sẽ không kéo chân sau của ngươi đâu."

Húc Phượng áp không được khóe miệng dương cao của chính mình, cũng không quản nhiều nữa trực tiếp nhe răng cười.

Trong lòng hoan thiên hỉ địa.

Còn cùng Cẩm Mịch khiêu khích nhướn nhướn mày.

Cẩm Mịch là một tiểu cô nương ngây thơ không có nhiều suy tư, mãi đến thật lâu về sau, nàng mới nghĩ đến cái biểu tình kia rõ ràng chính là khổng tước xòe đuôi cong mông khoe khoang a!

Húc Phượng đi đến bên người huynh trưởng, cùng hắn sóng vai.

Hắn phát hiện hôm nay huynh trưởng dường như vì đến Ma giới mà cố ý thay đổi một thân phục trang, cũng cẩn thận che dấu đi tiên nhân tư thái của hắn.

Ngày thường huynh trưởng tuy rằng luôn quải tinh bố đêm, một thân bạch y phiêu phiêu không dính bụi trần, như mây tựa sương mù thuần mỹ vô song.

Mà hôm nay lại là một thân hắc ngân y, giống như sao trời trên màn đêm buông xuống.

Tuy đạm mạc lại không u ám,

Tựa như bầu trời đêm được phủ thêm ngàn vạn hào quang lộng lẫy từ ngân hà.

Rực rỡ lấp lánh.

Nhìn lại chính mình một thân hắc y trong lòng loáng thoáng nổi lên ánh huỳnh quang, Húc Phượng có chút tò mò, huynh trưởng nếu như mặc hắc y sẽ có bộ dáng như thế nào a.

Bạch y không nhiễm bụi trần, bạc y tựa tinh, hay là một thân hắc y tưa như đêm dài vô tận đây?

"Húc Phượng chính là đang lo lắng về Cùng Kỳ sao?"

Nhuận Ngọc thấy Húc Phượng đi thẳng mà lại xuất thần không để ý xung quanh, liền mở miệng dò hỏi.

"A? Nga! Đâu có!"

Húc Phượng như ở trong mộng mới tỉnh lập tức lên tiếng đáp lại, che dấu việc chính mình suy nghĩ đến mất hồn mất vía.

"Huynh trưởng không bằng chúng ta trước tìm một nơi ở lại thương lượng một chút đối sách tốt không?"

"Tất nhiên"

"Cẩm Mịch ngươi đi ra ngoài một chút, ta cùng huynh trưởng bên này muốn thương nghị việc của Cùng Kỳ "

"Hảo hảo hảo, ta đi ra ngoài chính là đúng"

Cẩm Mịch trợn trắng mắt, trong lòng phun tào rõ ràng chính là nghĩ muốn làm chuyện kia thế mà còn nói cái gì mà giống như làm đại sự.

Cẩm Mịch ở ngoài khách điếm lượn lờ đi dạo khắp nơi, cũng không biết là đã qua bao lâu.

Thậm chí nàng đã đi tới tân ngày hôm sau luôn rồi, còn bị Húc Phượng hô một tiếng ăn cơm sáng gọi về.

Thật sự là do Ma giới này quá tối, thời gian ra sao cũng đều phân không rõ a!

Không nghĩ tới lại vừa vặn gặp được Yểm thú đang ở trong viện ngủ gà ngủ gật!

Nàng chính là ở Toàn Cơ cung đã nhìn qua nó!

Ăn mộng a!

Rõ ràng là hượu mà cư nhiên lại không ăn cỏ, giống như việc một quả nho không cần phơi nắng gì đó a, thật là khó tưởng tượng mà!

Nói thầm trong lòng Cẩm Mịch liền nhìn thấy Yểm thú nhổ ra một cái mộng châu, nàng tính tình tò mò, liền nhịn không được chạm tay vào mộng châu.

Cảnh trong mơ, Húc Phượng trong lòng ngực cư nhiện lại ôm một cái thân ảnh bạch y, Cẩm Mịch đến nghĩ cũng đều không cần nghĩ liền khẳng định đây chính là Tiểu Ngư tiên quan!

Sau đó liền nhìn thấy Húc Phượng duỗi tay nhẹ nâng khuôn mặt tuấn mỹ kia của Tiểu Ngư tiên quan, ghé mặt lại gần hôn lên môi hắn.

Cẩm Mịch trong lòng liền khẩn trương, lập tức duỗi tay che hai mắt, lại vẫn lén hé mắt từ khe hở ngón tay nhìn trộm một chút.

Liền nhìn thấy con Phượng Hoàng, cư nhiên còn bắt đầu cởi quần áo của Tiểu Ngư tiên quan, trước tiên là kéo xuống đai lưng.

Sau đó là lột xuống áo ngoài.

Áo ngoài như phiến mây nhẹ rơi xuống đất, tuyệt mỹ tới cực điểm.

Tiếp theo Húc Phượng vươn ngón tay dán lên cần cổ thon dài của Tiểu Ngư tiên quan, bắt đầu đi xuống.

"Oa nga!"

Cẩm Mịch kinh hô, đột nhiên cảnh trong mơ lại bị ai đó đánh cho dập nát!

Cẩm Mịch liền nhìn về phía trước đứng đối diện nàng là một ma nữ hung thần ác sát đang trừng mắt nhìn nàng.

"Ngươi cư nhiên dám nhìn trộm mộng châu của Thượng thần!"

"Ta không có a! Ta chỉ là nhìn thấy Yểm thú, ta không nghĩ tới nó ăn cái gì, còn phun cái này ra như vậy a!"

"Hừ, cho ngươi cũng không dám, Hỏa thần điện hạ ở nơi nào?"

"Nga! Ngươi từ nơi này quẹo trái, lại quẹo trái, sau đó quẹo phải là có thể nhìn thấy hắn"

Cẩm Mịch nhìn ma nữ chạy đi, vỗ vỗ lồng ngực chính mình.

"Cái ma nữ này thực hung dữ a, ai, chính là đáng tiếc cái mộng cảnh kia, nếu có thể xem cho xong thì tốt rồi, ta vẫn luôn nghe Nguyệt Hạ tiên nhân nói cái gì mà phù dung trướng ấm độ đêm xuân, hẳn là chính là Phượng Hoàng cùng Tiểu Ngư tiên quan như vậy đi"

Tuy rằng đáng tiếc, nhưng mà chẳng phải vẫn còn có trò hay để xem sao, Cẩm Mịch liền trực tiếp chạy như bay đến chỗ Húc Phượng.

Mà Húc Phượng lúc này đang cùng Nhuận Ngọc ăn một chút món ăn đặc sản của Ma giới.

Ma giới không giống như Thiên giới nhạt nhẽo, khẩu vị của họ càng thêm phần kích thích mới lạ.

Nhuận Ngọc liền nhìn Húc Phượng vừa mới buổi sáng đã mời hắn hắn uống rượu.

"Thực khó khi có được, ngươi cư nhiên lại thích rượu của Ma Giới a"

"Nếm qua rượu quả Thiên giới thanh nhã, ngẫu nhiên nếm thử chút rượu cay nồng đặc trưng của Ma giới cũng không tồi."

"Lời này từ trong miệng một con Phượng Hoàng không phải cam lộ không uống nói ra, kể ra quả cũng thực có một phen tư vị khác, ta đây liền nếm thử"

Nhuận Ngọc uống một ngụm rượu mạnh, tuy rằng thỉnh thoảng có cùng Húc Phượng uống rượu, lại không nghĩ rượu này lại nóng bỏng như thế, tức khắc bị sặc đến ho khan, đôi mắt đỏ lên.

"Huynh trưởng uống cũng quá nhanh rồi a"

Húc Phượng chưa nói chính mình vốn dĩ thực ra rất chờ mong khoảng khắc này, ngược lại làm bộ bước qua đó đỡ lấy Nhuận Ngọc khẽ vuốt lưng cho hắn, thư hoãn vị hơi rượu nồng.

"Ta thấy là ngươi không có hảo ý mới đúng đấy"

Cẩm Mịch lúc này đột nhiên chạy tới, nhìn thấy hai người gần nhau như thế, theo bản năng nghĩ đến sự tình bên trong mộng cảnh, lập tức xoay người đưa lưng về phía hai người.

"Ngượng ngùng a! Quấy rầy rồi!"

"Cẩm Mịch, ngươi đây là làm gì?"

Húc Phượng nghi hoặc nói, mới phản ứng lại đây, ngượng ngùng sờ sờ mặt.

"Kia không có gì, a có người tới"

Lưu Anh lúc này vừa vặn tiến vào, không nghĩ tới Hỏa thần lại ở đây, thậm chí còn có chút kinh ngạc nhìn về phía vị Dạ Thần cũng xuất hiện.

"Biện thành công chúa Lưu Anh gặp qua Hỏa thần điện hạ, Dạ Thần Điện hạ, lần này Lưu Anh phụng mệnh tới hiệp trợ điện hạ vây bắt Cùng Kỳ"

"Vậy thì tốt rồi"

Mấy người ngồi vây quanh bàn cùng nhau thương lượng, Cẩm Mịch trong lòng còn đang đáng tiếc không có gì trò hay để nhìn.

Cuối cùng thương nghị xong, Cùng Kỳ hiện tại bị thương, nhưng mà nếu muốn giết hắn tất nhiên sẽ khiến hắn truyền nọc độc cho toàn Ma giới, làm Ma giới trong vòng mấy ngàn dặm, không có một ngọn cỏ, vẫn là cứ như lúc trước phong ấn hắn lại liền tốt hơn.

Nhưng cần phải mượn Thánh Khí Ma giới dùng một chút, nhưng mà hướng Ma giới vương tộc mượn sợ là không dễ, chỉ có thể bọn họ để hai người tự mình tiến đến mượn mới được.

Mấy người định ra kế hoạch, lúc này Lưu Anh đột nhiên tò mò hỏi một câu.

"Không biết Hỏa thần điện hạ trong mộng cảnh thân mật cùng một vị tiên nhân là ai vậy?"

Húc Phượng không nghĩ tới như thế nào sẽ xuất hiện loại vấn đề này, lập tức căm tức nhìn Cẩm Mịch!

Loại sự tình này, khẳng định là Cẩm Mịch nói.

Cẩm Mịch lập tức xua tay, vội vàng phản bác.

"Không phải ta nói! Là Yểm thú!"

Cuối cùng vẫn là Nhuận Ngọc vì Cẩm Mịch giải vây.

"Sợ là Yểm thú không cẩn thận vào phòng Húc Phượng, ăn mất mộng châu của hắn nên mới có mộng cảnh kia a, bất quá không nghĩ tới Húc Phượng ngươi cư nhiên sẽ quên bố trí kết giới nha"

"Đúng đúng đúng, do ngươi không bố trí kết giới!"

Cẩm Mịch lập tức gật đầu tán đồng, nàng sợ Phượng Hoàng keo kiệt lại tìm phiền toái đến nàng a.

Húc Phượng khẽ trộm nhìn Nhuận Ngọc hơi liếc mắt một cái, phát hiện hắn tuy rằng có chút nghi hoặc, lại không có chút quá để ý.

Trong lòng lại có phần không thoải mái.

Hắn biết chính mình mơ thấy cái gì, cũng sợ huynh trưởng biết, lại cảm thấy Nhuận Ngọc sao lại căn bản không để bụng hắn cùng người khác cùng nhau như thế nào a.

Tâm tư phức tạp.

"Này không có gì! Chúng ta trước xử lý Cùng Kỳ quan trọng hơn!"

Lúc này Yểm thú tò mò vô tội đi tới, Nhuận Ngọc ôn nhu sờ sờ bộ lông mềm của Yểm Thú.

Cẩm MỊch, ngươi từng nói ta dùng Yểm thú, dùng đến thiên y vô phùng.

Kia về sau ta liền cho các ngươi biết yểm thú rốt cuộc có bao nhiêu tác dụng đi.

Cắn nuốt cảnh trong mơ mà thôi thực là một tiểu thú vô tội.

Nhìn mà xem đi.

Khuôn mặt Nhuận Ngọc trắng nõn tràn ra ôn nhuận tươi cười, cất giấu chờ mong không muốn người biết.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro