chap 16

Tối đó bên chính phủ thông báo đã sản xuất thành công vacxin kháng thể, thông báo tất cả mọi người tập trung ba chỗ khu căn cứ an toàn, khu căn cứ an toàn lập ba nơi khác nhau Lớp học, bệnh viện và trụ cảnh sát

Húc phượng chọn đến bệnh viện, trước khi đến bệnh viện, cả nhóm ngồi lại với nhau để bàn bạc về vacxin kháng thể.

Húc Phượng nghiêm túc nói:
“Vacxin này không giúp chúng ta miễn nhiễm với virus, mà chỉ đảm bảo rằng nếu ai đó bị nhiễm, họ sẽ chết sau vài ngày thay vì biến thành zombie và tấn công người khác.”

Mọi người im lặng, ai cũng hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đó.

Nhuận Ngọc khoanh tay nhìn quanh rồi hỏi:
“Vậy ai không muốn tiêm?”

Không ai lên tiếng.

Lý Nhi khẽ siết chặt tay, cắn môi rồi nói:
“Em không muốn nếu một ngày nào đó bị cắn, lại quay sang làm hại mọi người...”

Lâm San gật đầu:
“Phải, nếu đến lúc đó, thà chết còn hơn...”

Tần Nghiên cũng nhẹ giọng:
“Dù tôi đang nghiên cứu thuốc ức chế, nhưng chưa có gì đảm bảo là có thể chữa khỏi hoàn toàn. Tiêm vacxin này vẫn là lựa chọn tốt nhất.”

Thế Hưng còn nhỏ nhưng cũng hiểu được phần nào tình hình. Bé nắm lấy tay Trịnh Dao, nhỏ giọng hỏi:
“Mẹ Dao, chúng ta cũng tiêm phải không?”

Trịnh Dao xoa đầu bé, dịu dàng nói:
“Ừ, chúng ta sẽ cùng tiêm.”

Tốc Ly im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng:
“Không ai biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể quyết định số phận của chính mình.”

Húc Phượng nhìn tất cả mọi người, thấy không ai phản đối, anh gật đầu nói:
“Vậy quyết định vậy đi. Ngày mai đến bệnh viện, tất cả sẽ cùng nhau tiêm vacxin.”

Bầu không khí trở nên trầm lặng nhưng không ai do dự. Họ đều hiểu rằng trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, điều duy nhất họ có thể làm là bảo vệ những người bên cạnh mình bằng mọi cách có thể.

Sáng hôm sau, khi tất cả chuẩn bị lên đường đến bệnh viện, Nhuận Ngọc bất ngờ nói:

“Chúng ta không cần phải đi bộ.”

Mọi người quay sang nhìn anh, Húc Phượng nhíu mày: “Ý anh là gì?”

Nhuận Ngọc nhếch môi cười, lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, xoay nhẹ trong tay rồi thong thả nói:

“Tôi có trực thăng riêng.”

Không gian bỗng nhiên yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua.

Tần Nghiên sững sờ: “Anh có cái gì?”

Lý Nhi trợn mắt: “Trực thăng?! Anh đang đùa đấy à?”

Lâm San lắp bắp: “Đợi đã... có nghĩa là trước giờ anh có thể bay ra khỏi hòn đảo này sao?”

Nhuận Ngọc thản nhiên đáp: “Tôi có thể rời đi, nhưng vấn đề là đi đâu? Đất liền không chào đón người từ đảo, mà tôi cũng không có ý định bỏ lại mọi người.”

Húc Phượng khoanh tay, nhìn anh chằm chằm: “Vậy mà giờ anh mới nói?”

Nhuận Ngọc nhún vai: “Không ai hỏi.”

Mọi người: “…”

Không ai có thể tin được sự chuẩn bị của Nhuận Ngọc lại chu đáo đến mức này. Trực thăng riêng! Không phải ai cũng có thể sở hữu một thứ như vậy, nhất là trong thời kỳ tận thế.

Tốc Ly thở dài, lắc đầu cười: “Con trai ta đúng là không bao giờ chịu thiệt.”

Trịnh Dao vỗ ngực: “Tôi suýt nữa thì té xỉu!”

Thế Hưng phấn khích: “Anh Ngọc ngầu quá!”

Nhuận Ngọc cười nhẹ, không nói gì thêm.

Cuối cùng, cả nhóm quyết định dùng trực thăng của Nhuận Ngọc để đến bệnh viện, tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tránh nguy hiểm trên đường. Nhưng dù có trực thăng hay không, cuộc chiến sinh tồn của họ vẫn chưa kết thúc.

Trực thăng đáp xuống một bãi đất trống gần khu căn cứ an toàn, nhưng trước khi họ kịp rời khỏi máy bay, một nhóm quân nhân đã bao vây xung quanh.

Một người mặc quân phục bước lên trước, giọng nghiêm nghị: “Bất cứ ai đến đây đều phải kiểm tra trước, mời các vị xuống máy bay.”

Húc Phượng liếc nhìn Nhuận Ngọc một cái, sau đó gật đầu: “Được.”

Cả nhóm lần lượt xuống máy bay, bị quân đội dẫn đi về một khu vực có hàng rào sắt cao vây quanh. Bên trong có vài nhóm người khác cũng đang chờ đợi.

Lý Nhi thấp giọng hỏi: “Họ định làm gì thế?”

Một binh sĩ đứng gần đó lạnh lùng đáp: “Quy trình kiểm dịch. Mọi người phải ở đây 30 phút, nếu không có dấu hiệu gì bất thường, các người sẽ được thả ra.”

Tần Nghiên cau mày: “Tôi tưởng đã có vaccine kháng thể rồi?”

Người lính đáp: “Đúng, nhưng đó là biện pháp sau cùng. Nếu có ai đã bị nhiễm nhưng chưa phát bệnh, quân đội không muốn để lọt dù chỉ một con zombie vào đây.”

Mọi người không còn cách nào khác ngoài việc kiên nhẫn chờ đợi.

30 phút trôi qua trong im lặng. Các binh sĩ bên ngoài liên tục quan sát và ghi chép, không ai dám lơ là.

Cuối cùng, khi thời gian vừa hết, một sĩ quan tiến lên mở cổng.

“Không có dấu hiệu lây nhiễm. Các vị có thể đi.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, theo sự hướng dẫn của quân đội tiến vào khu căn cứ an toàn. Cuộc sống mới của họ chính thức bắt đầu tại đây.

Họ vừa bước vào khu căn cứ thì có ngay một nhóm nhân viên y tế và quân đội đón tiếp. Một bác sĩ cầm theo bảng danh sách, hỏi:

“Các vị có muốn tiêm vaccine kháng thể không? Nếu đồng ý, vui lòng ký tên vào đơn cam kết.”

Húc Phượng cầm tờ đơn đọc lướt qua. Nội dung rất rõ ràng:

1. Vaccine kháng thể này sẽ tiêu diệt virus trong cơ thể, nhưng nếu đã bị nhiễm và phát bệnh, người tiêm sẽ chết sau vài ngày.

2. Sau khi tiêm, người tiêm không thể nào trở thành zombie, dù có bị cắn hay trầy xước.

3. Người tiêm tự nguyện chấp nhận rủi ro, chính phủ không chịu trách nhiệm nếu có tác dụng phụ ngoài ý muốn.

Húc Phượng nhíu mày: “Cái này có ai bị phản ứng phụ chưa?”

Bác sĩ đáp: “Cho đến hiện tại, hầu hết mọi người đều tiêm an toàn. Tuy nhiên, có một số trường hợp bị sốc thuốc, nhưng tỷ lệ rất thấp.”

Nhuận Ngọc gật đầu, không chút do dự ký vào đơn. “Tôi tiêm trước.”

Húc Phượng nhìn y, lại liếc sang Thế Hưng và những người còn lại. Anh không muốn ai bị biến thành zombie cả, nhưng cũng không thể ép buộc họ.

Anh nói: “Mọi người tự quyết định đi. Ai đồng ý thì ký tên.”

Tất cả đều lần lượt ký vào đơn, không ai do dự. Đến cả Thế Hưng và Lý Nhi cũng nhanh chóng ký, dù trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Bác sĩ thu lại giấy tờ, sau đó dẫn cả nhóm vào phòng tiêm.

Bên trong, nhân viên y tế đã chuẩn bị sẵn thuốc và dụng cụ. Một binh sĩ đứng cạnh nhắc nhở: “Sau khi tiêm, mọi người phải ở lại quan sát 24 giờ để đảm bảo không có phản ứng nguy hiểm.”

Lần lượt từng người được gọi tên và tiêm vaccine. Khi đến lượt Nhuận Ngọc, bác sĩ cẩn thận kiểm tra rồi mới tiêm vào cánh tay y.

Húc Phượng khoanh tay đứng nhìn, đến lượt mình thì kéo tay áo lên, để bác sĩ tiêm một cách dứt khoát.

Sau khi tiêm xong, họ được đưa đến khu quan sát, chuẩn bị trải qua 24 giờ căng thẳng.

24 GIỜ QUAN SÁT

Cả nhóm được đưa vào một căn phòng rộng, có giường xếp để nghỉ ngơi. Xung quanh là quân đội canh gác nghiêm ngặt, phòng khi có ai đó gặp biến chứng hoặc xảy ra sự cố.

Thế Hưng ôm chặt cánh tay, nhỏ giọng hỏi:

“Có ai cảm thấy gì lạ chưa?”

Mọi người đều lắc đầu. Hiện tại ngoài cảm giác hơi đau nhói ở chỗ tiêm, không ai có biểu hiện bất thường.

Nhuận Ngọc nhắm mắt dựa vào tường, giọng điềm tĩnh: “Đừng lo, chỉ cần qua 24 giờ mà không có chuyện gì thì chúng ta đã an toàn.”

Húc Phượng nhìn y, sau đó đảo mắt qua từng người. Anh luôn giữ cảnh giác, dù chính phủ nói vaccine này an toàn nhưng vẫn không thể lơ là.

6 GIỜ TRÔI QUA...

Tần Nghiên cảm thấy hơi choáng, nhưng uống nước xong thì đỡ hơn. Thế Hưng thì kêu đói, làm ai cũng bật cười.

12 GIỜ TRÔI QUA...

Mọi người bắt đầu mệt mỏi vì phải ở yên một chỗ quá lâu. Một số người nằm nghỉ, số khác trò chuyện để giết thời gian.

Lý Nhi lo lắng hỏi: “Nếu chúng ta ổn, ngày mai có thể rời khỏi đây đúng không?”

Húc Phượng gật đầu: “Chỉ cần không ai có phản ứng xấu, chúng ta sẽ được cấp giấy chứng nhận đã tiêm vaccine và có thể tự do hoạt động trong căn cứ.”

18 GIỜ TRÔI QUA...

Mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét vang lên từ phòng bên cạnh.

Binh sĩ lập tức lao đến kiểm tra. Một người đàn ông tiêm vaccine nhưng lại có biểu hiện co giật, mắt trợn trừng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Bác sĩ vội vàng đến kiểm tra. Sau một hồi chẩn đoán, ông ta lắc đầu: “Cơ thể người này có phản ứng quá mạnh với vaccine, nội tạng đang suy yếu. Chúng tôi không thể làm gì được.”

Không lâu sau, người đàn ông kia ngừng thở.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Tiểu Hoa sợ đến mức run rẩy, Lâm San ôm lấy cô bé trấn an.

Húc Phượng siết chặt nắm đấm. Dù biết xác suất tử vong rất thấp, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến anh cảm thấy khó chịu.

Nhuận Ngọc nhìn anh, thấp giọng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều. Nếu chúng ta không tiêm, có khi đến lúc bị nhiễm còn không kịp lựa chọn.”

Húc Phượng hít sâu một hơi, gật đầu.

24 GIỜ TRÔI QUA...

Cuối cùng, không ai trong nhóm có vấn đề gì.

Bác sĩ thông báo: “Chúc mừng, các vị đã vượt qua giai đoạn quan sát. Bây giờ các vị có thể nhận giấy chứng nhận và rời khỏi khu cách ly.”

Tất cả thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, họ đã có một lớp bảo vệ vững chắc trước dịch bệnh.

Sau khi nhận giấy chứng nhận tiêm vaccine, cả nhóm được phép tự do di chuyển trong khu căn cứ an toàn. Húc Phượng và Nhuận Ngọc dẫn mọi người đến khu vực dành cho dân thường, nơi có nhiều người sống sót tập trung.

Vừa bước vào khu vực chính, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Húc Phượng? Là anh sao?”

Húc Phượng quay phắt lại. Trước mắt anh là một người đàn ông cao lớn, mái tóc đen hơi rối, gương mặt tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn sắc bén. Người này không ai khác chính là Mộ Từ.

Bên cạnh Mộ Từ là một phụ nữ trẻ với khuôn mặt xinh đẹp nhưng có phần mệt mỏi—Lưu Anh, vợ anh ta. Cô ấy đang ôm bụng, trông có vẻ như đang mang thai những tháng cuối.

Húc Phượng sững người trong giây lát, rồi bật cười lớn:

“Mộ Từ! Đúng là anh rồi!”

Anh bước nhanh tới, vỗ mạnh vào vai Mộ Từ một cái. Mộ Từ cũng cười, đôi mắt có chút xúc động:

“Tôi còn tưởng không bao giờ gặp lại anh nữa.”

Nhuận Ngọc đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Anh chưa từng nghe Húc Phượng nhắc đến vợ chồng Mộ Từ, nhưng nhìn cách họ tương tác, rõ ràng họ đã quen biết từ trước.

Húc Phượng nhìn bụng của Lưu Anh, trầm giọng hỏi:

“Cô ấy… mang thai sao? Bao lâu rồi?”

Mộ Từ dịu dàng nhìn vợ, nhẹ giọng đáp:

“Đã hơn tám tháng.”

Húc Phượng nhíu mày:

“Trong hoàn cảnh này mà còn có thai…”

Mộ Từ nhếch môi:

“Lúc đó đâu ai nghĩ sẽ có tận thế chứ?”

Húc Phượng không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn Lưu Anh. Có thai trong thời buổi này là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nhất là khi nguồn lực khan hiếm và nguy cơ bị zombie tấn công lúc nào cũng có.

Mộ Từ vỗ vai Húc Phượng:

“Đi, chúng ta vào trong nói chuyện. Tôi muốn nghe về hành trình của anh.”

Húc Phượng gật đầu, cùng Nhuận Ngọc và mọi người theo chân vợ chồng Mộ Từ vào một căn phòng nhỏ trong khu căn cứ. Cuộc hội ngộ này có lẽ sẽ mang đến nhiều điều bất ngờ hơn nữa.

Mộ Từ dẫn cả nhóm đến một quán ăn nhỏ trong khu căn cứ an toàn. Dù không quá sang trọng, nhưng nơi này có ánh đèn ấm áp, bàn ghế gọn gàng, không khí yên bình hơn hẳn những ngày họ lang thang ngoài đảo.

Húc Phượng, Nhuận Ngọc, Tốc Ly, Lý Nhi,Lâm San, Trịnh dao , tiểu Hoa ,Tần Nghiên và Thế Hưng ngồi xuống một bàn dài. Mộ Từ và Lưu Anh ngồi đối diện.

Một nhân viên mang thực đơn đến, Húc Phượng lướt mắt qua, phát hiện đồ ăn ở đây khá đầy đủ: có cơm, rau xào, canh nóng, cả thịt hầm nữa. Anh cười nhẹ, nói:

“Còn xa xỉ vậy à? Tôi cứ tưởng giờ này mọi người chỉ còn lương khô với bánh mì cứng thôi.”

Mộ Từ bật cười:

“Nhờ chính phủ kiểm soát được tình hình sớm, đất liền không bị ảnh hưởng nhiều như trên đảo. Dù vậy, thực phẩm cũng không còn dồi dào như trước, chỉ có khu căn cứ mới có đủ nguồn cung.”

Húc Phượng gật gù, gọi vài món đơn giản rồi quay sang Mộ Từ:

“Lúc tôi đến đây đã nghe loáng thoáng về vaccine kháng thể. Thật sự hiệu quả sao?”

Mộ Từ gật đầu, giọng chắc chắn:

“Hiệu quả. Nhưng có một vấn đề…”

Lưu Anh tiếp lời chồng:

“Nếu đã tiêm vaccine này mà vẫn bị zombie cắn, thì không có cơ hội sống sót. Cơ thể sẽ ngay lập tức bị phá hủy, chứ không biến đổi thành zombie.”

Tần Nghiên nghe thế liền cau mày:

“Vậy chẳng khác nào một con dao hai lưỡi. Chúng ta sẽ không còn lo bị lây nhiễm, nhưng cũng không thể chống lại vết cắn.”

Mộ Từ trầm giọng:

“Đúng vậy. Nhưng trong tình huống hiện tại, đây là lựa chọn tốt nhất.”

Trong lúc trò chuyện, đồ ăn được dọn lên. Hương thơm lan tỏa khắp bàn. Húc Phượng nhìn chén cơm nóng hổi, ánh mắt có chút hoài niệm. Đã lâu rồi anh không được ăn một bữa cơm đàng hoàng thế này.

Nhuận Ngọc gắp một miếng thịt bỏ vào chén, bình thản nói:

“Dù sao thì có cơ hội sống sót vẫn tốt hơn là không có.”

Húc Phượng cười nhẹ, nâng ly nước lên:

“Đúng, vậy thì chúc mừng chúng ta đã sống sót đến lúc này.”

Mọi người nâng ly nước lên cụng nhẹ, không khí bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn.

Lý Nhi nhìn Mộ Từ, tò mò hỏi:

“Anh và chị Lưu Anh đến đây bằng cách nào vậy?”

Mộ Từ đặt đũa xuống, khẽ thở dài:

“Là một hành trình không dễ dàng gì…”

Mọi người chăm chú lắng nghe, không biết rằng câu chuyện sắp tới có thể còn đáng sợ hơn những gì họ tưởng tượng.

Mộ Từ kể lại hành trình rời khỏi đảo đầy khó khăn. Anh và Lưu Anh đã đi nhờ trực thăng quân sự, trải qua nhiều đợt kiểm tra khắc nghiệt mới đến được khu căn cứ an toàn. Dọc đường, họ chứng kiến cảnh hỗn loạn từ những người muốn rời đảo nhưng không thể.

Nghe xong, Húc Phượng trầm mặc. Nhuận Ngọc chống cằm suy nghĩ.

Lý Nhi nhỏ giọng hỏi:

“Vậy… người trên đất liền có thật sự an toàn không?”

Lưu Anh gật đầu:

“Tạm thời thì an toàn. Chính phủ kiểm soát rất chặt chẽ, bất cứ ai rời đảo đều phải cách ly ít nhất một tuần.”

Tốc Ly thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tần Nghiên vẫn trầm tư. Cô lẩm bẩm:

“Vaccine kháng thể đã có, nhưng còn thuốc ức chế cho Alpha thì vẫn chưa có giải pháp.”

Húc Phượng không nói gì, chỉ lặng lẽ uống nước.

Thế Hưng ăn no, tựa vào lòng Nhuận Ngọc ngủ gật. Nhìn bé con say ngủ, Mộ Từ mỉm cười:

“Ít nhất vẫn có những điều tốt đẹp còn tồn tại.”

Họ ngồi nói chuyện đến chiều. Khi mặt trời bắt đầu khuất sau dãy nhà, Mộ Từ đứng dậy, nói:

“Chúng tôi phải về rồi, hai người định thế nào?”

Húc Phượng nhìn Nhuận Ngọc, rồi nói:

“Chúng tôi cũng sẽ tiêm vaccine, sau đó xem xét tình hình.”

Mộ Từ gật đầu, trước khi đi còn dặn:

“Dù thế nào cũng phải cẩn thận.”

Họ tạm biệt nhau trước cửa quán ăn, mỗi người trở về con đường riêng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro