chap 6


Cuộc tháo chạy tiếp tục trong sự hỗn loạn.

Cô y tá, khi thấy lũ zombie tiến lại gần, không kịp nghĩ ngợi, quay lại kéo cha của người mẹ già chạy thật nhanh. Nhưng khi họ gần tới một góc khuất, một con zombie đã phóng tới với tốc độ chóng mặt. Cô y tá giật mình, vội vã đẩy ông lão ra, hy vọng ông có thể chạy nhanh hơn.

Đột nhiên, cái bóng ghê rợn của con zombie đã lao đến và tóm lấy cô. Cô hét lên một tiếng, sau đó bị cắn vào cổ, máu phun ra thành vòi. Tiếng xé da thịt nghe rõ mồn một trong không khí.

Cha của người mẹ già chỉ kịp quay lại nhìn, đôi mắt ông bàng hoàng, nhưng không thể làm gì khác. Mắt ông đỏ ngầu vì tuyệt vọng, chỉ biết bỏ chạy, nhưng trong lòng lại đầy đau đớn vì không thể cứu nổi cô y tá.

Ngạn Hữu vẫn đang chạy cùng mọi người, nhưng từ phía sau bỗng nhiên có tiếng động. Anh ta quay lại nhìn thấy cảnh tượng ám ảnh- con zombie đã xé nát cô y tá, và mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập không gian.

Ngạn Hữu rùng mình, cảm thấy như có một cái gì đó nghẹn lại trong cổ họng. Anh vội quay đi, không thể để mình bị hoảng loạn, nhưng bóng tối bủa vây, từng bước chạy của anh nặng nề hơn.

Đến khi nhóm của Húc Phượng gần tới bức tường cao, có tiếng thét khủng khiếp vang lên phía sau-

Cha của người mẹ già đã không thể chạy kịp nữa.

Đứa trẻ nhìn thấy cha của mình bị lũ Zombie cắn thì khóc thét lên, cẩm mịch và Đan Chu kéo nó chạy thục mạng.

Mới đầu chỉ là một tiếng gào nhỏ, rồi sau đó là tiếng rên rỉ kéo dài, cuối cùng là tiếng thở yếu ớt. Anh đã bị một con zombie cắn vào chân, ngã xuống và không thể tiếp tục chạy nữa. Tuyệt vọng và đau đớn, ông gắng gượng bò về phía nhóm, nhưng chỉ vài giây sau, lũ zombie đã xâu xé ông.

Húc phượng thì một tay cầm gậy sắc một tay kéo bà cụ chạy loạn.

Người phụ nữ bị Húc Phượng giết chết chồng vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cái chết của chồng mình, lại phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm. Trong lúc chạy, cô ta hoảng loạn vì không thể chịu nổi nỗi đau mất chồng và sự hoảng sợ khi bị zombie đuổi theo. cô ta loạng choạng, mắt đầy nước mắt và sự tuyệt vọng.

Lúc này, một con zombie đột nhiên từ trong bóng tối lao ra, tấn công cô ta. Cô ta không kịp phản ứng, bị kéo xuống đất trong cơn hoảng loạn. "Cứu tôi với!" Cô ta hét lên, nhưng quá muộn, một con zombie đã ngoạm lấy cánh tay của cô và kéo cô xuống. Mọi người quay lại nhìn nhưng không kịp cứu, sự việc diễn ra quá nhanh, chỉ còn tiếng thét tuyệt vọng vang vọng trong không khí lạnh lẽo của căn nhà kính.

Cái chết của họ khiến không khí trong nhóm càng thêm nặng nề, mỗi bước chân lại như chậm lại thêm một chút, cảm giác tuyệt vọng và sự mất mát đeo bám họ.

Mọi người chạy vội vào một căn phòng, vội vàng đóng cửa lại. Cánh cửa kêu lên những âm thanh lạ khi họ chốt lại, nhưng may mắn thay, trong phòng không có zombie nào. Không khí trong phòng lúc này thật nặng nề, mọi người vừa thở dốc vừa lắng nghe những âm thanh ngoài hành lang.

Húc Phượng quay lại nhìn mọi người, khuôn mặt đầy mệt mỏi, ánh mắt thoáng chút tuyệt vọng. Cẩm Mịch bế đứa trẻ vào góc phòng, còn bà lão ngồi bần thần, nước mắt không ngừng rơi. Không ai nói gì, tất cả đều chìm vào sự tĩnh lặng, nhưng họ đều biết rõ ràng rằng cái chết đang bám sát họ từng bước.

Một lúc sau, Húc Phượng mới lên tiếng:
"Chúng ta không thể ở đây lâu được. Đám zombie sẽ không bỏ qua đâu. Cần phải tìm cách thoát ra."

Cẩm Mịch nhìn vào Húc Phượng, lo lắng nói:
"anh nghĩ chúng ta còn cơ hội nào không?"

Húc Phượng không trả lời ngay mà chỉ nhìn quanh căn phòng, trong đầu anh ta đang suy tính kế hoạch. Tất cả mọi thứ ngoài kia đều quá nguy hiểm, nhưng vẫn phải tìm cách. Một giây phút nào đó, họ có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng nếu dừng lại, họ cũng sẽ không sống sót lâu dài.

Đứa trẻ trong tay Cẩm Mịch vẫn nức nở, cô ôm chặt lấy nó, cố gắng giữ cho nó bình tĩnh. Bà lão nhìn vào đứa trẻ rồi đưa tay lau nước mắt, rồi nói khẽ:
"Chúng ta đã đi quá xa rồi, có thể chết ở đây... nhưng ít nhất, chúng ta đã làm mọi thứ có thể."

Tuy thế, mọi người không bỏ cuộc, họ vẫn còn chút hi vọng và mong muốn được sống, không muốn bỏ mạng một cách vô nghĩa trong một căn phòng kín này.

Húc Phượng nhìn vào nhóm người đang ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh mắt đầy quyết tâm. Dù tình hình càng lúc càng căng thẳng, nhưng anh biết không thể cứ mãi nấp trong phòng này. Anh không thể để những người còn lại cứ ngồi đây chờ chết, không thể để họ vô vọng nữa.

Anh bước đến gần Cẩm Mịch, ánh mắt dừng lại trên đứa trẻ đang ngủ gục trong tay cô. Anh hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:
" Mọi người ở lại đây, tôi sẽ tìm cách ra ngoài, lên tường kia. Các bạn không thể ra ngoài vì những con zombie sẽ bao vây chúng ta ngay thôi."

Cẩm Mịch nhìn anh đầy nghi hoặc, nhưng rồi cô gật đầu. Trong mắt cô là sự lo lắng nhưng cũng có chút tin tưởng.

Húc Phượng nhìn mọi người một lượt, rồi bắt đầu tìm kiếm trong phòng. Một lúc sau, anh mang vào mấy khúc gỗ và bắt đầu chặn cửa, đảm bảo không để bất cứ con zombie nào có thể xông vào được trong lúc anh rời đi. Đó là cách duy nhất để nhóm người này tạm thời an toàn.

Anh tìm thấy có một cái chăn cũ , thế là mọi người đều cùng nhau xé ra làm dây buộc lại với nhau để Húc phượng làm bậc thang leo tường.

"Chúng ta không có nhiều thời gian. Mọi người ở lại, giữ im lặng. Đừng ra ngoài cho đến khi tôi quay lại." Húc Phượng dặn dò lần cuối.

Anh không nói nhiều, chỉ nhìn họ một cái rồi quay người, tiến về phía cửa sổ nơi có bức tường cao. Mỗi bước đi đều chắc chắn, mặc dù trong lòng anh biết rất rõ, mọi thứ ngoài kia không hề dễ dàng. Anh trèo lên bức tường, không quay đầu lại lần nữa, nhưng trong lòng anh, những người này chính là lý do anh còn tiếp tục sống sót.

Vì anh biết mọi người đều đặt hi vọng lên người anh .

Húc Phượng trèo lên bức tường cao, từng ngón tay siết chặt mép tường khi anh cố leo lên. Lúc này, anh không nghĩ nhiều, chỉ muốn đưa những người kia đến nơi an toàn. Nhưng khi vừa đưa được nửa người lên, đột nhiên một họng súng lạnh như băng dí thẳng vào trán anh.

Húc Phượng lập tức cảnh giác, ánh mắt anh chạm phải một đôi mắt đen láy ẩn sau lớp mặt nạ.

Người trước mặt không phải một kẻ cao lớn vạm vỡ như anh đã tưởng tượng. Đó là một người đàn ông với vóc dáng vừa phải, thân hình không quá gầy cũng không quá cơ bắp, khoác trên mình chiếc áo chống đạn màu đen, dáng vẻ kiên định nhưng không mất đi sự thong dong.

Làn da anh ta trắng đến mức gần như nhợt nhạt dưới ánh trăng. Gương mặt bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ lạnh lẽo, chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm cùng một phần xương hàm sắc sảo. Đôi mắt ấy nhìn anh chằm chằm, không có chút hoảng loạn, cũng không có vẻ tức giận, chỉ có sự đề phòng cùng nét lạnh lùng xa cách.

"Xuống." Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự cảnh cáo.

Húc Phượng khẽ cau mày.

Anh chưa bao giờ bị người ta chĩa súng vào đầu thế này, càng không quen bị một người vóc dáng có phần nhỏ hơn mình áp chế. Nhưng anh cũng hiểu rõ tình thế hiện tại, vì vậy anh không hành động thiếu suy nghĩ.

"Chờ đã, tôi không có ý xấu!" Anh giơ tay lên, ra hiệu mình không có vũ khí, ánh mắt nghiêm túc nhìn đối phương. "Bên ngoài còn bốn người, bọn họ đều là người sống sót. Tôi chỉ muốn đưa họ vào."

Người đàn ông kia vẫn không hạ súng, giọng nói lạnh lùng:

"Tôi không phải trung tâm cứu trợ. Cút."

Húc Phượng thở hắt ra, nhìn ánh mắt của đối phương, anh biết người này không dễ thuyết phục.

Anh do dự vài giây, cuối cùng hạ thấp người, quỳ một chân xuống trên mép tường, ngước nhìn đối phương đầy chân thành.

"Xin anh. Bọn họ thật sự không còn nơi nào để đi."

Đôi mắt đằng sau lớp mặt nạ khẽ nheo lại. Dường như không ngờ người đàn ông mặc cảnh phục trước mặt lại có thể hạ mình cầu xin như vậy.

Một cơn gió lạnh thổi qua. Không gian rơi vào tĩnh lặng.

Anh cúi đầu, trong lòng tràn ngập sự bất lực. Cả cuộc đời anh là một cảnh sát, luôn chịu trách nhiệm bảo vệ người khác. Nhưng trong tình huống này, anh biết mình không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của Nhuận Ngọc.

"Nhuận Ngọc, tôi hiểu là anh có lý do của mình, nhưng nếu anh có thể cứu họ, hãy làm ơn giúp đỡ. Đừng để họ chết." Húc Phượng ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên quyết nhưng đầy hy vọng.

Nhuận Ngọc nói giọng anh khô khốc: "Tại sao lại đến đây, không đi đến khu căn cứ an toàn sao? Sao không chờ cứu viện từ chính phủ?"

Húc Phượng nói nặng nề như chứa đầy mệt mỏi. Anh thở dài, giọng trầm thấp: "Khu căn cứ an toàn đã quá tải rồi. Chính phủ không còn có ý định cứu thêm người nữa, họ chỉ tập trung vào những người có giá trị hoặc cần thiết cho sự sinh tồn lâu dài."

Nhuận Ngọc im lặng một lát, giọng lạnh lùng: "Tôi đã cảnh báo trước rồi mà, không ai chịu nghe. Đúng như tôi đã nói, nơi này chẳng có gì an toàn cả."

Nhuận Ngọc nhìn anh một lúc tay vẫn cầm súng chĩa vào Húc Phượng một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Không khí giữa họ nặng nề, im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của Húc Phượng và tiếng thổi gió mát lạnh từ ngoài tường.

Nhuận Ngọc lạnh lùng nói.
" Lý do gì tôi phải giúp đỡ anh "

Húc phượng miệng khô khốc.
" Chỉ cần anh giúp đỡ tôi và họ tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì cho anh , tùy anh sai bảo "
Nói đến đây Húc phượng bỗng ngừng lại, anh do dự lại nói tiếp.
" Hoặc là.... Anh chỉ cần cứu họ  "

Nhuận Ngọc vẫn lạnh lùng nhìn hắn, một hồi lâu.

Cuối cùng, Nhuận Ngọc hạ súng xuống, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng không còn vẻ tàn nhẫn như lúc đầu. Anh nhìn Húc Phượng một lúc, rồi thở dài.

"Được rồi," Nhuận Ngọc nói, giọng đều đặn, nhưng có thể cảm nhận được một chút thở phào. "Cậu dẫn đường, tôi sẽ đi giúp họ."

Cả hai không nói thêm lời nào, nhưng trong mắt Húc Phượng lóe lên một tia hy vọng. Anh không biết liệu sự giúp đỡ của Nhuận Ngọc có thể cứu được những người kia không, nhưng ít nhất, họ sẽ có cơ hội sống sót.

Húc Phượng gật đầu nhanh chóng, vừa mừng vừa lo. Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe, rồi đưa tay ra hiệu cho Nhuận Ngọc lên. Nhuận Ngọc ngồi phía sau, tay nắm chặt khẩu súng, vẫn không buông lỏng sự cảnh giác. Dù đã đồng ý giúp đỡ, anh ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào Húc Phượng.

Xe phải chạy một vòng mới đến chỗ bọn họ.

Khi chiếc xe của Húc Phượng và Nhuận Ngọc chạy được một quãng, họ bất ngờ nghe thấy những tiếng động phía sau. Cả hai quay lại, nhìn thấy một đám zombie đang đuổi theo xe họ với tốc độ không ngừng. Tiếng bước chân của chúng vang lên lạo xạo, cùng với những âm thanh ghê rợn từ miệng chúng, khiến không khí xung quanh càng thêm nặng nề.

"Chúng ta phải đi nhanh hơn!" Húc Phượng quát, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước, tay anh nắm chặt tay lái, cố gắng lái xe tránh những trở ngại phía trước.

Nhuận Ngọc cũng nhìn qua kính chiếu hậu, thấy đám zombie càng lúc càng gần. Trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ: "Nếu cứ chạy như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt kịp." Anh quay sang Húc Phượng, giọng khẩn trương: "Chúng ta cần phải làm gì đó để thoát khỏi đám zombie này, chạy không phải là giải pháp lâu dài!"

Húc Phượng im lặng một lúc, đôi mắt anh vẫn tập trung vào con đường phía trước. Đột nhiên, anh chuyển bánh xe, phóng nhanh qua một khúc rẽ hẹp, làm Nhuận Ngọc hơi lo lắng, nhưng anh ta không có thời gian để nói gì thêm. Mọi thứ quá căng thẳng, và chỉ có một cách duy nhất để sống sót: chạy nhanh, tránh xa đám zombie càng lâu càng tốt.

Đám zombie đằng sau dường như không bỏ cuộc, chúng gào thét, kéo lê những bước chân nặng nề và đầy thù địch. Thỉnh thoảng, vài con zombie còn lảo đảo ngã vào nhau, nhưng ngay lập tức lại đứng dậy và tiếp tục đuổi theo. Đôi mắt chúng trống rỗng, nhưng có vẻ như chỉ có một mục tiêu duy nhất: tấn công và nuốt chửng bất kỳ ai còn sống.

Húc Phượng liếc qua kính chiếu hậu một lần nữa, nhận ra rằng đám zombie này không chỉ có vài con, mà là một đám đông đông đảo, và chúng đang đuổi theo gần hơn. "Chúng ta không thể cứ chạy mãi được," Húc Phượng nói, giọng anh đầy quyết đoán. "Chúng ta phải tìm cách dừng chúng lại."

Nhuận Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía một khu nhà hoang vắng nằm ở gần đó. "Chúng ta có thể dừng lại và sử dụng khu nhà đó làm chỗ tạm trú. Nhưng phải nhanh chóng!" Anh đề nghị.

Húc Phượng gật đầu, không chần chừ, anh lái xe gấp về phía khu nhà đó. Mặc dù không biết có an toàn hay không, nhưng họ chẳng còn lựa chọn nào khác. Đám zombie đằng sau vẫn đang lao tới với tốc độ không ngừng.

Khi chiếc xe vừa dừng lại, Húc Phượng và Nhuận Ngọc lập tức bước ra ngoài, l nhanh chóng lao vào khu nhà hoang. Tiếng gầm rú của zombie vọng đến từ phía sau, nhưng họ đã kịp thời tìm được nơi ẩn náu, dù chỉ là tạm thời. Họ đóng chặt cửa lại, thở phào nhẹ nhõm trong giây lát, nhưng biết rằng cuộc chiến sinh tử mới chỉ bắt đầu.

Khi họ bước vào khu nhà hoang, cả Húc Phượng và Nhuận Ngọc cảm thấy một chút yên tâm khi không có zombie vây quanh. Cả hai nhanh chóng đóng cửa, dùng những mảnh gỗ tìm được để chặn lại. Họ không dám lơ là, vì biết rằng đám zombie có thể xông vào bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, dù có chút yên bình, nhưng cảm giác căng thẳng vẫn không thể rời khỏi họ.

Ngay khi họ tiến sâu vào trong, họ bất ngờ gặp lại những người trong nhóm trước đây, những người đã đi cùng họ trên con đường nguy hiểm này. Cẩm Mịch, Ngạn Hữu, và một vài người khác đang ngồi tụ lại một góc, khuôn mặt họ mệt mỏi và đầy lo âu. Đặc biệt là Cẩm Mịch, cô đang ôm mặt khóc nức nở.

"Cẩm Mịch... sao vậy?" Húc Phượng vội vàng hỏi, lo lắng nhìn cô.

Cẩm Mịch ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn chảy dài trên má. " Xin lỗi anh , không phải là mọi người không chịu ngồi yên đợi anh mà là cánh cửa đã bị zombie đạp đổ, mọi người đành phải chạy, Bà... Bà già... bà không chịu đi nữa... Bà nói chúng ta đi đi, mặc kệ bà... Đến lúc chúng tôi quay lại thì bà ấy..." Cô nghẹn ngào, không thể nói hết câu. "Bà ấy đã bị... bị zombie tấn công..."

Một cơn lạnh lẽo xuyên qua lòng Húc Phượng, dù anh đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết, nhưng vẫn không thể không cảm thấy đau lòng khi nghe về sự ra đi của bà già. Anh nhìn sang Nhuận Ngọc, ánh mắt của anh ta cũng tối lại, không có gì là ngạc nhiên, nhưng có vẻ như trong lòng cũng không thể bình tĩnh.

"Bà ấy không thể tự mình chạy nữa, nhưng lại không muốn chúng ta liều mạng với bà, không muốn kéo chúng ta xuống." Cẩm Mịch tiếp tục, giọng cô đầy nặng nề, "Cả ba chúng tôi đã cố gắng kéo bà đi, nhưng rồi... rồi bà ấy đã không thể chống lại đám zombie."

"Lỗi của chúng tôi... nếu như chúng tôi không vội vã bỏ đi, có lẽ bà ấy đã không..." Cẩm Mịch lại khóc òa, ôm mặt trong tay.

Đan chu, người đứng bên cạnh, chỉ biết im lặng. Anh nhìn Cẩm Mịch rồi quay đi, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Bà già đã ra đi, và họ không thể làm gì để thay đổi điều đó.

Húc Phượng im lặng lắng nghe, không nói gì thêm. Anh hiểu sự khó khăn của họ, biết rằng tình huống này không ai có thể kiểm soát được. Nhưng anh cũng không thể để mình bị chìm trong cảm xúc.

"Chúng ta vẫn còn sống," Húc Phượng lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng. "Nếu chúng ta còn sống, chúng ta phải tiếp tục chiến đấu. Bà ấy đã có lựa chọn của mình, còn chúng ta không thể dừng lại."

Cẩm Mịch ngẩng lên, ánh mắt của cô lúc này đã sáng lại đôi chút. Những người còn lại cũng nhìn Húc Phượng, như thể họ tìm thấy một chút hy vọng trong lời nói của anh.

Nhuận Ngọc đứng yên một bên, ánh mắt anh thẫn thờ nhìn vào khoảng không, nghĩ về những gì đã xảy ra. Anh biết rõ hơn ai hết rằng thế giới này đã thay đổi mãi mãi, và những người còn lại cần phải thay đổi suy nghĩ, thay đổi cách sống. Nhưng anh cũng không thể nào không cảm thấy tiếc nuối cho những người đã mất.

Nhóm của họ, giờ chỉ còn lại một số ít người, và họ phải tiếp tục cuộc hành trình đầy khó khăn này. Mỗi bước đi tiếp theo sẽ là một thử thách không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần. Nhưng ít nhất, họ vẫn còn nhau và có thể dựa vào nhau để tìm ra hy vọng trKhiong cái thế giới đẫm máu này.

Nhuận Ngọc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, không nói gì, chỉ im lặng mở cốp xe, lấy ra vài khẩu súng và đưa cho Húc Phượng, Đan Chu, và Cẩm Mịch. Ông bác sĩ nhận lấy súng với một ánh mắt nghiêm túc, trong khi Đan Chu thì tỏ ra khá lạ lẫm với vũ khí, nhưng vẫn cầm chặt trong tay.

Cẩm Mịch nhìn thấy đứa bé gái vẫn có vẻ sợ hãi, mắt vẫn đỏ hoe vì khóc, cô nhẹ nhàng quay sang nó, nở một nụ cười an ủi: "Đừng sợ, Tiểu Hoa. Chị sẽ bảo vệ em."

Đứa bé gái vẫn rụt rè, đôi mắt nhìn Cẩm Mịch, dường như cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói của cô, nó dần bình tĩnh lại một chút. Cẩm Mịch nhẹ nhàng vỗ đầu nó, rồi đưa tay nắm chặt lấy tay nó.

Nhuận Ngọc nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh không khỏi thở dài, cảm thấy có chút lo lắng cho tương lai. Dù đã có súng, nhưng chiến đấu với zombie trong tình trạng thế này không phải là điều dễ dàng. Tuy nhiên, ít nhất họ vẫn còn nhau, và có thể giúp đỡ nhau trong thời gian tới.

"Chúng ta sẽ phải rất cẩn thận," Húc Phượng lên tiếng, tay cầm súng, ánh mắt kiên định. "Mỗi một bước đi đều phải suy tính kỹ, đừng để bất kỳ ai bị bỏ lại."

Mọi người đều gật đầu, họ biết rằng nguy hiểm đang rình rập xung quanh, và sự sống còn của họ phụ thuộc vào sự đoàn kết và quyết tâm không từ bỏ.

"Chúng ta đi thôi," Nhuận Ngọc nói, giọng anh trầm xuống, như thể đã quyết định một điều gì đó. "Không còn thời gian nữa."

Húc Phượng gật đầu, mở cửa bước ra ngoài, và mọi người theo sau, chuẩn bị cho hành trình tiếp theo trong một thế giới đầy chết chóc và sự tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro