chap 3

Nhuận Ngọc không ngờ lại bị hắn phát hiện, lo lắng tự hỏi liệu hắn có ăn thịt mình không. Y siết chặt cây súng trong tay, chuẩn bị đề phòng, nhưng Húc Phượng tiếp tục nói:
"Ngày mai ta sẽ đưa huynh về nhà, nhưng huynh sau này không được đến yêu giới nữa. Nếu không, ta sẽ không thể bảo vệ huynh đâu."

Nhuận Ngọc nghe thấy từ "về nhà", trong lòng bất chợt vui mừng, mắt sáng lên:
"Thật sao? Ngài sẽ đưa ta về nhà thật sao?"

Húc Phượng nhẹ gật đầu, đáp:
"Đúng vậy."

"Nhưng sao ta phải tin ngài?" Nhuận Ngọc hỏi, ánh mắt nghi hoặc.

"Huynh có gì để ta lừa chứ?" Húc Phượng bình thản đáp.

"Nhưng sao lại là ngày mai? Ngài có việc bận sao?" Nhuận Ngọc tiếp tục hỏi.

Húc Phượng giải thích:
"Huynh phải ở lại thêm một ngày để theo dõi sức khỏe."

"Ta không sao rồi mà, ngài xem." Nhuận Ngọc đáp, trong lòng không khỏi sốt ruột. Nơi đây quá nguy hiểm, một đêm qua trôi qua mà vẫn chưa về nhà, y thật sự lo lắng cho ông.

Không biết lời Húc Phượng có thật hay không, nhưng hắn là yêu vương. Nếu muốn giết y, sao còn dây dưa lâu như vậy? Cứ thử tin hắn lần này xem sao.

Húc Phượng lướt mắt nhìn Nhuận Ngọc một lượt, rồi khẽ nói:
"Vậy huynh muốn khi nào?"

"Ngay bây giờ," Nhuận Ngọc vui mừng đáp, ánh mắt sáng lên.

------------

Húc Phượng dẫn anh đến một con sông lớn. Băng qua sông, hắn phẩy tay, và ngay lập tức, một cánh cửa xuất hiện trước mắt họ. Hai người tiếp tục đi qua một đoạn đường dài, nhưng Nhuận Ngọc cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Con đường ban đầu đâu có đoạn này? Chưa kịp suy nghĩ thêm, Húc Phượng dừng bước, nhẹ nhàng nói:
"Huynh đi hết con đường này là sẽ tới nhân gian."

Nghe vậy, Nhuận Ngọc mừng rỡ:
"Cảm ơn Đại vương."

Húc Phượng không đáp lời, chỉ ném về phía y một chiếc túi. Nhuận Ngọc theo phản xạ chụp lấy. Húc Phượng tiếp lời:
"Trong đó có vài thỏi vàng, huynh giữ lấy mà dùng. Ta đi đây."

Chưa kịp nói thêm gì, Húc Phượng đã biến mất, nhẹ nhàng như chớp, không để lại chút dấu vết.

"Trong nhà ta không thiếu tiền, nhưng vẫn phải cảm ơn ngài," Nhuận Ngọc lẩm bẩm, rồi bước đi.

Húc Phượng từ phía xa nhìn theo bóng lưng của  anh, một cảm giác không hiểu sao lại dâng lên trong lòng. Y là người đầu tiên sống sót sau khi ở bên hắn lâu như vậy. Hắn rất muốn y ở lại để tìm hiểu thêm về con người ấy, nhưng biết rằng điều đó là không thể. Y là người phàm, còn hắn là yêu, hai thế giới vốn dĩ khác biệt. Được ở bên nhau lâu, yêu sẽ vô tình hút đi dương khí của người phàm, khiến họ mất dần tuổi thọ, sống không được lâu. Vì vậy, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng hắn đành bất lực để y rời đi.

_______

Nhuận Ngọc đã đến nhân gian được ba ngày, nhưng một cảm giác vui mừng nào đó vẫn không xuất hiện trong lòng anh. Bởi lẽ, nơi anh đến không phải là nhân gian mà anh từng biết, mà là Hoài Ngô, một đất nước xa lạ mà anh chẳng hề hay biết. Dù là nhân gian, nhưng lại không phải thế giới của anh. Anh vẫn bị mắc kẹt ở đây, không thể về lại nơi mình thuộc về.

May mắn thay, trong tay anh có thỏi vàng mà yêu vương đã cho, nếu không, anh chẳng biết phải làm gì để sinh tồn nơi này, có lẽ sẽ phải vạ vật như một kẻ ăn mày.

Anh thuê một phòng trọ tạm bợ, cố gắng tìm cơ hội để hiểu thêm về nơi này. Ban đầu, anh hỏi ông chủ trọ về đất nước Thịnh, nhưng ông chỉ ngơ ngác lắc đầu không biết. Cảm giác thất vọng dâng lên, anh quay trở về phòng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường phố đông đúc. Từng chiếc xe cộ vội vã, từng nhóm người qua lại, tất cả đều khiến anh nhớ đến những ngày thơ ấu, khi còn bên ông nội, ngồi cùng nhau xem những bộ phim cổ trang.

Mẹ anh, vì sinh khó mà qua đời từ khi mới chào đời. Từ đó, anh sống cùng ông, anh luôn hỏi về ba mẹ mình. Mỗi lần như thế, ông chỉ khẽ nhìn anh,  ánh mắt đầy nỗi buồn, rồi chậm rãi đáp: "Mẹ cháu đang ở trên trời, không thể về được, còn ba con..." Ông ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục với giọng trầm lắng: "Sau này, cháu đừng nhắc đến ông ta nữa. Ông ta không phải người tốt."

Chỉ đến khi lớn lên, Nhuận Ngọc mới hiểu ra. Mẹ anh đã bị lừa dối bởi một người đàn ông, khi ông ta biết bà mang thai thì đã từ chối chịu trách nhiệm. Mẹ anh không dám để ông biết chuyện, nên đã giấu diếm và một mình sinh con. Nhưng vì suy nghĩ quá nhiều và không chăm sóc bản thân, bà đã sinh non và không qua khỏi. Sau khi biết được sự thật, ông vô cùng đau khổ, mất đi con gái và phải nuôi nấng đứa cháu trai chỉ vừa chào đời. Từ đó, ông một mình vất vả nuôi dưỡng Nhuận Ngọc, bù đắp cho những mất mát mà gia đình phải chịu.

Từ khi còn nhỏ, Nhuận Ngọc đã mang trong mình một ước mơ cháy bỏng: trở thành cảnh sát. Khi lớn lên, anh không chút do dự giấu ông mình và tự mình đăng ký vào ngành cảnh sát. Khi ông phát hiện ra, cơn giận dữ bộc phát, ông là người trong ngành bất động sản, mong muốn cháu trai sẽ kế thừa gia nghiệp gia đình. Nhưng đối diện với quyết tâm kiên định của Nhuận Ngọc, ông cuối cùng đành phải chấp nhận, dù trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Trở về với thực tại, Nhuận Ngọc khẽ thở dài rồi lặng lẽ lên giường nghỉ ngơi, quyết định sáng mai sẽ lên núi Hoành Sơn tìm sự trợ giúp. Anh đã nghe nói về một vài nhóm người tu tiên sống trên đó, những người sở hữu pháp thuật kỳ diệu, biết đâu họ có thể giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Mang theo chút hy vọng, anh chìm vào giấc ngủ, lòng không thôi mơ màng.

Ngày hôm sau, sau khi trả phòng và ăn uống qua loa, Nhuận Ngọc thuê một con ngựa, mang theo ít đồ ăn rồi bắt đầu cuộc hành trình.

đi suốt một quãng đường dài mà không biết lúc nào mới tới. Mặt trời đã lặn về phía chân trời, khi anh cảm thấy mình đã đi quá xa mà chẳng biết sẽ dừng chân ở đâu. Đột nhiên, phía trước hiện ra một quán trọ nhỏ, anh mừng rỡ ghé vào nghỉ ngơi và uống nước.

Chưa ngồi lâu, vài nhóm người mặc trang phục trắng, tay cầm kiếm xuất hiện. Nhìn thấy họ, Nhuận Ngọc không khỏi nhận ra ngay – họ chính là những người tu tiên, anh đã thấy trong phim họ thường mặc đồ trắng.

Anh định đứng lên chào hỏi, nhưng trước khi kịp hành động, một trong số họ giơ tay cầm la bàn, dò xét xung quanh. Sau đó, một chiếc phi tiêu bất ngờ bay thẳng về phía anh.

May mắn, Nhuận Ngọc kịp tránh, nhưng chiếc phi tiêu vẫn xuyên qua vai anh rồi cắm vào người đàn ông đang ngồi bàn phía sau. Người đàn ông đó nhanh chóng bắt lấy, và ngay lập tức, tất cả các tu tiên nhân rút kiếm, lao tới.

Người đứng đầu trong nhóm ra lệnh: "Ngũ muội, bảo vệ mọi người, đưa họ ra ngoài."

Ngũ muội đáp lời rồi nhanh chóng dẫn mọi người đi. Nhuận Ngọc vội vàng lùi ra xa, quan sát. Nhóm người gồm năm người, hai nữ ba nam, có lẽ họ xuống núi làm nhiệm vụ. Anh cảm thấy may mắn khi tình cờ gặp họ ở đây.

Khi người đàn ông bị bốn người bao vây, hắn không hề hoảng loạn mà bình tĩnh rút ra hai con dao, chuẩn bị đối phó. Một trong những người tu tiên hét lớn: "Yêu nghiệt dám xuất hiện ở nhân gian gây loạn, hôm nay ta nhất định phải thu phục ngươi!"

Người đàn ông cười khinh thường: "Các ngươi thấy tôi làm loạn ở đâu? Đừng có ăn nói bừa bãi."

Một người khác lên tiếng: "Ngươi không hại người? Vậy tại sao lại xuất hiện ở nhân gian? Đi du ngoạn à?"

"Có chân tôi muốn đi đâu thì đi. Đúng, tôi đi du ngoạn, có liên quan gì tới các ngươi? Tôi không có ý hại ai, các ngươi không tin thì thôi." Người đàn ông trả lời, giọng điệu đầy tự do.

Người thứ ba cứng rắn đáp lại: "Nói nhiều quá! Yêu quái chẳng có ai là người tốt cả. Các huynh đệ, bắt hắn!" Lời vừa dứt, cả bốn người lập tức ra tay.

Lão yêu, dù tuổi đã cao nhưng phản ứng vẫn rất nhanh nhẹn, tránh né các đòn tấn công một cách linh hoạt. Tuy nhiên, dù có nhanh nhẹn đến mấy, lão chỉ có một mình, không thể đánh lại bốn người. Chỉ sau một lúc, lão đã bị thương, máu tươi nhuộm đỏ bả vai.

Lão yêu thở hắt ra, giọng chua xót: "Các ngươi có còn chút nhân tính không? Các người, tu tiên mà lại không phân biệt thiện ác, chỉ vì thấy yêu là bắt. Các ngươi có xứng đáng là người tu tiên không?"

Lời lão khiến Nhuận Ngọc không khỏi chấn động. Anh không thể không nghĩ đến những lời lão vừa nói.

Liệu có phải bọn họ đã quá vội vàng, không phân biệt đúng sai mà bắt bớ người vô tội? Lão yêu này có thật sự chưa từng hại ai, chỉ muốn đi du ngoạn, vậy mà đã bị truy đuổi như thế này.

Họ dường như không muốn nghe tiếp lời của lão nói, vẫn tiếp tục tấn công dữ dội. Lão yêu nhanh chóng lấy ra một chiếc lá, lẩm bẩm đọc thần chú gì đó. Khi lão gần như bị nhốt vào vỏ hồ lô, một đốm khói từ đâu xông tới, lan tỏa trong không khí. Mọi người chỉ kịp hít một hơi liền ngã gục xuống đất, bất tỉnh ngay tại chỗ. Nhân cơ hội đó, Nhuận Ngọc nhanh chóng lẻn vào, cõng lão yêu ra khỏi cửa sau.

Ngũ cô nương vừa tới, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ, mọi người đều nằm la liệt dưới đất, không ai cử động. Nhuận Ngọc cõng lão yêu đi khá xa, đến khi xung quanh không còn bóng người, anh nhẹ nhàng đặt lão xuống gốc cây lớn. Từ trong túi, Nhuận Ngọc lấy ra một chai thuốc, đưa lên mũi lão yêu, để lão ngửi. Chỉ vài lần hít, lão yêu đột ngột hắt hơi, tỉnh lại.

Lão yêu nhìn Nhuận Ngọc, vẻ không vui: "Tiểu tử, ai mượn ngươi cứu ta? Ta vốn có thể tự thoát ra được."

"Ông có thể tự thoát sao?" Nhuận Ngọc ngạc nhiên hỏi.

"Dĩ nhiên. Ta ngao du đã mấy trăm năm, nếu bị bắt, đã bị bắt từ lâu rồi." Lão đứng dậy, phủi phủi mông.

"Nhưng ông phải hứa với ta, không được làm hại người khác."

"Lão phu trước nay chưa từng hại ai, nếu ngươi không tin, thì thôi." Lão yêu đáp, giọng điệu có phần không mấy để tâm.

Nhuận Ngọc không nói gì, chỉ cảm thấy mình đã làm một việc dư thừa. Khi vừa định quay lưng, lão yêu lại lên tiếng: "Dù sao ngươi cũng đã cứu ta, ta nên làm gì đó để đền ơn. Nói đi, ngươi có muốn ta giúp gì không?"

"Không cần đâu, ông không giúp được đâu."

"Đừng có khinh thường lão phu. Trên đời này không có việc gì là lão phu không làm được. Nói đi, chuyện gì?"

Nhuận Ngọc nghi ngờ nhìn lão yêu, nhưng cuối cùng vẫn quyết định kể cho lão nghe mục đích của mình: "Ông có thể giúp ta đến tương lai được không?"

"Tương lai?" Lão yêu ngạc nhiên, rồi hỏi lại: "Ngươi muốn đến tương lai làm gì?"

"Rốt cuộc ông có thể làm được không?"

Lão yêu do dự một lúc, rồi thở dài: "Thật ra, thuật xé không gian đến tương lai yêu cầu một người có tu vi cao, như đế quân chẳng hạn."

"Vậy đế quân đang ở đâu?"

"Ở trên trời."

"Ông có thể đưa ta đến đó không?"

Lão yêu ngập ngừng, nhìn Nhuận Ngọc rồi nói: "Chuyện này… hay là ngươi nhờ việc khác đi, ta đảm bảo…"

Thấy lão yêu lảng sang chuyện khác, Nhuận Ngọc hiểu rằng không thể nhờ cậy gì thêm, liền xoay người bước đi. Nhưng vừa bước được một bước, lão yêu đã vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói: "Ngươi không tin ta sao? Lần này, lần này chắc chắn ta làm được."

Nhuận Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn lão: "Thúc thúc, ta định đến quán trọ vừa nãy tìm những người tu tiên giúp đỡ. Thúc cũng muốn đi sao?"

"Ngươi tới đó làm gì? Ngươi là yêu, đến đó chẳng phải nộp mạng sao?"

"Ai nói với ông ta là yêu?" Nhuận Ngọc bật lại lời lão, rồi chợt nhớ ra, liền rút vảy rồng từ trong người ra. "Có lẽ là do cái này."

"Cái gì?" Lão yêu hỏi, nhìn vảy rồng với vẻ khó hiểu.

"Vảy rồng," Nhuận Ngọc đáp ngắn gọn.

Lão yêu im lặng một lúc, sau đó phá lên cười: "Vảy rồng ha ha, cười chết ta rồi! Ngươi nghĩ vảy rồng dễ lấy vậy sao? Ha ha!"

Nhuận Ngọc nghe vậy cảm thấy không còn hứng thú, định bỏ đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, lão yêu lại lên tiếng: "Lão phu có lòng tốt khuyên ngươi, trên người ngươi có yêu khí. Nếu ngươi đến quán trọ gặp bọn chúng, chúng nhất định sẽ bắt ngươi. Đừng quên, những người đó không phân biệt phải trái, chỉ cần thấy yêu là bắt, không cần biết yêu có hại người hay không."

Nhuận Ngọc ngừng bước, ánh mắt dừng lại trên lão yêu, không nói gì. Lão yêu thở dài, bất lực nói: "Không tin thì thôi, ngươi đi đi."

Nhuận Ngọc bước vào quán trọ khi trời đã sẫm tối. Vừa đặt chân qua cửa, anh gặp ngay Ngũ cô nương. Cô nương nhìn thấy anh thoáng giật mình rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, lên tiếng:

"Huynh sao lại đến đây?"

Nhuận Ngọc mỉm cười đáp: "Ta đến tìm các vị nhờ giúp."

Ngũ cô nương nhìn quanh, rồi kéo anh ra ngoài. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Nhuận Ngọc vẫn im lặng đi theo. Họ đi ra một nơi vắng vẻ, Ngũ cô nương mới lên tiếng:

"Công tử, thân là yêu mà lại xuất hiện ở đây sao? Nhân lúc sư huynh tỷ của ta không phát hiện, huynh mau đi đi."

Nhuận Ngọc ngạc nhiên, cương quyết: "Cô nương, ta không phải là yêu, ta là người."

"Huynh không phải yêu? Vậy sao lại cứu Lão yêu kia?" Ngũ cô nương hỏi, ánh mắt nghi ngờ.

Nhuận Ngọc bật thốt lên: "Cô nhận ra ta sao?"

Ngũ cô nương gật đầu, ánh mắt đầy suy tư: "Công tử ăn mặc khác lạ, ta sao không nhận ra được."

Nhuận Ngọc mỉm cười: "Thì ra là vậy, nhưng cô nương, ta thật sự không phải là yêu, ta là người. Ta đến đây chỉ để nhờ các vị giúp đỡ."

Ngũ cô nương nhìn anh một hồi lâu, rồi hỏi: "Công tử muốn bọn ta giúp viết gì?"

Nhuận Ngọc kể lại sự tình: "Chẳng giấu gì cô nương, ta là người đến từ tương lai, hiện đã bị kẹt ở đây mấy ngày rồi. Cô nương có cách gì giúp ta trở về không?"

Ngũ cô nương hơi do dự một chút rồi nói: "Công tử không giấu gì huynh, thuật xé không gian để đến tương lai là cấm thuật của tiên môn ta, vốn không được giảng dạy."

"Vì sao?" Nhuận Ngọc thắc mắc.

"Vì sư phụ ta từng nói, những người muốn đến tương lai thường có tâm tư không tốt, muốn tiết lộ thiên cơ nhằm trục lợi, nên thuật này không được truyền dạy. Hơn nữa, để học được thuật ấy, phải là người có tu vi cực kỳ cao."

Nghe vậy, Nhuận Ngọc thất vọng tràn trề.

Ngũ cô nương định nói gì đó thì bất chợt, một giọng nói vang lên:

"Ngũ muội!"

Hai người đều quay lại, nhìn thấy một nam nhân cầm la bàn bước đến, khuôn mặt hắn hầm hầm, tức giận nói:

"Sao muội lại đứng nói chuyện với yêu?"

Ngũ cô nương lập tức phản bác: "Tam sư huynh, huynh ấy không phải là yêu, huynh ấy là người."

Tam sư huynh sắc mặt không thay đổi, nghi ngờ hỏi: "Không phải yêu? Vậy sao la bàn của ta lại xoay rồi dừng lại chỗ ngươi?"

Nhuận Ngọc thản nhiên lấy vảy rồng ra, nói: "À, là do cái này."

"Đó là cái gì?" Tam sư huynh hỏi, vẻ mặt khó tin.

"Vảy rồng," Nhuận Ngọc đáp, ánh mắt kiên định.

Tam sư huynh cười khẩy: "Ngươi nghĩ vảy rồng dễ lấy vậy sao? Ngươi lừa được muội muội ta, nhưng không lừa được ta đâu"

"Yêu quái gì chứ, ta ném nó đi sẽ rõ ngay." Nói rồi y ném nó đi ngay

Nhuận Ngọc không chút sợ hãi, bình tĩnh nói: "Giờ ngươi giơ la bàn lên xem thử đi."

Tam sư huynh nghe vậy, lập tức giơ la bàn lên trước mặt Nhuận Ngọc. Đột nhiên, hắn chiếu ánh sáng mạnh vào mặt anh. Nhuận Ngọc bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, lập tức che tay lại, nhưng vẫn không tránh khỏi. Ánh sáng xuyên qua tay, và làn da của anh biến thành một màu xanh lạ, ba ngón tay như dính lại với nhau, tạo thành một hình thù kỳ quái như tay ếch. Tam sư huynh gằn giọng: "Muội thấy chưa, hắn ta chính là yêu!"

Nhuận Ngọc nhìn chăm chú vào tay mình, không thể tin vào mắt mình: "Chuyện gì đang xảy ra vậy trời?"

Tam sư huynh lập tức rút kiếm ra, chỉa thẳng vào mặt Nhuận Ngọc. Anh vội tránh đi, rút súng ra chỉa vào mặt hắn và nói: "Ta chưa từng hại người, ngươi thực sự muốn bắt ta sao?"

Tam sư huynh không trả lời, mà lao vào tấn công. Ngũ cô nương thấy vậy, lập tức chạy tới ôm lấy eo hắn, khẩn thiết nói:

"Công tử, mau đi đi, ta sẽ giữ huynh ấy lại. Huynh phải hứa với ta không được làm hại người phàm."

Nhuận Ngọc buông tay, bất lực bỏ đi.

Tam sư huynh thấy vậy tức giận, quát: "Muội làm cái gì vậy hả? Thân là tiên môn sao có thể tha cho yêu quái?"

Ngũ cô nương vẫn bình tĩnh, trả lời: "Yêu và người đều giống nhau thôi, cũng có người tốt, người xấu."

"Muội làm sao biết được hắn là người tốt?" Tam sư huynh gắt gỏng.

"Huynh có tận mắt nhìn thấy y hại người không mà khẳng định y là người xấu?" Ngũ cô nương đáp lại, ánh mắt kiên quyết.

Tam sư huynh giơ tay lên, định đánh nàng. Nàng nhắm mắt lại, chờ đợi sự trừng phạt. Một lúc lâu sau, nàng không cảm nhận được gì, mở mắt ra thì thấy hắn chỉ thở dài. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng.

"Muội… thật hết nói nổi." Tam sư huynh giận dữ nhưng không nỡ đánh nàng, nói: "Lần sau muội không được tự ý ra ngoài một mình nữa, nghe chưa?"

"Đã biết," Ngũ cô nương cười tươi đáp.

Hắn thở dài, nói tiếp: "Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ báo với đại sư huynh, muội nghe rõ chưa?"

"Muội biết rồi." Nàng cười đáp lại.

Hai người bước đi, bóng dáng dần khuất sau làn sương đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro