Cuối cùng anh cũng đã gọi tên em

"Anh Baekjin...nếu một ngày em rời đi, anh có để ý không?"

Câu hỏi ấy vọng lại trong đầu anh, như một vết xước nhỏ không ngừng rỉ máu. Hôm đó, Humin đứng lấp ló ngoài cửa phòng tập, ánh mắt ngập ngừng, tay mân mê vạt áo.

Khi đó, anh chỉ cười nhẹ, tưởng là một câu đùa. Cậu cũng cười. Cả hai đều im lặng bỏ qua giây phút ấy, như thể nó không đủ quan trọng để lưu tâm.

Nhưng hóa ra, đó lại là một lời nhắn trước khi người ta rút lui.

Tiếng bước chân vang khẽ ngoài hành lang. Baekjin ngẩng lên thì thấy Humin đi ngang qua, tay ôm một thùng giấy.

Baekjin bật dậy. Tim đập loạn trong lồng ngực. Anh không nghĩ ngợi gì, chỉ lao nhanh tới như thể sắp bỏ lỡ điều gì đó mà mình sẽ ân hận cả đời.

"Humin."

Cậu dừng bước. Quay đầu.

Chiều muộn trải ánh nắng nghiêng nghiêng trên vai áo anh, rọi lên gương mặt đang rối bời không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, không còn ánh mắt luôn cẩn trọng giữ khoảng cách.

Chỉ là một người đàn ông đang học cách thừa nhận rằng mình sắp đánh mất điều quan trọng.

"Có phải..." – giọng anh khàn hẳn đi – "...em cũng không muốn đi?"

Gió lạnh khẽ luồn qua hành lang. Giữa dòng người đang vội vã trở về sau giờ nghỉ, hai người họ đứng lặng.

Humin nhẹ nhàng đặt thùng giấy xuống. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào Baekjin.

Ánh mắt cậu rất bình thản. Thứ bình thản chỉ có thể đến khi một người đã tự mình vượt qua rất nhiều lần hụt hẫng mà không ai hay biết.

"Không ai muốn rời khỏi nơi mình từng đặt rất nhiều niềm tin," – cậu đáp, giọng dịu dàng đến mức Baekjin thấy như có thứ gì đó trong ngực mình vỡ ra – "em từng nghĩ, chỉ cần mình kiên nhẫn đủ, anh sẽ nhìn thấy em."

Baekjin mím môi. Không đáp.

"Nhưng có lẽ em sai rồi." – Humin cúi đầu, nhặt lại thùng giấy. "Vì kiên nhẫn nhiều quá, hóa ra cũng là tự ép mình chịu tổn thương."

Anh bước tới một bước, giọng gấp gáp:
"Không phải tôi không thấy,tôi chỉ không biết phải làm sao với cảm giác đó."

"Cảm giác gì ạ?"

"Cảm giác mỗi lần em cười với người khác, tôi lại thấy khó chịu. Cảm giác mỗi khi em lặng im với tôi, không nhìn tôi, tôi lại thấy lòng mình trống hoác. Cảm giác sợ em sẽ biến mất như thể chưa từng tồn tại."

Humin im lặng. Ánh mắt cậu có chút lay động, nhưng rồi lại lùi một bước.

"Trước đây em cũng từng cảm thấy như vậy," – cậu nói chậm – "nhưng khi em cần một chút chắc chắn, anh lại chọn im lặng."

"Vì tôi không nghĩ em sẽ đi."

"Anh nghĩ em sẽ ở lại mãi, kể cả khi không được gọi tên à?" – Humin cười nhạt, giọng khản đặc – "Em mệt lắm, Baekjin à. Mệt vì cứ phải tự tìm lý do để ở cạnh anh. Mệt vì phải tự nhủ có lẽ anh quan tâm chỉ là không nói."

Mắt cậu đỏ hoe nhưng ánh nhìn vẫn kiên định.

"Lần này, em không đi vì giận. Em đi vì em cần biết mình còn là gì khi không sống quanh quẩn trong thế giới của anh nữa."

Cổ họng Baekjin nghẹn lại. Anh đứng bất động giữa hành lang dần tối, thấy mình như kẻ mộng du vừa tỉnh giấc.

"...Nếu tôi muốn giữ em lại thì còn kịp không?"

Humin mỉm cười rất nhẹ.

"Có những thứ không phải là 'kịp' hay 'muộn' mà là có thật lòng hay không."

Cậu quay lưng, bước đi.

Bến xe chiều muộn, mây trôi nặng, gió thổi qua hàng ghế chờ một cách cộc cằn.

Humin ngồi lặng trên hàng ghế chờ, tay siết quai ba lô, mắt dán vào bảng điện tử nhấp nháy chuyến xe cuối trong ngày. Cậu tới sớm hơn một tiếng, không phải vì sợ lỡ giờ mà vì vẫn còn chờ

Chờ một phép màu sẽ xảy ra với đời cậu.

Tin nhắn cuối từ Baekjin là vào tối qua. Một dòng cộc lốc:

"Em đi thật sao?"

Humin đọc đi đọc lại, rồi không trả lời. Cậu không biết phải trả lời gì, khi chính mình cũng không rõ là đi để quên hay đi để mong một lần được giữ lại.

Khi xe mở cửa đón khách, Humin đứng dậy. Cậu bước chậm rãi, như thể chỉ cần ai đó gọi tên mình phía sau, cậu sẽ lập tức quay lại. Nhưng không có tiếng gọi nào. Chỉ có gió và tiếng người lục tục lên xe.

Bước chân lên bậc thềm xe, Humin thoáng khựng lại. Một nhịp tim hụt hẫng, một hy vọng tắt ngấm.

Cậu mím môi. Đã quen rồi với chuyện mình luôn là người đến sau. Quen rồi với việc không ai chọn mình trước tiên. Nên lần này, cậu tự chọn chính mình.

"HUMIN!"

Tiếng gọi cắt ngang khoảng không. Vội vã, khản đặc, nghẹn lại trong gió.

Cậu quay phắt lại.

Baekjin đang chạy. Áo khoác xộc xệch, tóc rối, tay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại còn sáng màn hình, mắt đã đỏ hoe.

Anh kéo tay cậu xuống khỏi xe, siết chặt cổ tay như sợ cậu sẽ tan biến nếu mình buông ra.

"Đừng đi." – Anh thở gấp – "Lần này...nếu em quay lưng, anh sẽ giữ lại. Thật sự giữ lại."

Cậu nhìn anh. Trong mắt là bầu trời vừa chênh vênh, vừa rực rỡ trở lại.

"Anh nói rồi lại quên thì sao?"

"Anh không quên nữa." – Baekjin ngắt lời – "Anh từng để em lùi một bước...rồi lại một bước. Anh không muốn em lùi nữa. Cũng không muốn em biến mất khỏi đời anh."

Cậu cười khẽ, cổ họng nghèn nghẹn:
"Anh nói cứ như em là ai đó quan trọng lắm vậy."

"Em là quan trọng." – Anh nắm tay cậu, dịu giọng – "Quan trọng đến mức nếu bây giờ không giữ lại, cả đời anh sẽ hối hận."

Bầu trời thôi kéo mây. Humin nhắm mắt, gật đầu. Cậu không nói gì thêm, chỉ để yên cho bàn tay ấy dẫn mình rời khỏi chiếc xe sắp rời bến.

Tối hôm đó, Baekjin không quay về nhà mà kéo Humin ra bờ sông. Hai người ngồi cạnh nhau, chia nhau một lon bia lạc vị.

"Anh còn giận chuyện em đi thử vai không?" – Humin hỏi.

"Giận." – Baekjin gật – "Giận lắm. Nhưng giận mình nhiều hơn."

"Vì sao?"

"Vì em muốn tiến về phía trước, còn anh thì cứ đứng yên mà không dám nói gì. Tệ thật."

Cả hai bật cười. Nhẹ nhàng. Dễ chịu. Giống như những ngày đầu chưa có khoảng cách. Chỉ khác là lần này, họ đều đã biết rõ trái tim mình ở đâu.

Một lát sau, Humin nghiêng đầu, nhìn Baekjin, nửa như đùa nửa như thật:

"Tự nhiên hôm nay đổi xưng hô, nghe còn lạ lạ."

Baekjin không quay sang, chỉ nhìn mặt nước đang lấp lánh ánh đèn. Giọng anh trầm lại:

"Từ hôm em quay lưng đi, anh mới biết nếu vẫn gọi 'tôi – em' thì khoảng cách đó sẽ không bao giờ rút ngắn được."

Humin im lặng, tay khẽ bóp vỏ lon bia trong lòng bàn tay.

"Anh từng nghĩ giữ khoảng cách là cách an toàn. Nhưng hoá ra cái gì cũng mất, kể cả người, nếu cứ mãi an toàn như thế."

Anh quay sang nhìn cậu, chậm rãi và thật lòng:

"Gọi 'anh – em' có thể không sửa được hết mọi chuyện. Nhưng anh muốn thử bắt đầu lại, một cách đúng đắn."

Humin khẽ cười, không nói gì. Nhưng lon bia trong tay đã đặt xuống từ lúc nào.

Một bàn tay khác ấm hơn đã siết lấy tay cậu.

Từ hôm ấy, đoàn phim không còn thấy Baekjin lầm lì như trước. Thay vào đó, là những lần anh chạm mắt Humin từ xa rồi mỉm cười.

Không ai nói ra, nhưng tất cả đều thấy rõ ánh đèn sân khấu vẫn đẹp, nhưng giờ đây, nơi anh hay dõi theo nhất là góc bàn có một người ngồi lặng lẽ ghi chú và pha trà cho anh mỗi sáng.

Người đó không còn đứng phía sau.

Mà đang từng bước, đi song song bên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro