Chap 30
Thời gian trôi qua từng phút cứ nặng nề như một thế kỉ. Trong lòng bọn họ, ai nấy đều lo sợ, đều hoang mang, nếu như tin ác đến thì sao? Thế Huân chính là có một tảng đá đè nặng trong lòng. Anh thật sự sẽ ra sao nếu như vĩnh viễn cũng không còn gặp lại Bạch Hiền nữa. Nếu như ban đầu anh tỏ vẻ chấp thuận theo yêu cầu của cậu thì mọi việc sẽ không diễn biến lệch lạc như thế này. Là do bản thân anh không chịu hiểu, cứng đầu là tự ý quyết định mọi việc mặc kệ mọi lời giải thích vô ích từ Bạch Hiền. Ngô Thế Huân ngả người ra thành ghế, cảm nhận bản thân mệt mỏi theo từng khắc, ánh mắt di chuyển đến từng người một. Bọn họ có lẽ cũng có cùng tâm trạng với anh. Bạch Hiền, đừng xảy ra chuyện gì !!!
Thế Huân nhìn cánh cửa đóng im lìm nơi đó mà trái tim đau đớn tột cùng. Nếu như cánh cửa ấy mãi vẫn không mở ra, có phải anh vĩnh viễn sẽ mất đi Bạch Hiền, sẽ ân hận suốt cuộc đời này không?? Cảm giác muốn khóc mà nước mắt vẫn không thể rơi. Thế Huân cảm nhận mình thật sự sẽ chết nếu như Bạch Hiền xảy ra chuyện gì. Bây giờ ông trời có bắt anh chết để đổi lấy mạng sống của Bạch Hiền anh cũng can tâm mà tình nguyện cho dù quãng đời còn lại không được nhìn thấy cậu, anh vẫn sẽ chấp nhận. Vì bản thân anh đã một lần trong đời cứu lấy Bạch Hiền, đã trả lại những tia hi vọng cuối cùng dành cho cậu. Suy đi nghĩ lại, chỉ cần cứu sống Bạch Hiền anh nhất định sẽ rời khỏi nơi này, trả lại cuộc sống tự do thoải mái tự tại cho Bạch Hiền. Thở dài, bản thân anh đã làm sai tất cả mọi thứ thật rồi.
Xin hỏi ai là người của bệnh nhân Bạch Hiền?
Bác sĩ chúng tôi. Em ấy sao rồi? ~ Thế Huân lao như điên khi cánh cửa cấp cứu đột ngột mở ra.
Bạch Hiền cậu ấy hiện tại thế nào? Mau nói cho chúng tôi biết. ~ Khánh Thù cũng lo lắng không kém.
Chúng tôi ất lấy làm tiếc nhưng hiện tại tình hình cậu ấy rất nguy kịch, khối u có nguy cơ xuất huyết, máu dồn lên não. Nếu như bây giờ các cậu không đồng ý để chúng tôi mổ thì cậu ấy sẽ không toàn mạng đâu.
Ông nói cái gì?Nhắc lại một lần cho tôi, phải cứu em ấy, phải cứu lấy Bạch Hiền. Có đánh đổi mạng sống của tôi nhất định cũng phải cứu được mạng của em ấy. ~ Thế Huân như một con mãnh thú gào thét.
Thế Huân cậu bình tĩnh cho tôi. Khánh Thù, Xán Liệt, hai người đứng đấy làm gì, mau lại giúp tôi một tay xem. ~ Chung Nhân lôi anh ra ~ Vậy hiện tại sự sống của cậu ấy chiếm bao nhiêu?
10% nếu các cậu không mau chóng đồng ý tôi e rằng...
Vậy thì mau lên đem bản cam kết ra, khốn nạn phải cứu lấy em ấy. Có dùng não của tôi cũng phải cứu được Bạch Hiền. Mẹ kiếp!!!
Thế Huân cậu im lặng cho tôi, ông mau đưa bản cam kết ấy ra đây, chúng tôi chấp nhận kí kết.
Vị bác sĩ nhanh chóng làm thủ tục và đưa bản cam kết đó cho anh và bọn họ. Trong lòng Thế Huân như lửa đốt, cứu không được Bạch Hiền anh cũng sẽ chết theo. Tình hình hiện tại không thể nào mà bàn bạc thảo luận nữa rồi. Tờ giấy được đưa đến, anh đã nhanh chóng cầm bút mà kí vào không màng trong ấy có ghi gì, tổn thất cái gì Ngô Thế Huân này chịu hết chỉ xin ông trời rũ bỏ lòng thương mà cứu sống lấy Bạch Hiền vô tội mà thôi. Đưa tờ giấy cho bác sĩ, anh luyến tiếc không rời, bây giờ rất muốn vào trong xem tình hình sức khỏe của cậu ra sao.
Bác sĩ nhất định phải cứu lấy Bạch Hiền...
Ông nhất định phải cứu lấy cậu ấy... Hức hức... Bạch Hiền nhất định không được phép xảy ra chuyện gì hức hức....~ Khánh Thù ngã quỳ xuống đất mà khóc nức nở.
Các người yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!!!!
Cánh cửa lại một lần nữa đóng chặt lại, cảm giác mọi mạch máu trong người cũng ngừng chảy. Bản thân Thế Huân cảm thấy hoang mang lo sợ nhiều nhất. Bàn tay cứ nắm chặt lấy nhau, nhất định Bạch Hiền sẽ không xảy ra chuyện gì đi. Cậu kiên cường như vậy, bị anh hành hạ lăng mạ tủi nhục nhiều đến mức như thế mà còn can đảm đứng lên. Bạch Hiền, cậu nhất định không sao, phải cứng rắn giành lấy sự sống cho bản thân. Ngô Thế Huân nhất định phải trả nợ này cho cậu, như vậy anh mới an tâm mà sống chứ!!
***
Từng giây từng phút lại chầm chậm trôi qua, bọn họ hiện tại cũng không còn đủ sức lực để mà chống trọi nữa. Thời gian cánh cửa đóng lại mãi mãi vẫn chưa thấy nó được bật ra thêm lần nào. Khánh Thù cảm thấy bản thân mình sẽ chịu không nổi nữa, nếu như nó còn kéo dài thêm giây phút nào. Nước mắt cũ nước mắt mới hòa lẫn với nhau, cứ lặng lẽ rơi xuống. Những hình ảnh, những lời nói, những cử chỉ của Bạch Hiền cứ dần dần xuất hiện trước mặt. Tất cả đã sai lầm rồi, Độ Khánh Thù này ngay từ đầu nên nói thảy hết tất cả sự thật cho bọn họ biết để hiện tại bây giờ sự tình lại xảy ra quá đột ngột như vậy. Nhìn thấy một Ngô Thế Huân tiều tụy đến mức đau lòng, nhìn thấy một Kim Chung Nhân ánh mắt đỏ hoe và rồi nhìn thấy một Phác Xán Liệt trầm ngâm đến phát sợ. Cuối cùng nhìn lại bản thân mình, sự tình này ngay từ đầu đã là lạc hướng, đã là sai trái.
Khánh Thù hiện tại muốn quay lại cũng chẳng thành nữa rồi. Cảm thấy hận bản thân mình thật nhiều. Chỉ vì sự ích kỉ của bạn thân mình mà hại tất cả bọn họ ra nông nổi này. Nếu như lúc đó Khánh Thù cứng rắn, lúc đó không lung lay vì tình cảm đối với Xán Liệt nhất định Bạch Hiền sẽ không ra cớ sợ như bây giờ, Khánh Thù cũng sẽ không đau khổ với Phác Xán Liệt đến mức này. Suy cho cùng, con đường tội lỗi này là do chính tay Biện Bạch Hiền này gây nên.
Khánh Thù, đừng buồn nữa mà.
Diệc Phàm? Anh tại sao lại ở đây?
Thế Huân có gọi cho anh, biết em cũng ở đây nên anh đến. Đừng đau lòng nữa, Bạch Hiền nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Diệc Phàm hức hức... Bạch Hiền... nhất định không chết đâu hức hức...
Ngoan, muốn khóc cứ khóc thỏa thích đi, anh nhất định sẽ bên cạnh em. Khánh Thù, anh xin lỗi.
Flashback
Diệc Phàm đang ở nhà nằm nghỉ ngơi thì nhận được cuộc gọi của Thế Huân, cậu ta sốt sắng đến mức làm cậu cảm thấy rạo rực trong lòng. Sau khi nghe xong mọi chuyện, Diệc Phàm hiểu ra sự tình, vội vàng thay đồ rồi bay xuống dưới nhà nhưng khi đi ngang cửa phòng của mẹ cậu, mọi thứ sau đó làm đôi chân của Diệc Phàm ngã quỵ
Sao rồi, cậu theo dõi và tìm hiểu chuyện của Khánh Thù đến đâu? Liệu nó có đi cùng Diệc Phàm hay không?
Thưa phu nhân, mọi chuyện vẫn cứ bình thường, Khánh Thù hình như không phát hiện ra.
Tốt lắm, ta phải đợi thêm một chút nữa khi chín mùi ta sẽ ra tay khử thằng nhóc ấy.
Nhưng như vậy có quá ác không? Dù sao thằng nhỏ cũng là con của chủ tịch...
Câm miệng. Chính mẹ nó khi xưa đã dụ dỗ chồng ta, giết mẹ tha cho nó đã là phước rồi. Bây giờ nếu để Diệc Phàm và nó yêu nhau nhất định sẽ loạn luân. Không được, nhất định không được.
"CẠCH."
Cánh cửa mở ra, Diệc Phàm với ánh mắt phẫn nộ bước vào.
Cậu lui ra ngoài trước đi.
Mẹ, mọi chuyện là như thế nào?
Ta... ta...
MAU NÓI.
Đúng, Độ Khánh Thù là em cùng cha khác mẹ của con.
Tại sao mẹ lại giết mẹ của Khánh Thù chứ? Bà ấy không có tội.
Người nào cản đường ta nhất định sẽ chết. Diệc Phàm, con lo liệu chấm dứt với thằng nhóc đó nếu không đừng trách.
Mẹ thử làm, con tuyệt đối sẽ không nương tay, và nói trước là con có tình cảm với em ấy, Khánh Thù không thích con...
Diệc Phàm nhanh chóng bỏ đi, trong lòng nổi lên những cảm xúc khó tả. Độ Khánh Thù, Ngô Bạch Hiền, Ngô Diệc Phàm. Rốt cuộc có phải sự thật hay không???
Alo Chung Đại à, cậu tìm thông tin người này giùm mình.
End flashback
Tất thảy bọn họ tại sao lại biến mình vào bế tắc của cuộc đời này chứ. Cùng là con người, tại sao lại phải chịu thiệt thòi đủ thứ? Chuyện này đến bao giờ mới được dừng lại, trả cho bọn họ cuộc sống yên bình vốn dĩ trước đây.
Người nhà bệnh nhân Bạch Hiền.
Chúng tôi, em ấy rốt cuộc đã ra sao?
Ca mổ đã thành công nhưng...
NHƯNG CÁI GÌ?
Vì khối u di căn vả lại thời điểm tái phát quá lớn, cứu được tính mạng của cậu ấy đã là một kì tích. Có lẽ cuộc sống sau này của cậu ta là thực vật suốt đời...
Thế giới này bỗng chốc tối sầm đi theo từng câu nói của vị bác sĩ. Những nước mắt cuối cùng chịu đựng không nổi nữa cũng lăn dài. Chúng ta... chúng ta... chúng ta làm sao bây giờ?
KHÁNH THÙ, KHÁNH THÙ!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro