Chap 31

Cảm giác như ngàn kim châm vào trong lòng ngực, nỗi đau này Ngô Thế Huân chưa từng nghĩ sẽ trải qua. Cho dù trước đây, sóng gió có nhiều như thế nào đi nữa thì việc này quá sức tưởng tượng đối với anh. Ngay cả bản thân, cũng chưa từng nghĩ sự tình của Bạch Hiền lại biến thành kết cục như vậy. Ban đầu nếu anh chịu tin tưởng cậu, chịu nghe cậu giải thích mọi vấn đề thì sẽ không xảy ra chuyện hiểu lầm này. Trách lầm cậu, rồi làm những việc đê tiện đến nổi khi nhìn lại, Ngô Thế Huân cũng cảm thấy ghê tởm. Chính anh, chính anh là kẻ tội đồ đã giết chết cậu, giết đi một thiên thần vốn dĩ sẽ được sống một cuộc đời bình yên mãi về sau. Anh là một thằng khốn nạn nhất cuộc đời này mà.

Đứng trước cửa phòng cách ly của Bạch Hiền, anh không đủ can đảm bước vào đó. Sợ rằng khi nhìn thấy hình ảnh gầy gò ấy, anh sẽ tự ám ảnh bản thân mình. Đôi chân rất muốn chạy đến nhanh, đôi tay rất muốn nắm chặt lấy, muốn truyền một chút sức mạnh còn sót lại nhưng lại sợ. Sợ cậu sẽ ghen ghét anh, sẽ khinh bỏ và không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Ngô Thế Huân, đến tận cùng bây giờ mới nhìn ra lỗi lầm của mình. Chỉ vì sự ích kỉ, chỉ vì bản thân mình không nghĩ riêng cho Bạch Hiền, đã làm cho bi kịch này kéo dài thêm một khoảng nữa rồi. Hiện tại muốn quay về nơi xuất phát cũng khó thành. Bạch Hiền, em có thể tha thứ cho anh không?

Liệu rằng bây giờ đánh đổi tính mạng của anh, Bạch Hiền có chấp nhận không. Chỉ nghĩ rằng, cậu sẽ căm hận thêm, ghét bỏ cái ơn mà anh mang lại nữa là. Hành hạ chà đạp đến cậu, bây giờ thì ôn nhu cứu giúp cậu. Ngô Thế Huân, anh chắc chắn sẽ biến thành một thằng giả tạo đểu cáng mà. Nhưng nhìn cậu cứ nằm bất động mãi ở đây, lòng anh còn đau gấp trăm lần. Bác sĩ bảo rằng, cuộc sống sau này của Bạch Hiền là thực vật, có nghĩa là tỉnh lại là một ẩn số đấy. Cuộc sống của cậu ấy, chính là nằm mãi một chỗ sao? Còn kẻ gây ra biết bao lỗi lầm như anh thì lại sống sờ sờ trước mặt, có phải quá đáng lắm không? Ông trời ơi liệu rằng Ngô Thế Huân này phải làm cách nào để mọi thứ được diễn ra tốt đẹp đây, anh thật sự khủng hoảng lắm rồi.

"CHÁT." 

Khốn nạn, hỗn đản. Cậu đã làm gì Bạch Hiền hức hức... Cậu mau trả lại Bạch Hiền cho tôi... mau trả lại Bạch Hiền hồn nhiên cho tôi hức... hức...

Lộc Hàm, em bình tĩnh đi, đừng vậy mà. ~ Chung Nhân lên tiếng ~ Còn cậu nữa, đi ra ngoài một chút đi để em ấy bình tĩnh rồi vào, nghe lời tôi một lần có được không?

KHÔNG, anh buông em ra hức hức... em phải giết chết tên chết tiệt này. Chính cậu ta đã giết chết Bạch Hiền của em. Bạch Hiền, cậu mau tỉnh lại đi hức hức... Lộc Hàm của cậu trở về rồi nè, cậu bảo cậu nhớ tớ mà, sao lại ngủ như vậy chứ... Bạch Hiền ơi...

Có phải hiện tại ai ai cũng căm phẫn anh không? Ai cũng ghét bỏ và chướng mắt với anh chăng? Thế Huân có phải thực sự đã mắc phải một sai lầm lớn rồi phải không? Bây giờ hối hận muốn quay về cũng đâu còn được nữa. Nếu lúc đầu chấp nhận cái sự thật ấy thì tất cả mọi người sẽ không đau đầu và mệt mỏi như hiện tại. Cái tát của cậu ta rất đáng, anh đáng phải bị như vậy. Làm Bạch Hiền đau một thì Thế Huân này phải nhận đến mười lần mới đủ. Anh ngồi bệt xuống đất, cảm giác này nên biết diễn tả ra làm sao. Rất muốn chạy đến chăm sóc cho cậu, nhưng bọn họ liệu sẽ cho phép anh làm vậy, hay là thẳng thừng mà ra tay đuổi đánh anh, nhìn anh với loại ánh mắt khinh thường đến tột cùng? Muốn giúp nhưng quả thực rất khó mà.

Dòng người cứ xối xả bước ngang qua nhau. Liệu trong số đó có ai đủ can đảm nâng đỡ chúng ta đây? Hay lại vô tình lướt ngang qua nhau như vô hình, xem chuyện đó là bình thường và không ngần ngại bỏ nó đi? Bây giờ phải biết làm sao đây?

Thế Huân ngồi đó rất lâu, ngồi đến khi cảm nhận trời đã tối rồi anh mới hoảng hồn dậy. Có lẽ bọn họ đã quay về nhà rồi. Anh bây giờ mới có đủ quyền đến bước đến trước mặt của Bạch Hiền. Gặp được cậu tháng ngày sau này chắc chắn sẽ rất khó khăn mà. Đi dọc hành lạng, lòng của anh trống không. Sau tất thảy những sự việc xảy ra, anh thấy mình đã mắc phải lỗi lầm rất lớn. Không biết sau này làm sao có thể trả hết mọi thứ đó đây. Đi đến thì thấy Chung Nhân và con người sáng nay đánh anh đang ngồi ở đó. Cũng sợ lắm, cậu ta sẽ kích động mà đánh anh nhưng cũng là lo sợ ồn ào Bạch Hiền sẽ không vui. Mặc kệ cậu ta muốn làm gì anh cũng chịu, chỉ cần gánh vác nổi đau giùm Bạch Hiền là được. 

Bước thật nhẹ đến chỗ hai người, Thế Huân lên tiếng:

Chung Nhân cậu dẫn cậu ấy về đi, tôi ở lại trông Bạch Hiền là được rồi.

Cậu... có thể?

Yên tâm, tôi không làm hại Bạch Hiền đâu mà, có thể cho tôi một cơ hội hay không???

Được rồi. ~ rồi ôm Lộc Hàm ngủ quên lên. ~ tôi về trước, chăm lo Bạch Hiền giùm tôi, sáng mai tôi đưa Khánh Thù đến, cơ hội cuối cùng giành cho cậu đấy.

Cậu không giận tôi?

Giận? Khái niệm này đối với tôi không có, tôi biết Bạch Hiền sẽ không ghét bỏ gì cậu đâu. Tôi tin cậu ấy đang phấn đấu để giành sự sống cho bản thân mình đấy. Tôi về đây, cậu ở lại cẩn thận.

Thay đồ xong, anh bước vào phòng cách ly. Bác sĩ bảo rằng do não của cậu vẫn còn rất yếu lấy được khối u nhưng vẫn cần phải chăm sóc theo dõi. Không thể sống cùng ai cả, để cậu cách biệt với mọi thứ. Như vậy ý thức của cậu sẽ dần được hồi phục, phần trăm sống sẽ có khả quan hơn trước. Thế Huân chần chừ trước cửa, không biết nên như thế nào mới phải. Đôi chân cứ chầm chậm mà từ từ bước vào. Trong lòng ngực cứ có cái gì đó nghèn nghẹn lại, ước chi người nằm ở đây không phải là Bạch Hiền thì hay biết mấy. Kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt của anh ươn ướt. Nhìn thân hình gầy gò lọt thỏm trong chiếc giường bệnh to lớn, anh thấy đau lòng quá. Bạch Hiền có lẽ đã phải chịu nhiều thiệt thòi lắm, đến cuối cùng vẫn là không thể chống đỡ mọi thứ. Nắm lấy đôi tay gầy gò của cậu, áp nó lên má mình. Cảm nhận cái hơi lạnh nhè nhẹ xâm chiếm vào da thịt. Giọt nước cuối cùng cũng rơi xuống, từ lúc nào anh lại trở nên yếu đuối trước mặt cậu như vậy? Từ lúc nào cho phép bản thân phải khóc như thế chứ ???

Bạch Hiềnem có nghe anh nói không?

Bạch Hiền, đừng ngủ nữa.

Bạch Hiền, có thể không tha thứ cho anh.

Bạch Hiền, anh xin lỗi .

Bạch Hiền, Thế Huân yêu em.

***

Mệt mỏi quá, Khánh Thù từ từ mở mắt ra, hình ảnh này sao quá quen thuộc như vậy? Ý thức trở lại từng chút từng chút một. Gắng gượng ngồi dậy, cảm nhận bản thân mình đau mỏi như thế nào. Nhìn xung quanh, căn phòng này có gì đó quen thuộc lắm, hình như Khánh Thù đã từng ở đây rồi thì phải. Suy nghĩ một hồi lâu, mới nhận ra đây là phòng của Diệc Phàm. Khánh Thù tại sao lại ở đây, còn ngủ nữa chứ? Chợt nhớ ra, đúng rồi Bạch Hiền. Cậu ấy... bây giờ Khánh Thù mới nhớ ra mọi thứ. Chuyện đó nhất định không thể phải không? Bạch Hiền cậu ấy làm sao sống cuộc đời thực vật cơ chứ? Nhất định mọi thứ là hiểu lầm thôi phải không?? Khánh Thù vội vàng hất tung chăn xỏ dép tính bước ra ngoài thì cửa bật mở thấy Diệc Phàm tiến vào.

Khánh Thù, em đi đâu vậy, sao nghỉ thêm chút nữa đi?

Tôi muốn đến thăm Bạch Hiền, cậu ấy nhất định không sao?

Khánh Thù đừng như vậy, đừng làm mọi chuyện thêm rắc rối có được không?

Không đâu, Bạch Hiền không sao đâu mà huhu ~ Khánh Thù bật khóc như một đứa trẻ.

Ngoan, đừng khóc nữa mà.

Tại sao chứ? Ông trời tại sao lại nhẫn tâm đối với Bạch Hiền như vậy? Trước đây cũng vì nguyên do ấy mà cậu rời bỏ nơi này. Sau đó thành công, sống hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại phải hứng chịu sự khinh khủng này. Người đáng chết lẽ ra phải là Độ Khánh Thù này chứ. Ông trời vì sao mãi dày vò Bạch Hiền? Cuộc đời cậu ấy còn biết sống ra làm sao nữa đây? Khánh Thù cứ ôm chầm lấy Diệc Phàm mà khóc nấc lên. Cảm giác này khó tả quá, nếu như Bạch Hiền vĩnh viễn cũng không tỉnh lại thì biết làm sao? Ai sẽ ở bên cạnh Khánh Thù đây, ai sẽ là người chăm sóc và bảo vệ mình chứ? Đau quá, trái tim của Khánh Thù chịu không nổi đâu.

Ngoan đừng khóc, anh đưa em lên giường. ~ Diệc Phàm cẩn thận đặt Khánh Thù lên ~ em ngồi yên ở đây, anh xuống nhà lấy cháo cho em. Ngủ hai ngày rồi nhất định sẽ rất đói bụng. Đừng buồn nữa, Bạch Hiền nhất định sẽ không sao mà. Tin tưởng cậu ấy nhé.

Đợi khi Diệc Phàm đi khỏi rồi, Khánh Thù mới ngừng khóc. Nhìn mọi thứ xung quanh, liệu hiện tại có ai dám đứng ra bảo vệ mình ngoài Bạch Hiền chứ. Xán Liệt? Bỏ đ,i hắn ta không giết chết là may rồi. Diệc Phàm? Làm phiền người ta nhiêu đây chưa đủ sao? Độ Khánh Thù suy đi tính lại chính là gánh nặng của mọi người. Đáng ra người nằm ở chỗ Bạch Hiền phải là Khánh Thù mới đúng. Nghĩ đến Bạch Hiền, lòng lại rạo rực muốn đến nhìn thấy cậu ấy. Vội đứng dậy chạy ra cửa, dù sao đã ở nhà Diệc Phàm nhiều như vậy rồi cần trả lại tự do cho anh ta chứ. Khánh Thù đi thật nhanh xuống nhà, khi đi ngang phòng kia. Chuyện gì không tốt cũng đã nghe hết rồi!!!

Mẹ có thôi đi không hả? Mọi chuyện này không như vậy đâu.

Không như vậy là sao hả?Con còn cả gan đem nó về đây, xem mẹ là gì vậy?

Mẹ quá đáng lắm rồi đó. Không phải mẹ nói Độ Khánh Thù là con của ba sao. thế thì anh trai đem em trai về nhà là chuyện sai sao?

Con điên sao mà nói to như thế? Nó không phải con ta, nó chính là đứa yêu nghiệt phá hoại gia đình của mình. Nó còn quyến rũ con làm con yêu nó, mẹ không thể chịu đựng được. Nhất định mẹ sẽ không cho nó sống yên ổn đâu. Ngày xưa mẹ giết được mẹ nó thì tính mạng của nó mẹ cũng có thể giết được. Con đừng đánh giá mẹ quá thấp.

Mẹ.... mẹ... điên rồi sao?

Con liệu cẩn thận mà cắt đứt quan hệ với nó nếu như không muốn tính mạng nó gặp an nguy. Mẹ nói là mẹ sẽ làm!!!

Không biết cách nào mà Khánh Thù có thể bước ra khỏi căn nhà đó. Cảm giác hiện tại rối bời không thôi. Chính mình cũng không nghĩ sẽ biến thành loại tình huống trớ trêu như vậy. Khánh Thù và Diệc Phàm có loại quan hệ như thế nào chứ? Còn bà ta nữa người đó không lẽ chính là kẻ tội đồ đã giết chết mẹ? Mọi chuyện hiện tại lại sao cứ ập đến tới tấp như vậy? Nếu như khi nãy can đảm bước vào trong chửi bới bà ta thì sẽ sao nhỉ? Còn Ngô Diệc Phàm thì sao? Anh ta sẽ giải thích với Khánh Thù này như thế nào? Lời nói sẽ trả thù cho mẹ hiện tại có dám làm hay không?? Có nỡ làm hạnh phúc gia đình người ta tan vỡ không?? Sao lại ép Độ Khánh Thù này cơ chứ. Nước mắt cứ nhạt nhòa, cứ chảy xuống không hồi hết. Hết thảy đều cứ hiện ra, cho dù là thánh cũng không chịu được huống chi Khánh Thù chỉ là một con người bé nhỏ như vậy. Sóng gió to lớn thế kia làm sao gánh vác nổi trên vai chứ. Ai đó đủ can đảm để che chở cho mình đi.

Khánh Thù.

Xán Liệt?

Tôi có chuyện muốn nói với cậu, theo tôi.

Anh có chuyện gì nói đi, em bận lắm.

Khánh Thù, xin cậu.

Xin em?

Có thể lấy não của cậu ghép vào não của Bạch Hiền được không? Như vậy nhất định em ấy sẽ có khả năng cứu sống. Khánh Thù, cậu có thể giúp được hay không?

"CHÁT."

Khốn nạn, anh xem tôi là vật thí nghiệm sao? Lấy sinh mạng của tôi để đánh đổi mọi thứ. Anh không yêu tôi cũng đừng hành hạ bản thân tôi vậy chứ. Phác Xán Liệt anh nghe rõ, cuộc đời này Độ Khánh Thù chính thức hận anh đến xương tủy. Chấm dứt loại yêu này có lẽ tốt cho tôi rồi.

Độ Khánh Thù quay lưng bỏ đi, nước mắt chảy ngược vào tim. Nỗi đau này còn to lớn hơn gấp trăm lần mọi thứ đang diễn ra. Tại sao, tại sao lại như vậy chứ?

Phác Xán Liệt, tại sao đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Không thể hiểu em một lần sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro