Cơn Sốt Của Em Là Nỗi Lo Của Anh
Sáng hôm nay, ánh nắng nhạt nhòa lướt qua cửa sổ phòng ngủ, nhưng không làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng trong phòng. Negav nằm co ro trên giường, đôi má ửng đỏ không phải vì xấu hổ mà vì cơn sốt cao chưa chịu buông tha. Những tiếng ho khàn, kéo dài không ngừng vang lên từ cậu khiến Quang Hùng không khỏi lo lắng.
Ngồi bên cạnh giường, Quang Hùng nhúng chiếc khăn mặt vào thau nước lạnh, vắt nhẹ rồi áp lên trán Negav. Cậu khẽ rên rỉ, đôi mắt lim dim mở ra, chạm vào ánh nhìn tràn đầy yêu thương của anh.
“Em cảm thấy thế nào rồi?” Quang Hùng hỏi, giọng anh dịu dàng nhưng pha lẫn lo lắng.
Negav yếu ớt lắc đầu, cổ họng khô rát khiến cậu chỉ có thể thì thầm, “Vẫn... đau đầu... với mệt lắm.”
Quang Hùng cau mày, đôi tay to lớn và ấm áp khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu. Hình ảnh cậu nằm đây, yếu đuối và không còn vẻ nghịch ngợm thường ngày, khiến anh không thể yên lòng.
---
Tất cả bắt nguồn từ hôm qua.
Quang Hùng bị cuốn vào công việc, phải tăng ca muộn đến nỗi không kịp đón Negav về nhà sau buổi học. Lúc đầu, anh định gọi xe cho cậu, nhưng một tin nhắn vội vã từ Negav lại làm anh an tâm: "Không sao đâu, em tự về được!"
Nào ngờ, ngay khi Negav rời trường, trời bỗng đổ mưa tầm tã. Cậu không mang dù, cũng không muốn làm phiền ai, nên cắn răng chạy bộ suốt quãng đường dài. Đến khi về đến nhà, người cậu ướt sũng, môi tím tái vì lạnh.
Quang Hùng về đến nhà thì đã khuya. Vừa bước vào, anh phát hiện Negav nằm cuộn tròn trên sofa, cơ thể run lên từng đợt. Anh lập tức bế cậu lên giường, phủ chăn kín người, nhưng không ngờ sáng hôm sau cậu lại sốt nặng đến thế.
---
“Anh xin lỗi vì hôm qua không đón em được,” Quang Hùng nói, giọng anh đầy hối hận.
Negav khẽ cười, dù nụ cười ấy nhợt nhạt, yếu ớt. “Không phải lỗi của anh... Em ngốc, chạy bộ về trong mưa...”
“Ừ, em ngốc thật.” Quang Hùng bật cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn không che giấu được sự lo lắng.
Anh đứng dậy, đi vào bếp pha một cốc nước mật ong ấm. Khi trở lại, anh nhẹ nhàng đỡ Negav ngồi dậy, tay kia áp cốc nước vào môi cậu.
“Uống chút đi, đừng để cổ họng khô thêm.”
Negav ngoan ngoãn uống từng ngụm nhỏ. Dù mệt mỏi, cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm tỉ mỉ từ người yêu.
“Anh không đi làm sao?” Cậu hỏi, giọng khàn khàn.
“Không. Hôm nay anh xin nghỉ.”
“Vì em hả?”
“Ừ. Chẳng lẽ anh để em một mình thế này?” Quang Hùng nhìn cậu, ánh mắt kiên định. “Em là ưu tiên của anh. Việc gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của em cả.”
Lời nói của Quang Hùng làm tim Negav thắt lại. Cậu không ngờ anh lại bỏ cả công việc chỉ để chăm sóc mình.
---
Thời gian trôi qua, Quang Hùng không rời khỏi Negav nửa bước. Anh liên tục thay khăn hạ sốt, ép cậu uống thuốc, ăn cháo dù cậu chẳng muốn.
Buổi chiều, cơn sốt dần hạ, nhưng Negav vẫn còn ho dữ dội. Mỗi khi tiếng ho của cậu vang lên, Quang Hùng lại đau lòng như chính mình bị đau.
Tối đến, khi Negav đã ngủ thiếp đi, Quang Hùng ngồi bên giường, ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu. Tay anh vô thức vuốt nhẹ mái tóc của cậu, lòng tự nhủ sẽ không bao giờ để cậu chịu khổ thêm lần nào nữa.
“Ngốc thật, nhưng anh yêu em như thế đấy.” Anh thì thầm, đặt một nụ hôn lên trán Negav trước khi ngả lưng xuống cạnh cậu, để đảm bảo cậu không một mình trong đêm lạnh.
---
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro