Hôn Ước Từ Nhỏ

Ngôi nhà hai tầng của gia đình Đặng Thành An tràn ngập tiếng cười nói. Hôm nay, nhà họ Lê – gia đình của Quang Hùng – ghé thăm. Dù đã lâu không gặp nhưng mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình vẫn khắng khít như ngày nào.

Trong phòng khách, mẹ của Quang Hùng và mẹ của Thành An ngồi trò chuyện sôi nổi. Trên chiếc ghế đối diện, Lê Quang Hùng, doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, đang chăm chú nhìn tách trà trước mặt, đôi mắt lạnh lùng mang chút vẻ trầm tư. Anh đã quen với việc mọi người gọi mình là người khó gần, ít nói, và dường như điều đó không sai chút nào.

Cánh cửa gỗ khẽ mở, và một giọng nói trong trẻo vang lên. “Con chào bác Lê ạ!”

Quang Hùng ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải một hình ảnh khiến anh khựng lại.

Đặng Thành An bước vào. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần jean, mái tóc đen mềm mại ôm lấy gương mặt thanh tú. Đôi mắt to tròn và nụ cười tươi rói khiến cả căn phòng như bừng sáng. Cậu cúi đầu chào anh một cách lễ phép, nhưng ánh nhìn lại ẩn chứa một chút tò mò.

"Chào anh Hùng," cậu nói, giọng dịu dàng.

Quang Hùng khẽ gật đầu, không nói gì. Anh cảm nhận tim mình lỡ mất một nhịp.
---
Cuộc trò chuyện kéo dài gần một tiếng, với mẹ của hai bên chủ yếu bàn về chuyện hôn ước từ thuở nhỏ. Khi còn bé, Quang Hùng và Thành An đã được hai gia đình “định sẵn” rằng sau này sẽ thành đôi. Nhưng năm tháng trôi qua, cả hai chưa từng gặp lại nhau, để rồi hôm nay, khi câu chuyện ấy được nhắc lại, nó mang theo nhiều bất ngờ.

“Bây giờ hai đứa đều lớn rồi,” mẹ Quang Hùng vui vẻ nói. “Chúng ta cũng không ép buộc, nhưng bác thấy nên để hai đứa tìm hiểu nhau đi.”

Thành An tròn mắt nhìn mẹ mình, môi mím lại như muốn phản đối nhưng không dám. Cậu liếc sang Quang Hùng, người đang im lặng quan sát cậu từ đầu đến giờ.

“Chuyện này…” cậu lúng túng lên tiếng, “Có lẽ hơi đột ngột.”

“Không sao đâu con,” mẹ cậu cười hiền. “Hai đứa cứ thoải mái, không ai ép buộc gì cả.”
---
Buổi chiều, trong khu vườn nhỏ phía sau nhà, Quang Hùng đứng dưới tán cây, tận hưởng không khí trong lành. Anh không thích những cuộc trò chuyện ồn ào và thường tìm cách tránh né.

Tiếng bước chân khẽ vang lên phía sau. Anh quay lại, thấy Thành An đứng đó, tay cầm một ly nước ép.

“Anh Hùng,” cậu gọi, ánh mắt vẫn mang chút ngại ngùng. “Em mang nước cho anh.”

“Cảm ơn.” Anh nhận lấy ly nước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cậu. “Em không thấy khó chịu với chuyện hôn ước này à?”

Thành An mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó. “Thật ra em cũng bất ngờ. Nhưng em không nghĩ đó là điều gì tệ. Còn anh thì sao?”

Quang Hùng nhấp một ngụm nước ép, nhìn cậu chăm chú. “Anh nghĩ, nếu đã là quyết định của gia đình, anh tôn trọng.”

“Vậy nghĩa là anh không phản đối?”

Quang Hùng không trả lời ngay. Anh bước đến gần cậu, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu suy nghĩ của người đối diện. “Anh không biết mình có thể làm một người chồng tốt hay không. Nhưng từ lúc gặp em, anh nhận ra mình muốn thử.”

Tim Thành An đập mạnh. Lời nói của Quang Hùng không hề hoa mỹ, nhưng ánh mắt anh khiến cậu không thể rời đi.

“Em không dễ dãi đâu,” cậu nói, giọng chắc chắn. “Dù là anh hay ai khác, em cũng muốn được yêu thương thật lòng, không phải vì một lời hứa từ thuở nhỏ.”

Quang Hùng bật cười khẽ. “Anh biết. Nhưng anh có thể chứng minh rằng anh thật lòng.”
---
Những ngày sau đó, Quang Hùng chủ động hẹn gặp Thành An nhiều hơn. Anh đưa cậu đi ăn tối, xem phim, và thậm chí còn tặng cậu một quyển sách mà cậu từng nhắc đến.

Dù vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, Quang Hùng lại rất quan tâm đến từng chi tiết nhỏ của Thành An. Cậu nhận ra anh không hề khó gần như cậu nghĩ ban đầu, mà thực ra là một người chu đáo và kiên nhẫn.

Một buổi tối, khi cả hai cùng đi dạo trên con đường lát đá, Thành An bất ngờ hỏi:

“Tại sao anh lại muốn tiến tới với em? Em không giống với mẫu người anh thích, đúng không?”

Quang Hùng dừng bước, quay sang nhìn cậu. “Em biết không, lúc anh nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã nghĩ mình không nên để lỡ người như em. Em lễ phép, dễ thương, nhưng cũng rất mạnh mẽ. Anh muốn được là người bảo vệ em.”

Thành An đỏ mặt, quay đi để tránh ánh mắt anh. “Anh nói cứ như trong phim ấy.”

“Nhưng đó là sự thật.”
---
Thời gian trôi qua, Quang Hùng và Thành An dần trở nên gần gũi hơn. Dù khoảng cách tuổi tác không nhỏ, họ tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn.

Và rồi, vào một buổi chiều cuối tuần, khi Quang Hùng đưa Thành An về nhà, anh nắm lấy tay cậu trước khi cậu kịp bước vào cửa.

“An, anh có thể hỏi em một điều không?”

Cậu ngạc nhiên nhìn anh. “Gì vậy anh?”

“Em có sẵn sàng để thử cùng anh không?”

Ánh mắt Quang Hùng đầy chân thành. Cậu im lặng trong vài giây, cảm nhận tim mình như ngừng đập. Rồi cậu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

“Em sẵn sàng.”

---

(Giống mấy cái kịch bản hôn ước từ nhỏ bên Trung Quốc quá .)

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro