Giữa Những Khoảnh Khắc Im Lặng

•Quang Hùng và Negav đã yêu nhau từ lâu, nhưng công việc và áp lực cuộc sống khiến họ dần xa cách. Dù không ai nói ra, cả hai đều cảm nhận được một khoảng cách đang lớn dần giữa họ. Một buổi tối, cả hai quyết định gặp nhau để nói rõ mọi chuyện.

---

Quang Hùng ngồi lặng lẽ bên quán cà phê quen thuộc, đôi mắt dõi ra khung cảnh đường phố đông đúc nhưng trong lòng lại trống trải. Anh đã hẹn Negav ra đây, nhưng trong đầu anh vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Họ đã từng rất hạnh phúc, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như trở nên mơ hồ và khó nắm bắt.

Negav bước vào quán, dáng vẻ cậu mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Cậu ngồi xuống trước mặt Quang Hùng, đôi mắt chứa đầy sự hoang mang nhưng vẫn cố giữ một nụ cười nhẹ. "Anh chờ lâu chưa?" Negav hỏi, giọng cậu nhỏ nhẹ.

Quang Hùng lắc đầu, ánh mắt anh vẫn không thể rời khỏi Negav. "Không lâu đâu, anh chỉ muốn gặp em để nói chuyện."

Negav khẽ cúi đầu, cậu biết điều này sớm muộn gì cũng đến. Cả hai đã không còn những cuộc trò chuyện vui vẻ như trước, những cái ôm ấm áp cũng dần trở nên gượng gạo. "Anh muốn nói gì sao?" Negav hỏi, dù lòng cậu đã có câu trả lời.

Quang Hùng thở dài, cảm nhận được sự nghẹn ngào trong lồng ngực. "Chúng ta đã thay đổi, phải không? Anh không biết bắt đầu từ đâu, nhưng anh cảm thấy mình đang dần mất em."

Negav ngước lên, ánh mắt cậu đỏ hoe. "Em không biết phải làm sao nữa. Công việc, cuộc sống... tất cả khiến em cảm thấy ngột ngạt. Dù em yêu anh, nhưng mọi thứ đang khiến em kiệt sức."

"Anh biết, và anh cũng cảm thấy điều đó," Quang Hùng nói, giọng anh khàn đi. "Nhưng anh không muốn mất em. Chúng ta đã trải qua quá nhiều rồi, anh không thể tưởng tượng cuộc sống này mà không có em."

Negav cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cậu đã cố gắng, nhưng mọi thứ như quá sức chịu đựng. "Em cũng không muốn mất anh, nhưng em sợ rằng mình không thể tiếp tục nữa. Em mệt mỏi, Quang Hùng..."

Cả hai ngồi đó, trong sự im lặng đầy đau đớn. Không ai biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tình yêu mà họ từng có giờ đây chỉ còn lại những mảnh vỡ không thể ghép lại.

"Chúng ta có thể thử lại, phải không?" Quang Hùng nắm lấy tay Negav, ánh mắt cầu xin.

Negav im lặng, cậu không biết câu trả lời là gì, chỉ biết rằng ngay lúc này, trái tim cậu quá đau đớn để có thể tiếp tục.

---

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro