Khi Chúng Ta Tan Biến
•Quang Hùng và Negav đã bên nhau qua nhiều sóng gió, nhưng số phận không hề ưu ái họ. Một tai nạn giao thông thảm khốc đã lấy đi tất cả, để lại phía sau nỗi đau và những ký ức không bao giờ phai nhạt.
---
Trời mưa nặng hạt, con đường trở nên trơn trượt và mờ mịt trong màn nước xám xịt. Quang Hùng cầm tay lái, ánh mắt chăm chú nhìn đường phía trước, nhưng lòng anh lại tràn ngập nỗi lo lắng không tên. Negav ngồi bên cạnh, đôi mắt u buồn nhưng vẫn cố mỉm cười khi nhìn về phía Quang Hùng.
"Chúng ta sẽ ổn, phải không anh?" Negav khẽ hỏi, giọng cậu run rẩy nhưng vẫn mang theo hy vọng mong manh.
Quang Hùng không trả lời ngay lập tức, bàn tay anh siết chặt vô lăng. "Ừ, chúng ta sẽ ổn thôi," anh đáp, dù bản thân cũng không chắc chắn về điều đó. Trong lòng anh tràn ngập sự mơ hồ, như thể có một bóng tối vô hình đang đè nặng lên cả hai.
Cả hai vừa cãi nhau vài giờ trước, về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà cả hai không thể tìm được tiếng nói chung. Nhưng giờ đây, khi ngồi cạnh nhau trên chiếc xe này, sự hối hận dâng tràn. Negav quay sang nhìn Quang Hùng, đôi mắt anh thấm đẫm sự mệt mỏi. Cậu muốn nói điều gì đó, muốn xin lỗi anh, nhưng chưa kịp mở miệng thì...
Rầm!
Một ánh đèn pha rực sáng từ phía đối diện, rồi tất cả trở nên hỗn loạn. Tiếng kim loại va chạm, tiếng bánh xe rít lên trên mặt đường trơn ướt, và rồi màn đêm bao trùm lấy cả hai. Cả Quang Hùng và Negav bị cuốn vào vòng xoáy của nỗi đau không thể diễn tả.
Khi Negav tỉnh lại, mọi thứ xung quanh cậu đều mờ ảo. Tiếng mưa vẫn rơi, nhưng cậu không còn cảm nhận được gì ngoài cơn đau lan khắp cơ thể. Cậu chớp mắt, cố gắng tìm kiếm Quang Hùng trong đống đổ nát xung quanh.
"Anh Hùng..." Giọng nói của cậu yếu ớt, lạc đi giữa tiếng mưa.
Cậu nhìn thấy Quang Hùng nằm bất động, cách cậu chỉ vài mét. Bàn tay của anh duỗi ra, như muốn với lấy cậu, nhưng khoảng cách giữa họ bỗng chốc trở nên quá xa. Negav cố gắng bò về phía Quang Hùng, từng chút, từng chút một, nhưng cơn đau cứ liên tục giằng xé.
"Anh đừng bỏ em..." Negav thì thầm, nhưng không có lời đáp lại. Quang Hùng vẫn nằm đó, im lặng như một bức tượng, đôi mắt khép lại như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Mọi hy vọng trong lòng Negav dần tan biến. Cậu biết, cả hai đã đi đến cuối con đường. Những ký ức về những ngày tháng bên nhau ùa về trong tâm trí cậu - những khoảnh khắc hạnh phúc, nụ cười và những lời hứa chưa kịp thực hiện. Nhưng tất cả giờ đây chỉ còn là dĩ vãng.
Negav nằm xuống cạnh Quang Hùng, bàn tay yếu ớt của cậu chạm nhẹ vào bàn tay anh. Mưa vẫn rơi, nhưng dường như không còn gì có thể đánh thức họ khỏi giấc ngủ vĩnh hằng này.
---
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro