Chương 10 - 12 : Gặp lại (tt)
Chương 10
Gặp lại (4)
Lý Huỳnh Lam cười, "À" một tiếng, chỉ là ý cười chẳng hề đọng lại sâu trong mắt cậu, ánh mắt của cậu dành cho Cao Khôn thâm trầm mà sắc sảo, khiến cho đối phương không thể không cúi đầu lần nữa.
Đợi một khắc, Lý Huỳnh Lam rốt cuộc rời tầm mắt sang chỗ khác, lông mi dài hạ xuống che giấu con ngươi ảm đạm.
Cậu nói "Thực xin lỗi, tôi đã phá rối kế hoạch của anh rồi"
Cao Khôn khó hiểu nhìn qua.
Lý Huỳnh Lam nói "Kế hoạch cả đời không gặp lại tôi của anh, bị tôi hủy rồi, tôi hẳn phải giải thích với anh."
Cao Khôn sửng sốt "Không phải..."
"Không phải sao?" Lý Huỳnh Lam chặn lời giải thích của anh, lộ ra biểu tình nghi hoặc "Anh đã từng nghĩ như vậy chưa? Có bao giờ từng coi tôi như người lạ, gặp rồi mà tỏ ra không thấy? Là do tôi lầm, đúng không?"
Cao Khôn á khẩu không trả lời được.
Lý Huỳnh Lam cười, tổng kết "Cho nên, đây là lỗi của tôi, là vì tôi gieo gió gặt bão, thật xứng đáng"
"Huỳnh Lam!"
Cao Khôn bỗng nhiên hô lên, hai chữ này như đánh tỉnh cả hai người, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến họ ngẩn người, Lý Huỳnh Lam đặt tay lên chiếc chăn bông bên cạnh, hơi run rẩy.
"Huỳnh Lam..." Cao Khôn lại gọi, lúc này giống như có thêm một chút trấn an, anh nói "Tôi không phải... không phải... không phải không muốn gặp cậu..."
Ba tiếng lắp bắp "không phải" kia khiến lãnh ý trên gương mặt Lý Huỳnh Lam nhạt dần xuống, thay bằng một tia nhạt nhẽo, không hề có lấy chút đau buồn nào.
"Anh từ bao giờ học nói dối thế?" Lý Huỳnh Lam không chút lưu tình vạch trần "Đồ lừa đảo..."
Cao Khôn một lần nữa không nói nên lời.
Lý Huỳnh Lam đứng lên, lạnh lùng bỏ lại một câu "Một khi đã vậy, như anh mong muốn, đừng gặp nhau nữa" Sau đó dứt khoát ra ngoài.
Cao Khôn nhìn bóng dáng đối phương đã đi xa, khớp hàm gắt gao nghiến lại.
Lý Huỳnh Lam vừa bước chân rời khỏi, Lưu Hỉ Nhạc sau lưng đã hưng phấn nói "Ca, người vừa rồi là đại minh tinh hả, không ngờ thật sự quen biết với anh, em hồi trước còn tưởng..." Nhoi một nửa lại thấy gương mặt hoảng hốt của Cao Khôn, Lưu Hỉ Nhạc mờ mịt "Anh, hai người cãi nhau đấy à?"
Cao Khôn lau mặt, đội mũ bảo hộ lên "Không có"
Đôi mắt trông mong của Lưu Hỉ Nhạc nhìn người trước mặt, quen biết Cao Khôn đã hai năm, trong mắt cậu ta, ca là người vô cùng vĩ đại, làm việc trầm ổn, không khoe khoang, không ngại hỗn loạn bên ngoài, chỉ vì mục tiêu của bản thân mà cố gắng, khí chất tựa như những vị cao nhân ẩn thân trong vùng sơn dã trong mấy tiểu thuyết võ hiệp vậy, Lưu Hỉ Nhạc chưa từng thấy anh lộ ra cái biểu tình này bao giờ, cho dù là thời điểm nguy hiểm nhất...
Lưu Hỉ Nhạc bất giác đối với cái vị minh tinh kia kính trọng một hồi.
Cao Khôn ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm như thường, Lý Hỉ Nhạc còn đang ung dung, lúc này mới nhớ tới một chuyện, hỏi "Vậy nếu cậu ta tới tìm anh, vẫn là không..."
Cao Khôn quay đầu lại "Cậu ấy sẽ không đến nữa"
Lưu Hỉ Nhạc thấy rõ trong anh lúc này vừa có sự bất đắc dĩ vừa buồn rầu, cậu ta ấp a ấp úng "Lần trước anh cũng nói thế, mà cậu ta không phải lại đến nữa sao..."
Cao Khôn dừng lại, tiếp theo mở khóa cửa, đi ra ngoài.
********
Lý Huỳnh Lam mang theo hành lý lớn nhỏ đi ra khỏi biệt thự ven biển của Trác Diệu, Vạn Hà vội xuống xe cầm giúp cậu đồ, áng lượng nửa ngày cảm thấy có gì đó không đúng.
Lý Huỳnh Lam hàng năm ở biệt thự ven biển này có khi còn lâu hơn ở nhà họ Lý, đồ dùng sinh hoạt đương nhiên tích lũy rất nhiều, bình thường tới đây cái gì mang mới cần mang, mà lúc này đây, hiển nhiên không giống di chuyển bình thường.
Mấy chuyện này Vạn Hà đếu xem trong mắt, nhưng thức thời không hỏi nhiều.
Lý Huỳnh Lam trên đường phi thường trầm mặc, Vạn Hà cũng không nói lời nào, chỉ khi đến hoa viên Lục Nham, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ngoài cửa, mới thân thiết hỏi một câu "Huỳnh Lam, cậu có muốn..."
Lý Huỳnh Lam lắc đầu "Không liên quan, tôi sẽ xử lý, anh cứ đi trước đi."
Vạn Hà nghĩ nghĩ, thay cậu mang hành lý ra, rồi lái xe đi.
Mà Lý Huỳnh Lam vừa mới xuống xe, người đàn ông cách đó không xa liền tiến lên đón "Người trong nhà đi đâu hết vậy? Tôi gõ nửa ngày lại không trả lời, dì Tạ đâu?"
Lý Huỳnh Lam tự mình kéo hành lý, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.
Người đàn ông kia vui vẻ đi theo cậu, thấy Lý Huỳnh Lam lên lầu cũng nắm lấy tay vặn mở cửa theo vào, một bên nhìn, miệng cũng không rảnh rỗi, cằn nhằn chuyện bản thân tới cửa mấy lần mà trong nhà không chịu coi trọng.
Thẳng đến khi Lý Huỳnh Lam muốn vào phòng, rốt cuộc mới nhìn gã một cái, nói "Ông ngoại đi nước ngoài, những người khác không có ở đây, bác có việc thì cứ làm đi."
Người đàn ông có chút phát hỏa "Cậu nói gì thế, thái độ với trưởng bối là thế này sao?"
Gã mặc tây trang chỉn chu, nom qua áo mũ cũng chỉnh tề, khoảng bốn mươi lăm tuổi, lúc không nói gì gương mặt cũng giống Lý Huỳnh Lam hai phần, nhưng vừa mở miệng thì đã khác hoàn toàn.
"Ông ngoại cậu không ở đây, tôi tìm cậu!"
Vừa nói vừa lấy hai quyển tạp chí trong áo ra đập lên tường.
"Lại nói chúng ta cũng không phải gia đình khép kín gì, lần trước cậu muốn thi vào trường nghệ thuật Trác Diệu cũng lộ mặt rồi, thế mà chúng ta một câu cũng chưa nói qua? Cậu chỉ cần thành thật một chút, đừng làm mấy chuyện không đứng đắn thế, biến thành cái dạng này mà vẫn không có người quản, xem cậu thành cái loại gì rồi này! Tin tức lần này đi ra cậu muốn mấy mọi người trong nhà nhịn thế nào."
Người đàn ông này, cũng chính là con cả của Lý Nguyên Châu, Lý Càn cực kỳ bực mình vỗ lên bìa tạp chí kia, chỉ là trước bộ dáng ăn thịt người của gã, Lý Huỳnh Lam vẫn rất bình tĩnh.
Lý Huỳnh Lam đảm mắt liếc qua, thấy hàng tiêu đề cực kỳ chói mắt.
Ham muốn? Quý phụ nhà giàu mỗi ngày dạo vào quán đêm mua say cuồng hoan!Liên tục đổi bạn trai, mỹ nữ Lý gia chỉ cần vừa í, hèn hạ và thấp bé liệu có giống nhau?!
Ảnh chụp bên cạnh là bên trong quán rượu mờ ảo, một người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi ngồi ở giữa quán ngửa đầu uống rượu, xung quanh là một đám hồ bằng cẩu hữu và mấy cậu trai trẻ tuổi, cả đám không ngừng cười đùa, không khí mê hoặc nóng bỏng.
Lý Huỳnh Lam mặt không đổi sắc, rời mắt "Bác tìm tôi thì có ích gì?"
Lý Càn giận dữ, chỉ vào người phụ nữ trong ảnh chụp quát "Đây là mẹ mày! Ả như thế chỉ mất mặt một người thôi sao? Thể diện cả Lý gia nhà chúng ta đâu rồi? Chưa từng thấy con đàn bà nào phóng đãng như thế! Mày làm minh tinh bên ngoài không có nửa điểm chột dạ sao? Có một người mẹ như thế!?"
Lý Huỳnh Lam lôi điện thoại ra, trước mặt Lý Càn bô bô không ngừng trực tiếp nhấn số, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt gã.
"Cầm lấy, tôi gọi điện thoại cho ông ngoại rồi, bác nói với ông đi!" Lý Huỳnh Lam đưa điện thoại nhét vào tay Lý Càn, rồi xoay người đóng cửa lại.
Bên ngoài, chưa đầy một phút đã vang lên giọng Lý Càn.
"Ba à... Chết, không, không có, không phải chuyện của công ty... Con không biết ngài đang họp, chỉ muốn nói chuyện của Tiểu Quân với ba, nó dạo này... không phải không phải, thân thể nó vẫn tốt, cũng không sinh bệnh gì... Chỉ là... Con cũng không nhìn nó chằm chằm cả ngày, công ty có kế hoạch đang chạy rồi, hôm trước vừa đưa ngài xem qua... Vẫn chưa xong... Vâng, ba cho con thêm chút thời gia... Không có gì, ngài vội ngài vội..."
Vừa dứt lời, sau đó là một tiếng động rất lớn, có cái gì đó bị ném xuống đất, sau đó là tiếng mắng liên tiếp của Lý Càn.
"Lão hồ đồ! Trong mắt ông trừ bỏ đứa con gái thì còn ai! Lý gia thua trong tay ả cũng chẳng biết mở mắt ra mà nhìn! Ích kỷ, toàn một đám nhìn Đông sang Tây (?), vật hợp theo loài!"
Nói xong hung hăng đạp cửa phòng Lý Huỳnh Lam một cước.
Lý Huỳnh Lam đứng trong phòng im lặng mà nghe, thẳng đến khi tiếng bước chân tức giận kia đi xa, âm thanh ông ông trong phòng tiêu tán, cậu mới thả hành lý ra, ngã xuống giường.
Trong chốc lát, cậu vẫn không nhịn được thò tay xuống dưới gối đầu, mân mê chiếc cúc áo nhỏ...
********
Dù Lý Huỳnh Lam đã là sinh viên học viện điện ảnh U, nhưng vì rèn luyện trong công ty hàng tuần, Ánh Sáng vẫn mời thầy giáo tới giúp cậu phát triển các kỹ năng.
Đồng hồ vừa điểm ba giờ, đúng lúc tan học, Lý Huỳnh Lam vừa tắm xong ra ngoài, điện thoại đúng lúc reo lên.
"Huỳnh Lam, hôm trước tôi tham gia quảng cáo cho một hãng đồ ngọt, bọn họ đưa tôi mấy tài khoản khách quý, chúng ta cùng đi thử xem nhé?" Chu Chí Thành đầu bên kia chân thành mời.
Lý Huỳnh Lam lau tóc đi về phía phòng nghỉ "Thôi, tôi còn phải đọc kịch bản"
Chu Chí Thành ngừng một hồi, nhưng vẫn không buông tha "Cần tôi giúp không? Diễn thử với nhau nhớ lâu hơn đấy."
Lý Huỳnh Lam đẩy cửa ra ngoài, kéo rèm sang, hé ra một tia nắng vàng chiếu vào phòng "Cám ơn, tôi nhớ kỹ kịch bản trước, rồi nói sau"
Thấy Chú Chí Thành tạm thời không lấy thêm được cớ gì, Lý Huỳnh Lam quyết đoán kết thúc cuộc trò chuyện.
Ném chiếc điện thoại di động sang một bên, Lý Huỳnh Lam nheo mắt nhìn về đằng xa, cẩn thận tìm kiếm một hồi, sau đó thành công thấy được một bóng dáng cực kỳ quen thuộc ở lầu hai.
Lần này, anh mặc một chiếc áo cộc rộng thùng thình, phía dưới là chiếc quần đồng dạng cũng lớn như thế, trên người dính đầy vết sơn, tuy rằng Lý Huỳnh Lam đã nhìn nhiều lần rồi, những vẫn như cũ có phần không thích ứng nổi.
Nhưng người này là Cao Khôn, chỉ cần anh là Cao Khôn, cho dù trở thành dạng gì, cũng chẳng sao.
Lý Huỳnh Lam cứ đứng như vậy, nhìn người kia mồ hôi chảy như mưa làm việc, thấy anh sau đó ngồi xổm trên một thùng xi-măng, nhìn anh chỉ đội chiếc mũ bảo hiểm đơn giản đi lại trên giàn giáo chẳng hề sợ hãi.
Thẳng đến khi mặt trời đã lặn về đằng Tây, cho đến khi tầm mắt đã mơ hồ...
CHƯƠNG 11GẶP LẠI (5)
Công trường bên quảng trường Tây đã khởi công được một tháng, Cao Khôn ở đây đã dưỡng thành một cái thói quen nhỏ. Đi từ phía công trường ra rồi quẹo trái có một quán hoành thánh, chỗ đó làm vỏ hoành thánh không mỏng, nhân thịt cũng chẳng nhiều, nước dùng không quá xuất sắc, chỉ bởi nó ở rất gần, giá cả lại hợp lý, năm đồng đã mua được một tô lớn, vì thế cả nhóm công nhân rất thích ghé qua đây. Tầm tối muộn chỗ này đông tới mức quả thực cung không đủ cầu, thế nhưng buổi sáng ngược lại khách tới ăn tương đối ít, cho nên Cao Khôn lần nào tới cũng chọn lúc này, tới sớm còn có thể ngồi ăn từ từ.
Vừa qua sáu giờ, trời dần sáng lên. Vào độ tháng Chín, tầm thời gian này thơi tiết vẫn chưa nóng lắm, Cao Khôn làm vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi như thường lệ tới quán hoành thánh, lại không nghĩ rằng ngày thường vốn chỉ có một mình anh đến đây, bây giờ đã có thêm một người nữa tới, người này đứng trong quầy đưa lưng về phía anh.
Cao Khôn nhìn chằm chằm tấm lưng kia, chưa kịp phản ứng, ông chủ quán hoành thánh thấy anh đến thì nhiệt tình tiếp đón. Lúc này trong quán ít người nên mới chỉ dọn một cái bàn con, Cao Khôn còn chưa kịp lựa chọn, đương định tiến lên thì người đó đã ngồi xuống đối diện anh.
Trên gương mặt Lý Huỳnh Lam còn mang theo một chút mệt mỏi, mi mắt rũ xuống, con ngươi vẫn giấu trong làn mi rất dài, nom giống như một chú mèo Ba Tư, cậu liếc mắt nhìn Cao Khôn đối diện, sao đó miễn cưỡng hừ một tiếng.
"Chào buổi sáng!" Vẻ mặt của cậu không đổi chào hỏi đối phương.
Cao Khôn đặt tay trên đầu gối, ngồi xuống lưng vẫn thẳng tắp, hiển nhiên có chút bất ngờ với tình huống trước mắt.
"Buổi sáng tốt lành..." Câu nói cũng phá lệ thận trọng.
Lý Huỳnh Lam chống cằm lên mu bàn tay, ngồi hơi nghiêng sang một bên, nhưng nhìn qua vẫn rất tao nhã, không hề hợp với loại quầy hàng vỉa hè như thế này.
Cao Khôn nhớ tới chuyện Lý Huỳnh Lam lần trước ném lại câu nói kia, cậu nói "Đừng gặp lại", chỉ là ngày hôm nay, cái người khó hiểu này lại xuất hiện ở nơi này.
"Rất kỳ lạ sao?" Lý Huỳnh Lam giống như đang biết đối phương nghĩ gì, chỉ nhẹ giọng "Không chỉ mình anh biết gạt người..."
Ánh mắt Cao Khôn chợt lóe, lập tức cúi đầu.
Lý Huỳnh Lam không nhìn phản ứng của anh, cậu nhìn về phía ông chủ quầy, có vẻ muốn ăn hoành thánh.
"Cho tôi loại nhiều thịt nhất."
Cao Khôn bỗng nhiên xen vào "Thêm hai bát cải trắng là được rồi."
Ông chủ nhìn hai người, cố gắng tiếp thu xem là vị nào nói.
Chờ ông ta đi, Lý Huỳnh Lam mặt lạnh nhìn sang, Cao Khôn nhỏ giọng giải thích với cậu "Cũng không phải cái gì đặc biệt..."
"Vậy anh còn ăn ở chỗ này mỗi ngày?!"
Lý Huỳnh Lam vừa nói ra, mới cảm thấy như đã lộ cái gì, quả nhiên thấy ánh mắt Cao Khôn có một chút ngoài ý muốn, Lý Huỳnh Lam vội đánh đòn phủ đầu lườm anh một cái, sau đó Cao Khôn cũng chẳng còn khí thế mà tò mò nữa.
"Về sau không ăn..." Đợi một khắc sau, Cao Khôn mới nói.
Lý Huỳnh Lam hừ nhẹ.
Trong chốc lát, một tô hoành thánh đã đặt lên bàn, Cao Khôn xin ông chủ đưa một cái đĩa nhỏ, cầm thìa gạt lớp mỡ nổi bên trên ra.
Lý Huỳnh Lam nhìn động tác này của anh, chỉ cảm thấy mũi đau xót, cậu rất nhanh trừng mắt nhìn anh, gương mặt lại khôi phục như ban đầu.
Cao Khôn lại rắc chút tiêu lên, sau đó đặt tô xuống trước mặt Lý Huỳnh Lam.
"Cẩn thận nóng..."
Lý Huỳnh Lam dùng thìa múc một chút nước dùng đưa vào miệng, nói "Thiếu vài thứ..."
Cao Khôn đáp "Không có tảo tía và gừng"
"Cũng không có tôm khô và trứng cút, kém xa với quán trên đường Bỉ Dực" Lý Huỳnh Lam thuận thể tiếp lời, nói xong hai người đều sửng sốt. Lúc lâu sau, Cao Khôn mới "Ừ" một tiếng, giống như giúp Lý Huỳnh Lam đỡ xấu hổ vậy.
Chờ hoành thánh của Cao Khôn tới, hai người vẫn không nói chuyện thêm gì, đối mặt nhau ăn hết tô hoành thánh. Lý Huỳnh Lam ăn rất chậm rãi, còn Cao Khôn tuy động tác rất nhanh, nhưng cũng không đến mức lang thôn hổ yết, gắp ba cái đã hết sạch, nhưng anh vẫn ngồi đó không nói chuyện, cũng chẳng thúc giục. Cho tới khi Lý Huỳnh Lam buông thìa, rút khăn ăn ra lau miệng, Cao Khôn mới lấy mười đồng nhàu nhĩ ở trong túi ra đặt lên bàn.
Lý Huỳnh Lam nhìn đồng tiền kia, không nói được một lời.
Cao Khôn không biết rằng, Lỳ Huỳnh Lam đã rất nhiều năm rồi không ăn nhiều như vậy, cho dù tô hoành thánh kia cũng chẳng phải xuất chúng gì.
Ăn xong rồi, Lý Huỳnh Lam vẫn ngồi đó, Cao Khôn cũng đành ngồi cạnh chờ, thẳng cho tới khi Lý Huỳnh Lam mở miệng "Điện thoại của anh đang reo."
Cao Khôn lúc này mới sờ túi áo móc điện thoại ra nhìn, xong đó yên lặng tắt, nhưng không đầy hai phút tiếng chuông lại vang thêm một lần nữa.
Lý Huỳnh Lam đứng lên, thấp giọng nói "Tôi vội."
Khuôn mặt Cao Khôn lộ vẻ xấu hổ.
Lý Huỳnh Lam trực tiếp xoay người "Đi trước."
Cao Khôn nhìn cậu, rồi lại tiến lên hai bước "Tôi đưa cậu đi"
Lý Huỳnh Lam cũng không quay đầu lại "Tôi có thể đến đây, còn có thể không về được sao?"
Giọng nói của cậu lại mang theo ý lãnh đạm xa cách, Cao Khôn nghe thấy cũng dừng cước bộ, thẳng tới khi đối phương chậm rãi rời xa...
Mãi cho tới khi qua đường lớn, phía sau rốt cuộc không còn thấy quán hoành thánh nữa, Lý Huỳnh Lam lúc này mới lôi chiếc di động trong túi quần ra, sau đó lấy một chiếc thẻ điện thoại ra nháy liên tục, vừa có tin nhắn báo nạp thẻ thành công, điện thoại của cậu lại bắt đầu reo.
Lý Huỳnh Lam tiếp, Vạn Hà đầu kia lòng như lửa đốt "Huỳnh Lam, cậu đang ở chỗ nào vậy? Lát nữa còn có thông báo đấy!"
Lý Huỳnh Lam nhìn đồng hồ "Tôi biết, tôi ở dưới lầu."
Cúp điện thoại, bấm thang máy đi lên, vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt khẩn trương của Vạn Hà "Tôi đến nhà cậu lại không thấy ai."
Lý Huỳnh Lam lạnh nhạt "Tôi đi sớm, vận động một chút."
Vạn Hà hỏi "... là yêu cầu của huận luyện viên thể hình sao?"
Khuôn mặt Lý Huỳnh Lam vận không đổi sắc tim chẳng đập "Ừ, thế nên sau này buổi sáng tôi sẽ tự mình đi, anh không phải tới đón."
Vạn Hà không nghi ngờ gì "Được, chỉ là cậu cũng phải chú ý điều tiết, gần đây công việc khá nhiều, không phải cậu còn muốn tới trường nữa sao, đừng để mệt quá."
Lý Huỳnh Lam gật đầu, đẩy cửa phòng nghỉ ra, rồi dừng lại "Anh Vạn Hà"
Vạn Hà năm nay gần ba mươi tuổi, tuổi không lớn, thế nhưng trong giới giải trí cũng được coi là tiền bối, phía dưới không phải không có nghệ sĩ coi trọng, so với Lý Huỳnh Lam nhất định có kinh nghiệm hơn nhiều, nếu không làm sao được Trác Diệu phái tới chiếu cố cháu trai bảo bối được, mà Lý Huỳnh Lam ngày thường thường khá coi trọng anh, nhưng nếu theo kiểu trịnh trọng như bây giờ cũng hiếm khi thấy.
Lý Huỳnh Lam nói "Tôi định nhờ anh giúp cái này"
Kỳ thật trong lòng Vạn Hà hiện giờ hiểu rõ chuyện gì, nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm túc lắng nghe.
...
Một âm thanh phiền toái nào đó đánh thức Lưu Hỉ Nhạc từ trong giấc ngủ dậy, cậu ta bực mình sờ lấy di động để cạnh gối đầu, lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Không phải cái này, thì là cái quỷ gì kêu hoài vầy?!
Vừa lúc cậu ta phiền đến thiếu chút nữa đập giường, một người đi tới ấn trước giường cậu chiếc đồng hồ báo thức không ngừng réo.
"Thật xin lỗi, đánh thức cậu..."
Lưu Hỉ Nhạc lờ mờ buồn ngủ nheo mắt nhìn đã thấy Cao Khôn ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt, kỳ quái nói "Anh có chuyện gì thế, sao càng ngày dậy càng sớm, hôm nay ngay cả đồng hồ báo thức cũng cần..."
Mấy năm nay, Cao Khôn đã có thói quen sinh hoạt vô cùng đúng giờ, nhất là sáng sớm, cho dù tối hôm trước có ngủ muộn đến đâu, sáng sớm đều tỉnh giấc đúng giờ, chưa từng có thói quen làm biếng, càng miễn bàn đến có chuôn báo thức gì nhắc nhở, khó trách Lưu Hỉ Nhạc lần này ngạc nhiên.
Cao khôn đặt chiếc đồng hồ báo thức rỉ sét không biết sản xuất từ thời tám hoánh nào về chỗ cũ, chẳng giải thích nhiều, chỉ nói "Tôi đi, cậu ngủ thêm đi" rồi mở cửa ra ngoài.
Chỉ còn lại Lưu Hỉ Nhạc chả hiểu mô tê ra sao ngồi đó, không đầy hai giây lại tiếp tục ngáy.
Thực ra, Cao Khôn vốn là có một chút do dự, nghĩ đi nghĩ lại lại nhớ cái lúc ăn hoành thánh hôm trước, nên... vẫn muốn đi xem, chỉ là anh cũng biết suy nghĩ của mình ngốc đến đâu. Nhìn thì có tác dụng gì, cái gì cũng vẫn chẳng có. Nhưng mà sau khi nhìn thấy tấm áp-phích quảng cáo rất lớn treo ngoài đường, đôi chân Cao Khôn lại chẳng nhịn được mà đi ra ngoài.
Lý Huỳnh Lam trên tấm áp-phích mặc một bộ quần áo thường ngày, tấm poster chỉ đơn giản dán trên lớp bên trong của cửa hàng cửa hàng, còn đằng trước bày rất nhiều ma nơ canh, có lẽ do ánh sáng chiếu lên tấm thủy tinh rất nhạt, thế nên khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh lại có vẻ ấm áp hơn ngày thường. Tấm ảnh này thực ra cũng chẳng có hàm ý gì thâm thúy cả, chỉ dùng khí chất hài hòa của khuôn mặt người mẫu hấp dẫn người qua đường, nhưng hiển nhiên, phương án này rất thành công.
Cao Khôn nhìn nó rất lâu rồi mới thu mắt về, sau lại đi tiếp.
Anh cho rằng mình thức dậy đủ sớm, không nghĩ tới nơi vẫn chậm hơn một bước. Lý Huỳnh Lam cầm trong tay một quyển kịch bản, cúi đầu nhìn, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn, rồi nói với ông chủ quán "Cho thêm một phần."
"Được được!" Ông chủ quán vui vẻ đáp ứng.
Cao Khôn giống như bị hình ảnh quá tự nhiên trước mắt làm chấn động, nhíu mày nhìn Lý Huỳnh Lam, mãi cho tới khi tinh thần vốn đã chạy rất xa quay về, anh mới đi tới kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Lý Huỳnh Lam nói "Đây là canh miến Song Đương*, hôm nay vừa mới ra, nếm thử xem"
* (双档粉丝汤? Chịu chả hiểu món gì lun T_T Ai đó cứu!!! *Tay Nhĩ Khang*)
Quầy hàng ọp ẹp đơn sơ như vậy, mà Lý Huỳnh Lam tỏ thái độ cực kỳ tự nhiên, kiểu như đang nói rằng đây là 'quán ăn rất nổi tiếng đó, vừa có món mới, nhất định phải thử', thật sự không hề thích hợp chút nào, càng khiến Cao Khôn có chút chết lặng, anh đành phối hợp gật gật đầu.
Thấy Lý Huỳnh Lam vừa nói xong lại vùi đầu vào tập giấy trong tay, Cao Khôn cũng không nói thêm gì nữa, đợi cho canh miến mang ra, anh mới nói "Ăn đi, sắp lạnh rồi"
Lý Huỳnh Lam đóng tập kịch bản lại, cầm lấy đôi đũa, chợt bảo "Tôi sắp đóng phim truyền hình."
Cao Không đáp "Tốt!"
Lý Huỳnh Lam nhìn về phía anh.
Cao Khôn lại bảo "Rất lợi hại..."
Lý Huỳnh lam hỏi "Anh có xem TV sao?"
Cao Khôn nhớ tới căn phòng bé tí trong ký túc xá, đừng nói tới TV, cơ bản là trừ bóng đèn điện ra thì chẳng có loại dụng cụ gì nữa.
"Không xem thường xuyên" Anh thành thật đáp.
"Thế sao anh biết cái gì lợi hại mới chả không lợi hại?"
Cao Khôn chẳng biết nói gì cho phải.
"Nửa cứng nửa mềm, nấu không kỹ rồi!" Lý Huỳnh Lam chọc chọc tô miến của mình.
Cao Khôn nói "Vậy tôi đổi cho cậu tô khác"
Lý Huỳnh Lam liếc anh "Tôi không nói muốn đổi, tôi thích ăn cái này."
Chương 12
Gặp lại (6)
Theo kế hoạch, Lý Huỳnh Lam được sẽ đảm nhiệm vai nam chính trong MV mới của một ca sĩ, cả hai ngày này đều phải ở lại thử trang phục, quần áo chuẩn bị không được tính là nhiều, chỉ là tạo hình nhân vật thay đổi rất nhiều, chờ cho tới khi buổi tối rời khỏi studio đã gần mười một giờ.
Vạn Hà lái xe, còn muốn thảo luận với cậu mấy vấn đề liên quan tới Tiên Cung, ai biết Lý Huỳnh Lam vừa lên xe đã ngủ luôn, chờ đến khi tỉnh lại xe đã dừng trước vườn hoa Lục Nham.
Lý Huỳnh Lam nhu nhu huyệt thái dương, nói cảm ơn Vạn Hà rồi định xuống xe.
Vạn Hà nhìn gương mặt mệt mỏi của cậu hỏi "Gần đây sao lại mệt như vậy?"
Tuy công việc nhiều nhưng không cần dùng thể lực, hơn nữa Trác Diệu từng dặn phải chú ý đến sức khỏe của Lý Huỳnh Lam, mà phương diện này Vạn hà vốn cực kỳ cẩn thận, nếu không phải làm việc qua đêm , anh có thể cam đoan mỗi ngày cậu có thể ngủ thẳng đến 6, 7 giờ sáng, sau đó trước 8 giờ sẽ đến công ty, thế nên nguyên nhân sự mệt mỏi này hẳn sẽ không phải là do nghỉ ngơi không đủ.
"Cậu có muốn tôi đề nghị huấn luyện viên một chút, sáng sớm luyện tập có thể hơi...."
"Không cần!" Lý Huỳnh Lam lập tức cản trở suy nghĩ của Vạn Hà "Tôi tự có chừng mực."
Vạn Hà nghĩ nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng nhắc nhở "Dựa vào thuốc quá nhiều cũng không tốt đâu."
Lý Huỳnh Lam đáp "Gần đây tôi không dùng."
Lời này không hề giả, gần một tháng nay giấc ngủ của cậu tốt hơn nhiều, tuy nói rằng vẫn còn cần một chút thời gian mới tiến được vào giấc ngủ, nhưng ít nhất không cần sử dụng thuốc nữa, chuyện này có bao nhiêu là khó khăn Lý Huỳnh Lam tự hiểu được.
Chỉ là trước khi đẩy cửa, động tác của Lý Huỳnh Lam bỗng dừng lại, hỏi "Anh... có biết công việc gì không?"
"Hả?" Vạn Hà mờ mịt.
Lý Huỳnh Lam giải thích "Không cần phải trong nghề diễn đâu, tốt nhất là việc trong ngành khác."
Vạn Hà càng khó hiểu, Lý Huỳnh Lam lúc này là hỏi cho ai? Bạn học sao? Chỉ là ngoài Chu Chí Thành và Vương Nghi Hoan, cậu đã bao giờ liên hệ với ai đâu, hơn nữa Lý Huỳnh Lam cũng không phải là dạng người hay sắp xếp nhưng loại việc này.
Thế nhưng Vạn Hà đều giấu những thắc mắc đó đi, chỉ nói "Chắc là có, không biết là muốn việc gì? Part-time hay full-time? Hơn nữa, người kia có bằng cấp gì? Trước kia đã làm ở đâu chưa?"
Lý Huỳnh Lam ngẩn ra "Part-time hoặc full-time đều được, là nam, học... trung học, chưa làm việc gì quá đặc biệt, chỉ làm một số việc vặt."
Vạn Hà lại hỏi "Mới thành niên à?"
Lý Huỳnh Lam đáp "Không phải, hơn hai mươi."
"Thế còn sức khỏe..."
"Tâm sinh lý không có vấn đề..." Lý Huỳnh Lam dừng lại "Rất thông minh"
Vạn Hà nhăn mi lại, chưa tốt nghiệp trung học đã đi làm rồi, uổng phí mấy năm tuổi trẻ là để làm cái gì đấy? Đầu lúc không có bệnh, còn rất thông minh? Thông minh sao lại không học xong trung học? Cũng không đăng ký chương trình đào tạo nghề này nọ? Vậy mà lại bình thường sao? Trừ bỏ lý do ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp ra, thật sự anh không thể tìm ra được lý do khác, chỉ là tại sao Lý Huỳnh Lam lại quen biết loại người như vậy?
Thấy biểu tình của Vạn Hà, Lý Huỳnh Lam cũng đoán ra được vấn đề "Sao vậy?"
Vạn Hà vội nói "Không biết, tôi phải đi xem trước, cậu ta có yêu cầu cái gì không? Kiểu như tiền lương với phúc lợi này nọ..."
Lý Huỳnh Lam trả lời "Cái này không cần, chỉ cần... đừng vất vả quá!"
Tâm tình Vạn Hà càng lên xuống, thế như trên mặt lại không tỏ vẻ gì hết "Ừ, tôi biết vài chỗ, hẳn là không có vấn đề gì, chỉ là cậu cho tôi một ít thông tin về người kia, hiểu biết thêm một chút."
Lý Huỳnh Lam suy nghĩ, không nói được hay không.
********
Chiếc đồng hồ bác thức kia của Cao Khôn cuối cùng cũng phát huy tác dụng, bởi vì Lưu Hỉ Nhạc bị giám đốc hạng mục phân việc ca sớm, mà cái đức hạnh này của cậu ta thì có khi động đất vẫn bất tỉnh.
Ngồi ở trên giường mắt vẫn chưa mở, Lưu Hỉ Nhạc vừa mặc quần áo vừa mắng "Dậy từ ba giờ sáng cũng chả được thêm xu nào, cực hận..."
Than thở mãi, sau vừa mở mắt, đã thấy Cao Khôn yên lặng đứng cạnh cửa, Lưu Hỉ Nhạc vắt khăn mặt lên bả vai đi qua nhìn, lại nói "Mẹ nó, trời cứ mưa lớn như thế mà làm cả đêm?"
Dứt lời lại thấy Cao Khôn rảo bước ra ngoài, Lưu Hỉ Nhạc vội kéo tay anh "Ca, hôm nay đừng đi ăn món kia, lát nữa em mang bữa sáng về giúp anh, cơm thịt kho tàu, thế nào? Anh vào ngủ đi." Cậu ta chợt nhớ tới chuyện tới nửa đêm qua Cao Khôn mới hết ca.
Cao Khôn lại lắc đầu.
Lưu Hỉ Nhạc ngạc nhiên "Món đó có phải mỹ vị gì đâu mà ngài lưu luyến thế, ngày mai em mang ngài đi ăn vầy?"
Cao Khôn không để ý tới cậu ta.
Lưu Hỉ Nhạc chỉ có thể lục lọi cái giường như ổ chó của mình "Vậy anh mặc cái áo mưa này vậy, em có cái nữa rồi, đây là cái ông bô nhà em năm đó tự may đó, đảm bảo kể cả sóng thần cũng..."
Vừa quay đầu lại đã không thấy người.
Lưu Hỉ Nhạc giật mình ngạc nhiên, xong lại lẩm bẩm: Chủ tiệm hoành thánh chắc hẳn là đại mỹ nữ?
Chủ tiệm hoành thánh dĩ nhiên không phải là đại mỹ nữ gì, nhưng ông chủ của quán đó coi như cũng có lương tâm nghề nghiệp, mưa to gió lớn như thế, ông ta vẫn cố gắng căng bạt dọn hàng, kiên trì buôn bán như mọi ngày, chỉ là lúc Cao Khôn đến không tìm thấy Lý Huỳnh Lam.
Hỏi xong mới biết cậu thật sự là chưa tới, Cao Khôn gọi một tô rồi ngồi xuống yên lặng mà chờ, từng giây từng phút trôi qua, từ 6 giờ đến 7 giờ, 7 giờ đến 8 giờ, ngoài cơn mưa vẫn không ngừng rơi, ấy vậy nhưng Cao Khôn vẫn kiên nhẫn ngồi đó.
Ông chủ hỏi "Bạn cậu chắc không tới rồi, nếu không cậu ăn trước cho đỡ đói"
Cao Khôn vừa định từ chối, nhãn tình bỗng sáng lên, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng người cầm dù đang đi tới, mặc cho cơn mưa như trút nước, tán ô che mất khuôn mặt người kia, nhưng Cao Khôn vừa liếc mắt đã biết là ai.
"Cho tôi hai tô như cũ." Anh nói với ông chủ.
Ông ta vội vàng đi làm.
Lý Huỳnh Lam rảo bước, bình thường cậu vẫn chạy xe đến công ty gửi rồi mới đi bộ sang, hôm nay mưa rất lớn, đường tắc xe không đi được về phía quảng trường, Lý Huỳnh Lam chờ mãi, rốt cuộc không chờ nữa gọi lái xe mở cửa ra, sau đó tự mình đi bộ gần bốn mươi phút đến, đôi giày thể thao lúc đầu còn bóng loáng giờ đây đã dính bùn, thẳng đến khi tới quán, nhìn người quen thuộc kia vẫn đang chờ, lo lắng trong mắt Lý Huỳnh Lam lúc này mới dịu xuống, thay vào đó là một loại cảm xúc phức tạp khác.
Lý Huỳnh Lam vừa tới gần, Cao Khôn đã vội giúp cậu thu dù, sau đó lấy khăn tay ra lau nước dính trên mặt cho cậu.
Lý Huỳnh Lam ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích, ngược lại Cao Khôn vừa chạm đến mặt cậu đã ngừng lại, rồi đưa chiếc khăn tay cho cậu nói "Có nước..."
Lý Huỳnh Lam hơi bĩu môi nhận lấy, tự lau mặt cho mình, sau đó giải thích sự chậm chễ lần gặp sáng nay bằng một lý do đơn giản.
"Đi muộn."
Cao Khôn vuốt cằm, cũng không truy vấn, chỉ nhìn ngón tay thon dài tuyết trắng của cậu, không nói.
Ông chủ tiệm bê tô miến ra, Lý Huỳnh Lam đợi Cao Khôn chuẩn bị xong cho cậu, miễn cưỡng gắp hai miếng rồi buông đũa xuống, cầm dù đứng lên.
"Tôi phải đi rồi."
Cao Khôn miệng đầy đồ ăn, nghe vậy thì nóng nảy tới mức thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, anh cố nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, xong lại không nói lời nào, nghi hoặc nhìn Lý Huỳnh Lam.
Lý Huỳnh Lam thấy bộ dạng này của anh thì nhíu mày, cuối cùng cũng không nhắc nhở anh nữa, giải thích "Hôm nay tôi khai giảng, sắp muộn rồi."
Cao Khôn chưa kịp thắc mắc tại sao như thế mà Lý Huỳnh Lam còn chạy tới đây ăn hoành thánh, thấy cậu sắp đi, cũng sốt ruột tiến lên hai bước hỏi "Có xa không?"
Lý Huỳnh Lam đáp "Ở khu Tây Nam, học viện điện ảnh U, tôi bắt xe tới" Nói xong mở ô tiến vào trong làn mưa.
Cao Khôn thấy Lý Huỳnh Lam rất nhanh đã bị mưa bắn dính vào quần áo, trầm giọng nói "Tôi đưa cậu đi!"
Cái đề nghị này thực ra hai ngày trước đã bị cậu từ chối, thế nên Lý Huỳnh Lam không quay đầu lại, nhưng Cao Khôn từ xa hô vọng lại "Tôi đưa cậu đi, bây giờ khó bắt xe lắm"
Lý Huỳnh Lam dừng chân, quay lại nhìn anh.
"Cậu chờ một lát, tôi quay lại ngay" Cao Khôn cho rằng mình hiểu ý cậu, vừa nói vừa chạy xuyên vào trong màn mưa.
Lý Huỳnh Lam không biết Cao Khôn muốn làm gì, nhưng cậu không đi, chỉ lặng lặng đứng đó, chỉ chốc lát sau đã thấy ánh đèn lập lòe nhóe lên, một chiếc mô tô chạy ra từ phía sau công trường, sau đó dừng lại trước mặt Lý Huỳnh Lam.
Cao Khôn ngồi trên đó, lấy áo mưa ra, đưa cho cậu "Mặc vào đi."
Lý Huỳnh Lam không động.
Cao Khôn tưởng cậu không nguyện ý, cẩn thận giải thích "Tôi vừa mở bao ra thôi, người khác chưa dùng."
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn lúc này đã bị mưa làm cho ướt sũng, thấy đôi mắt của anh vì dính nước mưa mà nheo lại, từng dòng nước như những con sông nhỏ chạy từ trên gương mặt anh xuống cổ.
Lý Huỳnh Lam nhận lấy áo mưa, run rẩy mở ra, trùm lên đầu hai người.
Cao Khôn né tránh "Tôi không cần, không sao..."
Câu trả lời của Lý Huỳnh Lam là một quyền đập lên bả vai anh, cú đánh này cậu dùng đến tám phần lực, thậm chí khiến lòng bàn tay tê dại, không biết Cao Khôn có đau không, nhưng cậu cũng thành công trùm áo mưa lên hai người.
Lý Huỳnh Lam ngồi ra phía sau chiếc xe, áo mưa rất nhỏ, có lẽ là áo đơn, người phía sau không thể thấy cảnh bên ngoài, không khỏi làm cậu nhớ đến hình ảnh ngày bé mình xem trong TV, hai người một xe, cùng nhau xuyên qua màn mưa lớn đi từ phố lớn đến ngõ nhỏ.
Cao Khôn kéo kéo vạt áo mưa, thấy có thể trùm được nửa người sau của Lý Huỳnh Lam rồi, xong mới nói "Tôi đi, ngồi cẩn thận" Sau đó đạp ga nổ máy.
Lý Huỳnh Lam lúc đầu còn bảo trì khoảng cách với Cao Khôn, thẳng đến khi tốc độ xe nhanh dần, Cao Khôn bỗng cảm thấy khí tức phía sau chậm rãi dán lại, sau khi anh re trái, một đôi tay hoàn toàn đặt trên thắt lưng anh, từ đằng sau gắt gao ôm lấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro