Chap 10: Hòn dái sức mạnh
Những ngày trôi qua sau buổi chiều bên bờ suối, mối quan hệ giữa Hùng và Tí càng trở nên đặc biệt hơn, dù cả hai vẫn không đặt tên cho nó. Hùng vẫn là chàng trai mạnh mẽ, ngang tàng, luôn dẫn dắt và bảo vệ Tí trong mọi chuyện, như một người chồng thực thụ. Tí vẫn dịu dàng, chu đáo, chăm sóc Hùng bằng những cử chỉ nhỏ nhặt mà không ai ngoài cậu để ý, như một người vợ thầm lặng. Dân làng nhìn họ với ánh mắt tò mò, nhưng chẳng ai dám nói gì, bởi Hùng và Tí đã quá quen thuộc như một cặp đôi không thể tách rời trong cái làng nhỏ bé này.
Hùng vẫn giữ thói quen cũ: mỗi sáng vác rìu vào rừng chặt củi, chiều về ngồi dưới gốc cây đa nghỉ ngơi, tối thì nằm dài trên giường tre ngắm trăng. Chiếc quần thun ngắn không áo vẫn là “đồng phục” yêu thích của cậu, để lộ cơ bụng sáu múi săn chắc và “cậu nhỏ” 22cm kiêu hãnh, luôn cương cứng như muốn phá tung lớp vải mỏng. Nhưng có một điều mà ngay cả Hùng cũng chưa nhận ra hoàn toàn: “hòn dái” to bự của cậu không chỉ là biểu tượng của sức mạnh nam tính, mà còn chứa một lượng tinh trùng dồi dào, cho phép cậu xuất tinh nhiều lần liên tiếp mà không hề hấn gì. Đây là bí mật mà chỉ Tí, với sự tò mò và gần gũi, dần phát hiện ra.
Một buổi chiều nắng vàng nhạt, Hùng ngồi dưới gốc cây đa, lưng tựa vào thân cây, mồ hôi lấp lánh trên làn da rám nắng sau một ngày chặt củi. Tí từ xa chạy tới, tay cầm hai củ khoai nướng nóng hổi: “Ê Hùng, ăn không? Tao nướng hơi cháy một chút, nhưng vẫn ngon lắm!” Hùng nhận lấy, cắn một miếng lớn: “Cháy mà ngon cái gì, nhưng thôi, tao đói nên ăn đại vậy.” Tí cười ngượng, ngồi xuống bên cạnh, tay cầm cây sáo tre nghịch ngợm vài điệu nhạc.
Cả hai trò chuyện linh tinh, từ chuyện con trâu nhà bác Ba lại chạy lạc, đến chuyện mấy cô gái trong làng hay xì xào mỗi khi Hùng đi qua. Nhưng rồi, Tí bất ngờ đổi chủ đề: “Ê Hùng, tao hỏi cái này được không?” Hùng nhướn mày: “Hỏi gì? Lại tò mò cái gì nữa hả?” Tí gãi đầu, ngập ngừng: “Thì… cái của mày ấy. Mày ra nhiều lần vậy mà sao không mệt? Lần trước mày bắn hai lần liên tiếp, tao tưởng mày kiệt sức luôn rồi, vậy mà vẫn tỉnh bơ. Bí mật gì vậy?”
Hùng bật cười lớn, suýt sặc miếng khoai: “Mẹ mày, mày quan tâm cái đó làm gì? Tao khỏe là được rồi, cần gì bí mật!” Nhưng Tí không chịu thua: “Không, tao nghiêm túc đấy! Tao thấy cái ‘hòn dái’ của mày to bự, chắc chứa nhiều lắm, đúng không? Mày có thể ra mấy lần liên tiếp nữa không?” Hùng nhìn Tí, ánh mắt tinh nghịch: “Mày muốn kiểm tra à? Tao không biết chắc, nhưng nếu mày tò mò thì cứ thử xem tao chịu được bao nhiêu!”
Tí đỏ mặt, xua tay lia lịa: “Thôi, tao hỏi chơi thôi, đừng có đòi tao làm nữa!” Nhưng Hùng đã nảy ra ý định trêu chọc thằng bạn. Cậu vỗ vai Tí: “Mày đừng ngại, tao với mày có gì mà phải xấu hổ. Tao cũng tò mò xem cái ‘hòn dái’ này chứa được bao nhiêu. Làm đi, tao cho phép!” Tí trợn mắt: “Mày điên thật hả? Lại muốn tao sục nữa à?” Hùng nhếch mép: “Ừ, làm đi. Tao muốn xem mày có làm tao ra mấy lần liên tiếp được không.”
Thấy Hùng nghiêm túc, Tí thở dài: “Thôi được, nhưng lần này mày đừng ra nhiều quá, tao mỏi tay lắm!” Cả hai nhìn quanh, thấy không ai qua lại. Gốc cây đa nằm ở góc khuất, đủ kín đáo để họ thoải mái. Hùng thả lỏng người, tựa lưng vào cây, kéo quần thun xuống để lộ “cậu nhỏ” cương cứng và “hòn dái” to khỏe bên dưới. Tí nuốt nước bọt: “Mẹ ơi, lần nào thấy cũng giật mình. To thế này chắc chứa cả lít tinh trùng!”
Hùng cười lớn: “Mày nói quá rồi, nhưng cứ làm đi, tao xem mày giỏi tới đâu!” Tí nắm lấy “cậu nhỏ” của Hùng, tay sục đều đặn từ gốc lên ngọn, nhịp nhàng như đã quen. Hùng nhắm mắt, cảm nhận khoái cảm dâng lên từng đợt. “Mày… mày vẫn giỏi như lần trước,” cậu nói, giọng ngắt quãng. Tí cười đắc chí: “Tao bảo mà! Lần này tao sẽ làm mày ra nhanh, xem mày chịu được mấy lần!”
Tí tăng tốc, tay sục nhanh hơn, đồng thời bóp nhẹ “hòn dái” to bự của Hùng. Cảm giác mãnh liệt khiến Hùng rên lên: “Mẹ kiếp, mày… mày đúng là thằng quỷ!” Chỉ vài phút sau, Hùng gầm lên, toàn thân giật mạnh. Từ đầu “cậu nhỏ”, 18 đợt tinh trùng trắng đục bắn ra tung tóe, văng lên gốc cây và mặt đất. Hùng thở hổn hển, nhưng “cậu nhỏ” vẫn cương cứng, như chưa hề mệt. “Thấy chưa? Lần một dễ thôi,” cậu nói, ánh mắt thách thức.
Tí trợn mắt: “Mày khỏe thật! Được, tao làm tiếp!” Cậu ta sục lần nữa, tay di chuyển nhanh như vũ bão, tập trung vào đầu “cậu nhỏ”. Hùng rên lớn, cơ thể căng cứng, mồ hôi chảy dài trên làn da rám nắng. “Nhanh hơn đi… tao sắp ra lần hai!” cậu gào lên. Tí nghe lời, sục mạnh hơn, và chỉ vài phút sau, Hùng lại bắn ra 16 đợt tinh trùng, lần này ít hơn nhưng vẫn đủ làm mặt đất ướt nhẹp. Cậu ngã người ra sau, thở hổn hển: “Mẹ mày… mày được đấy!”
Nhưng điều khiến Tí kinh ngạc là “cậu nhỏ” của Hùng vẫn cương cứng, như thể hai lần chưa đủ. “Mày… mày định ra tiếp nữa hả?” Tí hỏi, giọng run run. Hùng nhếch mép: “Ừ, tao cảm thấy còn sức lắm. Làm lần ba đi, tao muốn xem cái ‘hòn dái’ này chứa được bao nhiêu!” Tí than thở: “Mày muốn giết tao hả? Tay tao mỏi nhừ rồi!” Nhưng ánh mắt kiên quyết của Hùng khiến cậu không từ chối được. “Thôi được, lần cuối đấy!” Tí nói, rồi tiếp tục sục.
Lần này, Tí thay đổi chiến thuật, sục chậm rãi nhưng bóp mạnh “hòn dái” hơn. Hùng rên lên, cảm giác vừa đau vừa sướng khiến cậu cong người: “Aaa… mày làm kiểu gì mà sướng thế này?!” Tí cười ngượng: “Tao tự nghĩ ra thôi, mày thích là được!” Sau vài phút “hành hạ”, Hùng gầm lên lần nữa, bắn ra 14 đợt tinh trùng, yếu hơn hai lần trước nhưng vẫn đáng kinh ngạc. Cậu nằm vật ra đất, thở hổn hển, ánh mắt mờ đi vì khoái lạc.
Tí ngồi đờ ra, tay mỏi nhừ, nhìn Hùng với vẻ ngưỡng mộ: “Mẹ mày, mày không phải người! Ra ba lần liên tiếp mà vẫn tỉnh bơ, cái ‘hòn dái’ của mày chắc chứa cả kho tinh trùng!” Hùng cười yếu ớt, kéo quần lên: “Tao cũng không biết, nhưng chắc tại tao khỏe thôi. Cảm ơn mày, Tí. Mày đúng là… là số một!” Tí lau tay vào lá cây, cười ngượng: “Mày đừng khen quá, tao mệt muốn chết đây!”
Cả hai ngồi đó một lúc, vừa thở vừa cười, cảm giác kỳ lạ nhưng cũng thân thiết hơn bao giờ hết. Hùng nhìn Tí, nghĩ thầm: “Mày không chỉ là bạn, mà còn là người duy nhất hiểu tao.” Tí nhìn lại Hùng, ánh mắt dịu dàng: “Mày khỏe thật, nhưng đừng bắt tao làm nữa, tao chịu không nổi đâu!” Hùng vỗ vai Tí: “Yên tâm, lần này đủ rồi. Nhưng mà… mày thấy cái ‘hòn dái’ của tao thế nào?”
Tí phì cười: “To bự, chứa nhiều, ra khỏe – đúng là hàng hiếm! Tao phục mày thật!” Hùng nhếch mép: “Tốt, vì tao chỉ để mày kiểm tra thôi. Mày là của tao, nhớ đấy!” Tí đỏ mặt, không đáp, nhưng trong lòng cậu cảm thấy ấm áp lạ thường. Cả hai đứng dậy, phủi đất trên người, rồi lững thững về nhà khi mặt trời đã lặn hẳn.
Trên đường đi, Hùng bất giác nắm tay Tí, không nói gì. Tí giật mình, nhưng không rút tay ra, chỉ lặng lẽ bước bên cạnh. Họ không cần lời thổ lộ, không cần danh xưng – chỉ cần ở bên nhau, Hùng với sức mạnh vô tận của mình và Tí với sự dịu dàng âm thầm, là đủ để cả hai hiểu rằng họ thuộc về nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro