Chap 12: Yên bình
Sau những ngày đầy biến cố, từ ngôi chùa kỳ lạ đến buổi chặt cây ở nhà chị Lan, Hùng và Tí dần tìm lại nhịp sống yên bình trong ngôi làng nhỏ. Hùng vẫn là chàng trai cao lớn, rắn rỏi, với thân hình vạm vỡ và sức mạnh đáng nể, mỗi ngày vác rìu vào rừng kiếm củi. Tí vẫn là cậu bạn nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, luôn kè kè bên Hùng với nụ cười rạng rỡ và những cử chỉ quan tâm giản dị. Mối quan hệ giữa họ không chỉ dừng ở tình bạn, mà đã trở thành một điều gì đó sâu sắc hơn, gần như tình yêu, dù cả hai chưa từng mở lời. Hùng luôn là người dẫn lối, che chở, còn Tí là người âm thầm lo lắng, chăm chút – như một cặp đôi không cần danh xưng.
Một buổi sáng trời trong, ánh nắng dịu dàng trải dài trên cánh đồng lúa xanh mướt, Hùng ngồi trước hiên nhà, tay cầm thanh gỗ nhỏ tỉ mỉ gọt một chiếc cán rìu mới. Cậu thích những lúc yên tĩnh thế này, khi không khí thoảng mùi đất và tiếng chim lảnh lót từ xa. Tí bất ngờ xuất hiện, tay ôm một bọc vải nhỏ, khuôn mặt tươi tắn: “Hùng ơi, hôm nay mày có đi rừng không? Tao vừa làm ít bánh bột gạo, muốn mày thử xem ngon không!” Hùng ngẩng lên, khóe môi cong nhẹ: “Bánh gì mà bánh? Mày làm được cái gì ngon tao mới tin!”
Tí phì cười, đặt bọc vải xuống cạnh Hùng, mở ra để lộ mấy chiếc bánh tròn xoe, trắng mịn, thơm lừng mùi lá chuối: “Thử đi, tao học mẹ tao làm đấy! Nếu mày chê, tao không làm cho mày nữa đâu!” Hùng cầm một chiếc, cắn thử, mắt sáng lên: “Ừ, ngon thật! Mày mà chăm chỉ thế này, tao ăn hoài cũng được!” Tí cười rạng rỡ, ngồi xuống bên cạnh: “Vậy thì tốt, tao làm cho mày ăn suốt ngày luôn!”
Lời nói của Tí nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Hùng cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa trong lòng. Cậu liếc nhìn Tí, thấy cậu bạn đang nghịch nghịch mấy cọng cỏ khô, khuôn mặt gầy gò ánh lên chút hồng dưới nắng sớm. Hùng bất giác nghĩ: “Sao thằng này cứ làm tao thấy nó quan trọng thế nhỉ?” Nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu, tự nhủ đó chỉ là tình bạn thân thiết, không cần nghĩ sâu xa. Dù vậy, trong thâm tâm, Hùng biết Tí không chỉ là một người bạn – mà là người cậu muốn giữ bên mình mãi mãi.
Ăn xong chiếc bánh, Hùng đứng dậy, vươn vai: “No rồi, đi đâu chơi không? Hôm nay tao lười chặt củi, muốn nghỉ một bữa.” Tí reo lên: “Được chứ! Hay mình ra bờ ruộng đi, tao thấy lúa đang trổ bông đẹp lắm!” Hùng gật đầu: “Nghe được đấy. Đi thôi, đừng để tao chờ!” Cả hai thu dọn đồ đạc – Hùng mang theo cây rìu phòng thân, Tí ôm bọc bánh còn lại – rồi cùng bước ra khỏi làng, hướng về cánh đồng lúa rộng lớn phía đông.
Con đường đất đỏ dẫn ra bờ ruộng quanh co, hai bên là những khóm tre xanh mát. Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm ngọt ngào của lúa non. Hùng đi trước, bước chân vững chãi, đôi vai rộng như che chắn cho Tí phía sau. Tí lon ton theo sau, vừa đi vừa huýt sáo, tiếng nhạc vui tươi hòa vào không gian yên bình. “Mày đi chậm thôi, tao không theo kịp!” Tí hét lên, giọng đùa cợt. Hùng quay lại, nhếch môi: “Mày ngắn chân thì ráng mà chạy, tao không chờ đâu!”
Đến bờ ruộng, cả hai dừng lại bên một con mương nhỏ, nơi nước chảy róc rách qua những khóm cỏ lau. Lúa trổ bông vàng óng, trải dài như một tấm thảm sống động dưới ánh nắng. Hùng ngồi xuống bờ cỏ, tựa lưng vào một gốc tre, thở dài thư thái: “Đẹp thật. Lâu rồi tao không ra đây ngắm lúa.” Tí ngồi cạnh, đặt bọc bánh xuống: “Tao bảo mà! Ở đây yên tĩnh, ngồi với mày thế này thích lắm!” Hùng liếc Tí, cười nhẹ: “Mày thích là được. Tao cũng thấy thoải mái khi có mày ở đây.”
Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng gió xào xạc và tiếng nước chảy. Tí lấy một chiếc bánh nữa, đưa cho Hùng: “Ăn thêm đi, đừng để tao mang về nặng!” Hùng cầm lấy, ăn chậm rãi, mắt nhìn ra cánh đồng: “Mày chăm tao thế này, giống như… giống như mẹ tao ngày xưa vậy.” Tí phì cười: “Mẹ gì mà mẹ, tao không già thế đâu! Tao chỉ muốn mày khỏe thôi.” Hùng không đáp, nhưng trong lòng cậu, Tí không chỉ là người chăm sóc – mà còn là người khiến cậu cảm thấy mình không cô đơn.
Tí bỗng đứng dậy, chạy ra mép ruộng, cúi xuống nhặt mấy bông lúa chín rơi vãi trên đất: “Nhìn này, lúa đẹp quá! Tao giữ làm kỷ niệm!” Hùng nhìn theo, thấy Tí lăng xăng như một đứa trẻ, lòng bỗng mềm lại. “Mày thích thì nhặt đi, nhưng đừng ngã xuống ruộng, tao không kéo mày lên đâu!” cậu hét lớn, giọng đùa cợt. Tí quay lại, lè lưỡi: “Mày mà không kéo, tao mách cả làng mày bỏ rơi tao!” Hùng cười lớn, lắc đầu: “Mày đúng là thằng nhóc!”
Tí mang mấy bông lúa về, ngồi xuống cạnh Hùng, tỉ mỉ buộc chúng thành một bó nhỏ: “Xong, tao để ở nhà, mỗi lần nhìn là nhớ hôm nay!” Hùng nhìn bó lúa, rồi nhìn Tí, giọng trầm xuống: “Mày giữ gì mà giữ, ngày nào tao chả ở đây với mày!” Tí đỏ mặt, cúi đầu: “Thì… thì tao thích thôi. Mày đừng cười tao!” Hùng không cười, chỉ vỗ vai Tí: “Tao không cười. Mày thích thì cứ làm, tao ủng hộ.”
Nắng lên cao, cả hai quyết định đi dọc bờ ruộng, ngắm nhìn cánh đồng và trò chuyện linh tinh. Hùng kể về những lần đi rừng gặp thú lạ, còn Tí kể về mấy câu chuyện hài hước trong làng. Đi được một đoạn, Tí bất ngờ trượt chân trên bờ đất ẩm, suýt ngã xuống mương. Hùng nhanh như cắt, nắm tay Tí kéo lại: “Mày vụng thế này, không có tao là chết chắc!” Tí cười ngượng, tay vẫn bám chặt Hùng: “Thì tao biết mày sẽ cứu tao mà!”
Hùng giữ tay Tí một lúc, không buông ngay, ánh mắt cậu thoáng chút dịu dàng: “Mày đúng là phiền phức. Nhưng mà… tao quen rồi.” Tí không đáp, chỉ cười nhẹ, để tay mình nằm gọn trong tay Hùng. Cả hai tiếp tục đi, tay trong tay, như một điều tự nhiên không cần giải thích. Họ dừng lại bên một cây đa lớn, ngồi xuống dưới bóng mát, ngắm dòng mương chảy lặng lẽ.
“Mày nghĩ gì mà im lặng vậy?” Tí hỏi, giọng tò mò. Hùng quay sang, nhìn thẳng vào mắt Tí: “Tao nghĩ… có mày bên cạnh thế này, tao không cần gì nữa. Mày là đủ rồi.” Tí đỏ mặt, cúi đầu nghịch bó lúa: “Mày đừng nói mấy câu kỳ vậy, tao không quen!” Hùng cười lớn: “Kỳ gì mà kỳ, tao nói thật thôi. Mày không thích hả?” Tí lắc đầu: “Thích chứ… nhưng mày nói thế, tao thấy vui mà cũng ngại.”
Cả hai lại im lặng, nhưng không khí không hề ngượng ngùng, mà tràn đầy ấm áp. Hùng nằm dài trên cỏ, tay gác sau đầu, mắt nhìn lên tán cây: “Mày nằm xuống đây đi, nghỉ một chút rồi về.” Tí nghe lời, nằm cạnh Hùng, đầu tựa sát vai cậu. “Mày khỏe thật, cả ngày làm việc mà vẫn tỉnh thế này,” Tí nói, giọng ngưỡng mộ. Hùng nhếch môi: “Tao khỏe là để lo cho mày đấy. Mày yếu thế này, không có tao thì ai chăm?”
Tí phì cười: “Tao yếu nhưng tao khéo, mày không thấy à?” Hùng gật đầu: “Thấy chứ. Mày khéo, tao khỏe – thế là hợp!” Cả hai cười lớn, tiếng cười hòa vào gió, vang vọng qua cánh đồng. Họ nằm đó, ngắm mây trôi, cảm nhận sự bình yên hiếm có. Hùng nắm tay Tí, siết nhẹ: “Mày ở bên tao thế này, tao thấy đời tao đáng sống thật.” Tí không đáp, chỉ mỉm cười, để tay mình nằm yên trong tay Hùng.
Mặt trời dần lặn, cả hai đứng dậy, phủi cỏ trên người, rồi cùng về làng. Trên đường đi, Hùng vác bó củi, còn Tí ôm bó lúa nhỏ, bước chân nhịp nhàng bên nhau. Họ không cần lời yêu, không cần danh xưng – chỉ cần những ngày như thế này, Hùng mạnh mẽ như người dẫn đường, Tí dịu dàng như người đồng hành, là đủ để cả hai biết rằng họ không thể thiếu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro