Chap 13: Hùng và lũ nhóc dâm dục
Ngày hôm đó, trời trong xanh, nắng trưa rực rỡ chiếu xuống ngôi làng nhỏ, làm những con đường đất đỏ thêm phần khô khốc. Hùng, như thường lệ, không thích ngồi yên trong nhà vào những ngày rảnh rỗi. Cậu quyết định đi dạo một vòng quanh làng, tận hưởng không khí thoáng đãng và xem có gì thú vị xảy ra không. Với thân hình cao lớn, vạm vỡ, Hùng bước đi đầy tự tin, đôi vai rộng và cơ bắp săn chắc nổi bật dưới ánh nắng. Chiếc quần thun ngắn ôm sát người, để lộ đường nét mạnh mẽ của cơ thể, khiến mấy cô gái trong làng đi ngang qua không khỏi liếc nhìn rồi thì thầm to nhỏ.
Hùng chẳng để tâm lắm. Cậu thích cảm giác tự do, thích nghe tiếng gió thổi qua những rặng tre ven đường và tiếng gà trống gáy vang từ xa. Trong đầu cậu, hình ảnh Tí thoáng qua – thằng bạn nhỏ nhắn, lanh lợi, luôn ở bên cậu như một cái bóng. “Chắc giờ này nó lại ngồi thổi sáo hay làm bánh gì đó cho tao ăn,” Hùng nghĩ, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ. Tí không chỉ là bạn, mà đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu, dù cả hai chưa từng nói ra điều đó.
Đang mải bước, Hùng bỗng nghe thấy tiếng la hét từ phía con hẻm nhỏ gần bờ mương. Tiếng hét không lớn, nhưng đầy vẻ hoảng loạn, xen lẫn tiếng cười đùa cợt nhả của một đám người. Hùng nhíu mày, bước nhanh về phía âm thanh phát ra. Khi đến nơi, cậu thấy một cảnh tượng khiến máu nóng trong người dâng lên: một thằng bé chừng mười tuổi, gầy gò, tóc tai bù xù, đang bị một đám thanh niên lớn hơn vây quanh. Đám này có năm thằng, tuổi từ mười lăm đến mười tám, mặt mũi nghênh ngang, tay chân lấm lem bùn đất. Một thằng đang giật cái túi vải nhỏ của thằng bé, trong khi mấy thằng khác cười hô hố, đẩy thằng bé ngã xuống đất.
“Đưa đây, đồ con nít mà đòi giữ đồ à?” một thằng cao lêu nghêu, tóc nhuộm vàng hoe, vừa giật túi vừa cười đểu. Thằng bé vùng vẫy, giọng lạc đi: “Trả tao! Đó là đồ mẹ tao đưa, tụi mày đừng lấy!” Nhưng đám thanh niên chẳng quan tâm, thằng cầm đầu còn đạp nhẹ vào chân thằng bé, khiến nó ngã nhào ra đất, mắt ngân ngấn nước.
Hùng đứng đó, tay siết chặt thành nắm đấm. Cậu vốn không thích mấy chuyện bất công, nhất là khi đám lớn hơn lại đi bắt nạt kẻ yếu. Không chần chừ, Hùng bước tới, giọng trầm nhưng đầy uy lực vang lên: “Ê, tụi mày! Lớn đầu rồi mà còn đi bắt nạt một đứa nhỏ, không thấy xấu hổ à?” Đám thanh niên giật mình quay lại, thấy Hùng đứng sừng sững như một bức tường thịt, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào chúng. Thằng bé ngẩng lên, thấy Hùng, vội lau nước mắt, ánh mắt lóe lên tia hy vọng.
Thằng cầm đầu, tóc vàng hoe, nhếch môi, giọng gằn gừ: “Liên quan gì tới mày? Mày là ai mà xen vào chuyện của tụi tao? Có tin tụi tao đập mày luôn không?” Hùng nghe vậy, không những không sợ mà còn bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khiến mấy thằng kia hơi chột dạ. “Đập tao á? Với sức của tụi mày mà đòi động vào tao à? Tao thấy tụi mày yếu như cọng lúa, đánh không chán lắm. Hay chơi kèo gì đi, cho vui!” Hùng nói, tay chống hông, ánh mắt thách thức.
Đám thanh niên nhìn nhau, thấy cơ bắp cuồn cuộn trên người Hùng thì hơi chùn, nhưng cái tính ngông nghênh của tuổi trẻ khiến chúng không chịu thua dễ dàng. Thằng tóc vàng gầm gừ: “Mày muốn chơi kèo gì? Nói đi!” Hùng nhếch môi, giọng điềm tĩnh: “Nếu tụi mày thắng tao, muốn làm gì tao cũng được, tao không phản kháng. Nhưng nếu tao thắng, tao đập hết nguyên đám tụi mày, không chừa thằng nào. Dám không?”
Lời thách thức của Hùng như một cú đánh thẳng vào lòng tự trọng của đám thanh niên. Chúng nhìn nhau, hơi rén trước dáng vẻ to lớn của Hùng, nhưng rồi thằng tóc vàng gật đầu: “Được! Mày tự tìm đường chết thì đừng trách!” Hùng cười khẩy, đứng yên giữa con hẻm, tay khoanh trước ngực: “Lên đi, tao cho tụi mày ra tay trước!”
Không để Hùng chờ lâu, thằng tóc vàng lao tới, tung một cú đấm mạnh thẳng vào cơ bụng của Hùng. Cú đấm vang lên một tiếng “bộp” khô khốc, nhưng Hùng vẫn đứng sừng sững, không hề nhúc nhích, như thể cú đấm đó chỉ là một cái chạm nhẹ. “Tụi mày đấm yếu thế này à? Tao tưởng mạnh lắm cơ!” Hùng nói, giọng đùa cợt. Đám thanh niên sững sờ, không ngờ cơ thể Hùng lại cứng như đá. Thằng tóc vàng nghiến răng: “Tụi bây, lên hết đi! Giữ nó lại!”
Nghe lệnh, cả đám đồng loạt lao vào Hùng như một bầy ong vỡ tổ. Hai thằng giữ tay, hai thằng ôm chân, cố kéo Hùng ngã xuống đất. Hùng phản kháng kịch liệt, sức mạnh của cậu vượt xa đám thanh niên, khiến chúng chật vật không thể khống chế. Cậu hất một thằng bay ra xa, đạp một thằng khác ngã nhào xuống mương, tiếng hét vang lên trong hỗn loạn. Nhưng trong lúc giằng co, một thằng nhỏ con, tóc tai bù xù, để ý thấy dưới đũng quần Hùng có gì đó lắc lư qua lại khi cậu cử động. Nó nhếch môi, nhanh như cắt lao tới, kéo mạnh quần thun của Hùng xuống một chút, để lộ phần dưới cơ thể cậu.
Hùng giật mình, nhưng chưa kịp phản ứng, thằng nhỏ đã đưa tay nắm chặt con cu của Hùng, dùng sức chà mạnh vài cái. Đồng thời, tay còn lại của nó bóp thật lực vào hòn dái to khỏe của cậu. Cảm giác bất ngờ, vừa đau vừa lạ, lan tỏa khắp người Hùng, khiến cậu khựng lại, toàn thân tê dại trong một khoảnh khắc. “Đụ má, tụi bây làm gì vậy?!” Hùng gầm lên, nhưng giọng cậu lạc đi vì cảm giác kỳ quái.
Thằng nhỏ hét lớn: “Ê tụi mày, điểm yếu của thằng này là đây nè! Chỗ này nhạy lắm!” Đám thanh niên nghe vậy, mắt sáng lên như tìm được vàng. Thằng tóc vàng cười đểu: “Đụ má, ‘cậu nhỏ’ với ‘hòn dái’ thằng này to vl, tụi bây ơi! Lên hết đi, hành nó!” Chúng thay phiên nhau lao vào, một thằng nắm “cậu nhỏ” chà mạnh, một thằng bóp “hòn dái” không thương tiếc, trong khi thằng khác đấm vào bụng Hùng. Cảm giác hỗn loạn khiến Hùng không thể chống cự, chỉ biết nằm đó, rên lên từng tiếng vì sự kích thích bất ngờ.
Hùng vốn khỏe mạnh, nhưng cái kiểu tấn công quái gở này làm cậu mất hết sức phản kháng. Đám thanh niên cười hô hố, tiếp tục hành hạ Hùng suốt 20 phút, tốc độ ngày càng nhanh. Hùng cắn chặt răng, cố giữ tỉnh táo, nhưng cơ thể cậu không chịu nổi. Cuối cùng, cậu gầm lên: “Aaa, đụ má, tao chịu hết nổi!” Từ đầu “cậu nhỏ”, 15 đợt tinh trùng trắng đục bắn ra tung tóe, văng lên đất, dính cả vào người đám thanh niên. Chúng giật mình, thằng tóc vàng hét lên: “Mẹ nó, thằng này sinh lý mạnh vl! Bắn tinh rồi mà ‘cậu nhỏ’ vẫn cứng, tụi bây làm tiếp đi!”
Nhưng đúng lúc chúng định tiếp tục, Hùng bất ngờ lấy lại sức mạnh. Cậu bật dậy như một con thú dữ, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. “Muốn thắng tao đâu có dễ!” Hùng gầm lên, tung cú đấm mạnh vào mặt thằng tóc vàng, khiến nó ngã nhào ra đất, mũi chảy máu. Đám còn lại hoảng loạn, nhưng chưa kịp chạy, Hùng đã lao tới, đấm đá túi bụi. Một thằng bị cậu đạp ngã xuống mương, thằng khác ôm bụng lăn lóc, tiếng la hét vang lên khắp con hẻm. Chỉ vài phút, cả đám thanh niên đã nằm la liệt, mặt mày thâm tím, không còn dám ngẩng đầu.
Hùng đứng đó, thở hổn hển, kéo quần lên chỉnh tề. Cậu liếc nhìn đám thanh niên, giọng lạnh lùng: “Lần sau còn bắt nạt ai, tao đập tụi mày không còn đường chạy!” Đám kia lí nhí xin lỗi, rồi lồm cồm bò dậy, bỏ chạy tán loạn. Hùng quay sang thằng bé, thấy nó đang ngồi co ro dưới đất, mắt tròn xoe nhìn cậu đầy ngưỡng mộ. “Mày không sao chứ?” Hùng hỏi, giọng dịu lại. Thằng bé gật đầu, run run: “Cảm ơn anh… anh khỏe thật!”
Hùng cười nhẹ, xoa đầu thằng bé: “Không có gì. Lần sau tụi nó còn bắt nạt mày, cứ tìm tao, tao xử hết!” Thằng bé gật đầu lia lịa, ôm cái túi vải nhỏ chạy về nhà, không quên quay lại vẫy tay cảm ơn. Hùng đứng đó một lúc, phủi bụi trên người, rồi lững thững đi về. Trên đường, cậu lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, tụi này chơi bẩn thật. Nhưng tao mà dễ thua thế à?”
Về đến nhà, Hùng thấy Tí đang ngồi trước hiên, tay cầm cây sáo tre, khuôn mặt lo lắng: “Mày đi đâu lâu vậy? Tao nghe mấy người trong làng nói có đánh nhau ngoài hẻm, tao sợ mày dính vào!” Hùng ngồi xuống cạnh Tí, thở dài: “Ừ, tao vừa xử một đám bắt nạt thằng bé con. Tụi nó đông, nhưng tao đập hết rồi!” Tí trợn mắt: “Mày khỏe thật, nhưng không sao chứ? Có bị thương đâu không?”
Hùng nhếch môi, vỗ vai Tí: “Tao không sao, tụi nó làm gì nổi tao. Nhưng mà… mày làm gì ăn đi, tao đói rồi!” Tí cười rạng rỡ, chạy vào nhà lấy mấy chiếc bánh bột gạo: “Đây, tao làm sẵn cho mày đấy! Mày khỏe thế này, tao phải chăm mày thật tốt!” Hùng cầm bánh, cắn một miếng, nhìn Tí với ánh mắt ấm áp: “Mày đúng là… không có mày tao biết sống sao.”
Tí đỏ mặt, cúi đầu: “Mày đừng nói mấy câu kỳ vậy, tao ngại lắm!” Hùng cười lớn, kéo Tí ngồi sát lại: “Ngại gì mà ngại, tao nói thật thôi. Mày ở bên tao, tao chẳng sợ gì hết!” Cả hai ngồi đó, ăn bánh, trò chuyện dưới nắng chiều, cảm giác bình yên trở lại sau một ngày đầy biến động. Hùng mạnh mẽ như người bảo vệ, Tí dịu dàng như người đồng hành – họ không cần lời yêu, chỉ cần nhau là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro