Đơn Phương

Quang Hùng tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo của khu hành lang vắng vẻ trong trường, ánh mắt hướng về phía xa xa nơi Negav đang cười đùa với bạn bè. Cậu ấy luôn tỏa sáng, rạng rỡ đến mức mọi người xung quanh như bị thu hút vào vòng xoáy sức hút tự nhiên ấy. Từ lâu rồi, Hùng đã bị cuốn vào vòng xoáy ấy, nhưng anh chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ nhìn theo.

Nhiều lần, Hùng đã định tiến đến, định sẽ nói ra hết những lời trong lòng, rằng anh yêu cậu nhiều đến nhường nào. Nhưng cuối cùng, khi đối mặt với nụ cười tươi tắn của Negav, anh lại chùn bước, trái tim nặng trĩu vì không đủ can đảm.

Hùng nhớ từng khoảnh khắc mà anh cố tình tạo ra, những lần "vô tình" đi ngang qua lớp học của Negav, những lúc ngồi trong căn tin giả vờ không chú ý để rồi cuối cùng ánh mắt anh lại không cưỡng lại mà hướng về phía cậu. Anh đã từng nghĩ rằng chỉ cần im lặng yêu thương như vậy thôi cũng đủ rồi. Anh nghĩ rằng miễn là được nhìn thấy Negav cười, được thấy cậu hạnh phúc, thì anh cũng sẽ hạnh phúc. Nhưng...

Hùng thấy tim mình như bị bóp nghẹn khi nhìn thấy Negav thân mật khoác tay một người khác. Những tiếng cười, những ánh mắt tình tứ... tất cả đều không thuộc về anh. Từ khoảng cách ấy, anh có thể thấy Negav cười thật tươi với người khác, một nụ cười mà anh biết rằng chẳng bao giờ là của mình.

Tối hôm đó, Hùng đứng ngoài ban công, tự hỏi bản thân: "Nếu như mình dũng cảm hơn, nếu mình nói ra hết những tình cảm bấy lâu nay, liệu mọi chuyện có khác đi không?" Anh khẽ cười chua chát, biết rằng câu trả lời ấy sẽ mãi mãi chỉ là một giấc mơ.

Đêm xuống, gió lạnh buốt, và lòng Hùng cũng lạnh lẽo không kém. Anh tự nhủ rồi sẽ có một ngày, anh có thể quên đi được tình cảm này. Nhưng ngay lúc đó, anh biết rằng hình bóng Negav đã in sâu vào trái tim anh, là ký ức đẹp đẽ mà đau đớn nhất của anh.

---

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro