một


Thành An rời khỏi thành phố vào cuối tháng Sáu – lúc trời vừa chớm hạ, và trái tim cậu vừa kịp vỡ vụn sau một mối tình không thành. Thành phố với những tòa nhà cao, những tin nhắn "đã xem" nhưng không "đã trả lời", và những cuộc gọi im lặng kéo dài khiến cậu nghẹt thở. Cậu cần một nơi để trốn.

Cậu chọn biển. Một thị trấn nhỏ nằm ven miền Trung, nơi sóng biển đánh vào bờ đều đặn như tiếng thở của ai đó đã quá mỏi mệt. Cậu thuê một căn nhà gỗ cũ nằm sát bờ cát, không ai ở suốt hai năm. Chủ nhà bảo: “Có người hay ghé chăm vườn, sửa mái. Tên là Quang Hùng. Hỏi gì ảnh thì hỏi nhẹ nhàng thôi, tính ảnh khó gần.”

Thành An không để tâm. Nhưng rồi, ngay trong buổi chiều đầu tiên, khi đang loay hoay với vòi nước rỉ sét trong bếp, cậu nghe tiếng bước chân sau lưng.

“Vặn ngược, rồi dùng đá chèn dưới ống. Nó kêu cộc cộc nhưng sẽ không xì nước nữa.” – giọng nam trầm, không nhanh không chậm.

Cậu quay lại, thấy một người con trai cao tầm cậu, tóc ngắn, làn da rám ngăm đen nhưng cũng nổi bật dưới ánh nắng trong trẻo, đang cầm theo túi đồ nghề.

“Anh là… Quang Hùng?”

Người kia gật nhẹ. “Sống gần đây. Tôi chăm căn này khi không ai ở. Cậu mới thuê đúng không?”

“Vâng… Em tên là An.”

Hùng không trả lời. Chỉ quay đi, nhưng hôm sau lại thấy anh gõ cửa, mang theo hộp dụng cụ và một cánh quạt mới.

“Quạt trên trần cũ rồi. Tôi thay cho.”

Từ đó, cứ mỗi ngày, Quang Hùng lại xuất hiện – khi thì thay bóng đèn, khi thì nhổ cỏ vườn, khi thì chỉ ngồi lặng lẽ bên hiên nhà uống nước cùng An mà chẳng nói gì.

Ban đầu Thành An hơi sợ. Anh ấy trầm quá, như cơn sóng dưới lòng biển. Nhưng rồi cậu lại bị cuốn vào sự yên lặng đó, cảm thấy nhẹ nhõm khi không phải gồng mình nói ra điều gì. Hùng là người im lặng, nhưng những hành động của anh luôn đủ để An cảm nhận được sự quan tâm, dù không phải bằng lời nói.

Một buổi tối, Thành An ngồi đọc sách, gió biển lùa mạnh, cậu khép vội cửa sổ thì thấy Quang Hùng đang đứng trước cổng. Tay anh cầm một cái bánh cá nướng – loại bánh An từng nói rất thích nhưng ở thị trấn này hiếm.

“Anh nhớ à?” – An ngạc nhiên.

“Cậu nói hôm qua.” – Hùng đưa bánh, mắt vẫn nhìn biển.

Tối đó, An mời anh vào nhà. Hai người ăn chung, rồi nói chuyện đến khuya – chủ yếu là An nói. Về việc bỏ dở đại học, về người cũ, về áp lực làm hài lòng cha mẹ. Hùng chỉ nghe, rất ít khi chen vào, nhưng ánh mắt anh – rất lặng – như hiểu tất cả.

“Anh Hùng… sao anh tốt với em vậy?” – An hỏi trong lúc ngập ngừng.

Người đàn ông trầm mặc một lúc, rồi trả lời:

“Vì em giống một người tôi từng không giữ được.”

Câu nói đó khiến tim An siết lại. Cậu không hỏi thêm. Và cũng từ đó, cậu nhận ra bản thân đã bắt đầu mong anh đến mỗi sáng, mong thấy bóng anh thấp thoáng ngoài vườn, mong nghe tiếng bước chân gõ nhẹ ngoài hiên gỗ.

Mỗi ngày trôi qua, mối quan hệ giữa họ càng trở nên đặc biệt hơn. Không cần lời nói, chỉ là những cử chỉ nhẹ nhàng, đôi khi chỉ là một cái nhìn, nhưng cả hai đều biết – có gì đó đang dần nảy mầm giữa họ. Thành An, người lúc trước luôn cảm thấy lạc lõng giữa thành phố ồn ào, giờ đây cảm thấy được hiểu và được an ủi trong sự im lặng của Hùng.

Một lần, trời mưa to. Cúp điện. An ngồi co ro trên giường thì nghe tiếng đập cửa. Là Quang Hùng, áo mưa ướt đẫm, cầm theo một cây đèn dầu.

“Nhà anh mất điện không?” – An hỏi, giọng run vì lạnh.

“Có. Nhưng tôi lo cậu sợ nên qua.” – Hùng nhìn An với ánh mắt kiên định, dường như không có gì có thể khiến anh nao núng.

Thành An không trả lời. Cậu chỉ kéo tay anh, đặt xuống cạnh mình, và thì thầm:

“Ở lại đây được không?”

Đêm ấy, họ nằm bên nhau, không vượt qua giới hạn. Chỉ là hai con người lặng lẽ nắm tay, tìm chút ấm áp trong tiếng mưa gõ trên mái tôn. Mọi thứ thật đơn giản nhưng lại sâu sắc, như làn sóng biển dập dìu ngoài kia.

Hôm sau, mặt trời lên sớm. Và Quang Hùng hôn lên trán An lần đầu tiên.

---

Tháng Bảy qua đi, Thành An nhận được cuộc gọi từ mẹ. Ông ngoại nhập viện. Gia đình muốn cậu về lại Sài Gòn. Học tiếp. Sống tiếp.

Cậu đứng bên biển, lặng im thật lâu. Sóng vỗ vào bờ, những âm thanh ấy bỗng trở nên cô đơn đến lạ. Rồi quay sang hỏi Hùng:

“Nếu em đi, anh có buồn không?”

“Có.” – Hùng không ngần ngại.

“Vậy anh có muốn em ở lại không?”

Hùng im lặng, nhìn ra biển xa. Rồi lắc đầu.

“Nếu giữ em lại, mà em phải sống một cuộc đời dang dở… thì anh thà đau một mình.”

Thành An bật cười – tiếng cười nghẹn như gió biển ngày giông. “Anh lúc nào cũng vậy…”

Sáng hôm sau, cậu đi. Không ôm, không hôn, chỉ để lại một mảnh giấy trên bàn bếp:

"Nếu có duyên… em sẽ quay lại. Khi đó, em mong anh vẫn còn ở đây."

---

Một năm sau, Thành An quay lại.

Nhà gỗ vẫn còn. Nhưng phủ bụi. Người trong làng bảo: “Hùng đi rồi. Sau ngày cậu rời đi độ hai tháng, anh ấy bán nhà, chỉ để lại một cuốn sổ, nhờ gửi nếu cậu quay lại.”

Thành An mở sổ ra.

Trang đầu tiên viết:

“Thành An –
Nếu em đọc được những dòng này, thì có lẽ anh đã không còn ở đây nữa. Không phải vì anh không đợi. Mà vì anh sợ mình càng đợi, càng hi vọng. Và anh không đủ dũng cảm để mong lần thứ hai."

“Em là mùa hè dịu dàng nhất anh từng có. Nếu em còn nhớ anh, thì mỗi lần gió biển thổi, hãy tin rằng – anh cũng đang nhớ em, ở một nơi khác.”

---

An ngồi bên hiên nhà cũ đến khuya. Sóng vẫn vỗ bờ, như nhắc cậu về một người đã từng đi qua đời cậu – rất khẽ, nhưng để lại cả mùa hè.

Cậu lấy bút, viết thêm một dòng vào sổ:

"Nếu kiếp sau, em đi lạc giữa bãi biển mù khơi, mong sẽ có một người – lặng lẽ bước đến, gọi tên em một cách dịu dàng như anh đã từng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro