Chương 18
Cuối giờ học, Bạch Hiền đến chỗ hẹn. Bóng dáng quen thuộc, y cố nén nước mắt, tay nắm chặt.
- Có gì không?
- Tôi biết, người đem cuốn sách giáo khoa của Lộc Hàm lên đưa cô Oanh là em!
Y nhếch miệng khinh bỉ, giọng đầy giễu cợt:
- Thì sao nào?
- Sao em lại làm như vậy?? Cậu ấy là bạn em mà!!
Chợt chuông tin nhắn của y hiện lên.
"Kế hoạch sao rồi, tốt đẹp chứ bạn hiền ~Nhã Anh~"
Không nghĩ ngợi, Xán Liệt giựt điện thoại trên tay y, khẽ nhíu mày từng dòng tin nhắn đó. Sau đó, anh lườm nhẹ chàng trai trước mặt:
- Em thân với Nhã Anh từ bao giờ??
- Không liên quan tới anh!
- Nói!!
- Không!
- Dù thế nào thì em cũng nên tránh xa cô ta ra!
- Tại sao?
- Cô ta chỉ lợi dụng em thôi, Bạch Hiền!
- Anh thật nực cười!
Dứt lời đã có một chiếc xe hơi đến rước y. Người đàn ông vui vẻ vẫy tay rồi đưa bóng y đi xa dần.
Tim của Xán Liệt đau quặng, anh biết mình không đủ tư cách để nói chuyện thẳng thắng với y. Nhưng ít nhất, anh muốn y biết được bộ mặt thật của Nhã Anh.
- Alo!! Trợ lý Kim!
- Vâng, thưa thiếu gia!
- Điều tra cho tôi những cuộc gọi, tin nhắn và lần gặp gỡ của cậu Bạch Hiền và Nhã Anh.
- Vâng!
-----------------------------
Ra về, cậu phải lên phòng giám thị. Cô chủ nhiệm thất vọng về cậu lắm. Không ngờ cậu hư như vậy. Cô Oanh đề nghị hạ hạnh kiểm cậu nên cô chủ nhiệm không làm gì được bà la sát này. Thôi thì có chơi có chịu. Cậu cũng chẳng ý kiến.
Hắn, Khải và Tuệ Ân chắc cũng về trước rồi. Mà giờ trong lòng cậu cũng chẳng quan tâm chuyện trời mây gì nữa. Bước ra cổng trường, thấy hắn và Khải đang đứng nói chuyện. Chẳng biết có phải chờ cậu không. Nhưng thôi kệ, cậu đi một mạch lơ luôn cả hai. Làm cho Khải và Thế Huân hơi bị "quê" :)))
- Lộc Hàm à, về thôi.
- Ừ
Cậu tính về với Thế Huân thì Khải nắm chặt tay cậu kéo về bên mình:
- Về với mình đi!
- Ừ
Nghĩ cũng ngộ. Sao ai mời mọc gì cậu cũng đồng ý hết (nhưng thật ra tâm hồn cậu đang để trên mây). Thế Huân hơi cáu:
- Về với tôi ngay!
- Về với Khải rồi Khải dẫn đi ăn kem!
Cậu không trả lời. Hướng đôi mắt bên ngoài cổng trường, phía bên kia đường, hình như có hai bố con và một con chó.
- Milu, lại đây với anh nào!
- Milu, chó ngoan lại đây ta cưng!
- Milu, nghe lời anh rồi anh dẫn cưng đi ăn kem!
Chú chó vẫy đuôi rồi chạy lại chỗ bạn nhỏ liếm liếm vài cái trông thật đáng yêu.
- Bố thấy chưa, nó thích con hơn nhé!
Đến đây, ngọn lửa điên tiết trong người cậu đã bộc phát. Liếc xéo hai người con trai đáng ghét, dám đem nó làm trò cười.
Cậu chưa đủ thê thảm hay sao. Rõ chán mà! Không thèm nói chuyện với hai người nữa, cậu đi bộ về nhà. Để lại Khải và Thế Huân lái xe hơi đuổi theo.
- Lộc Hàm à, sao bạn lại giận dữ??
- Này heo ngốc, bị thân kinh hay sao?!
- Tôi đã nói cạnh tranh công bằng mà!
- Thì tôi cũng cạnh tranh công bằng thôi!
Cậu điên lên, nhìn hai người tâm thần vừa lái xe vừa chửi bới. Thật tình cảm xúc từ buồn chuyển sang điên và xấu hổ lắm:
- Để tôi yên đi. Tôi bị hạ hạnh kiểm không đủ thê thảm sao?? Giờ gặp thêm hai người nữa!!!
Cậu vừa dứt lời, một bóng đèn 1000W hiện lên đầu hắn và Khải. Cả hai không nói không rằng, lái xe ngược quay ngược về trường.
Còn cậu ngẩn ngơ nhìn 2 chiếc xe hơi đã chuyển hướng đi mất, trong lòng ức không thể chịu nổi: "Hai tên này, nói đi là đi phũ phàng như vậy à?"
-----------------
Tại phòng hiệu trưởng, tiếng nhạc giao hưởng nhè nhẹ, mùi hương cafe nóng thơm dịu. Tạo nên không gian yên tĩnh khi làm việc cũng dễ tập trung hơn.
"Rầm" tiếng đạp cửa khá mạnh làm thầy hiệu trưởng phải nhíu mày, lên tiếng:
- Ai mà bất lịch sự quá vậy??
- Là em - Khải và Thế Huân đồng thanh
Thấy hai nhà đầu tư trước mặt. Thầy hiệu trưởng dù máu mặt đến đâu cũng không tránh khỏi sợ hãi hai cậu ấm này. Nhẹ nhàng nén giận xuống:
- Có chuyện gì không?
Chuyện là....xyz...abc....
Thầy thở dài. Chuyện của hai cậu này nhờ, vốn dĩ thầy không có trách nhiệm này nhưng sợ bị cho về vườn sớm. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Gật đầu đồng ý.
Còn về phần cả hai cậu ấm kia, có vẻ cũng hài lòng vì cách ứng xử biết điều của thầy hiệu trưởng. Nên cũng không làm khó gì thêm mà ra về.
---------------------------------
- Hai tên đáng ghét này. Bộ trước giờ chưa nghe câu "Con gái nói không là có, nói có là không" hay sao chứ??
Ngoài đường một cậu bé vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa đi đá lên những hòn đá nhỏ khiến không ít người nhìn cậu bằng con mắt ngờ vực về độ tỉnh của cậu.
Lanh quanh, lẩn quẩn một mình trong công viên đến khi trời đã tối mù mịt cậu mới bước về nhà, thấy con sói đang ngồi trên sofa xem ti vi. Lòng hơi bực nhưng nghĩ lại hắn đâu là gì của mình nên hỏi bâng quơ:
- Tuệ Ân đâu rồi??
- Nó tiễn ông già sang sân bay.
Thấy cũng chẳng còn gì để nói nữa. Cậu định về phòng thì hắn gọi:
- Nấu cơm!
- Ể, tui tưởng anh ăn cơm tiệm??
- Tôi chờ cậu từ nãy giờ. Tiệm gì ở đây??
Hic - tiếng khóc thầm của cậu đấy. Cậu thầm nghĩ sao số cậu khổ thế cơ chứ. Đã bị hạ hạnh kiểm, giờ gặp thêm cái con sói già đáng ghét này. Đôi lúc cậu nghĩ có khi nào đời cậu sẽ mãi bất hạnh như đời chị Dậu, mãi không lối thoát không??
"Kính coong"
- Ra mở cửa kìa Thế Huân!
- Cậu sai ai đấy?
- Tôi đang nấu ăn.
Thế Huân ngoài mặt bực vậy, thực chất bên trong cảm thấy ấm áp lắm. Cứ như đôi vợ chồng vậy. Ra mở cửa mà mặt cứ cười tủm tỉm. Nhưng không được 5s thì:
- Tới đây làm gì?
- Nãy Tuệ Ân điện cho tôi nói là cậu và Hàm chắc chưa ăn gì nên....
- Lòng tốt dư thừa à?
- Nè, Thế Huân...
Hai người nhìn nhau bằng một tia điện. Cậu thì mắt sáng nhìn thấy bịch đồ ăn trên tay Khải. Vội chạy lại đánh nhẹ vào Thế Huân kêu gọi mời vào nhà (riết rồi ta không biết ai là chủ, ai là ô sin nữa rồi).
Ngồi trên bàn ăn, cậu cứ ăn, còn Thế Huân và Khải ngồi cãi nhau. Không biết hôm nay trời sẽ mưa hay thế nào không nữa vì mấy khi thấy Khải và Thế Huân thân với nhau như vậy (người ta đang cãi nhau mà cậu ==") Chỉ có điều, mai cậu phải đối mặt với cô chủ nhiệm rồi. Hơi buồn, nhưng tính cậu cũng chẳng để tâm lâu. Thôi thì tới đâu thì tới
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro