Chương 22
Sáng cậu đi học với Khải, cả trường bàn tán xôn xao lắm. Nhưng chưa được 5 phút thì một chiếc xe thể thao đen đậu trước cổng trường. Lần này không phải là tiếng bàn ra tán vào như cậu, mà là lời khen ngợi không ngớt cho cặp trai xinh, gái đẹp từ xe bước ra.
Đương nhiên, người đó là Thế Huân. Bước cạnh anh, không ai khác chính là hot girl Nhã Anh.
Bước ra khỏi xe mà hai người cứ như cặp vợ chồng son. Nhã Anh chỉnh cà vạt cho hắn rồi khoác tay. Hắn thì không những không phản đối, còn nhìn ả cười cười. Hai người thật đẹp đôi. Cặp tình nhân đi lướt qua cậu. Xem cậu như người vô hình.
Bỗng dưng thấy nhói, thấy đau. Nhưng nghĩ lại Thế Huân đâu là gì của cậu!? Mãi nghĩ mà cậu quên mất Khải đang bên cạnh cậu.
- Hàm à, bạn ổn chứ??
- À, đương nhiên rồi!
------------------------------
Vào lớp, cậu cứ như sinh vật lạ vậy. Cả lớp cứ nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lắm. Cậu đến chỗ nào nói chuyện hay giơ tay chào đều bị đáp lại bằng một cái lơ, không thèm đếm xỉa của cả lớp.
- Lớp hôm nay sao thế? - Khải hỏi y với cậu.
Cậu im lặng. Cũng phải thôi, ngày trước cậu thân với hội trưởng Thế Huân và đạo đức ngời ngời. Đứa nào đứa nấy bu như kiến. Còn giờ?? Hội trưởng Thế Huân đã có hot girl Nhã Anh nhà giàu, đẹp gái. Còn Lộc Hàm? Chỉ là một đức nhà nghèo, vậy mà còn gặp cái eo - mang tiếng ăn cắp đồ của bạn thân.
- Hôm nay cô xếp lại chỗ ngồi! Cô đọc tên các em lần lượt ôm cặp lên!!
Cô dõng dạt đọc to: "Lộc Hàm"
Hả? Sao lại là tên cậu?
- Em ngồi ở đây.
Cô ra hiệu rồi chỉ cậu chỗ ngồi mới. Không biết trời sắp đặt hay người sắp đặt mà hắn ngồi một mình, Hiền ngồi với Khải, cậu thì ngồi với Xán Liệt.
Mấy đứa con gái trong lớp lao nhao cả lên.
- Cô ơi, sao lại xếp Lộc Hàm ngồi với Xán Liệt?
- Đúng, lỡ cậu ta ăn cắp đồ của Xán Liệt thì sao?
Cô đập bàn nhẹ nhẹ, ra hiệu trật tự:
- Cô xếp theo yêu cầu của thầy hiệu trưởng. Vả lại, bạn Lộc Hàm mất lòng tin của cả lớp, chẳng ai muốn ngồi với em ấy cả. Chỉ có Xán Liệt là dám đứng ra minh oan cho bạn thôi. Được rồi, các em sợ Xán Liệt mất đồ, xin hỏi, ai dám ngồi với Lộc Hàm lúc này nào?
Khải giơ tay, con gái trong lớp cũng chẳng vừa:
- Kìa Khải, sao bạn lại thích ngồi với hồ ly chứ?
- Đúng, đúng, lỡ Khải mất đồ thì sao?
Mặt Khải hơi cau lại:
- Ăn nói cho cẩn thận, Lộc Hàm không phải hồ ly!
Thật ra, Thế Huân là người đề nghị xếp chỗ ngồi. Hắn biết, Xán Liệt thích Bạch Hiền, sẽ không có ý với Lộc Hàm, nên tạm thời cho cậu ngồi với Xán Liệt. Tưởng chừng như vậy là được, khổ nỗi lớp này quá nhoi, hay so đo, giờ gặp thêm bạn Khải mặt dày, cứ muốn ngồi với Lộc Hàm . Hắn buộc phải lên tiếng:
- Ngồi đâu mà chẳng được! Im hết đi!
Hội trưởng đã nói thế, lớp chỉ còn cách im lặng là vàng. Thế là cậu phải yên vị bên Xán Liệt.
Hôm nay, tiết học sao mà dài với cậu quá. Hắn liếc cậu suốt, ánh mắt trông thật đáng sợ. Cậu sợ đến nỗi không thể cử động được. Xán Liệt ngồi bên, thấy vậy, đâm ra hơi lo.
- Hàm với Thế Huân có chuyện gì vậy?
- À, không có gì đâu.
Xán Liệt khẽ nhướn mày. Quả thật, sáng nay thấy bạn thân đi chung với Nhã Anh, Xán Liệt đã thấy có vấn đề rồi. Hỏi thì Thế Huân không trả lời. Giờ lại đòi chuyển chỗ. Anh nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ chỉ còn cách tìm đến Tuệ Ân.
-------------------
~Giờ ra chơi~
- Alo, Ân à?
- Vâng, có gì không anh Xán Liệt?
- Hôm nay em không đến trường nên anh điện thoại cho em.
- Vâng! Em chuẩn bị về Pháp rồi anh ạ!
- Thật sao?!
- Vâng!
- Anh có thể hỏi em một chuyện được không?
- Chuyện gì ạ?
- Em có biết, tại sao Lộc Hàm và Thế Huân...
- Em không biết. Đừng hỏi em!
- Em...sao...thế....
- Em phải đi rồi. Tạm biệt anh!
- Ân! Tuệ Ân!!!
Cuối cùng, anh chỉ nhận được tiếng bíp bíp, kết thúc cuộc gọi từ Tuệ Ân. Anh thở dài cúp máy. Sau lưng anh là một giọng nữ quen thuộc.
- Lòng tốt dư thừa thật! Tự dưng chuyện không liên quan mà thích xía vào làm gì?
- Bạch Hiền, em đừng như vậy có được không?
- Tôi như thế nào? Anh và thằng Lộc Hàm đó cũng là một loài giống nhau thôi. Các người lừa dối tôi. Các người là những con côn trùng trong xã hội đấy! Biết không?
- Em quá đáng lắm rồi! Anh biết mọi chuyện do em sắp đặt. Giờ Lộc Hàm và Thế Huân như thế. Em còn định giúp Nhã Anh đến khi nào đây? Anh khuyên em, quay đầu là bờ, thú nhận mọi tội lỗi của em đi. Anh không muốn tung bằng chứng tố cáo em đâu!
- Vậy sao? Cùng lắm ông đây nghỉ học. Không cần chúng bay quan tâm.
Nói rồi, y bước đi. Xán Liệt bực lắm. Đã không khai thác thông tin nào từ Tuệ Ân, thế còn phải đôi co với Bạch Hiền.
--------------------------
Cậu thơ thẫn về nhà cùng Khải. Phải nói, ở nhà Khải cậu cứ như bà hoàng, chẳng bù như ở nhà hắn, phải làm việc nhà quần quật. Không biết có phải cậu khổ quá nên quen không, chứ suốt ngày ăn, ngủ, lên mạng thì nó chẳng có gì làm. Nói chung rất chán. Mỗi lần muốn làm việc nhà, bác quản gia lại bảo cậu Khải dặn thế này, cậu Khải dặn thế kia. Té ra, cậu chẳng làm gì tất. Vậy đấy, cuộc sống cậu nhàm chán ngày qua ngày cả ở nhà lẫn ở trường. May sao, vẫn còn con Wind để tâm sự, để dẫn nó đi dạo mỗi ngày. Nên phần nào cũng được an ủi. Vả lại, Khải cũng hay quan tâm đến cậu, nói chung là cậu tốt lắm. (lưu ý: ở chap 20, Khải có dẫn về một chú chó màu trắng xinh xinh, rồi Hàm ca nhà ta đặt tên là Wind)
Hôm nay, trời xui đất khiến làm sao mà cậu vô tình lướt facebook, phải nói confession trường Q&K hoạt động gần như 24/24, thấy cũng rảnh, lên cập nhật xem có gì mới.
Đập vào mắt nó lúc này là hình tay cầm tay, "cảm thấy hạnh phúc à??" sao mà giống tay của hắn lắm. Người đăng là Nhã Anh sao? Rồi lại lời chúc, lời ngưỡng mộ nữa chứ?
Đúng là người nổi tiếng có khác. Làm gì cũng được người ta chú ý. Chả bù với cậu.
- "Ngưỡng mộ anh chị quá!"
- "Đúng là tiên đồng ngọc nữ của Q&K mà.
- Ôi, ghen tị với chị Nhã Anh ghê!"
- "Hội phó là nhất rồi nhé >.< quen với hội trưởng luôn. Còn gì bằng?"
- "Nhã Anh- idol lòng tui, quen với Thế Huân thật sao?"
- "...."
Nước mắt cậu, vô thức rơi, mặn, mặn lắm. Ừ thì đau là có đấy, nhói là có đấy. Tại sao? Tại sao lại khóc vì con người đó nhỉ? Giờ đã là người xa lạ, cớ sao lại như vậy? Biết là thích. Nhưng cậu là gì trong lòng người ta chứ?
-----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro