Chương 30
Cậu bật cười. Con người này, đôi lúc trẻ con thật. Không ngờ lại ghen với cả chó.
- Nhưng Wind đáng yêu hơn ai kia!
- Anh dễ thương hơn mà!
- Tôi nói không được cãi.
Mặt hắn buồn hẳn. Lủi thủi bỏ đi.
- Ê. Đi đâu đấy?
- Anh đi ra ngoài. Em thương nó hơn.
Cậu hơi sốc. Đây là Thế Huân ư? Có ai nói cho cậu biết hot boy trường Q&K có uống lộn thuốc không? Phải nói ngày xưa chính chắn cỡ nào. Giờ lại trẻ con cỡ đó.
- Anh đi là tôi thương Wind hơn đấy!
- Vậy anh ở lại thì em thương anh hơn!
Mặt cậu đỏ như quả cà chua vậy. Hắn vô tư thật. Hồi đó có tâm sự với Xán Liệt. Xán Liệt nói tính cách thật của hắn là dễ thương, ấm áp chứ không hề lạnh lùng lắm đâu. Tại phải quản lí công ti rất sớm, cạnh tranh trên thương trường quá nhiều, khiến tâm lí thay đổi và trở thành một mafia máu lạnh. Cậu thông cảm điều đó. Có điều, lại không thể tưởng tượng lại lố lăng đến vậy.
- Huân, anh hứa không được lừa dối tôi. . Phải yêu quý tôi suốt đời được không?
Hắn mỉm cười, tay nghịch tóc cậu, nhẹ nhàng thơm nhẹ lên. Hành động này, cậu thấy ấm áp giống như trong anime romantic vậy. Cậu có lẽ thích cái tính này của hắn hơn rồi.
- Không chỉ suốt đời mà là mà kiếp này qua kiếp khác anh cũng chỉ có em.
Cậu hạnh phúc đến phát khóc, nhảy lên vòng tay qua cổ hắn ôm chặt. Không biết phải cậu nặng quá không, chỉ biết là cú nhảy của cậu làm hắn mất đà. Thế là hai đứa ngã nhào xuống giường. Tư thế lúc này làm người ta đỏ mặt lắm.
Hai người nhìn nhau, mặt đối mặt. Ở trong nhà, tiếng con Wind cứ kêu, hắn chẳng quan tâm, cứ nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu. Rồi không tự chủ được, khẽ cúi xuống, môi đã kề môi. Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ thôi. Dần dần đôi môi chạm nhau lại luyến tuyến không nỡ rời. Cậu đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, hơi thở đã không còn bình ổn, bàn tay mất kiểm soát luồn vào lớp áo của cậu.
Không khí ủy mị, tiếng con Wind một lúc một lớn hơn, bàn tay hắn lạnh đang rà soát cơ thể nó làm cậu bừng tỉnh.
- Đừng, chúng ta chưa....
Hắn giật mình, lập tức rút tay ra, ôm lấy cậu, miệng xin lỗi không ngớt.
- Anh về phòng đi. Em mệt rồi!
- Ừ
Thế là hắn về phòng, tay tự đánh vào đầu mình. Chẳng hiểu đầu óc hắn bị sao nữa, hắn hồ đồ đến thế sao?
---------------------------------------------
- Thế là một năm học đã kết thúc. Các em đã có dự định gì chưa?
Cả lớp xôn xao, cũng chưa biết sẽ đi đâu cả. Vì nghe nói năm sau phải thi học sinh giỏi nên chỉ được nghỉ hè nửa tháng. Rồi phải đi học ôn bồi dưỡng.
Hắn nhìn cậu, cười cười đưa tờ giấy nhỏ:
- Quê nội thằng Xán Liệt có trang trại đẹp lắm. Em đi không?
- Đi chứ, đi chứ. Tôi thích không khí ở nông thôn lắm. Vừa yên bình lại vừa trong lành nữa.
Hắn đọc tờ giấy mà khóe môi khẽ cong lên. Rồi quay qua nháy mắt với Xán Liệt và Bạch Hiện.
Sau hôm đó, bốn đứa đi luôn.
Tới nơi, Xán Liệt dặn dò cẩn thận:
- Ông nội tớ khó lắm, lựa lời mà nói!
- Rồi rồi.
Bốn đứa bước vào đã thấy một ông lão già, mặt chữ điền đứng trước nhà đợi.
- Cháu chào ông ạ! - Bốn đứa đồng thanh.
- Ngoan! Riêng thằng Xán Liệt, ông dặn mấy giờ mà giờ này mới tới?
- Dạ...dạ...
- Tại xe bị nổ bánh, ông thông cảm ạ!
- Huân đấy à? Uầy, đẹp trai thế? Dạo này thế nào rồi? Bà ơi, có thằng Huân nữa này!
Thế là ông của Xán Liệt cùng Huân vào thẳng, để ba đứa tít ngẩn tít ngơ ở ngoài.
Cứ tưởng về quê sẽ vui lắm. Nào ngờ phải làm suốt, sáng 4h30 phải thức rồi. Đêm lại thức khuya. Rồi ngày nào cũng phải ăn thịt heo, thịt gà. Cậu ngán lắm. Chẳng hiểu sao ông của Xán Liệt có vẻ ưu ái Thế Huân lắm, hỏi thì cậu ấy bảo:
- Hồi trước. Tập đoàn Ngô Thị là ân nhân của nhà mình.
- Ừ. Ra là vậy
Cậu cặm cụi làm việc, không so đo với Thế Huân làm gì cả. Lâu lâu, hắn cứ lại chỗ cậu phá, rồi chọc. Đôi lúc cậu nhờ thì có làm tiếp. Mà không được lâu, vì toàn bị ông cụ kéo đi.
- Này cháu!
- Dạ?!
- Vào đây ông biểu!
Cậu đi vào, ông của Xán Liệt nhìn cậu một lúc, rồi cầm tay cậu xem chỉ tay. Không biết ông làm gì mà thấy mê mẩn hẳn ra.
- Cháu sắp gặp đại nạn!
- Dạ?!
- Sẽ rất khó khăn. Nhưng vượt qua được thì sẽ hạnh phúc suốt đời.
- Thưa ông, nhưng mà...cháu...
- Mặt cháu tỉ lệ cân đối, tam đình bằng nhau. Ông nghĩ cháu có một gia thế không bình thường. Còn bàn tay nhỏ thì thể hiện cháu có tài về nghệ thuật, ngón tay này....rồi chỉ tay....lòng bàn tay...
Cậu gãi đầu cười khổ nhìn ông. Không biết nên nói gì cả. Nhưng chắc ông đóan sai rồi. Cha cậu chỉ là một nhân viên quèn, mẹ thì làm nội trợ, đôi lúc đi làm thuê kiếm từng đồng từng cắc. Tiền ăn còn chưa đủ, làm sao lại có gia thế giàu có được. Có điều chuyện ông nói là cậu chưa làm việc nặng nhọc thì đúng. Vì đôi lúc muốn giúp đỡ gia đình cậu đều làm gia sư hoặc dạy thanh nhạc ở trung tâm văn hóa. Thực chất là chưa hề lao động chân tay, trừ lúc ở nhà hắn.
- Cháu là bạn gái cậu Thế Huân?
- Dạ, cháu không biết nữa ạ.
- Thế Huân có vẻ thích cháu.
Cậu ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào luôn. Ông cụ nhìn cậu, khuôn mặt ông có vẻ không hài lòng cho lắm.
- Ta mong Huân và cháu không thành với nhau.
- Dạ?!
Cậu ngẩn người luôn. Ông cụ này, sao lại nói như thế? Tình yêu của hai đứa, tội lỗi lắm sao?
- Thế Huân và cô con gái của Lộc gia có hôn ước từ bé rồi. Cháu là một cậu bé cả tin, hiền lành, đại nạn cháu gặp chắc chắn có liên quan đến tình yêu.
- ...
- Ta mong cháu suy nghĩ kĩ lại. Cha của Thế Huân, không phải người dễ đùa. Ông ấy rất trọng lời hứa. Vả lại, cháu không hợp với nó đâu. Cậu ấy cần phải có một cô vợ mưu lược như Lộc Hân mới có thể giữ vững cơ đồ nhà họ Ngô.
Cậu biết mà, Thế Huân và Lộc Hân là bạn từ bé, nhưng chuyện hôn ước thì chưa nghe qua. Từng lời của ông cụ nói, cứ như vết dao cứa vào tim. Chẳng lẽ phải bỏ cuộc hay sao? Cậu không muốn khóc trước mặt ông. Cậu xin phép ra ngoài trước.
Bà nội của Xán Liệt bưng bình trà, đĩa bánh đến, thấy cậu bé dễ thương bà đã ấn tượng ngay từ lúc đầu gặp rồi. Có điều, duyên phận không hề mỉm cười với cậu.
- Ông à, mình làm vậy có ác quá không? Rõ ràng thằng bé với thằng Huân cũng hợp mà?
Ông thở dài, uống một ngụm trà:
- Bà đừng xen vào chuyện của tôi. Ra ngoài đi!!
------------------------
- Ông của tớ kêu cậu vào có chuyện gì thế?
- Không có gì đâu Xán Liệt!
Xán Liệt và Bạch Hiền, hai đứa tâm đầu ý hợp thật, gia thế lại ngang ngửa nhau. Hai đứa kia ngồi nhổ cỏ mà cứ như đôi vợ chồng son ấy. Làm người khác phải ghen tị. Chẳng bù với cậu và hắn, một cặp đôi đũa lệch.
- À, Xán Liệt! Thế Huân có thích Lộc Hân không?
- Hình như là không. Cậu là mối tình đầu của Thế Huân mà?
"Mối tình đầu" nghe thật thân thương, ấm áp. Có điều đã đính hôn rồi thì mối tình đầu còn nghĩa lý gì nữa.
Bạch Hiền nhanh nhảu lên tiếng:
- Nè, ghen hay sao mà hỏi thăm chi tiết thế?
- Ai...ai nói....
Cậu đỏ mặt gồng cổ cãi, Bạch Hiền cứ theo đà mà chọc. Tiếng cười của hai đứa làm xoa dịu đi cái nắng gay gắt. Rồi không biết từ bao giờ. Công việc cũng xong xuôi.
Đêm nay, trăng tròn, đẹp lắm. Ở ngoài quê không khí không tấp nập như thành phố, không khí yên tĩnh, tươi mát làm cảnh vật thiên nhiên cũng trở nên thơ mộng.
Cậu ngẩn người nhìn lên bầu trời. Hắn ở cạnh mà không hay biết. Đầu hắn cọ cọ vào vai cậu, trông yêu lắm.
- Em sao thế? Nãy giờ không nói chuyện với anh
- Tôi mệt!
- Mệt ở đâu, để ăn chăm sóc cho em!
- Không cần!
- Ngoan nào!
Có hai đứa ngồi quay phim hai đứa. Hình ảnh trong chiếc máy quay rõ nét hẳn. Người con trai cứ kè kè hỏi, lâu lâu lấy tay nghịch tóc, không thì búng vào mũi. Người kia thì đỏ mặt la lên, thế mà có người cứ mặt dày không chịu dừng.
Hình ảnh ấy, tưởng chừng chỉ có bốn người biết. Thật không may thu vào mắt ông nội của Xán Liệt. Ông cụ cũng thấy mến bốn đứa lắm, biết như thế là có lỗi với cậu. Nhưng dù gì ông cũng có nỗi khổ, ngày gia đình ông sắp bị tống ra khỏi căn nhà vì bị người ta lừa, chính tập đoàn Ngô Thị đã giúp ông vô điều kiện, họ chính là ân nhân của gia đình, ông không thể chống lại.
- Alo, anh Tuấn phải không?
- Sao rồi bác?
- Đúng như anh nói, thằng Thế Huân và cậu bé đó, đang yêu nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro