Chương 4
Ngày hôm sau vào lớp vừa nhìn thấy mặt cậu, hắn cất giọng:
-Mua nước!!!
-Không, tôi không rảnh-cậu lườm hắn
-Cậu nên nhớ là cậu đã đồng ý làm ô sin rồi đấy-Vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu
-Ờ...ờ...thì đi -cậu quay mặt đi lòng đầy giận dữ.
Y thấy vậy đuổi theo nó, lo lắng:
-Hôm qua mày có bị sao không?? Làm tao lo quá??
-Trăng sao gì, hắn bắt tao làm ô sin đây này -cậu mếu máo
-Áhihi trước giờ nhiều đứa con gái tình nguyện hầu hạ cho thằng Huân lắm nha mà Thế Huân chưa bao giờ làm như vậy với bất kì cô gái nào, mày là người đầu tiên đấy!-cậu
-Vậy sao? Vậy mấy đứa đó nên tự hào vì còn được hắn tôn trọng, chẳng bù cho tao -cậu
- ...... -y không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn cậu
Một lúc sau, cậu cầm theo một lon pepsi đến đưa cho hắn:
-Của anh đây! Phù...mệt thật!!
-Sao lâu thế?? Mà sao cậu mua nước ngọt
-Anh chỉ kêu tôi mua nước thôi. Có nói nước gì đâu??
-Vậy xuống mua cho tui chai C2 đi, lẹ lên.
Vừa dứt lời,tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi. Hắn hậm hực nhìn cậu:
-Đồ ô sin ngốc, vô tích sự. Xem ra phải huấn luyện cậu lại thôi
-Ơ...anh...anh -cậu tức nói không thành lời
*Ra về
Cậu chạy xe đạp về nhà, thấy một chiếc siêu xe lamborghini đậu trước nhà cậu. Hơi ngỡ ngàng. Bước vào nhà:
-Mẹ ơi, nhà mình có khách ạ??
Cậu nghe thấy tiếng nam trầm quen thuộc phát ra từ phòng khách nhà cậu
-Thưa bác cho cháu đưa Lộc Hàm về nhà cháu ở
-Hả-Hoảng hốt mẹ cậu trả lời
-Được không ạ -Hắn lườm 1 cái rồi hỏi
-Đ...được -Mẹ cậu miễn cưỡng đồng ý dù không muốn vậy nhưng biết làm sao được vì hắn là con của một tên trùm mafia khét tiếng mà *cậu chạy vào với khuôn mặt lo lắng,mẹ cậu liền nói:
-Chắc con nghe hết rồi mau lên phòng dọn qua nhà cậu Thế Huân đi.
Chưa hết hoảng hốt cậu đứng chết chân "Làm sao đây mình sắp qua nhà hắn cơ đấy, mình sắp trở về với cát bụi rồi" Loay hoay một lúc, cậu cũng thu dọn xong đồ đạc, hắn đưa cậu về nhà.
*Trên xe
-Tại sao anh lại muốn tôi về nhà anh? Chẳng phải lúc đầu anh nói...??
-.......-Im lặng
-Sao anh không trả lời?-cậu lườm hắn
-......-Lại im lặng
-Hừ không nói chuyện với anh nữa
Cả hai dừng chân lại một căn biệt thự kiểu pháp màu trắng kem, cậu ngẩn ngơ ngắm căn biệt thự hoành trắng này thì hắn đã dẫn cậu vào trong từ lúc nào mà nó không hay biết, hắn đưa cậu đến một căn phòng rất xinh xắn, có 2 tông màu xanh biển và hồng. Cậu há hốc mồm nhìn vẻ lộng lẫy của căn phòng công chúa thì đâu đó, một tiếng nói đáng ghét cất lên:
-Nấu cơm-Hắn ra lệnh
-Tôi nấu cơm cho anh?
-Ừ
-Anh mơ à?? Anh nói nhà anh đâu thiếu ô sin???
-Tôi cho họ nghỉ tạm thời rồi
-Cái gì?? Rồi anh bắt tôi phải ở làm việc cực khổ trong căn biệt thự lớn này ư??
-Nấu cơm đi -Hắn tức tối
-Không bao giờ -cậu
-Hoặc là nghỉ học
-Anh đúng là ép người quá đáng mà. Được rồi nấu thì nấu. Nhưng nói trước ăn không được thì đừng trách tôi.
Cậu tức lắm, hậm hực bắt nồi cơm. Xoảng...đó là tiếng đổ vỡ của chén, dĩa, ly, muỗng. Hắn vội vàng chạy vào xem đã xảy ra chuyện gì, thì nhìn thấy 1 chiến trường hỗn độn do cậu gây nên.
-Tính phá nhà tôi à?? - Hắn gắt
-Tôi...tôi...
-Cậu thật là...
-Xin lỗi, để tôi dọn - cậu
-Cậu làm việc của cậu đi, việc này để tôi - Hắn thở dài
Nói rồi, hắn lấy đồ hốt rác và chổi đến và tự mình khom lưng xuống quét dọn những mảnh vụn kia, nhưng hình như có điều gì đó không ổn.
-Hihihi... -cậu cười không ngớt làm ai kia đỏ mặt quát
-Cười cái gì
-Cầm chổi ngược kìa. Vậy mà nãy ra vẻ oai phong lẫm liệt nhỉ
-Cậu...câu...
Cả tiếng đồng hồ sau, nhà cửa cũng đâu vào đấy, cơm nước cũng xong. Cậu nở mũi nhìn thành quả đầu tay của mình. Dọn thức ăn lên cho hắn
-Canh hay chè đây??-Hắn nhăn mặt
-Ấy chết, tôi lộn hũ đường với hủ muối rồi
-Cá sao còn tanh thế này, cô không đánh vảy, cắt kì à. Ọe
-Ơ, tôi đâu biết dùng dao, lỡ đâm vào tay thì sao.
-Còn món này??
-À rau xào đó
-Sao nát bét giống rêu vậy
-Này, bộ anh không còn lời nào nói cho tôi vui được sao. Không ăn thì thôi, cơm không vậy
-Vậy cậu nghĩ tôi nuốt nổi mấy món này không?? Cậu ăn thay tôi đi.
-À...thì...
Thế là hôm đó, hắn và cậu đều được nhâm nhi món "MÌ GÓI". Vừa ăn, hắn vừa khóc trong lòng. Tại sao ông trời sinh ra hắn mà con sinh ra cậu. Còn cậu thì chỉ biết nhìn cậu chủ của cậu một cách ngây thơ vô (số) tội.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro