Chương 17

Tiếng chuột kêu chít chít làm Lộc Hàm mơ hồ tỉnh dậy. Mặc dù đã được một nhân viên phục vụ lén cho uống thuốc hạ sốt, nhưng tình hình trong người vẫn chẳng khá hơn. Toàn thân chỗ nào cũng đau nhức. Xung quanh không khí chỉ toàn mùi gỗ mốc, ngay cả nền đất cũng bị hơi ẩm bốc lên tạo cảm giác ướt nhoẹt. Phía bên dưới thỉnh thoảng lại rỉ ra máu, còn chân tay chỉ cần động một chút liền đau nhức không thôi. Xung quanh tối đen, Lộc Hàm càng cố mở căng đôi mắt thì càng vô vọng. Bóng tối bao bọc lấy cậu cùng những nỗi đau nặng nề cả mặt thể xác và tinh thần.

''Ư...''

Lộc Hàm cảm thấy cổ họng khô rát, cả khóe môi đều bị cắn xé không thương tiếc, hiện tại khô nứt rỉ máu. Muốn cất tiếng cầu cứu mà lại biết rằng nơi này thuộc phạm vi quản lý của Kim Tuấn Miên, cho dù cậu có kêu lên được, có gào thét đến đứt dây thanh quản thì cũng chẳng ai có thể cứu cậu ra đâu. Những phục vụ ở đây đều làm việc dưới quyền của Tuấn Miên, nhận lương của anh ta, đem mạng cho anh ta giữ, cho nên trăm sự đều nghe anh ta. Từng nghĩ, người duy nhất có thể cứu cậu bây giờ chỉ có Ngô Thế Huân. Nhưng hắn sẽ làm? Lộc Hàm thực tò mò. Nếu như cho Thế Huân lựa chọn, hắn liệu có đồng ý cứu cậu ra ngoài.

Hiện giờ đã thấy cơ thể đi đến gần cực giới hạn. Lộc Hàm những tưởng mình phải bỏ mạng ở đây. Là ba ngày trôi qua rồi. Ba ngày với những cực hình quan hệ. Cứ mỗi lần cậu suy kiệt đến mức ngất lịm đi, khi tỉnh dậy liền thấy mình ở nơi này, một nơi tối đen toàn mùi ẩm mốc, cùng với lũ chuột, lũ gián bẩn thỉu.

Dạ dày không ngừng cồn lên. Vừa đói vừa khát, cơ thể lại cực đại suy kiệt. Lộc Hàm nằm run trên mặt đất ẩm, ngón tay cứ vài phút lại khẽ động một lần. Cứ mỗi lần như thế, hơi thở lại càng thêm khó khăn.

''Nghệ Hưng...''

Trong lúc đó, tâm trí vô thức nghĩ tới Trương Nghệ Hưng. Điện thoại bây giờ có lẽ đã bị Kim Tuấn Miên giấu mất. Lộc Hàm biết việc cầu cứu là vô phương vô pháp, họa chăng chỉ có thể chết dần chết mòn ở nơi này.

Tâm lý không thể thôi tưởng nhớ tháng năm đã qua. Ba, mẹ, anh trai, em gái, gia đình nhỏ hạnh phúc sau một đêm liền trở nên hoang tàn. Cờ bạc, tiền nong, cuối cùng đều đè nặng lên vai, ép cậu phải trưởng thành trước tuổi. Lộc Hàm vẫn nhớ kĩ cảm giác lần đầu tiên phải nằm dưới thân một gã giàu có để kiếm tiền. Đó là sự ô nhục mà cậu không bao giờ có thể hình dung bản thân mình cũng có ngày phải chịu. Lúc đó, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ thế giới này thật quá tàn khốc, đẩy cậu tới đường cùng, không cho cậu lấy một lối thoát.

Suy nghĩ trôi miên man một lúc, Lộc Hàm cũng không biết mình suy sụp ngất đi lần nữa là lúc nào. Chỉ biết khi cậu tỉnh dậy là lúc có ba thanh niên cường tráng bước xuống hầm gỡ dây xích khỏi cổ chân và tay cậu. Bọn họ túm lấy tay cậu, kéo cậu dậy.

''Dậy đi, đừng có giả chết!!''

Bên tai ý thức được những lời nói của đối phương, nhưng não bộ trì độn tới mức không thể nâng được hai mí mắt mở ra. Lộc Hàm thống khổ hé miệng cất tiếng kêu khàn đục. Âm thanh vô tình trở thành vài chỗ ô ê vô nghĩa, lũ người kia càng nghe càng không thể tiếp thu cậu muốn nói cái gì.

Cả cơ thể bị lôi đi. Lúc bước lên cầu thang, hai chân của Lộc Hàm run run khụy xuống liên tiếp mấy lần vì đau liền nhận được ba cái bạt tay không thương tiếc. Phía bên trên thông với một hành lang dẫn đến nhà tắm nhỏ. Qua cửa sổ be bé trên cao, Lộc Hàm mới nhìn được trời đã tốt. Vậy là lại qua một ngày. Hôm nay là đêm thứ tư cậu bị ép làm nô lệ cho kẻ khác phát tiết.

Thân thể suy nhược bị đẩy mạnh vào phòng tắm. Lộc Hàm hai tay vừa vồ xuống nền gạch hoa đã phải đưa lên ôm lấy cơ thể. Ba nam nhân lực lưỡng không ngừng dùng nước lạnh xối vào cơ thể cậu với mục đích tẩy trừ. Cứ luân phiên như thế, cho đến lúc hai cánh môi Lộc Hàm trở nên tái đi, làn da cũng xanh nhợt dọa người, bọn chúng mới chịu dừng tay.

Lộc Hàm biết chỉ một lát nữa thôi, bản thân cậu sẽ bị đưa đến một căn phòng địa ngục nào đó, sẽ phải trải qua một đêm dài với tình dục bạo lực, và lại trở về căn phòng dưới hầm kia.

Thời gian nằm nghỉ không có. Cơ thể thì gầy yếu, da dẻ lại xanh xao, Lộc Hàm thật không biết như thế nào mình lại có thể gây hứng thú cho các đại gia.

Thấy cậu đang suy yếu, lại có dấu hiệu sắp ngất đi, một trong mấy người quản lý đứng ở đó liền đem một kim tiêm có sẵn dung dịch gây tỉnh táo tức thời tới. Mũi kim cắm sâu vào da thịt, cứ như thế, một ống xi lanh thuốc được đẩy hết vào cơ thể Lộc Hàm. Đây là một loại thuốc rất hại thần kinh của người sử dụng. Cứ mỗi lần như vậy, Lộc Hàm đều tỉnh táo đến hết cuộc hoan ái. Hoặc là có những cuộc hoan ái kéo dài hơn thời hạn tác dụng thuốc, sẽ có người tới tiêm một liều mới vào cơ thể cậu. Khi mọi thứ kết thúc, Lộc Hàm đều được đưa đi trong trạng thái đã ngất lịm, cơ thể đầy dấu vết thương tổn, lên cơn sốt cao, thỉnh thoảng còn có dấu hiệu co giật. Những đau đớn đó chỉ một mình cậu trải qua trong suốt ba ngày vừa qua, ba ngày sống không bằng chết. Lộc Hàm biết kết cục của ngày hôm nay cũng không khác là mấy. Thuốc đã tiêm và bắt đầu có tác dụng rồi. Hai mắt cậu bị ép mở ra, nhãn quang không có thần, đờ đẫn, mí mắt thì sưng đỏ, cơ thể cử động kém, chỉ có thể giống như một búp bê cho người khác tùy ý chơi.

Qua một dãy hành lang dài và hẹp. Lộc Hàm lại bị ném vào một căn phòng bất kì, với một gã giàu nào đó để chịu một đêm đầy thương tổn. Sẽ vĩnh viễn không một ai có thể thấu hiểu những ám ảnh trong tâm trí cậu về chuỗi ngày này. Hoảng loạn, vô vọng, tất cả thay phiên nhau giết chết tinh thần cậu.

Những tiếng kêu đau đớn lại lần lượt vang lên, tiếng sau lớn hơn tiếng trước, tỉ lệ thuận với mỗi cường bạo của kẻ phía trên. Khi thứ đó của người kia đẩy vào, Lộc Hàm đều nhận thấy rõ sự co thắt bài xích của phần cơ vòng và ruột của mình. Đó là dấu hiệu của sự không tiếp nhận kịp, mà kết quả của nó sẽ là những mạch máu nhỏ bị xung đứt dẫn đến trào huyết.

Lộc Hàm khóc không ra nước mắt nữa. Không thể cầu xin cứu giúp, chỉ có thể tuyệt vọng ở đây, ngay cả tiếng yêu cũng không kịp nói.

***

Bên ngoài có người mới đến. Lúc Lộc Hàm được đưa ra ngoài, vô tình chạm mắt người kia. Cậu nửa tỉnh nửa mê, đầu hơi gục xuống, hai tay bị hai nam vệ sĩ cao lớn tha túm đi. Mỗi cung đường đi qua đều vương lại một giọt máu đỏ.

''Tuấn Miên, nghe nói dạo này cậu làm ăn rất tốt?''

Đám người đi cùng Kim Tuấn Miên có lẽ là một hội thương gia giàu có. Người đi đầu còn cùng với một tiểu nam tình nhân, chốc chốc lại âu yếm mỉm cười nhìn cậu ta, véo bên má có má lúm.

''Nghệ Hưng, nếu em không bận, lát chúng ta đi ăn tối.''

''A, không phiền. Như thế nào việc hẹn hò có thể coi là phiền chứ?''

Trương Nghệ Hưng luôn dịu dàng, lãnh đạm như dòng thủy.

Đi được một quãng, bước chân đang tiến đột ngột phải dừng lại. Lúc Trương Nghệ Hưng trông thấy cảnh tượng trước mắt, suýt chút nữa đã hoảng đến mức ngã ra.

''Lộc, Lộc Hàm!''

Cậu vội vã định chạy đến bên Lộc Hàm thì bị mấy vệ sĩ ngăn lại.

Chứng kiến cảnh tượng người bạn của mình mới qua mấy ngày đã trở thành thân tàn ma dại, có ai mà không đau xót.

Lộc Hàm hoàn toàn không ý thức được việc Trương Nghệ Hưng xuất hiện. Lúc này, cơ thể đã đau đến từng tế bào, trong đầu cũng không nghĩ được nhiều nữa.

''Khụ!''

Cổ họng rát bỏng, Lộc Hàm yếu ớt ho khan một cái liền có máu đỏ tràn ra khỏi khóe miệng. Trương Nghệ Hưng nhìn qua tình hình liền biết được nguyên do của toàn hộ chuyện này.

''Tuấn Miên nhất gia, xin hãy thả người.''


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro