CHƯƠNG 45: NGÔ THẾ HUÂN (2)

Lộc Hàm không phản ứng, để mặc Ngô Thế Huân muốn làm gì thì làm. Cậu còn bận oán trách hắn. Tại hắn mới khiến cậu thành ra nông nỗi này. Ngô Thế Huân là tên đáng chết! Sao không chết luôn đi cho rồi còn đến làm gì nữa? 

Ngô Thế Huân để Lộc Hàm an ổn ngồi trên giường, sau mới quay ra lườm Kim Chung Nhân, bấy giờ đang đứng ở góc phòng nhìn Ngô Thế Huân với Lộc Hàm với ánh mắt hằn học không kém.

Đối với những người như Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân, nói nhiều chỉ phí lời chứ không giải quyết được vấn đề gì cả. Do thế, cả hai trực tiếp lao vào đánh nhau. Quyền cước tung ra, cả căn phòng thoáng chốc lộn xộn như bãi chiến trường. Bàn gãy ghế nát, đèn bàn cũng bị đập tung. Lộc Hàm ngồi thu lu trên giường không dám ho he một tiếng. Cảnh tượng này... cậu chưa từng thấy bao giờ... thật sự quá mức đáng sợ...

Sức Kim Chung Nhân bình thường không thể đánh ngang cơ với Ngô Thế Huân trong vòng mười phút, thế nhưng hôm nay Ngô Thế Huân đã quá tốn sức lúc leo lên khỏi cái hố nước kia, lại còn chạy tới bốt điện thoại công cộng, thêm vào đó là vết thương ở chân của Ngô Thế Huân hiện tại vẫn còn chảy máu, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Thời tiết đang là mùa xuân nhưng lạnh có kém gì đông đâu, bị cắt một vết lớn như vậy, lại ngâm dưới nước lạnh, người bình thường sớm đã kêu cha gọi mẹ rồi. Tuy nhiên, Ngô Thế Huân không phải người thường, hơn nữa bảo bối của hắn bị ăn hiếp như vậy, hắn sao có thể bỏ qua được, mặc kệ là chuyện gì, cứ phải trả thù cho bảo bối đã.

Hai người đánh qua đánh lại một hồi, đều đã mệt lả, thương tích đầy mình. Ngô Thế Huân  thầm oán giận trong lòng, đôi phu phu chết tiệt Phác Xán Liệt Biện Bạch Hiền sao còn chưa đến? Hắn gọi từ bao giờ rồi hả? “Biện Bạch Hiền cậu được lắm, để xem xong chuyện tôi xử lý cậu với cái tên chồng nhà cậu ra sao.”

Trên con đường vắng vẻ, Biện Bạch Hiền liên tục hắt xì hơi, đứng bên cạnh chiếc xe, cậu giậm chân kêu trời:

- Bao giờ mới sửa xong hả? Sao lại hỏng lúc này hả trời! Mấy hôm trước bảo anh đem xe đi sửa thì không nghe. Trời đất ơi! Lạnh chết lão tử rồi! Ngô Thế Huân với Lộc Hàm còn chưa biết ra sao kìa, anh có nhanh lên không hả?

Phác Xán Liệt so với Biện Bạch Hiền còn sốt ruột hơn, anh hiểu rõ tình huống bây giờ có bao nhiêu gấp gáp. Đều là lỗi do anh... Vì thế chịu mắng không nói lại, cúi đầu chuyên tâm sửa chữa chiếc xe dở chứng không đúng lúc. Chết tiệt! Giá mà được anh đã đập nát nó luôn rồi!

“A...” - Ngô Thế Huân không kìm được bật ra tiếng kêu. Kim Chung Nhân đá trúng vào vết thương trên chân hắn, khiến hắn không thể đứng vững, khuỵu xuống nền nhà.

Lộc Hàm đang ngồi yên, bất chợt thấy Ngô Thế Huân ngã, hốt hoảng la:

- Thế Huân! Anh có sao không?

Ngô Thế Huân nghiến răng giữ chặt vết thương, muốn ngăn không cho nó chảy máu nữa. Hắn nhìn Kim Chung Nhân đang giương nụ cười đắc thắng, gầm lên đầy tức giận: - F*ck! Tao giết mày!!!

Không biết lấy đâu ra sức lực để vùng lên, Ngô Thế Huân  như dã thú say mồi nhào tới Kim Chung Nhân, đấm đá liên hồi, mỗi cú tung ra đều nhằm vào điểm yếu, sức mạnh kinh hồn không ai tưởng tượng được.

Kim Chung Nhân dĩ nhiên chống không được bao lâu liền kiệt sức gục xuống, bị Ngô Thế Huân cho một cú đạp bay ra đập lưng vào chiếc tủ ở cạnh tường, nằm im không gượng dậy nổi.

Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Ngô Thế Huân không sao.

Mắt thấy Ngô Thế Huân còn định đánh tiếp, cậu vội vã can ngăn:

- Thế Huân, đừng! Chúng ta rời khỏi đây đi!

Dù cậu không còn quá oán hận chuyện Ngô Thế Huân giết ba mẹ mình, nhưng nỗi ám ảnh vẫn đeo bám cậu. Cậu rất sợ sẽ phải nhìn thấy gương mặt đáng sợ lạnh lùng tàn nhẫn của Ngô Thế Huân khi cướp đi sinh mạng người khác... Cậu sợ... chỉ cần cậu thấy... cả đời này sẽ không còn cách nào đối diện với hắn được nữa. 

Ngô Thế Huân nhìn cậu, kìm chế bản thân không nổi giận làm bừa. Hắn hiểu cậu không muốn hắn gây ra án mạng. Vì thế đi tới bên giường, ôm cậu vào trong lòng bế lên.

Sức hắn vẫn còn, bế cậu từ đây về nhà cũng không thành vấn đề. Nhưng đó là với điều kiện chân hắn không bị thương. Còn hiện tại...

Ngô Thế Huân nhăn mặt cố đứng vững, bước đi có phần lảo đảo.

Lộc Hàm nhận ra điều khác thường, liền vùng vẫy đòi xuống. Cậu cũng không bị gì quá nghiêm trọng, chỉ là phía dưới có đau đớn chút thôi...

- Anh bị thương? - Sau khi được đặt xuống đất, Lộc Hàm mới lo lắng nhìn xuống chân Tiêu Thần hỏi.

- Không sao. - Ngô Thế Huân cắn chặt răng - Chút thương tích nhỏ, không đáng kể. Đừng để ý anh, chúng ta mau rời khỏi đây.

- Ừm.

Lộc Hàm dứt khoát không cho Tiêu Thần bế cậu nữa, hai người dìu nhau nhanh chóng rời đi. Nơi này ở lại thêm phút nào là nguy hiểm phút ấy.

Hơn ai hết, Ngô Thế Huân hiểu hắn hiện tại không thể đánh thêm trận nữa với Kim Chung Nhân...

Kim Chung Nhân nằm trên sàn nhà, xương cốt khắp người như bị đánh gãy hết, đau đến không nhấc nổi mình. Nhìn Ngô Thế Huân đưa Lộc Hàm rời đi, trong lòng gã rất căm tức. Vì cái gì hắn có thể có được cậu còn gã thì không? Tình cảm gã dành cho cậu sâu đậm nhường nào, sao cậu có thể vứt bỏ để đi theo người khác? Bao nhiêu năm qua, cậu coi là gì... Trong tim cậu... gã ở chỗ nào... Không phải cậu nói không có gã cậu sẽ không sống nổi sao? Tại sao???...

Không được! Cậu là của gã cơ mà! Cả đời này chỉ có thể là của gã. Nếu gã không có được cậu thì cũng đừng hòng ai có được. Nếu không thể sống mãi bên nhau... vậy thì... cùng chết để được bên nhau mãi mãi... Đã không ăn được thì thà đạp đổ chứ không để kẻ khác ăn. 

”Luhan... chúng ta vĩnh viễn sẽ không xa nhau....”

Ngô Thế Huân và Lộc Hàm lúc này đã đi đến cửa phòng khách. Không phải muốn chậm trễ nhưng chân Ngô Thế Huân càng lúc càng đau, hắn không thể đi nhanh được. 

Rất may, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đã đến kịp.

- Tôi thao cả nhà hai cậu! - Ngô Thế Huân vừa thấy hai người đã mắng - Các cậu bò ra đường à? Hả? Sao bây giờ mới đến?

- Xin lỗi xin lỗi! - Biện Bạch Hiền cúi đầu - Xe hỏng giữa đường tôi biết làm thế nào. Anh không sao chứ? Tiểu Lộc, cậu thì sao?

- Chưa chết! - Ngô Thế Huân đen mặt - Còn không mau giúp tôi một tay!

Biện Bạch Hiền ngơ ngác một hồi mới nhìn ra Ngô Thế Huân cũng đang bị thương, thế là cậu giúp hắn đỡ Lộc Hàm, còn Phác Xán Liệt thì đỡ Ngô Thế Huân. Bốn người rời đi...

- Luhan!!! 

Tiếng hét lớn của Kim Chung Nhân  khiến cả bốn người đều phải quay đầu lại. Gã đứng trên cầu thang, tay cầm khẩu súng ngắn. Nòng súng chĩa thẳng về hướng này, hai mắt gã hằn lên đầy tơ máu, đỏ ngàu điên dại như mất hết lý trí.

- Em phải là của anh!!!

Sau tiếng nói là tiếng nổ đinh tai vang lên. Lộc Hàm ngây người không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có người ôm lấy mình đẩy ra cùng tiếng Ngô Thế Huân mơ hồ bên tai: “Tiểu Lộc!!!”

Một hồi im lặng qua đi...

Lúc mọi người kịp phục hồi tri giác thì Ngô Thế Huân và Lộc Hàm đã ngã trên nền nhà. 

- Em không bị thương chứ bảo bối? - Ngô Thế Huân xem xét khắp người cậu.

- Không... - Cậu ngập ngừng. Aiz, cái tư thế này... Hắn đè lên người cậu như vậy... có chút mất tự nhiên nha! - Anh...

Cậu đẩy Ngô Thế Huân ra, lại phát hiện toàn thân hắn gần như vô lực, tùy ý để cậu đẩy sang bên, một chút phản ứng cũng không có.

- Này! - Cậu vội vã ôm lấy hắn - Anh sao thế? Thế Huân! Trả lời em đi! Thế Huân! - Bàn tay cậu đặt dưới lưng hắn, cảm thấy ướt ướt ấm nóng. Lúc giơ bàn tay ra trước mặt, cậu suýt chút nữa bị dọa chết ngất: toàn là máu!

- Thế Huân! Anh trúng đạn sao? Thế Huân! Thế Huân! - Cậu gần như phát khóc điên cuồng lay lay hắn.

Ngô Thế Huân quả thực đã trúng đạn. Hắn bây giờ ngay cả thở cũng rất khó khăn. Nhưng vẫn cố thì thào nói được một câu:

- Bảo... bảo Xán Liệt... ngăn anh trai... anh họ cậu ta lại... Anh...

Chưa kịp nói xong, máu đã trào lên miệng. Ngô Thế Huân ho liên tục, lồng ngực đau như dao cắt.

Lộc Hàm bật khóc nức nở:

- Đừng Thế Huân! Đừng nói! Thế Huân!

- Anh... - Ngô Thế Huân gượng nở một nụ cười, cố sức đưa tay lau nước mắt cho cậu - Không được khóc... Anh... Khụ khụ... - Mỗi một lần nói là một lần cảm giác máu toàn thân đều trào ngược lên miệng - Anh cuối cùng... cũng không... không thể... làm phiền em... nữa...

Bàn tay đặt trên má cậu buông thõng. Trái tim Lộc Hàm  hẫng một nhịp. Cái gì? Đừng đùa chứ! 

- Thế Huânnnnnnnnnnnn!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro