Chương 37
"Aaaaaaa..."
Hét lên một tiếng kinh khiếp, cậu chợt choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng đáng sợ. Trên vầng trán trắng muốt lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh bé li ti, mái tóc phảng phất tỏa ra mùi hương nhè nhẹ, ôm lấy khuôn mặt tái xanh. Lộc Hàm ho vài tiếng, giấc mơ vừa rồi đã tái hiện lại những cảnh tượng tàn khốc của mấy năm về trước, có máu và có chết chóc...
Cậu ngồi bần thần thật lâu, để trí óc thư giãn đôi chút khi đã quá mệt nhoài với những ký ức u ám. Cậu lúc này cần đối mặt với hiện tại xám xịt trước đã! Lộc Hàm đang bị cảm nặng, vì người cậu yêu đã thẳng tay ném cậu xuống hồ nước. Nếu cậu không tự lết thì có lẽ đã chết. Sự sống của cậu xem ra quá rẻ mạt!
Trải qua đêm mưa với cơ thể mềm nhũn và kiệt sức, cậu không thể không liên tưởng Thế Huân tới bàn tay lạ lần trước, đều là đưa cậu tới lằn ranh giới giữa sống và chết.
Anh đối xử tệ với cậu như vậy nhưng tại sao cậu vẫn không thể dứt anh ra khỏi tâm trí? Sao cậu lại yêu người tàn ác kia đến thế, sao cậu lại mù quáng đến vậy... Là vì cậu quá thiếu thốn tình thương ư?
Không khí mát dịu của sớm mai len qua khe cửa, như gió vi vút khắp căn phòng nhỏ. Rất khẽ như tiếng thầm thì, giọng hát yếu ớt tan vào không gian im lìm. Rất nhanh như cái chớp mắt, bóng người nhảy qua khung cửa sổ, bước tới gần con người còn đang hát vu vơ.
"Đi thay đồ, rồi cùng tôi tới lớp!"
"Không!"
Thế Huân nắm chặt cánh tay xanh xao của Lộc Hàm, lôi hẳn người cậu ra khỏi chăn. Anh kéo cậu tới tủ quần áo và ra lệnh:
"Lấy đồng phục mới ra!"
" Thôi đi! Anh không có quyền sai bảo tôi!"
Cậu nhất quyết không chịu làm theo lời Gió Quỷ, ánh mắt ngang ngạnh đối thẳng vào đôi mắt xám u tối. Phần cổ tay bị anh bóp chặt như sắp vụn ra khiến Lộc Hàm đau tới tận tim nhưng vẫn cố kìm lại những tiếng rên rỉ đang nghẹn ứ nơi cổ họng. Kể từ nay, cậu sẽ giấu hết nỗi đau anh mang tới như chôn sâu tình bất tử của riêng cậu. Và từ bây giờ, cậu sẽ không để mình yếu hèn trước quỷ dữ nữa!
"Đừng dùng thái độ xấc xược này với tôi! Tôi nói lần cuối, thay đồ ngay đi!"
"Không! Anh không có quyền sai bảo, tôi cần nói với anh bao nhiêu lần nữa?"
"Nhỏ miệng thôi. Không tự thay được thì tôi giúp, okay?"
Thế Huân mở toang chiếc tủ nhỏ, vứt mọi thứ trong đó ra ngoài để tìm bộ đồng phục mới - một trong những món quà anh tặng cậu. Lúc tìm thấy nó, anh chợt ngỡ ngàng trong giây lát ... Nó là thứ đồ mới duy nhất lẫn vào đám quần áo cũ của Lộc Hàm.
Thế Huân chợt muốn đem cho người con trai này hết thảy mọi thứ anh đang sở hữu. Anh thu về nét mặt vô cảm, ấn bộ đồng phục vào cậu và nói nhanh:
"Đang ốm. Không nên mặc đồ ướt!"
Lộc Hàm thẫn thờ, gật gật đầu theo nhịp kỳ quặc rồi im lặng vào nhà tắm, ngoan ngoãn hệt mèo con. Khi cậu trở ra với bộ đồ tinh tươm thì thấy Thế Huân đang chăm chú ngắm những bức vẽ dán kín tường, người tựa vào khung cửa đầy nắng, kệ thời gian lướt trôi. Dáng vẻ anh bình yên như làn gió dịu nhẹ mơn man trên đồng cỏ. Cậu lặng nhìn người mình yêu với nụ cười tươi sáng, nghe tim đập liên hồi như muốn phô trương tình yêu của chủ nhân.
Thế Huân thoáng liếc mắt đã tóm gọn tâm tư của cậu, anh ngoắc tay lệnh cho cậu tới gần mình. Bất chợt, anh cúi đầu và khẽ nhắm mắt...
Không có nụ hôn nào rơi như Lộc Hàm tưởng vì Gió Quỷ chỉ chú tâm tới hương tóc của cậu. Anh ghé tai cậu, nói thật khẽ:
" Thơm lạ."
Sáng hôm đó, sự trở lại của Ngô Thế Huân đã cuốn học viện vào niềm vui sướng tưng bừng nhưng lòng dạ của mọi học sinh đều rối bời khi Gió Quỷ xuất hiện cùng Lộc Hàm. Anh nắm tay cậu, cùng lướt qua bao ánh mắt ngơ ngác như khẳng định mối quan hệ mối quan hệ của hai người. Cách anh vén những sợi tóc vương trên trán cậu, cách anh cúi đầu thì thầm với cậu điều gì đó... tất cả đều là biểu hiện của yêu thương. Nhân vật nguy hiểm nhất Trung Anh đã biết yêu!
Học viện như nổ tung vì điều này nhưng không ai biết rằng, ẩn chứa sau cái nắm tay kia là cả một kế hoạch tàn độc.
Thế Huân dẫn cậu tới căng-tin, cẩn thận hỏi cậu thích ăn gì.
" Gì cũng được."
Lộc Hàm ấp úng đáp, dù biết rõ anh chỉ đang diễn trò tình nhân nhưng cậu vẫn bối rối, ngượng ngùng như người bạn gái thật sự, cứ để im bàn tay dù cho nó sắp bị bóp nát. Thế Huân chọn bừa một số loại bánh rồi rút ví trả tiền, thật thản nhiên trước con mắt mở to của cậu.
Hai người vừa ra khỏi căng-tin, Lộc Hàm liền quay phắt sang hỏi:
"Chiếc ví đó là của tôi, làm sao anh có nó?"
" Ví đó nên quăng được rồi. Cũ quá!"
" Tôi không hỏi điều đó. Tôi đang muốn biết là tại sao anh có nó?"
"Hàm thêu chữ trên ví đấy à? Xấu thậm tệ!"
"Anh không hiểu tôi đang nói gì hả! Tại sao anh có ví của tôi? " Lộc Hàm phát cáu nên vô thức to tiếng, hệt như cậu đang quát mắng.
"Bánh ngon đấy. Hàm ăn đi!"
"Shit. Tôi phát điên với anh mất. Anh ..."
Không để cậu tiếp tục la lối, Thế Huân xé ngay mẩu bánh nhét vào miệng cậu và xoa đầu như dỗ con mèo tạc mao:
"Ngoan, ăn nào."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro