Chương 39

Cuộc va chạm gây nghẹt thở ở căng-tin như một dấu hiệu cho biết sẽ còn nhiều điều gay go nữa trút xuống Trung Anh. Từ khi Thế Huân nắm tay Lộc Hàm thì sự trật tự vốn có của học viện đã bị phá vỡ hoàn toàn và những lớp mặt nạ ngụy trang sẽ dần bị lột sạch.

Không muốn gây chú ý thêm nữa nên đợi lúc căng-tin thưa người, Chung Nhân mới tiến tới bàn của Vy Vy, kéo ghế ngồi xuống sát cạnh cô em gái lắm trò, vẫn còn cầm khư khư ly nước rỗng như kẻ mất hồn.

"Anh đã bảo em đừng có dây với Thế Huân. Sao em còn cố ý đổ nước cam vào người hắn, hả? Đấy không phải là cách gây chú ý khôn ngoan!"

"Đã gây chú ý thì em chỉ cần người ta để ý tới em. Đạt được mục đích mới là quan trọng, còn khôn ngoan hay không, em chả thèm!" Vy Vy cáu, rõ ràng là cô rất ghét sự dạy bảo, dù anh trai hay ai đi chăng nữa.

Chung Nhân cũng bực bội không kém. Anh đã thật lo lắng khi thấy em gái mình bị Gió Quỷ đe dọa nhưng đổi lại là thái độ bất cần thế này đây!

"Em thật ngang bướng! Nếu Lộc Hàm không kịp thời can ngăn thì em xảy ra chuyện rồi!"

"Thế ư? Chứ không phải là nó vờ thánh thiện à? Không có nó, em cũng tự xoay sở được!"

Vy Vy xoa nhẹ bờ vai đau tấy vì xô xát lúc nãy, có hơi chạnh lòng bởi người ấy cư xử thật nhẫn tâm. Phái đẹp là để yêu để chiều chứ nào để anh cứ mãi dửng dưng.

"Đã nói vậy thì tùy em. Giỏi thì tự lo hết đi, đừng để bố mẹ dàn xếp sẵn tương lai như anh. Thế thôi!"

Chung Nhân cho tay vào túi, dáng đi có phần xiêu vẹo như chính cuộc sống của anh đang bị mất thăng bằng. Sự buồn rầu vào khoảng thời gian gần đây đã bắt đầu lấn lướt hết niềm vui mà anh có được trong 18 vừa qua. Anh từ một người quen với lối sống hoang dã đã trở thành người khép kín như chính tuổi trẻ của anh đang được đóng lại. Đám cưới... chẳng bao lâu nữa sẽ diễn ra.

Anh định bỏ học nhưng vẫn còn nhiều thứ nán anh lại và chiếm phần lớn trong đó là mối tình buồn mà sâu. Anh muốn nhìn thấy người đó thật nhiều để tìm lại chút ấm áp cho những ngày chán nản. Và anh chẳng thể rời đi khi một số việc còn chưa đưa ra ánh sáng.

Richard, người cứu Lộc Hàm đêm hôm ấy rốt cuộc là ai? Anh khẳng định rằng Richard là bạn trai Vy Vy, đơn giản vì anh rất rõ chuyện tình cảm của em gái. Dường níu giữ Vy Vy cũng không biết rõ Richard, bởi cô em gái thông minh chẳng chịu hé môi lúc anh hỏi tới nhân vật này. Chung Nhân có cảm giác rằng Richard chính là bóng người đã lẻn vào lớp học để tặng quà cho nai ngốc vào ngày mưa phùn...

Và anh chưa rời bỏ học viện là vì đang canh chừng Tuệ Anh. Cô nữ sinh mập này thật ra nguy hiểm tới cỡ nào? Anh tìm hiểu rất kĩ nhưng vẫn không rõ nguyên do để cô ta xử lý Lộc Hàm, người bạn có thể xem là thân với cô ta. Nai ngốc nếu biết tới chuyện khủng khiếp này, chắc chắn sẽ thất vọng ghê gớm và đánh mất lòng tin vào tất cả những ai đang bên cạnh cậu nhóc. Vì thế nên chuyện này được anh giữ kín tuyệt đối, kể cả Khánh Thù anh cũng giấu. Anh không muốn người anh yêu buồn vì bất cứ lí do nào đi chăng nữa, dù rằng... anh mới là nỗi đau lớn nhất của cậu.

***

Thế Huân khoanh tay nhìn người con trai đứng trước mặt mình, thần thái anh tĩnh lặng, đôi mắt xám tro thấp thoáng những vệt sáng lạnh lẽo, nửa như soi xét nửa như ngắm nghía. Bóng dáng cao lớn của anh bao trùm cậu, nửa như che chở nửa như muốn nuốt sống.

Phía đối diện, cậu không hề tránh né ánh nhìn khó nắm bắt từ ai đó. Cậu ngước mắt, đối thẳng với anh bằng nét mặt rất dễ yêu, nửa bực tức nửa khó xử. Hai tay chống ngang hông, nửa láo xược nửa tinh ranh.

Gió lướt qua, cuốn theo lá vàng từ trên cây vứt xuống mặt đất, tạo nên những thanh âm êm ái đệm vào khung cảnh yên tĩnh. Vài giây sau, chất giọng trầm được thảy vào không gian ấy:

" Nhìn gì?"

" Anh lôi tôi ra đây và tôi muộn buổi học chiều rồi! Mà anh cũng đang nhìn tôi đấy, thế anh nhìn cái gì nào?"

Lộc Hàm tỏ ra không sợ, thậm chí thái độ láo lếu của cậu khiến người ta dễ nhầm tưởng là cậu đang bắt nạt người kia.

" Đưa tôi đi thay áo." Thế Huân nhấn mạnh từng chữ, anh nheo mắt " Ai đã nói thế?"

"Tôi nói! Nhưng mà đó là việc riêng tư, việc cá nhân. Anh đi thay đồ thì đi đi, tôi chỉ nhắc nhở thôi, không nhất thiết phải kéo tôi ra ngoài này!" Lộc Hàm vẫn cứng giọng nhưng thay đổi tư thế đứng, hai tay không ngừng vặn vẹo mép áo.

"Vậy ai là người đưa tôi ra khỏi căng-tin?"

"Cũng là tôi. Nhưng sao? Tôi chỉ muốn anh không gây chuyện thôi mà. Còn bây giờ, anh tự giải quyết vấn đề của mình đi. Đừng ăn vạ như con nít thế kia, tôi không muốn bỏ dở buổi học đâu."

Lộc Hàm tuôn ra tất cả những gì chứa trong đầu, dễ dàng như đọc một tờ giấy. Không phải là cậu không e ngại bản tính ghê sợ của ai đó mà cậu đã nhanh trí nghĩ ra cách đối phó trước khi phun ra những lời này.

Quan sát thấy nét mặt của ai đó đang dần tối lại, cậu liền lùi vài bước ...Đương nhiên là ý định bỏ trốn đó bị Gió Quỷ tóm ngay tức khắc, anh vươn tay túm chặt cổ áo Lộc Hàm và lôi mạnh về phía mình như những lần trước. Nếu ánh mắt có thể giết người thì đôi mắt xám tro đang hằn mạnh những tia giận dữ lúc này là kẻ sát nhân tàn độc.

Chính vào lúc Gió Quỷ đáng sợ nhất, cậu bỗng nhón chân... không nhắm mắt và đặt môi mình lên đôi môi lạnh ngắt ấy... thật khẽ... thật nhanh... chiếc hôn mở mắt dịu êm như cánh bồ công anh vút theo gió, bay giữa cánh đồng hoa thơm ngát và ngon lành như giọt sương tinh khiết đậu trên lá cỏ xanh mướt vào mỗi sớm mai.

Thế Huân choáng.

Vật thể sắt đá nhất trên cơ thể anh đập trật liền vài nhịp, buông Lộc Hàm trong vô thức và lợi dụng giây phút lơ đãng này của anh, cậu đã bỏ chạy...

Gió Quỷ thất thần nhìn theo mèo con, ngón tay tự chạm nhẹ vào môi mình, nơi còn lưu giữ chút ngon chút ngọt của người con trai... anh đang yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro