Chương 40

Hôn ư... mối quan hệ giữa hai người xuất phát từ khi nào và thân mật tới mức này từ bao giờ?

Câu hỏi đang nảy ra khiến Tuệ Anh tức điên, tức hơn cả lúc chứng kiến cảnh tượng kia. Cô là con mắt của Hứa Dực tại học viện này ngầm theo dõi đối thủ của hắn ta và cũng là người cô thầm yêu thầm nhớ. Mọi thứ thuộc về Thế Huân dù nhỏ nhặt tới đâu, cô cũng chưa từng bỏ sót. Cô hiểu anh rất rất rõ, hệt như anh là người duy nhất tồn tại trên thế giới này.

Mắt cô, chỉ thấy mỗi anh. Tim cô, chỉ đập vì anh. Thế nên, kẻ nào chiếm mất Thế Huân thì xem như, kẻ đó đang cướp đi sự sống của cô. Vậy thì, cô buộc phải ra tay với kẻ đó ...

Tuệ Anh nhìn ngó quanh lớp học vắng tanh, thăm dò thật kỹ lưỡng rồi mới gọi điện thoại.

"Anh sao không tới học viện? Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra, anh có biết không hả? Em trai anh và thằng nhóc kia yêu nhau luôn rồi đấy!"

Giọng cô nữ sinh mập khá nhỏ, vừa đủ nghe cho đầu dây bên kia và... chiếc máy ghi âm tí hon gắn dưới gầm bàn. Cô nàng không biết là chính mình cũng đang nằm trong tầm ngắm của tên thợ săn khác nên vẫn tiếp tục:

" Anh tính sao? Muốn biệt tích luôn hả? Chân anh khỏi rồi, có thể lết tới đây được rồi. Hay anh xấu hổ vì bị hạ lớp nên không dám tới. Nếu thế thì anh hèn nhát quá, chả trách anh luôn thua Thế Huân!"

Dường như đầu dây bên kia không đáp lời, thảng hoặc là những câu cụt lủn nên cuộc trò chuyện qua điện thoại diễn ra khá ngắn gọn, chủ yếu là lời nữ sinh mập và kết thúc bằng tiếng gầm gừ của cô nàng.

"Richard ấy, phải để Richard xuất hiện trước khi thằng bé đó biết Thế Huân là người tặng quà cho nó! Nếu anh giúp tôi việc này, tôi hứa, sẽ chơi Thế Huân một vố đau!"

Cô nàng mập ngắt máy, lôi từ balô ra tập giấy gồm những tấm thiệp màu xanh nhạt được ghim lại, cô lật giở từng tờ, mày chau lại như đang đắn đo điều gì đó. Cô sẽ làm hại Thế Huân một lần, để anh biết anh đang sai lầm khi lựa chọn nam sinh học bổng. Thật sai lầm!

Mới đầu, cô rất có cảm tình với Lộc Hàm là vì người bạn này sống thật, lại ngoan hiền, ít ai tốt đẹp bằng. Thế nhưng, từ khi biết tới những lần chạm mặt kỳ lạ của hai người đó và những bức tranh thể hiện rõ tình cảm của cậu thì tình bạn chỉ còn là lớp vỏ để che kín mọi tính toán của Tuệ Anh. Cô đã thuê gã lưu manh đóng giả yêu râu xanh để răn đe cậu nhưng về sau, có chút áy náy và hốt hoảng thật sự khi Lộc Hàm biến mất nên lúc ở văn phòng giám thị, cô đã nhờ thầy gọi Thế Huân giúp đỡ. Cô nào biết rằng, anh vốn dĩ đã ra mặt...

Cùng người bạn nhỏ, Tuệ Anh lao vào tìm người lạ bí ẩn đã để lại tấm thiệp sau khi cứu nai ngốc. Cô vừa hiếu kỳ muốn biết anh ta là ai, vừa e ngại anh ta tóm được âm mưu của cô. Cũng đúng vào thời điểm này, cô vô tình phát hiện những hộp quà được gửi tới vào lúc lớp học không bóng người, đặc biệt là tấm thiệp xanh nhạt kèm theo cái tên cô vẫn đang truy tìm - Richard! Người bạn nhỏ chẳng có cơ hội biết tới điều này vì Tuệ Anh đã nhanh tay rút tờ thiệp đó, chỉ chừa lại bộ đồng phục mới tinh. Lúc đầu, khi giấu diếm những món quà từ người lạ, Tuệ Anh đơn thuần là bảo vệ nai ngốc khỏi tai tiếng nhưng mục đích đó đã hoàn toàn thay đổi khi cô rõ danh tính của Richard.

Rốt cuộc thì anh quan tâm nam sinh học bổng ấy tới cỡ nào để có thể theo sát cậu nhóc như thế? Nhóc ta vừa mất giày, anh đã tặng ngay đôi mới! Anh thật sự rất nâng niu cậu nhóc nên mỗi món quà đều thật tinh tế và giá trị khiến cô ghen tị tới phát điên.

Tuệ Anh vuốt nhẹ tập thiệp dày, hai má lúm duyên dáng hiện rõ trên khuôn mặt thon gọn. Cô đã gầy hơn nhiều rồi, biết cách làm đẹp thì sẽ ngang hàng với nàng hoa khôi. Về nhan sắc, có thể nàng ta nhỉnh hơn cô đôi chút nhưng lấy trí tuệ để so sánh, cô ăn đứt nàng ta.

Muốn Thế Huân thuộc về mình thì đừng dại dột lao vào anh để bị con người độc ác ấy trừng trị. Muốn quỷ dữ thuộc về mình thì trước hết, phải gạt bỏ người đã chiếm mất tim anh ...

***

"Anh Khánh Thù đừng buồn!"

Đó là lời duy nhất cậu có thể thốt ra khi bắt gặp nam sinh khoá trên ngồi khóc nức nở dưới tán cây to. Đôi vai gầy run lên từng đợt như đang phải gánh chịu những điều khủng khiếp, tiếng nấc nghẹn bị kìm lại nên chỉ vang lên đứt quãng, khó nhọc. Những chiếc vòng vải quấn quanh cổ tay trắng xanh, rũ rượi. Khánh Thù ngẩng đầu nhìn cậu với đôi mắt trũng sâu, ngập nước.

Lộc Hàm ngồi xuống cạnh nam sinh tội nghiệp ấy, vẫn giữ im lặng vì không biết an ủi thế nào. Phải rõ nguyên do, cậu mới có thể trấn an được anh, còn không sẽ chỉ làm phiền cơn khóc của anh mà thôi. Cậu dùng cuống lá viết lên nền đất mấy chữ.

" Anh sao thế? "

Khánh Thù lướt mắt qua dòng chữ ấy, lại khóc nấc lên, người mềm nhũn ngả vào cậu học sinh nhỏ như đã kiệt sức. Nước mắt cứ trào ra, trôi đi những giọt nước nóng hổi. Bộ dạng thảm hại này mới đúng là con người thật của cậu, vẻ nhanh nhẹn đanh đá bên ngoài đúng ra chỉ là lớp vỏ. Khánh Thù thì thào với đôi môi khô nứt:

"Anh và anh ấy kết thúc thật rồi. Có muốn, cũng không quay lại được nữa."

"Anh đã biết chuyện rồi sao?"

Lộc Hàm đáp khẽ, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt đau đớn của người đang khóc ấy nữa. Vốn dĩ cậu không cho anh biết việc Chung Nhân sắp kết hôn là sợ anh đau thế này đây! Nhưng cuối cùng thì chẳng có gì là bí mật nếu nó đã là sự thật, mà sự thật thì ai cũng biết. Cậu chỉ sợ, người báo với anh tin này là Vy Vy, nàng hoa khôi xinh đẹp đó rất biết làm người khác đau vì những lời cay độc của mình.

" Có gì anh chưa sao?"

Khánh Thù đặt ra câu hỏi khó hiểu nhưng chẳng cần học sinh nhỏ đáp lời, cậu giờ đang đau tới từng thớ da thớ thịt, không còn sức để quan tâm thêm bất cứ điều gì nữa. Cậu gục đầu vào hai chân, miệng rên rỉ:

"Anh sắp kết hôn rồi!"

***

Văn phòng giám thị đóng kín cửa. Máy điều hòa tỏa vào không gian làn nhiệt mát lạnh. Trên bậu cửa sổ, những chậu cây nhỏ xanh mướt được xếp ngay ngắn, cành lá bé xinh vươn lên đón nắng. Chàng trai trẻ đứng lặng bên khung cửa sổ, vẻ quí phái toát ra từ anh như tách biệt hẳn với cảnh sắc tươi mới quanh mình. Điểm nhìn rơi vào những hạt bụi đang lượn lờ trong không khí. Thi thoảng, anh đưa tay chạm nhẹ vào môi mình... cười rất khẽ.

"Cậu sao thế?"

" Tôi sao à?"

Thế Huân tỉnh bơ. Với mọi thắc mắc được búng về phía mình, anh luôn chọn cách đặt ngược câu hỏi. Thảng hoặc, có đáp lời nhưng chỉ nhát gừng.

Thầy giám thị thở dài một tiếng, lại nhấm nháp chút cà phê và nghiền ngẫm những lá thư của học sinh gửi tới. Thầy luôn khuyến khích các trò bày tỏ cảm nghĩ về Trung Anh để hoàn thiện học viện hơn. Thầy thật sự tâm huyết với nơi này dù ngày trước, thầy phải chứng kiến người thầy yêu tay trong tay với một ai khác.

Đọc thêm vài ba lá thư, thầy giám thị rời khỏi bàn làm việc, đi tới chỗ chàng trai trẻ đang đứng im như người mất hồn. Thầy uống liền vài ngụm cà phê, đã bắt đầu thấy sợ thay vì ngạc nhiên với nét cười hiếm hoi thấp thoáng trong đôi mắt xám tro. Thầy xua tay trước mặt anh, lại hỏi:

"Cậu bị sao thế, Huân?"

"Tôi sao à?"

"Cậu lạ lắm! Huân, cậu thất thần vì cái gì thế?"

Thế Huân đột nhiên cướp lấy tách cà phê từ người thầy đáng kính, uống cạn. Giọng bực bội:

"Tôi bị cưỡng hôn!"

"Cái gì? Cưỡng hôn? Cưỡng hôn gì?"

Trước thái độ kinh hoảng của thầy giám thị, Thế Huân chỉ lẳng lặng dúi vào tay thầy chiếc tách rỗng rồi bỏ tới sofa, ném mình xuống đó cất giọng hời hợt:

"Tôi ngủ đây!"

Thầy giám thị chớp nhẹ mắt, vẫn còn đờ người vì chưa tin nổi những gì mình vừa nghe. Vụ cưỡng hôn khiến Thế Huân đâm ra... thơ thẩn là thế nào đây? Trí tò mò bị khiêu khích tới cực độ buộc thầy giám thị phải phá rối người đang ngủ, dù đây là việc làm rất nguy hiểm và dễ gây đau tim.

"Cậu ngủ chưa đấy?" Đáp lời là tiếng thở nhè nhẹ...

"Là Lộc Hàm phải không?" Thầy giám thị vẫn không chịu buông tha.

Thế Huân đột nhiên mở mắt, lia ngay ánh nhìn sắc bén về phía người thầy yêu qúy. Ngón tay trỏ lại vô thức tự chạm môi mình.

"Hàm chưa tới?"

Thầy giám thị cố nín cười trước hành động lạ lùng của chàng trai trẻ, thầy đã hình dung ra được cậu nhóc kia đã làm gì cậu ta rồi! Hóa ra, biểu hiện của Gió Quỷ bất thường như vậy vì bị cướp mất nụ hôn đầu.

"Thằng bé đi dạo phố rồi!" thầy giám thị nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, chợt nhấn giọng "Khoảng ba tiếng sẽ tới!"

"Lâu như vậy! Thầy quản học trò kiểu gì thế!"

Thế Huân cằn nhằn rồi với lấy áo khoác, sập cửa bỏ đi trong cái lắc đầu của thầy giám thị. Cuối cùng thì vệt gió quyến rũ này cũng chịu dừng chân trước cây cỏ dại nhỏ bé. Nhưng yêu thương này liệu có vụt tắt khi gió đổi chiều? Bởi vốn dĩ, điểm xuất phát của gió là vùng trời u ám, nơi chứa chất những đau đớn tột cùng. Vệt gió ấy, khó mà chối bỏ chính quá khứ của mình để yên bình bên cỏ dại...

Thầy giám thị chầm chậm dời mắt tới bức ảnh cũ treo tường, nơi lưu giữ nụ cười thuần khiết của người phụ nữ ấy. Nó tựa như bàn tay vô hình, đang bóp nghẹn từng hơi thở của thầy, một giọt nước mắt bắt đầu trôi tuột khỏi tuyến lệ... Nếu Thế Huân biết rõ người mẹ anh tôn thờ đã từng bị hai người đó phản bội thế nào thì anh có cho mình cơ hội được bên con trai họ không? Còn Lộc Hàm... nếu cậu nhóc biết ai đã dựng nên quá khứ tàn khốc đó thì hiện tại sẽ đổ vỡ thế nào?

Người đàn ông đột ngột tháo bức ảnh ra khỏi chiếc khung gỗ và úp sấp xuống mặt bàn, những ngón tay không ngừng run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro