Chương 44

Tuệ Anh kinh ngạc khi Hứa Dực trở lại chỉ sau vài ba phút vào khách sạn, với thần thái sứt mẻ và vẻ mặt thảm hại, anh đập mạnh volant.

"Sao đấy?"

" Tên chết tiệt ấy đến trước rồi!"

"Tên chết tiệt nào? Ý anh... không phải Thế Huân chứ?"

Tuệ Anh mất bình tĩnh, đồng tử trong đôi mắt híp giãn căng. Cô đang lo vì sợ hỏng kế hoạch và sợ nhất là Gió Quỷ rồi sẽ bóc trần âm mưu này ra. Cô rồi sẽ thật xấu xí trong mắt anh.

"Nhìn đi!"

Hứa Dực dí đầu Tuệ Anh vào ô cửa kính nhỏ để cô nàng thấy rõ chiếc xe BMW chiễm chệ đậu gần đấy, chứng tỏ Gió Quỷ đang hiện diện tại nơi này. Đám lưu manh ăn hại! Bọn chúng chả phân biệt nổi đâu mới là vị khách thật sự.

"Hắn tới rồi. Kế hoạch của cô, xem ra chỉ là thứ bỏ đi!"

Chẳng đợi người bên cạnh kịp phản ứng trước sự đổ vỡ của cái bẫy tuyệt hảo, Hứa Dực đã thẳng tay đẩy cô nàng ra khỏi xe và phóng đi điên cuồng. Anh ghét phải thất bại liên tiếp trước đứa em trai cùng cha khác mẹ, cứ như đó là một quy luật. Tạo hoá thật không công bằng, vì cớ gì anh và hắn đều là con trai độc nhất của dòng họ quí tộc nhưng chỉ mình hắn mới nhận được sự tôn sùng của muôn người, còn anh... cứ như đứa con hoang. Federer đối xử với anh thật khác so với hắn. Nếu Thế Huân được bố tự tay chăm bẵm từng chút, rèn dũa từng chút, nâng niu từng chút thì anh lại bị ông ta quẳng cho đám người hầu. Mọi yêu cầu của Hứa Dực, Federer đều đáp ứng, anh luôn sống trong đủ đầy, chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì nhưng bố cũng chưa bao giờ gần gũi anh. Anh tủi thân, đôi lần nhốt mình trong phòng không ăn không uống nhưng rồi vẫn phải tự chui ra vì chẳng ai thèm ngó tới. Nhiều lần, anh chủ động tiếp cận bố nhưng lại lủi thủi một mình vì bố luôn từ chối anh với lí do - Bận! Federer bận thật, nhưng chỉ cần Richard bỏ ăn một bữa thì ông ta sẵn sàng gạt hết công việc.

Ngày thơ bé, Hứa Dực đã tưởng Federer chiều chuộng Richard hơn vì anh thua kém cậu ta. Muốn được người bố vĩ đại quan tâm nên anh đã luôn gắng hết sức để chứng tỏ mình hơn hẳn em trai, dù là việc cỏn con như ngoan ngoãn ăn uống chứ không kén ăn giống cậu em. Đối với mọi người xung quanh, anh luôn tỏ ra thật thân thiện, thật chuẩn mực, thật trái ngược với phong thái bất cần và nổi loạn của Richard.

Thế nhưng mà, hết thảy những điều đó chẳng đem tình thương của bố cho anh mà dần dần, chúng hình thành lớp ngụy trang thật hoàn hảo để che đậy con quỷ tham vọng, ích kỷ bên trong anh. Và chỉ duy nhất Thế Huân biết anh chẳng phải thiên sứ như người khác vẫn lầm tưởng, cậu ta luôn buông lơi nét cười chế giễu và chọc điên anh nhằm để bóc mẽ con người thật của anh. Con người thật của Hứa Dực... là đứa trẻ vẫn thường độ kị, ghen tị với cậu em trai cùng cha khác mẹ, vẫn thường thèm khát những thứ Richard có mà chẳng thể chiếm đoạt. Con người thật của Hứa Dực, tóm lại là kẻ thua cuộc!

Kéttt!

Chàng trai đột ngột quay đầu xe khiến những phương tiện tham gia giao thông ở làn đường kế bên đồng loạt phanh gấp, tấp vội vào lề đường hệt những con thú hoang đang trốn chạy cuộc săn đuổi ghê rợn nào đó.

Hứa Dực tăng tốc độ, lao đi nhanh hơn về hướng ngược lại. Anh dù thua cuộc lần này thì cũng phải đạp đổ chiến thắng của Ngô Thế Huân! Anh sẽ không nằm yên trên thất bại như đã từng nữa, vì anh đã biết chính xác điểm yếu cậu ta ...

***

Thế Huân ngồi xuống cạnh cậu, ánh mắt lạnh lẽo phóng thẳng tới những vết bầm tím bám quanh cổ chân mảnh dẻ, bàn chân be bé co rúm lại dưới cơn đau.

" Có tới bệnh viện không?"

"Không cần!" Cậu đáp gọn lỏn, quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn cái người đã tàn nhẫn quẳng cậu xuống đất.

"Thế mai Hàm đi học kiểu gì? Lết à?"

"Ừ, lết đấy!" Lộc Hàm bặm môi, tỏ ra bất cần.

"Tốt!"

Thế Huân đột nhiên xoa đầu cậu nhóc, tia gian manh ánh lên trong đôi mắt xám tro và thấp thoáng sau nét mặt dửng dưng. Anh đều giọng:

"Vậy, Hàm cứ lết nhé. Tôi đi đây!"

Đi đâu cơ? Cậu đờ người, lơ ngơ nhìn theo đôi giày thể thao sọc đen cho tới lúc bóng dáng kiêu hãnh khuất dần sau bãi đỗ xe chật cứng. À! Thì ra là bỏ rơi cậu.

Lộc Hàm suýt chút thì hét ầm vì quá giận, cục tức lúc nãy cậu còn nuốt chưa trôi đã lại bị anh nhồi thêm cơn bực này nữa. Rõ ràng là anh tới đây với ý đồ chẳng tốt đẹp gì, anh vốn chỉ muốn giễu cợt sự ngốc nghếch của cậu. Lộc Hàm thôi liên tưởng Thế Huân tới Richard, dù hai người đều cứu vớt cậu khỏi những cái hố nhưng phong thái của họ là hoàn toàn khác biệt. Người lạ chu đáo hơn, chuẩn bị bánh donut ngon lành, cử người đưa cậu về tận trường chứ không vô tâm như cái người vô tình này, luôn đối xử với cậu thật tệ!

" Tồi tệ! Đồ tồi! Đồ tồi tệ! Đồ tồi tệ! Đồ tồi, tồi tệ! ... "

Trong lúc Lộc Hàm không ngừng nhại đi nhại lại mấy từ tồi tệ, một cánh tay chìa ra trước mặt cậu nhóc, tỏ ý muốn nâng nhóc ta dậy nhưng bị hất ra. Lộc Hàm cáu tiết, chả thèm nhìn đã gắt loạn lên:

" Đồ tồi! Sao anh còn quay lại làm gì!"

" Ồ! Ai đã làm em phải giận thế này?"

Những thanh âm nhẹ nhàng tựa dải lụa mềm mượt chậm rãi tiến thẳng vào tai Lộc Hàm khiến cậu đánh mất một nhịp thở, ngây người trong vài giây, thật từ từ ... thật từ từ... cậu ngước đầu.

"A! Anh cũng tới đây sao?"

***

Chung Nhân thở nặng nề, vòm ngực rắn chắc lộ ra sau chiếc áo phông đẫm mồ hôi. Anh nắm chặt tay người đang nằm trên giường bệnh, nhìn cậu đau đớn khi vừa trải qua cuộc phẫu thuật kéo dài hàng tiếng đồng hồ để giữ lại sinh mạng trước cơn thèm muốn của tử thần. Càng thương cậu bao nhiêu thì anh càng giận bố mẹ cậu bấy nhiêu, dù họ có khó khăn tới đâu cũng không được phép mang con cái ra trao đổi như món hàng thế kia. Bởi vậy mà anh còn để họ vào thăm Khánh Thù, sợ cậu tỉnh giấc sẽ thêm đau buồn.

Anh quyết định rồi, anh sẽ huỷ bỏ cả hai cuộc hôn nhân bằng mọi cách và bằng mọi giá! Sẽ không ai có quyền thay anh quyết định tương lai nếu như anh của sau này thiếu vắng tình yêu.

" Anh Khánh Thù! Anh làm sao thế này!"

Tuệ Anh vừa bước vào phòng bệnh đã bịt miệng khóc nấc lên. Vừa nghe tin Khánh Thù bị tai nạn là cô rời khách sạn, chạy tới đây ngay.

Một phần vì cô thật sự lo lắng cho người anh thân thiết, một phần vì cô muốn lấy đây làm lí do để lấp liếm sự vắng mặt của cô kể từ lúc bỏ lại Lộc Hàm tại cửa hàng thời trang.

"Ngậm miệng lại! Đừng có ồn! Khánh Thù đang ngủ, không thấy à?" Chung Nhân gay gắt, bởi anh vốn kinh tởm sự giả tạo.

Tuệ Anh sững người mất vài giây trước lời quát mắng kia nhưng rồi cũng chẳng mấy để tâm, vì cô đã quá quen với bản tính nóng nảy của tên đàn anh khối trên.Hơn nữa người yêu anh ta đang gặp nạn, cư xử thô lỗ đôi chút cũng chả sao, đừng nên chấp người lúc họ vì đau buồn mà mất kiểm soát làm gì! Tuệ Anh bước tới giường bệnh trắng xóa, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay xanh xao đến tội nghiệp của Khánh Thù.

"Đừng lo lắng, anh ấy sẽ không sao đâu. Thần chết sẽ không nỡ bắt người tốt!"

Tuệ Anh thầm thì, có ý an ủi Chung Nhân nhưng anh lại ném cho cô ánh nhìn không mấy thiện cảm, kèm theo chất giọng mỉa mai:

" Cô biết vậy thì ăn ở cho tử tế, không thì chết sớm đấy!"

" Ý anh là sao?" Tuệ Anh quắc mắt.

" Chả ý gì cả. Nhắc nhở thôi, mà nếu cô tử tế thật thì cần quái gì phải giật mình?" Chung Nhân xoáy thẳng vào đôi mắt híp sắc bén, cười lạnh một tiếng như ngầm vạch trần mọi tội lỗi của cô ả.

Tuệ Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, hồ như không chút run rẩy trước những lời đay nghiến kia, chỉ riêng đôi bàn tay là lạnh toát bởi lo sợ. Cô nàng khéo léo lái chủ đề sang hướng an toàn cho mình:

"Chồng chưa cưới muốn gặp Khánh Thù. Hắn còn ở ngoài kia, anh ra xem thử thế nào!"

Chưa để cô nói hết câu, Chung Nhân đã đứng vụt dậy và lao nhanh ra ngoài. Chờ tới lúc cửa phòng khép chặt, Tuệ Anh mới cẩn thận đi tới cửa sổ, lấy máy gọi cho Hứa Dực để nghe ngóng tình hình. Anh ta đang thực hiện kế hoạch mới, sẽ đưa nam sinh học bổng về nhà riêng của anh ta rồi tùy ý hành động. Miễn sao Gió Quỷ phải đau!

"Thế nào rồi? Anh bắt được nó chưa?"

"Hay lắm! Tôi sẽ gọi thêm gã lưu manh. Gã nhớ thằng bé lắm! Lần trước gã đã kịp làm gì với nó đâu!"

Nằm chết lặng trên giường bệnh trắng xóa, Khánh Thù nín thở, nhắm nghiền mắt vờ còn bất tỉnh. Cậu đã nghe thấy hết thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro