Chương 52

Thầy giám thị trầm ngâm nhìn tách cà phê đã nguội lạnh, lòng ngổn ngang trăm mối lo vạn nỗi buồn. Thật không hiểu nổi Federer nghĩ gì lại dễ dàng để Thế Huân về nước như thế trong khi chính ông ta đã lệnh cho thầy dàn dựng nên cái chết của Lộc Hàm nhằm chấm dứt mối liên quan giữa Lộc Hàm và Thế Huân. Cậu có thể bắt đầu cuộc sống mới với con người mới như là được sinh ra lần thứ hai trên thế giới này. Như vậy là để cắt đứt áng tình mới chớm nở kia, Thế Huân không thể yêu con trai của kẻ đã hại người mẹ anh tôn thờ và ngược lại, Lộc Hàm  chẳng thể ở bên con trai của kẻ đã giết ông bà ngoại cậu yêu quý nhất.

Lúc biết hết thảy những điều này, Lộc Hàm đã muốn chết thật sự bởi có bào mòn toàn bộ sức lực, cậu cũng không bắt Federer trả giá được. Phải khó khăn lắm, thầy giám thị mới vực cậu dậy khỏi những ý nghĩ tiêu cực, cho cậu một chỗ dựa với tư cách bố nuôi. Sợ bố buồn, Lộc Hàm đành nghe lời tuyệt đối, chịu phẫu thuật da, chấp nhận sang Bỉ làm mới mình và rời xa toàn bộ mọi thứ. Cậu sẽ chịu mất mát nhưng đó là cách duy nhất có thể bảo vệ cậu khỏi móng vuốt của con quỷ sắp thức dậy...

"Chính Federer không muốn Thế Huân gặp Lộc Hàm kia mà!"

"Đâu ai muốn, nhưng Thế Huân muốn thì sao? Có cấm được không? Và lại, Federer để Huân về là có mục đích. " Quản gia Lâm nhàn nhã rót trà, cười khó hiểu.

"Mục đích gì? Hay là muốn Thế Huân nhớ lại hết đây?"

"Chà, thầy đoán đúng rồi!"

" Cái gì?"

Thầy giám thị đứng vụt dậy, không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Ai trong cuộc cũng rõ, chỉ cần Thế Huân nhớ lại, quá khứ sẽ bị bóc trần ngay tức khắc bởi mẩu ký ức của ngày đẫm máu sẽ quay về. Ba năm trước, khi Thế Huân lần ra dấu vết của người bạn duy nhất mẹ anh từng thân thiết thì cũng là lúc Federer quyết định tàn sát gia đình người phụ nữ ấy. Chẳng ngờ con trai ông có mặt hôm ấy và vô tình biết được động cơ giết người của Federer khi đám sát thủ nhầm tưởng anh là thành viên trong gia đình.

Thế Huân may mắn sống sót khỏi vụ thanh trừng nhưng lúc tỉnh lại, anh quên bẵng hết mọi sự việc đã diễn ra vào ngày u tối. Và lần này đây, một khi anh hồi phục trí nhớ thì chẳng điều gì có thể giấu diếm được nữa cả! Anh hận sẽ càng hận, ác sẽ thêm ác...

"Điên rồi sao? Thế khác nào đẩy Lộc Hàm vào tay quỷ dữ? Tính Thế Huân thế nào, các ông rõ hơn ai hết mà!"

"Bình tĩnh đi! Tôi và Federer đã nghĩ kỹ rồi. Lộc Hàm sẽ là nước cờ mạo hiểm để vùi chôn mối hận thù kéo dài suốt bao năm qua và thức tỉnh Thế Huân khỏi bóng ma của quá khứ!"

" Nước cờ này ra sao? " Thầy giám thị ngồi lại vào ghế, hai tay đan chặt nhau đầy căng thẳng.

"Là dứt khoát một lần cho xong. Không giấu mãi được, không thể tiếp tục sống với lo lắng nữa, chúng ta ai cũng mệt mỏi rồi. " Quản gia Lâm nhấp chút trà, nói trong hơi thở nhè nhẹ "Thầy đang là một người bố, có lẽ thầy biết rõ cảm giác của Federer chứ? Bị cậu con trai độc nhất hận thù như vậy, đau lắm. Đến lúc Huân mất trí nhớ thì Federer khổ tâm thêm, ngày nào cũng phải nhìn Thế Huân vật lộn với đống camera, đống câu hỏi, đống ký ức chồng chéo. Muốn phát điên không?"

" Cho nên, Federer để cậu nhà về gặp Lộc Hàm là muốn thằng bé làm chất xúc tác giúp Thế Huân hồi phục nhanh hơn?"

" Thầy đúng nữa rồi! Thế Huân trở lại, chắc chắn sẽ làm khốn khổ nhiều người là điều không tránh khỏi. Nhưng quỷ dữ có thể ngủ yên nếu được cảm hóa, thầy hiểu không? Thế Huân đâu phải máu lạnh hoàn toàn, cậu ấy vẫn biết rung động trước cậu bé ấy đấy thôi!"

" Lộc Hàm... sẽ thế nào?"

Đọc được nỗi lo sợ trong mắt thầy giám thị, quản gia Lâm buông tiếng thở dài. Ông biết chứ, Lộc Hàm sẽ là nạn nhân số một của Gió Quỷ, bởi lẽ cậu vừa được anh yêu vừa bị anh hận. Anh càng yêu sẽ càng  trút hận lên cậu và không nằm ngoài khả năng, vì quá yêu ai đó anh sẽ chịu trút bỏ mọi hận thù.

Mạo hiểm luôn song hành cùng nguy hiểm nhưng đó sẽ là con đường chuẩn xác nhất để dẫn tới thành công. Đã chấp nhận bước đi cùng Gió Quỷ thì ắt sẽ phải nếm đau đớn nhưng nếu đã đánh thức được anh, thế giới của những con người u độc sẽ đầy ắp yêu thương, mọi toan tính mưu mô sẽ là rác rưởi...

"Đi nước cờ này, thằng bé sẽ được sống tiếp cuộc đời của mình. Còn không, sang Bỉ thì chỉ là tồn tại, chịu đựng! Tôi cá chắc, thằng bé sẽ vật vờ trong mớ đau khổ thôi! Mà thầy có đảm bảo, Thế Huân sẽ không tìm ra thằng bé?"

Thầy giám thị đốt thuốc liên tục, gieo ánh mắt xa xăm qua khung cửa kính để ngắm nhìn đám lá lặng lẽ rời cành. Khẽ thở hắt:

" Tôi hiểu rồi. Lộc Hàm sẽ quay về học viện ngay ngày mai!"

***

Ngồi trên trạm chờ xe bus, Chung Nhân từ tốn ăn soup Khánh Thù đưa với vẻ mặt đầy nghĩ ngợi, anh đang tìm cách tháo gỡ cái thai ảo mà cô em gái bịa ra. Cách tốt nhất là thú nhận với bố mẹ nhưng nếu thế, họ sẽ thêm giận anh và kiểu gì cũng gây khó dễ cho Khánh Thù. Còn lấp liếm bằng lý do phá hay sẩy thai, bố mẹ anh chắc gì đã tin. Nhưng nếu cứ giữ nguyên mọi chuyện thì sau chín tháng, hậu quả sẽ thêm lớn. Chung Nhân hết vò đầu lại trưng ra bộ mặt nhăn nhó, cuối cùng là tiu nghỉu quay sang người yêu buông giọng bỡn cợt:

"Hay chúng mình có con thật đi?"

" Biến thái!"

Khánh Thù đấm mạnh vào lưng Chung Nhân liền mấy cái khiến anh vừa cười vừa ho sặc sụa. Thực ra anh chẳng cần nghĩ thêm cho mệt óc, cái gì đến sẽ đến! Dù bố mẹ có quá quắt tới mấy cũng mặc, anh và Khánh Thù nhất định phải bên nhau. Thế thôi!

Còn hơn nửa tiếng bus mới tới, Chung Nhân ngán ngẩm ăn nốt chỗ soup còn lại rồi dắt Khánh Thù dạo phố đêm, cùng nói cười vui vẻ. Giữa ánh đèn đường ấm áp, mái đầu mềm mại của cậu học sinh tựa lên bờ vai rộng, vòng tay qua ôm chàng trai thật tình cảm. Thi thoảng cuộc trò chuyện giữa hai người lại ngắt quãng khi cái tên Lộc Hàm được vu vơ nhắc tới... Chung Nhân thở hắt, còn Khánh Thù nấc khẽ. Quả thực đây là cú sốc lớn nhất đối với mỗi người từ trước đến nay, cậu luôn giữ vị trí rất quan trọng trong tim mỗi người để rồi sự ra đi đột ngột của cậu đã tạo nên một khoảng hụt hẫng không thể lấp đầy.

"Mình về lại bến bus thôi!"

Chung Nhân vội chấm dứt cuộc dạo bộ lãng mạn trước khi Khánh Thù khóc òa vì nhớ Lộc Hàm, còn anh cũng mang tâm trạng nặng nề không kém, sống mũi cay nghẹt.

Bus tới, trong lúc Khánh Thù còn chuẩn bị trước tiền lẻ thì đột nhiên Chung Nhân siết chặt tay cậu, hướng ánh mắt cả hai về đoạn đường phía đối diện ... là Tuệ Anh và gã yêu râu xanh đang cặp kè hệt đôi tình nhân thật sự...

Bus rời bến, Chung Nhân và Khánh Thù im lặng đi dọc vỉa hè, kín đáo theo dõi hai con người đang tay trong tay bên nhau. Hay thật, một cô nữ sinh xinh xắn có thể quen thân với một gã lưu manh bẩn thỉu. Chắc chắn, mối quan hệ này không tốt đẹp gì!

Khánh Thù đã biết tỏng Tuệ Anh và trò yêu râu xanh mà cô nàng dàn dựng nên từ lâu đã thôi nhìn mặt nhau. Sở dĩ Khánh Thù không làm ầm lên là vì nể chút tình nghĩa xưa, còn Chung Nhân nhắm mắt cho qua là bởi Lộc Hàm, cứ để linh hồn cậu bình yên. Phanh phui mọi thứ khác nào đào xới chuyện riêng của Lộc Hàm kia chứ!

Hai người cùng dừng bước, cùng mở to mắt kinh ngạc khi gã lưu manh hôn Tuệ Anh trong con hẻm vắng. Cô nữ sinh đáp ứng nhiệt tình nhưng ngay khi gã rời đi, cô chùi mạnh miệng mình và nhẩm câu chửi rủa.

"Khốn! Rồi mày không sống nổi với tao đâu!"


Gã lưu manh liếm môi mình, cười nham nhở. " Người tình " của gã ngon đấy chứ, vừa trẻ vừa đẹp lại chịu chơi. Tính ra đã hơn một tháng trời kể từ ngày Tuệ Anh gọi gã là thằng khốn nhưng cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn theo gã như con rối. Đơn giản vì gã nắm thóp của nàng ta!

Lần đầu, gã lấy Richard ra buộc Tuệ Anh phải nôn tiền nhưng sau đó, gã đã không rời thành phố mà ở lại tiêu xài như ông hoàng. Tuệ Anh biết vẫn phải cắn răng đưa đầy đủ tiền mỗi lúc gã vòi trong suốt thời gian dài. Rồi đột nhiên vào tháng trước, cô nữ sinh van xin được buông tha vì không thể tiếp tục chu cấp cho gã nữa. Gã đời nào bỏ qua dễ dàng thế, không tiền thì tình, vậy là gã có một nhân tình quá ư lý tưởng.

Tuệ Anh thông minh, sắc sảo nhưng bị gã lừa rồi! Richard chưa từng tìm gã đánh đập, hành hạ cũng như bắt ép gã kể về Tuệ Anh bao giờ. Ngay cái đêm vứt gã cho đám đồng tính, Richard đã chẳng chạm mặt gã thêm lần nào! Mọi thứ về Richard đều do gã bịa đặt hoàn toàn nhưng cô nữ sinh cứ thế không mảy may nghi ngờ, chỉ nơm nớp lo sợ gã tuôn bậy tuôn bạ nên luôn chiều lòng gã. Thật tội nghiệp người tình bé nhỏ!

Gã đi tới chiếc xe cũ dựng bên đường, còn đang hí hửng nghĩ về nụ hôn ướt át vừa nãy bỗng giật thót tim khi nhận ra khuôn mặt in rõ trong kính chiếu hậu.

"Tôi hỏi ngắn gọn nên ông cũng sẽ trả lời ngắn gọn! Rốt cuộc ông và nữ sinh kia là thế nào, nói!"

" Là ... tình nhân."

Đoán lờ mờ ra chuyện này nhưng Chung Nhân vẫn không khỏi ngạc nhiên, anh túm lấy cổ áo gã lưu manh, hất hàm hỏi:

" Có thật không?"

" Thề có Chúa, tôi không dám nói dối đâu!" Gã run giọng, mặt tím lại vì sợ. Tuy gã không ăn đòn từ Richard nhưng bị chàng trai trước mặt tẩn vô số lần. Những vết bầm dập lúc trước gã khoe Tuệ Anh cũng đều do tên này mà ra...

" Ông ép nó chứ gì?"

"Tôi..."

" Thôi, mặc xác ông và nó! Tôi hỏi câu cuối đây, nó có sai ông hại ai nữa không?"

Trước khuôn mặt hung dữ của Chung Nhân, gã lưu manh gật đầu, tuy nhiên miệng vẫn ngậm chặt không hé nửa chữ. Chung Nhân nhấn đầu gã vào cửa xe, giọng phát ra sặc mùi bạo lực:

"Nói hay muốn nát đầu?"

" Cậu hứa là sẽ giữ bí mật chứ? " Gã lưu manh dồn hết can đảm ra điều kiện, dù sao đây cũng mới chỉ là ý định của Tuệ Anh.

"Tôi biết mình phải làm gì!"

"Vậy được rồi. Tuệ Anh bảo tôi bắt cóc một nữ sinh cùng lớp do mâu thuẫn."

"Cụ thể là ai?"

"Hoa khôi khối 11 ấy. Nghe đâu vì cuộc thi The Stars ... hự..."

Chung Nhân thụi vào bụng gã thay vì ngắt lời, tay anh dời lên cổ gã bóp mạnh:

" Cấm động tới em-gái-tao! Nó có mệnh hệ gì, nhà mày sẽ là nhà xác, biết chưa?" Chung Nhân hăm dọa, chợt cười quái dị "Phiền mày nhắn với tình nhân bé bỏng kia thế này, gieo gió ắt gặp bão, mất dạy thì trời đày!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro