Chương 6
Như lưỡi dao sắc ngọt, cắt sâu vào bầu không khí ngột ngạt là tiếng chuông reo, báo kết thúc tiết đầu của buổi học chiều.
Phần lớn học sinh đều đổ dồn ra ngoài lớp, tựa người vào những chấn song, kháo chuyện ầm ỹ, dệt nên thảm âm thanh huyên náo.
Nam sinh nào đó nhảy một điệu thật ngẫu hứng, những lá bài rơi lả tả của màn ảo thuật kì bí, ánh flash lóe nhẹ khi những cái đầu chụm vào nhau cùng chụp ảnh.
Vài nữ sinh chu miệng, thổi phù phù... bong bóng xà phòng theo nhau tung nhảy giữa những vạt nắng trong veo. Những lớp màng mỏng tang phản chiếu một góc nhỏ của cảnh vật xung quanh.
Khung cảnh sống động ấy thoáng ngưng lại khi hai nam sinh xuất hiện đầu hành lang, với gương mặt tái nhợt, môi mím chặt như vừa trải qua điều kinh khủng. Họ cùng im lặng lướt qua đám ồn ào...
Khác hẳn với sự náo nhiệt ngoài kia, lớp học im ắng chỉ còn thưa vài ba người.
Một trong số đó là nữ sinh có vóc người mập mạp, cô liên tục thọc tay vào gói snack cỡ lớn, bốc những miếng khoai tây cho vào miệng. Hành động vô thức này như đã được lập trình sẵn trong lúc cô xem phim qua chiếc máy tính bảng.
Có lẽ cô ấy tưởng người đang đứng cạnh bên là bạn cùng bàn nên không thèm dời mắt khỏi rạp phim mini kia, chiếc chân còn gác lên phần ghế trống kế bên tự động hạ xuống.
Tiếng sột soạt từ lớp vỏ bao bóng chỉ dừng hẳn khi có bàn tay thình lình đập mạnh vào vai cô ấy.
Lộc Hàm đứng tận trong góc lớp, nét mặt vẫn còn rất căng thẳng. Vừa lúc nãy, đã có bao nhiêu ánh nhìn đổ dồn về phía cậu. Thật nhanh chỉ như cái lướt mắt nhưng vẫn nhận ra rất rõ sự hiếu kì từ những con người ấy.
Khánh Thù chỉ trao đổi vài câu ngắn gọn với cô bạn học ấy rồi vội vã bỏ đi, lúc ngang qua Lộc Hàm thì đánh nhẹ vào vai cậu.
" Tớ đã nói với thầy là cậu có vài vấn đề về học bổng cần giải quyết! "
Phải mất khá lâu thời gian Lộc Hàm mới nhận ra cô bạn đang lên tiếng nói với mình . Mặc dù là ngồi cùng bàn nhưng cậu chỉ biết tên cô ấy là Tuệ Anh qua chiếc phù hiệu gắn trên áo.
Một cô bạn học rất cừ nhưng thường bỏ mình ngoài những cuộc vui!
" Cảm ơn cậu, Tuệ Anh. ". Lộc Hàm muốn tỏ ra thật tự nhiên nhưng đã bị sự lúng túng đã bị tố cáo khi... ngồi nhầm bàn.
Cô bạn mập phì cười lộ ra hai chiếc má lúm xinh xắn. Cho đến khi tên ngốc kia đã ngồi kế bên, cô mới im lặng, nét cong vẫn còn nguyên trên môi.
Trên màn hình còn hiện khuôn mặt điển trai, Tuệ Anh dí mạnh môi mình vào đó trước khi cất chiếc máy tính bảng xuống gầm bàn rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt còn ngập vẻ bất thường :
" Cậu đã thấy gì? "
Biết mình đã phạm sai lầm khi đã tỏ ra quá ngạc nhiên , Lộc Hàm ấp úng thốt ra mấy chữ :
" Anh ta là diễn viên nào thế? "
Một cuốn sách dày giáng thẳng xuống đầu cậu, Tuệ Anh hạ giọng nghiêm nghị :
" Tớ muốn hỏi là cậu đã thấy gì tại phòng y tế? "
Lộc Hàm khẽ rùng mình, cổ và sống lưng cậu thẳng đờ, sự sợ hãi gợn trên những nếp nhăn của bộ đồng phục.
Ngón tay siết chặt vào mép ghế như những dây leo xanh non trên hàng rào gỗ, còn run rẩy trước gió.
" Rất nhiều máu. ". Lộc Hàm khó nhọc nói, làn da đã trở nên tái xanh.
Nam sinh kia ngã vật trên giường y tế, máu tứa ra từ những vết nứt, lan xuống cổ, rỉ từng giọt thấm lên áo. Mắt hắn nửa khép lại nửa như mở ra, hai con ngươi lờ đờ rồi tắt lịm.
Qua mái tóc kì quái, thì cậu đã biết hắn chính là Chung Nhân – kẻ phát bóng vào cậu.
Giáo viên ở đó lệnh cho tất cả học sinh phải đi ra ngoài, kèm theo lời dặn tuyệt đối không được truyền tin cho các bạn khác để tránh ảnh hưởng đến toàn trường.
Lúc cậu cùng Khánh Thù rời đi, Chung Nhân đột nhiên co người rồi hộc mạnh, máu trào ra khỏi miệng, dính lớp đỏ thẫm trên mặt sàn...
Gói snack chìa trước mặt Lộc Hàm khi cậu bị tê cứng trong nỗi sợ hãi, máu dưới da hoàn toàn bị đông lạnh. Cậu dần dần lấy lại hơi thở, mấp máy môi bật ra tiếng thì thào:
" Thật đáng sợ. "
Tuệ Anh gật nhẹ đầu :
" Ừ và còn nhiều thứ đáng sợ hơn nữa! ". Mấy ngón tay đang kẹp chặt bỗng thả ra, làm rơi những mẩu snack, cô phả một hơi thật dài vào không khí , bâng quơ – Là Gió Quỷ mang đến !
Trực giác nhạy bén của Lộc Hàm mách bảo rằng, cô bạn mập đang ám chỉ người gây ra chuyện này! Tuệ Anh xoay người cậu lại, nét mặt đanh cứng như thép :
" Tại học viện này , có hai nhân vật rất nguy hiểm! Cậu tuyệt đối không được gần họ! "
Những thanh âm nặng nề vừa thoát ra đã đè lấy không gian im ắng, cơn gió lạnh khiến Lộc Hàm khẽ so vai, cậu run giọng :
" Là ai? "
Đôi mắt hí của Tuệ Anh đã nhuốm màu nghiêm trọng, gắn trên gương mặt mập là nỗi kinh hoàng được kết tủa qua nhiều lần sợ hãi :
" Kẻ nguy hiểm nhất là Ngô Thế Huân! ". Giọng cô bị bóp méo bởi những hình ảnh đáng sợ trong quá khứ đang dần được sắp xếp – Là hóa thân của vũ trụ , nắm giữ trong tay mọi thứ ! Gió Quỷ là cháu đích tôn của một dòng dõi quý tộc bên Thụy Sĩ. Anh ta mang dòng máu lai Thụy Sĩ và Trung Quốc. Anh ta tàn bạo theo cách của quỷ dữ đối với những người phạm vào luật của anh ta."
Tuệ Anh nhấn mạnh từng chữ như muốn gằn chúng thật sâu vào trí óc của người mới :
" Nghe này , có hai điều mà cậu có chết cũng không được phép! ". Cô thực hiện đúng cử chỉ nhỏ kèm theo khi ban lệnh của gió quỷ, một ngón tay đưa lên lắc nhẹ về hai phía:
" Tuyệt đối đừng chạm vào người anh ta! Hãy cách anh ta ra mức xa nhất có thể và đừng nhìn anh ta quá lâu! Tốt nhất, hãy chỉ nhìn tới giây thứ 59! ". Bàn tay mũm mĩm tự cắt một đường ngang cổ. " Nếu cậu phạm phải, thì Chung Nhân là một dẫn chứng cụ thể của hậu quả! "
Lộc Hàm thở thật nhẹ, cơ mặt cậu co rúm lại khi quá nhiều cảm xúc cùng đổ ụp xuống. Kinh hoàng, hoang mang... tạo nên thứ bất ổn khiến cậu chao đảo như đang đứng trên vách của vực thẳm... chỉ cần sai một chuyển động nhỏ cũng sẽ tan xương nát thịt!
"Làm sao để tớ biết ai là gió quỷ? ". Lộc Hàm căng thẳng lên tiếng.
Tuệ Anh thả hẳn gói snack, hai tay đỡ lấy cằm như cậu , mắt vụt lên những tia mơ màng, cười híp mí :
" Gió Quỷ rất đẹp! Đẹp không tì vết, hoàn hảo trên mọi góc độ! Nếu cậu nhìn thấy chàng trai nào mà chưa đến nửa giây đã đổ gục hoàn toàn thì anh ấy chính là Ngô Thế Huân! ". Tuệ Anh khẽ thì thầm như đang dặn dò chính mình. " Nhưng dù thế nào thì đừng để bị mê hoặc! Tốt nhất hãy mang theo đồng hồ bấm giờ và ống nhòm, ngắm sẽ được kĩ! ''
Cơn choáng váng thình lình đánh chiếm như giật đứt dòng suy nghĩ miên man của cậu nam sinh về nhân vật bí ẩn kia. Chợt một suy đoán bắn xuyên qua não cậu. Có khi nào, thái độ nồng nhiệt , mê mệt của những học sinh như Tuệ Anh là chất xúc tác cho những tàn bạo của Gió Quỷ?
Bản tính lập dị nào đó khiến anh ta tàn nhẫn với tất cả những người ngưỡng mộ mình?
" Vậy còn kẻ nguy hiểm số hai là ai ? "
Khá bực mình khi bị cậu bạn lôi khỏi những hình dung cuốn hút của Gió Quỷ đã ngấm vào từng thớ da, Tuệ Anh gắt :
" Không cần biết! Hắn sẽ tự tránh xa cậu, cậu nhóc xuềnh xoàng ạ. "
Bầu trời của đêm hè đen mộc, trên sắc tối thênh thang ấy, mảnh trăng như mẩu bánh vụn gắn sau những đám mây dày đặc.
Một vài ánh sáng vàng nhạt xuyên mây, rải trên những tầng lá cao vút. Những lớp cỏ mềm ủ quanh gốc cây, dạt hẳn sang một bên khi những luồng gió tạt qua, mang theo hơi lạnh căng đầy từ hồ nước.
Mọi cảnh vật đều bị nhuộm trong đêm đen, nhấn chìm học viện Trung Anh vào khoảng lặng tĩnh mịch.
Một chiếc bóng đổ dài trên mặt đất ẩm, đôi giày thể thao mang sọc đen lướt dọc theo mép hồ ẩm ướt.
Bóng tối như thắp lên luồng ánh sáng kì diệu, bao quanh dáng người mảnh khảnh đang xé gió vút đi .
Thế Huân khoác trên người bộ đồ thể thao dài tay, thân mình lao về phía trước như mũi tên xuyên qua khu rừng thẳm, chuyển động không ngừng những bước dài, âm thanh của gió vút lên bên tai.
Thật lâu sau, anh chạy chậm lại, cởi áo khoác sọc thắt ngang hông, đôi mắt xám tro hiện lên những tia sáng sắc lạnh, xoáy thẳng vào đêm đen.
Tùy ý buông người khi đã thấm mệt, anh ngồi trên bãi đất trống gần đó,hai tay chống về phía sau, hất nhẹ gương mặt kiêu hãnh để gió vờn lên, mắt nhìn sâu vào mẩu bánh vụn còn lẩn trốn sau mây.
Lộc Hàm cẩn thận đặt khung hình gỗ ngay đầu giường, ngón tay miết theo đường viền của bức ảnh cũ, nụ cười trên môi đọng những thổn thức, xót xa.
Mi mắt cậu không ngừng chớp.
Chớp mắt là để tống khứ hạt bụi nào đó đã bám vào, hoặc là đang cố ép những dòng nước trở lại tuyến lệ.
Lộc Hàm đón lấy khoảng nước đang bao lấy màng mắt, làm nhòe đi hình ảnh của người phụ nữ có mái tóc dày như rong biển, khuôn mặt trái xoan đẹp dịu dàng.
Cậu vô thức thả trôi những giọt khóc, rơi tự do khỏi khóe mắt. Vội rút tay về, lỉnh người vào trong chăn.
Lộc Hàm mỉm cười nhợt nhạt, buộc những mạnh mẽ phải lập tức trỗi dậy!
" Ba mẹ luôn ở cạnh mình, không được phép yếu đuối! "
Mùi từ chăn mới dỗ dành đôi chút cảm xúc hoang hoải của cậu nhóc, kéo cảnh tượng ồn ào lúc chiều trở về.
Tan học, Khánh Thù cùng Tuệ Anh đã đến đây, mang cho cậu rất nhiều đồ dùng cần thiết.
Giường xếp, chăn in hoa lưu ly tím, bình nước giữ nhiệt... đặc biệt là thùng mì gói!
" Chả có ai nghèo như em thế này cả! Cũng đừng từ chối, như thế là đang tát vào lòng tốt của tôi đấy, biết chưa? ". Khánh Thù ném vào cậu giọng nói dữ dằn.
" Tuyệt ! Nhà bên hồ! Ôi, không phải ai muốn cũng được không gian thế này đâu!" – Tuệ Anh híp mí nhìn gian nhà thô sơ được bao quanh bởi bốn bức tường trắng toát.
Lộc Hàm rất ngại khi một lúc đã nhận quá nhiều từ những người chỉ mới quen, mặc dù tính tình của ba người khá hợp.
Khánh Thù và Tuệ Anh là hai anh em kết nghĩa, nhà đối diện nhau, chơi cùng nhau từ nhỏ. Họ luôn tỏ ra thật nghiêm nghị nhưng thực chất sôi nổi hơn bất kì ai khi vạch ra bao nhiêu kế hoạch biến đổi ngôi nhà nhỏ này!
Sẽ quét lớp sơn màu quýt chín, sẽ đục ô cửa sổ nhỏ đối hướng với bờ hồ, sẽ thay những chiếc bóng trắng lóa thành đèn chùm mini xanh vert.
Hai anh em bàn tán ầm ĩ tới lúc chiều muộn, bị người nhà gọi điện giục mới về!
Lộc Hàm rời chăn, vận lên mình chiếc hoodie trùm kín mũ, cậu quyết định sẽ đi dạo một vòng khi giấc ngủ không kéo tới.
Vừa bước khỏi cửa đã bị bóng đêm vây lấy, cậu đút tay vào túi, dạo bước thật nhẹ quanh mí hồ.
Ánh trăng khuất sau tầng mây không đủ soi rõ mặt hồ như khối hình vuông sâu hoắm, chỉ có sắc đen nuốt gọn lấy cậu.
Theo từng bước chân êm , những đoạn ký ức rời tạc lại kéo tới...
Đến bây giờ , cậu đã biết mình điên thật sự !
Chỉ trong một lần gặp duy nhất nhưng gương mặt vô cảm đã ngập trong trí nhớ . Lộc Hàm nghĩ về hắn như một thói quen không bao giờ chán.
Đôi mắt xám tro đẹp kỳ lạ, không hằn bất kì vệt cảm xúc nào, cái hất cằm thật nhẹ đầy quyền uy.
Đi được nửa quãng hồ, tim Lộc Hàm chợt giật mạnh khi chân dậm phải thứ gì đó... rất cứng.
Cậu cúi đầu, mắt mở thật to nhưng vẫn không thể thấy được gì ngoài sắc đen thường trực của đêm.
Chân Lộc Hàm bắt đầu thay mắt, dậm dậm lên thứ gì đó rất cứng kia. Bàn chân chưa kịp nhấc tới cú thứ hai, tiếng tên khẽ đã nhắc cho cậu đáp án chính xác nhất!
Một bàn tay nắm lấy chân còn chưa kịp rút về. Lôi mạnh! Người cậu chúi xuống, ngã sấp lên mặt đất... đau điếng! Những ý nghĩ nối tiếp nhau run lẩy bẩy.
" Ai... ai đấy ? "
Vai Lộc Hàm bị siết chặt, lật ngược cậu lại, túm lấy cổ áo kéo hẳn người cậu dậy để đối sát với đối phương, gằn mạnh :
" Cậu đã chạm vào tôi đấy! "
Lộc Hàm nhận ra giọng nói này! Nỗi nhớ của cậu đã bị khơi dậy, bật ra tiếng hét vỡ òa ngay lúc đang gặp nguy hiểm :
" Là anh. Đúng là anh rồi?"
Cúi xuống sát mặt cậu, đôi môi lạnh lẽo thì thào trong bóng tối :
" Tôi thì sao? "
" Anh chính là người đã cho tôi đi nhờ xe hôm ấy ". Lộc Hàm khẽ run.
Chàng trai nén ngạc nhiên, buông tay khỏi cậu , dửng dưng :
" Hẳn vậy. "
Lộc Hàm ngồi thẳng người, nhìn gương mặt không rõ nét phía đối diện, những ngón tay bấu chặt vào nhau vì sợ hãi, lời nói thoảng nhẹ như cánh hoa rơi xuống mặt hồ.
" Anh là Ngô Thế Huân? "
"Gió quỷ rất đẹp. Đẹp không tì vết, hoàn hảo trên mọi góc độ. Nếu cậu nhìn thấy chàng trai nào mà chưa đến nửa giây đã đổ gục hoàn toàn thì anh ấy chính là Ngô Thế Huân!"
Sự quyến rũ đáng sợ này... chỉ có gió quỷ mới đem tới.
Là gió , cuốn đi mọi thứ, đem nhấn tất cả vào dòng xoáy.
Là gió, nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng có bản chất của quỷ.
Là gió, thứ vô hình đẹp đẽ nhưng không sao chạm vào được, lại tàn bạo đến mức chỉ khiến người ta chỉ muốn trốn chạy.
Có phải sự mâu thuẫn này khiến gió quỷ càng thêm mê hoặc?
" Biết tôi thì hẳn là cũng biết tới luật của tôi?". Thế Huân duỗi cánh tay, thẳng thắn phán xét. "Tối quá! Vì cậu không nhìn thấy được gì nên tôi không làm khó. "
Lộc Hàm gật gật đầu, rất thản nhiên đáp trả :
" Nhưng còn chuyện anh cản trở việc dạo bộ của tôi, phải tính thế nào? Còn nữa, đừng quên là anh cũng chạm vào tôi. Cố tình chạm vào tôi! "
Đối với người tàn bạo thì hãy thật láo ! Gió quỷ có thể lấn át Trung Anh chỉ vì bọn họ đã tự biến mình thành lá, sẵn sàng bị gió đe dọa. Nhưng nếu thật cứng cáp như những thân cây cổ thụ thì đâu sợ bị cuốn phăng ?
Thừa nhận cậu đã rất nhớ anh ta... thích anh ta... nhưng cậu sẽ không để mình bị mê hoặc bởi lớp vỏ ngoài kia nữa!
Gió quỷ là kẻ ác, lấy quyền lực vô hạn để đáp ứng cho bản tính kênh kiệu của anh ta.
Cái nhếch miệng chỉ trong vòng nửa giây đã bị bóng đêm che lấp, Thế Huân ồ lên một tiếng, giọng bất cần :
" Thì sao? "
" Tôi tất nhiên sẽ không đánh anh , và làm tổn hại anh như anh đối xử với người khác. "
" Cảm ơn ". Thế Huân cười.
Lộc Hàm nhìn vào khoảng tối trước mặt, cao giọng dạy bảo :
" Tôi chỉ muốn anh hãy dẹp bỏ những luật lệ đáng ghét đó đi! Anh có quyền cấm người khác nhìn anh, chạm vào anh sao? Nếu thật sự không thích thì hãy đem khuôn mặt điển trai cùng dáng người chuẩn của anh cất trong nhà ấy. "
Lúc cậu dứt lời, tim run lên, mặt cũng biến sắc theo. Có phải cậu bị bóng phang vào nên hỏng đầu óc rồi không? Chưa tính đến quyền lực mà anh ta nắm, chỉ riêng bàn tay của anh ta cũng đủ bóp bẹp dí cậu.
Láo cũng được, nhưng cậu cần lên chiến thuật rõ ràng đã.
Một suy tính nảy ra... cậu sẽ lợi dụng bóng tối, chuồn đi trong êm đẹp.
" Một người nam tính thực thụ sẽ không bao giờ chấp vặt. " Lộc Hàm vừa đánh đòn tâm lý, người vừa cẩn thận lùi ra phía sau.
" Có biết bơi không? "
" Biết. Nhưng anh hỏi để làm gì? "
Có âm thanh lớn, dứt khoát vọng lên giữ khuya. Có tiếng hét thảm thiết xé toang bầu không gian yên tĩnh.
Đôi giày thể thao lùi vài bước, tránh làn nước từ hồ đang văng mạnh lên.
Một cái nhếch mép rất hiểm hiện rõ trong bóng tối...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro