Chương 68
Đường phố về đêm thưa thớt ánh đèn vàng ảm đạm, những bước chân nặng nề lê lết trên vỉa hè đầy xác lá. Lộc Hàm so vai, ngồi bệt dưới gốc cây gần đó. Cậu chẳng biết mình đã đi bao lâu và sẽ tới đâu nhưng trong đầu cậu chỉ chứa một suy nghĩ duy nhất, là phải bỏ chạy thật xa, tránh bàn tay ác quỷ và cả sự ghen ghét của cô bạn thân.
Hình như, Lộc Hàm đã được tự do! Chẳng ai thèm ngăn cản hay đuổi theo cậu cả! Cậu cứ như hạt bụi dính dưới đế giày của anh, rơi rớt hay lì lợm bám lại anh đều không thừa hơi ngó ngàng. Tự do rồi, sao Lộc Hàm lại hẫng nhiều đến vậy? Cậu đã rất thèm khát một bầu trời riêng, một cuộc sống bình thường như bao người nhưng sao lại không nỡ ra đi thế này? Hay là quay lại?
Không! Không thể hèn nhát tới mức xin xỏ tình yêu từ anh khi đã vứt cậu vào xó. Cậu phải chạy thật xa, phải biến mất để anh biết thế nào là khoảng trống và nhớ nhung.
Lộc Hàm hít một hơi sâu rồi tiến thẳng tới bốt điện thoại công cộng gần đó. Người cậu sắp sửa liên lạc đây sẽ mang cậu bốc hơi như làn sương mù tan sau nắng.
Bỗng có tràng cười quái dị vang lên sau lưng cậu. Dưới nền đất, vô số bóng lớn vây quanh bóng dáng thấp bé như lũ sói đang dồn sát cừu non.
"Nhóc con đi đâu một mình thế?"
Cậu im thin thít trước câu hỏi nham nhở từ đám giang hồ trong quán bida trá hình đêm ấy. Lộc Hàm nhận ra chúng, nhất là tên đầu sỏ có hình xăm đầy mình. Thần trí cậu bủn rủn, chân tay run rẩy và mất luôn khả năng cử động khi tên đàn anh vuốt má cậu, phả vào mặt cậu chất giọng tởm lợm:
"Bạn trai em đâu? Hắn bỏ em rồi à? Thằng khốn ấy ..."
" Câm miệng!"
Một giọng nói khác chợt cắt ngang. Tức thì, tên đại ca bỏ tay khỏi cậu và cùng bọn em ngoái đầu nhìn kẻ vừa to miệng nạt nộ.
Tim Lộc Hàm đập dồn dập trong sợ hãi lẫn hoang mang, cậu biết người đó. Phản ứng đầu tiên của cậu là hét thật lớn:
" Mau chạy đi! Kệ tớ!"
Lại một trận cười thô bạo rộ lên khi Lộc Hàm chưa kịp dứt câu. Đám đông tản ra, nhường đường cho cô gái trẻ đẹp trong chiếc váy ngắn cũn cỡn. Cô ta tùy tiện vứt túi xách vào lũ người bặm trợn, lập tức có tên nhanh nhẹn bắt lấy và giữ hộ cô ta như làm tròn phận sự của kẻ hầu. Ngay cả tên đại ca cũng lùi ra khi cô ta tiến về phía Lộc Hàm. Hai ánh mắt đối thẳng nhau, một ánh ngập kinh ngạc, một ánh sắc như dao.
"Bọn mày đếm đủ mười cái!"
Cô gái trẻ phá vỡ im lặng trước tiên và liền sau đó là những cái bạt tai chát chúa hạ thẳng vào khuôn mặt còn ngập bàng hoàng.
***
" Mười!"
Khi tiếng đếm thứ mười vừa điểm, bàn tay hung dữ không ngừng lại mà thậm chí bạt mạnh thêm như thể mười cái tát vừa rồi còn quá nhẹ nhàng. Đám du côn im phăng phắc nhìn nhau, chính bọn chúng cũng giật mình bởi sự ghê gớm của cô gái trẻ.
"Cậu biết không, tôi đã đánh đổi và hy sinh rất nhiều mới có chỗ đứng như bây giờ. Tôi luôn cố gắng mỗi ngày còn cậu là may mắn thôi. Mà may mắn, thì tan biến mau lắm. Quá 12giờ rồi, chàng trai ạ, cút đi thôi! " Những lời đay nghiến hòa cùng âm thanh chát chúa của tiếng bạt tai như bản nhạc rùng rợn giữa đêm vắng. Đôi môi ánh nhũ phun lời trần trụi "Cậu ngu xuẩn lắm, làm sao xứng với Thế Huân. Cho cậu hay, tôi là kẻ đã lấy hết quà Richard tặng cậu, là kẻ đã đẩy cậu vào vòng tay của gã yêu râu xanh, là kẻ đã dàn dựng màn cướp bóc cho cậu thăm khách sạn lần thứ hai. Ngạc nhiên không?"
Cậu bỗng ngã gục trên nền đất như ngọn cỏ bị bẻ gập khi giông bão kéo qua. Đôi chân không thể nào đứng vững để hứng chịu thêm bất kì một cái tát hay một lời cay độc nào nữa. Lộc Hàm đau tới tận tim, tận óc, tận từng thớ da và tận từng tế bào. Nỗi đau thể xác là nhỏ, chẳng bằng một góc tâm hồn đang rách tươm như mảnh vải bị cắt te tua bởi cùng nhiều lưỡi kéo. Tai Lộc Hàm ù đi, mắt cậu mờ dần, toàn thân tê liệt như người tàn phế bị vứt ra giữa đường, cứ ngồi ngây, mặc ai làm gì thì làm.
Tuệ Anh hả hê nhìn cậu bạn đang bàng hoàng tới mức ngơ ngẩn, cậu học theo Gió Quỷ, vuốt mái tóc rối đầy mỉa mai. Chỉ cần lệnh từ cô, đám lưu manh kia sẽ " chăm sóc" nhóc con thật chu đáo. Mối thù lần Thế Huân phá quán, chúng còn ôm trong bụng. Không trực tiếp trả thù được anh thì chúng sẽ càng thêm hung hãn với Lộc Hàm. Để xem ai cứu nổi cậu!
Ngón tay Tuệ Anh lần bò đến bờ má tím bầm, sưng vù rồi cười phá lên đầy vui vẻ. Là cậu ta ép cô phải ác! Có nó, Thế Huân chẳng thể toàn tâm với cô. Cái gai trong mắt nếu không nhổ ra ắt sẽ đui mù thì cớ gì phải thiệt thân?
"Tạm biệt Lộc Hàm nhé! Thật tiếc, sau đêm nay, tình bạn chúng mình sẽ theo cậu xuống mồ! " Tuệ Anh thủ thỉ với cậu lần cuối rồi hướng đám du côn "Tên nào thay tao đánh nó! Tao không muốn bẩn tay thêm!"
Lộc Hàm khẽ nhắm mắt như sẵn sàng đón nhận những thứ khủng khiếp sắp vồ lấy mình. Có lẽ, cậu sẽ được giải thoát trong đêm ...
"Để tôi!"
Từ đám đông, một đôi giày nền trắng sọc đen bước ra. Thiếu niên lặng lẽ tiến đến hai con người trong ánh nhìn quá đỗi kinh hoảng của Tuệ Anh. Chạm phải đôi mắt xám tro lạnh băng, hồn phách cô liền thất xiêu, cơ mặt rúm ró trong sợ hãi. Cô làm chuyện ác khá thường xuyên, cô vốn đã quá chai lỳ và thừa trơ tráo nhưng trước chàng trai này, lá gan của cô lại teo tóp đến thảm hại. Không sợ anh trị tội bởi cô đã là bạn gái anh, chỉ sợ cô mất điểm, xấu xí trong mắt anh.
" Em xin lỗi. Anh bị đánh, em nhịn không nổi! " Tuệ Anh mấp máy môi đầy tội nghiệp, cố gỡ gạt tình huống tồi tệ này.
Nheo mắt nhìn cô ả phân bua, Thế Huân chợt bật ra tiếng cười gằn quái đản. Tất tần tật mọi việc cô ả đã làm, anh rõ như lòng bàn tay. Chính anh đêm ấy đã tận mắt thấy Tuệ Anh ngồi sau tay lái điều khiển, tông thẳng xe vào cậu nhóc kia.
Gió Quỷ biết, thế nhưng cô ả vẫn bình yên đến bây giờ là bởi anh khá thích mấy trò ác cô ả ngầm báy ra để hại chính người bạn thân nhất của mình. Vậy mà vẫn trơ trẽn như không! Rồi cả việc mạo danh Richard để hù dọa một nữ sinh cùng khối nào đó, thật thú vị. Anh còn muốn đợi xem, cô ả và Hứa Dực sẽ chơi anh những vố gì!
Sự thâm độc của Tuệ Anh đã thật sự gây hứng thú với Gió Quỷ, nhất là vì mục đích của cô ả là có được anh. Vội gì bóc mẽ cô ả, mất vui!
Gió Quỷ lướt nhanh mắt qua Lộc Hàm đang ngồi chết lặng. Nét mặt thờ ơ, không chút xót thương của Gió Quỷ khiến Tuệ Anh ngạc nhiên. Cô lo thừa rồi!
" Da mặt dày như thế, tát hẳn là đau tay?"
"Khá là đau!" Tuệ Anh thầm thở phào.
"Vậy ..." sau cái nhíu mày do dự, Gió Quỷ búng thẳng về phía lũ côn đồ chất giọng hiểm ác " Tát nó! Thay phiên nhau!"
" Vâng, chủ nhân! " Đám côn đồ đồng thanh đáp, bộ dạng hệt những đứa trẻ vâng lời.
Tuệ Anh vội bịt miệng để không há hốc kinh ngạc. Lũ người kia sao có thể gọi anh là chủ nhân và tỏ ra ngoan ngoãn đến thế? Rõ ràng chúng rất hận Thế Huân sau lần phá nát quán và đập đánh chúng tơi bời. Rõ ràng chúng chỉ phục tùng mỗi cô vì cô đã giao chúng số tiền rất khủng. Tất cả đều rõ ràng thế kia nhưng sao cô có cảm giác, mình đã sập bẫy? Cái nhếch miệng hiểm của Gió Quỷ càng khiến đầu óc cô thêm quay cuồng.
Nhịp tim Tuệ Anh đập dồn dập và nhịp thở cô hỗn loạn khi một tên tiến lại gần cô, hạ thẳng vào mặt cô những cái bạt tai man rợ. Số lưu manh còn lại bắt đầu đếm ... rồi lần lượt, má Tuệ Anh hứng trọn những bàn tay thô ráp khác ...
Trước mắt cô, mọi thứ bắt đầu mờ dần đi như lẫn vào sương mù, cơn đau xây xẩm mặt mũi lúc ban đầu cũng dần biến mất, thay vào đó là cảm giác tê buốt tận óc. Những suy nghĩ chập chờn trong đầu cô tựa cánh chuồn dập dờn trên mặt nước ... Gió Quỷ giăng bẫy cô, anh tạo điều kiện cho cô lập ra âm mưu tuyệt hảo nhằm vùi lấp Lộc Hàm vĩnh viễn nhưng cuối cùng, chính cô đã lại lọt thỏm vào hố sâu đầy rẫy những hình phát đáng kinh tởm do cô tự tạo ra.
"Không có não!"
Thế Huân ném cho Tuệ Anh đúng ba chữ khi cô ả cố gắng tìm bóng anh trong đám quỷ man rợ. Rõ ngu xuẩn! Yêu anh, cô ta u mê đến nỗi chẳng mảy may nghi ngờ khi hàng loạt chuyện vô lý bất thình lình nhảy ra. Anh đột nhiên dùng cô ả thay thế Lộc Hàm, vứt cho cô ả hàng đống tiền, biến cô ả thành nữ hoàng khi cùng anh sánh bước. Anh giúp Tuệ Anh thực hiện đủ mọi ước nguyện từ trước đến nay, mang ánh hào quang vây lấy cô ả nhưng rồi ... khi cô ả chưa kịp tận hưởng cuộc sống mơ ước đó thì đã bị anh đạp xuống vứt thẳm. Cú rơi này còn đau gấp ngàn lần vạn cái tát gộp lại. Vũ lực mới chỉ là hình phạt nho nhỏ nhằm giải tỏa cơn đau mắt do Gió Quỷ phải nhìn cô ả khá nhiều trong những ngày qua.
Thế Huân bỗng đưa tay ra hiệu cho nô-lệ-mới dừng tay. Cứ đánh đập cô ả dã man như vậy thì sẽ sớm đẩy cô ả tới chỗ diêm vương mà Gió Quỷ lại không thích giết người. Nếu chỉ đơn giản là một mạng sống, anh cần quái gì dây dưa đến tận bây giờ.
Sự trừng phạt lớn nhất của anh phải là cùng một lúc, vừa ném vào thùng rác tình yêu to lớn cô ả dành cho anh và vừa dày xéo, rút cạn kiệt đau đớn bằng cách rất hay ho ... cứ cho cô ả nếm mùi vị là nạn nhân của hết thảy những vụ việc xấu xa trước đây.
Gậy ông đập thẳng lưng ông, chân cáo dậm nát đuôi cáo!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro