Ngoại truyện 4
Những vạt nắng trong veo rơi rớt trên mặt nước mát lạnh. Vài cánh chuồn đậu lại rồi mau chóng lượn đi, để lại những gợn sóng dập dờn.
Bên bờ hồ, Lộc Hàm đứng cạnh một đống sỏi, tay áo đồng phục xắn lên tận khuỷu. Mặt cậu dính lem bụi đất bởi mải mê lia sỏi xuống nước rồi lại đưa tay quệt má.
Ánh mắt cậu tràn ý cười đắc thắng, viên sỏi cậu vừa ném bật nhảy được hẳn ba lượt. Vội khoe:
" Thấy em giỏi không?"
" Vô vị."
Chàng quý tộc chả buồn liếc mắt. Anh duỗi chân ngồi lên chiếc áo khoác đang dăng trên mặt đất, hai tay chống bên hông, ngửa đầu ngắm trời mây trong xanh. Ánh nhìn cao ngạo như chọc thủng trời.
Thực ra ... hai người đang cúp học! Đơn giản là vì ... đột nhiên Thế Huân muốn thế. Mà cậu lại không thể từ chối, bởi anh đến tận lớp, thản nhiên lôi tuột cậu đi trước mọi ánh mắt sững sờ.
"Lần sau nên bớt gây chú ý! Nếu anh muốn, nhắn tin cho em là được rồi. " Lộc Hàm nhỏ nhẹ nhắc nhở.
"Thế lãng phí lắm. Nên tiết kiệm." Thế Huân rất giỏi vờ vịt.
Lườm anh cái sắc lẻm, cậu vẫn kiên trì đưa ra những ý kiến hay ho:
" Vậy nhá máy. Em sẽ đường hoàng xin thầy ra ngoài."
" Cũng không được." Thế Huân nghiêm túc trích nội quy học viện ném vào mặt cậu " Trong giờ học không được phép dùng điện thoại."
"Vậy nội quy cho phép anh lôi em cúp tiết hả?"
"Giáo viên đâu có ngăn."
Lộc Hàm hết cãi nổi nam sinh hết mực " ưu tú " này. Đúng là chính mắt giáo viên thấy Ngô Thế Huân đường đột xông vào lớp, đột ngột cướp cậu đi nhưng ... dám ngăn sao? Đến vị hiệu trưởng đáng kính còn phải mắt nhắm mắt mở làm ngơ khi bị tên quỷ họ Ngô biến văn phòng thành nơi ngủ nghỉ thì nào ai dám ho he với anh nữa.
"Ya, anh xem, sỏi nhảy 4 lần kìa."
Đổi lại sự phấn khích của cậu là cái lườm nguýt coi thường. Tuy tỏ ra chán chường là thế nhưng Thế Huân vẫn đứng dậy đi về phía mép hồ. Anh lấy viên sỏi khỏi tay cậu, nháy mắt khiêu khích với cậu một cái rồi vung tay lia nó. Như bao lần, sỏi nảy gần chục lần và bật thẳng sang bờ bên kia. Đã mắt biết bao!
" Anh giỏi quá." Lộc Hàm kiễng chân, với tay nhéo má Gió Quỷ.
Thế Huân không ngờ cậu chàng hỗn láo đến thế. Ngay tức thì anh ôm ngang người cậu bế bổng lên. Mặc cho cậu la hét, mũi giày thể thao nền trắng sọc đen nhích thật sát mí hồ, dậm lún một khoảnh đất ẩm ướt.
"Thả em ra ngay! Không, không phải thế! Không phải thả xuống hồ!" Lộc Hàm ầm ĩ, hai tay bám chặt vai Thế Huân. Mếu mặt trước trò ác của anh. " Lần sau không dám nữa, không dám phá hoại nhan sắc của anh nữa!"
"Hừ."
Thế Huân chẳng dễ dàng buông tha ai bao giờ, nhưng lại thường rộng lượng, nhân nhượng với con người này. Huống hồ cậu ấy đã năn nỉ xin tha, anh hà cớ phải xuống tay.
Và bởi vì không-chấp-nhặt như thế nên Gió Quỷ thả luôn cậu cái toẹt xuống đất.
"Ngô.Thế.Huân!" Lộc Hàm đứng bật dậy la toáng. Mắt lia thành hình viên đạn.
" Ơi? " Ai đó thật bình tĩnh đáp.
Lộc Hàm tức run. Cậu trưng ra vẻ mặt giận dỗi, lách qua người Thế Huân đi tới chỗ khác, đứng yên không thèm nói một câu. Nhưng trò hờn giận đôi lứa chưa kéo dài được bao lâu thì cậu sẩy chân.
Nhanh như chớp, một bóng người vụt qua túm lấy cơ thể mảnh mai đang sắp sửa bị nước hồ nuốt chửng. Cậu khẽ thở phào, đưa tay vịn ngay vào thắt lưng chàng quý tộc. Một khắc trôi qua, Lộc Hàm chợt nhận ra điều bất thường đang hiện diện giữa hai người. Mặt cậu tối sầm, chầm chậm dời mắt tới bàn tay lạnh lẽo kia ...
"Anh ..."
Bởi quá gấp, Gió Quỷ đã túm mép quần Lộc Hàm để níu cậu khỏi miệng hồ. Toạc một phát, phần đùi trắng nõn cứ thế lộ ra dưới nắng ban trưa.
Thế Huân giật mình. Dẫu là con trai nhưng da thịt cậu thực mềm, thực man mát. Như bị điện giật, Thế Huân lập tức rút tay về, đồng thời lùi ra sau tránh Lộc Hàm. Hại cậu không điểm bám víu, rốt cuộc vẫn là ngã nhào xuống hồ.
Tiếng la hét ầm ĩ hay những vạt nước văng tung toé từ cú ngã của cậu, hết thảy đều không chút ảnh hưởng tới chàng quý tộc. Anh đứng thất thần trên bờ, lòng bàn tay vẫn còn cứng đơ. Mãi đến khi Lộc Hàm tự bò lên bờ, anh mới vội lấy áo khoác trùm lên tấm thân ướt nhẹp của cậu.
Lộc Hàm cuống quít siết chặt vào người, để im cho Thế Huân bế cậu ra khỏi khuôn viên trường. Tới thẳng văn phòng trên tầng cao nhất của dãy nhà ban giám hiệu trường, cũng chính là không gian riêng của Thế Huân tại Trung Anh.
Lộc Hàm mặc tạm chiếc áo sơ mi mà Thế Huân cởi từ trên người. Cậu khép nép ngồi trên sofa, len lén nhìn chàng trai đang đứng bên khung cửa. Áo phông trắng đơn giản vẫn không làm nét cao quý của anh sứt mẻ. Anh bắt chéo chân, nghiêng đầu hất nhẹ mái tóc đen hơi rối.
Im lặng lâu thật lâu, Thế Huân chợt ho một tiếng "Quần của em rởm quá."
" Đồng phục mà. Cái nào chả thế. " Lộc Hàm nhỏ giọng, cúi thấp đầu, tay di di lên những ngón chân.
" Từ mai, Hàm mặc thêm cái quần bên trong."
" Không đâu! Thế nóng chết! Vả lại ... " Liếc thấy Thế Huân đang nâng mi đầy đáng sợ, cậu hạ giọng thật mềm thật êm " Vả lại ... là do anh kéo quần em mà."
"Thì sao?" Thế Huân thấp giọng.
" Thì ... nếu bình thường, vẫn rất kín đáo."
"Mặc kệ! Phải mặc!"
Lộc Hàm nhất quyết lắc đầu. Cậu biết chồng sắp cưới của cậu có tính độc chiếm vô cùng cao. Anh sẽ rất tức nếu "vợ" sắp cưới của anh sơ ý hở chút xíu trước kẻ khác. Nhưng Lộc Hàm chưa từng, và sẽ không để điều đó xảy ra. Cậu vốn theo xu thời trang ... bịt kín mít.
"Loại quần thun mỏng. Sẽ không nóng." Thế Huân dụ dỗ.
" Em không thích mà" Lộc Hàm kiên quyết gạt ngang. Cậu quen ăn mặc đời thường, vấn linh tinh vào làm sao chịu nổi.
Cứng rắn hay mềm mỏng đều thất bại, Thế Huân giận dữ vung chân đá mạnh vào bàn. Giọng phát ra như mang theo hơi lạnh.
"Rồi! Tùy em."
Dứt lời, Thế Huân lạnh lùng quay đi, để lại sau bóng lưng một cậu nam sinh lo lắng cắn cắn môi. Nhưng khi vừa đối mặt với khung cửa rực nắng, chàng quý tộc lập tức rũ bỏ dáng vẻ đáng sợ vừa nãy.
Những suy nghĩ của anh, không ai có thể đeo đuổi. Âm mưu của anh, người khác lại càng không thể nắm bắt.
Nhìn những hạt bụi lơ lững giữa không trùng, chàng quý tộc cười quái dị.
Hừ, không mặc à? Anh chính là muốn thế. Về sau khỏi lo bị cản trở tầm mắt.
***
Một chàng trai được hầu hết phái nữ mến mộ và một cô gái đầy cây si trồng quanh, nếu họ đến với nhau? Hẳn thiên hạ sẽ vừa rơi nước mắt vừa nguyền rủa, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Mà cặp đôi trai xinh gái xinh Hứa Dực - Vy Vy chính là ví dụ tiêu biểu nhất.
Chẳng ai biết họ đến với nhau từ khi nào, chỉ biết bỗng dưng vào một ngày, đùng một cái, hai người cùng sánh vai, cùng nắm tay đi lướt qua mọi ánh mắt. Tự miệng họ chưa bao giờ nói ra nhưng ai cũng biết họ là của nhau!
Hứa Dực bắt đầu để ý tới Vy Vy từ lúc cô nàng mới chân ướt chân ráo vào học viện. Là một cô gái vô cùng xinh đẹp và kiêu sa hệt nàng công chúa bước ra từ truyện tranh. Nhưng thứ gây chú ý cho Hứa Dực không phải là nhan sắc hay thành tích học tập nổi trội của nàng, mà chính là cách cư xử hòa nhã, dễ chịu với tất cả. Nàng kiêu ngạo nhưng không kệch cỡm, nụ cười tươi tắn luôn thường trực trên đôi môi đỏ thẫm nhưng nàng không dễ gần chút nào. Thật ra Hứa Dực biết, sau lớp vỏ thiên thần thánh thiện kia, Vy Vy lại luôn thầm coi khinh người khác. Bởi chính anh cũng mang lớp vỏ thiên sứ để che đậy con người thật!
Luôn ghét bỏ đám người vây quanh và rất muốn hét thẳng vào mặt họ hai chữ " biến đi " nhưng rốt cuộc lại treo trên môi nét cười thân thiện ...
Hứa Dực lần đầu phát hiện ra Vy Vy có ý đồ với Thế Huân là khi cô nàng mượn cớ thăm Chung Nhân, thường xuyên chạy tới lớp anh. Miệng cô nàng cười với Chung Nhân nhưng mắt thì kín đáo lia về phía Thế Huân đang ngồi ở góc lớp, nghe nhạc và lơ đãng nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Rồi bất kỳ nơi đâu có bóng dáng nam sinh quý tộc, nơi ấy sẽ có Vy Vy lảng vảng quanh. Căng tin, khuôn viên trường ... Sở dĩ Hứa Dực biết rõ như vậy là vì anh cũng theo dõi mọi động tĩnh của Thế Huân, dù không trực tiếp nhưng thông qua một tai mắt rất thần bí. Đấy chính là Tuệ Anh, một cô nữ sinh tẻ nhạt và nhàm chán.
Và lúc ấy, chỉ duy nhất Hứa Dực mới biết đến sự đấu đá, cạnh tranh âm thầm giữa nàng hoa khôi và nàng mập.
Sở dĩ Vy Vy luôn đánh lừa tất cả học viện về mối quan hệ với Chung Nhân là vì cô nàng ích kỷ, muốn độc chiếm anh trai và hất văng Khánh Thù, thực ra là nhắm vào Tuệ Anh. Bởi cô nàng ngây thơ cho rằng, Khánh Thù là người thân thiết của Tuệ Anh mà không hề biết rằng, nàng mập chưa bao giờ coi ai là bạn.
Tuệ Anh chính xác là thuộc cùng dạng người như Hứa Dực và Vy Vy. Đều ngụy trang hoàn hảo trong những chiếc mặt nạ tài tình. Chỉ có điều cô không chọn lớp vỏ thiên sứ hoàn mỹ mà hóa thân thành một cô nàng mờ nhạt đến không thể mờ nhạt hơn. Và mục tiêu của cả ba người bọn họ, chính là vì kẻ quỷ quyệt Ngô Thế Huân! Anh ta đứng ở nơi cao nhất, thích thú quan sát những con cáo xảo quyệt ngấm ngầm giở trò sau lưng.
Giữa những cuộc cạnh tranh ngầm, sự xuất hiện của một cậu nam sinh đã đảo lộn hết thảy. Chẳng ai ngờ con người nhỏ bé, tầm thường kia lại có thể được nhân vật nguy hiểm nhất Trung Anh để mắt tới. Chẳng ai ngờ, Lộc Hàm có được những đặc quyền riêng với kẻ đáng sợ như Thế Huân. Trước toàn thể học viện, anh ta công khai sự sở hữu của mình với cậu. Ban luật cấm thứ 3 để bao bọc Lộc Hàm trong cái bóng lớn. Một người trước nay luôn thờ ơ với cả thế giới nhưng bây giờ lại quan tâm đặc biệt đến một cậu. Điều này gây chấn động biết bao!
Sự chú ý của ba con cáo lập tức dồn lên Lộc Hàm, người đã bất thình lình phá vỡ mọi quy tắc của Thế Huân. Và cũng từ đây, những đuôi cáo lần lượt bị bàn tay quỷ chặt đứt. Một khi Thế Huân đã tự dấn mình vào cuộc chơi, mọi thứ sẽ đều do anh sắp đặt. Tuệ Anh, Hứa Dực, Vy Vy hay Khánh Thù, Chung Nhân, hết thảy đều sẽ bị trừng phạt. Mà cái giá đắt nhất là dành cho Tuệ Anh, con người độc ác không biết đâu là điểm dừng.
Hứa Dực và Vy Vy đều thua cuộc! Và tình cảm của họ chớm dần từ đó, từ những cảm giác quá đỗi giống nhau...
Suốt thời gian Vy Vy nằm viện do cú sốc Thế Huân gây ra, Hứa Dực ghé thăm cô nàng khá thường xuyên nhưng chẳng hé môi an ủi hay khuyên bảo nàng. Anh đến, chỉ để cho Vy Vy biết, anh cũng là kẻ bại trận dưới tay Thế Huân, cũng thê thảm và đáng thương chẳng khác gì nàng.
Khoảng thời gian đó, Vy Vy tìm lại được chính mình. Và tự cô đã nhận ra, vệt gió kia là thứ hư vô, cô chẳng thế nào nắm giữ.
***
Ngày Vy Vy trở lại học viện, hình ảnh nàng hoa khôi tuyệt mỹ trong mắt mọi người đã sứt mẻ. Nhưng cô không quan tâm! Cô học Hứa Dực, cứ là chính mình và kệ con mắt người đời. Cô bắt đầu xua đuổi thẳng thừng hết những gã trai đeo bám cô thay vì nhẹ nhàng khước từ họ như xưa.
Có một bất thường lớn diễn ra! Từ khi Ngô Thế Huân xuất viện, anh ta dường như biến thành con người khác hẳn. Đáng sợ hơn trước, lãnh đạm hơn trước. Cứ như một khối băng lớn, phả ra luồng khí lạnh gây rét run cả học viện. Gây chấn động nhất là khi Thế Huân gạt Lộc Hàm sang một xó và thản nhiên qua lại với Tuệ Anh.
Từ một con vịt xấu xí bỗng chốc hóa thiên nga lộng lẫy, Tuệ Anh trở nên rất kiêu ngạo và xấc xược. Cô ta lúc trước đã không coi ai ra gì, giờ lại càng khinh thường người khác ra mặt. Tùy tiện sai bảo, bắt nạt người khác như thể tất cả đều là kẻ hầu của cô ta. Bị Tuệ Anh chèn ép nhất phải là Lộc Hàm và Vy Vy.
Ngay đến cả thầy giám thị cũng nhắm mắt làm ngơ, Hứa Dực cũng bất lực đứng nhìn. Bởi chỗ dựa của Tuệ Anh là Thế Huân, một cái bóng lớn chèn ép tất thảy.
Những ngày này, tinh thần Hứa Dực sa sút và chính bản thân anh cũng sa đọa hơn. Cúp học tới bar thường xuyên như để trốn tránh. Lần đầu tiên, Vy Vy thấy anh ta khóc, ôm lấy cô mà khóc như một đứa trẻ. Anh ta bảo mình vô dụng, không thể bảo vệ Lộc Hàm, để cậu ấy chết dần chết mòn trong tay Thế Huân. Chẳng hiểu sao, Vy Vy quặn lòng. Vì thấy bộ dạng khổ sở của Hứa Dực hay ghen tị khi anh ta đau đớn vì con người? Vy Vy cứ tự thắc mắc mãi. Dường như, cô đã phải lòng tên thiên sứ dởm ....
Sau đó, vào một ngày nắng tươi, Hứa Dực đem Lộc Hàm biến mất. Vy Vy thẫn thờ, như đã để vuột khỏi tay một thứ rất đỗi quan trọng. Cô chợt nhân ra, lâu nay cô luôn ghen tị với Lộc Hàm là vì cậu ta chiếm được tình yêu của Hứa Dực chứ không phải vì Thế Huân. Rồi Chung Nhân mách cô biết, Lộc Hàm chỉ là em trai Hứa Dực. Lòng cô nhẹ đi nhiều nhưng vẫn quặn thắt. Đến cuối cùng, Lộc Hàm vẫn là người được chọn. Hứa Dực đã quyết định cả đời đem em trai đi cất giấu.
Rất nhiều ngày sau đó, thầy giám thị bỗng nhiên báo với toàn học viện Hứa Dực trở về. Vy Vy cũng như bao nữ sinh khác, chạy nhào ra hành lang ngó nghiêng nhìn anh đi vào văn phòng giám thị. Anh vẫn thế, đẹp như hoàng tử bước ra từ truyện tranh dù có gầy đi đôi chút.
Và cũng chính hôm ấy, thầy giám thị tới tìm cô, đưa tờ phiếu bầu có nét chữ của Hứa Dực. Anh chọn cô là The Star của năm. Hôm ấy, mắt Vy Vy cứ rơi mãi xuống dòng chữ thanh thoát nằm trong khung lý do bầu chọn.
" Tôi thích em. "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro