• Chap 4 •
- CHAP 4 -
LuHan và SeHun lúc này đang ngồi tại nhà bếp, LuHan thì chạy qua chạy lại, còn SeHun thì cố gắng nấu mì.
Cậu thi thoảng lại hát vu vơ rồi còn chạy từ phòng khách vào bếp rồi lại từ bếp chạy ra phòng khách , kèm câu nói có lẽ là đã được phát ra hơn mười lần từ mồm cậu " Bao giờ mới xong vậy ahhh??". Điều đó làm mặt SeHun đen không kém cái đít nồi là bao, chỉ hận không thể một giây bắt cậu đứng yên, trói cậu lại một chỗ để hắn tập trung nấu.
Có điều , khung cảnh bây giờ thực sự giống một... gia đình hạnh phúc nha, ừ thì Oh SeHun hắn sẽ là người chồng lãnh đạm biết nấu ăn này, haha, LuHan cậu sẽ là người vợ nhí nhảnh hay nũng nịu chồng này. Đấy, người ngoài nhìn vào dễ hiểu nhầm như thế lắm. Ngay cả LuHan lúc này cũng cảm thấy như vậy, cậu đứng đơ ra một lúc rồi khẽ đỏ mặt và cười khúc khích với suy nghĩ vô cùng ... sáng tạo của mình.
"Cười gì vậy?? Đứng đấy mà cười !! Vào nấu với tôi đi chứ!!!" - SeHun nghe thấy tiếng khúc khích của LuHan liền nói vọng ra.
"Hơ.. sao anh biết tôi cười?" - LuHan lại giương đôi mắt nai.
"Tôi mà lại, vào đây phụ tôi nấu đi" - SeHun tự phụ
"Hầy, khách lần đầu tiên đến nhà mà anh đã bắt họ phải tự nấu tự ăn sao? Thật không hay chút nào à nha... - LuHan lém lỉnh nói lại.
"Cậu.. hay lắm!!" - SeHun gằn giọng - "Thế thì tí nữa nhịn đi nhé !!" - rồi lại trở nên dịu dàng như muốn gây bất ngờ. Nhưng mà tác dụng chính của biện pháp tu từ này vẫn là trêu người ai kia thôi.
"He he, SeHun yêu quý , SeHun đẹp trai à, Hunie à, đừng cho tôi nhịn chứ ~" - LuHan lập tức tím mặt, liền vội sử dụng phương thức "làm nũng", nhảy nhót xung quay người SeHun đến chóng cả mặt..
"Ha, không muốn nhịn thì phải nấu ah, không nghe câu 'Muốn ăn phải lăn vào bếp' sao??" - SeHun thờ ờ, tiếp tục đun nấu
"Nhưng tôi là khách mà, mời khách đến mà lại bắt khách nấu sao???" - LuHan cố tỏ vẻ ngây thơ vô số tội - "Mà..."
"Mà saoo??" - SeHun ngửng lên, mặt vênh vênh muốn đấm.
"Hôm nay hốt bôi chuyên Toán của Star Academy lại đi nói xoáy người khác bằng tục ngữ nhaa" - LuHan cười toe toét
"Hốt bôi cái đầu cậu ý!!!"
" Thật mà!!!! " - LuHan dài giọng - "Ở lớp tôi nhá, nhiều đứa hâm mộ cậu cực luôn. Với lại cậu không hay dùng mạng xã hội thì thôi chứ, chúng nó lập hẳn một trang vì cậu, có hơn 5000 lượt theo dõi, chẳng biết ở đâu mà lắm thế??" - LuHan nói một thôi một hồi.
"Thế trang đấy nó đăng về cái gì ??" - SeHun vừa lấy bát vừa hỏi.
"Ờm thì, ảnh của anh này, lịch học của anh này, thành tích của anh này, ảnh chụp lén và tung hô anh sau mỗi lần anh tác hợp thành công cho một cặp nào đó nữa!" - LuHan đếm từng ngón tay và nói.
"Vậy hả? Mà chụp lén là sao?" - SeHun đổ mì ra bát, chỉ vào đó ý như muốn bảo LuHan bê ra ngoài .
Cậu cẩn thận bê bát mì ra ngoài bàn ăn, vừa đi vừa nói
"Thì là các fan nữ của anh chụp lén đó..."
"Ồ, vậy hả? Vậy tôi có fan boy không ???" - SeHun ngồi xuống bàn, hơn hở...
"Tôi chịu!!!" - LuHan bĩu môi rồi cũng ngồi xuống theo.
"Hứ, cậu chắc cũng là fan boy của tôi thôi" - SeHun bĩu môi, bắt chước lại LuHan lúc nãy.
"Còn lâu nhé, tôi là admin của page " Hội Những Người Phát Cuồng Vì Vẻ Đẹp Trai Của Wu Yi Fan trường Star Academy" rồi, không đến lượt anh nhé. Xí !!" - LuHan lè lưỡi.
"Ừm, ăn tương ớt không??" - SeHun nghe xong rồi đưa lọ tương ớt ra với vẻ mặt và câu hỏi rất chi là liên quan.
"Ơ, ít thôiii, tôi không ăn được cay!!" - LuHan gào lên.
"Rồi rồi" - SeHun nhẹ tay bóp lọ tương ớt, cho thật ít, thật ít thôi vào bát của Luhan - " Ăn đi!"
"Ừm..."
Thế là cả hai cúi xuống xì xụp chăm chú vào bát mì của mình. LuHan như đói chết đi được ý, mỗi lần ăn lại ăn cả một miếng to đùng, nhai nhồm nhoàm cả miệng, mắt tươi cười rạng rỡ vì cuối cùng đã được ăn, vui đến nỗi suýt nghẹn. Ăn mãi ăn mãi, húp húp, vừa ăn vừa nhìn SeHun tấm tắc khen anh nấu ăn ngon. SeHun chỉ cười nhìn cậu, thi thoảng lại bảo cậu ăn từ từ không lại nghẹn. LuHan cũng muốn nghe lời nhưng mà vì đói quá, cậu cứ hì hục nhét hết vào trong miệng, chẳng thèm màng hình tượng xung quanh nữa, SeHun ăn, thi thoảng lại dừng lại nhìn cậu thật lâu. Thấy vậy, LuHan liền ngẩng lên nhìn, mắt trố ra kiểu "Anh nhìn cái gì??!!!". Hắn chỉ biết lắc đầu, cười nhìn cậu thêm lần nữa rồi cúi xuống ăn nữa. LuHan lên tiếng "Ăn đi không tôi ăn hết đấy nhé", và hắn liền nhìn lên ánh mắt vô cùng khinh bỉ và thách đấu. Quả thật là lúc này là LuHan đã ăn xong rồi nhé mà bụng vẫn đói, trong khi đó thì anh vẫn đang còn gần nửa bát cơ. Cậu làm vẻ cún con nhìn hắn:
"Cho tôi thêm một tí nữa điii~~"
"Hả??" - SeHun đang đưa thìa mì vào miệng thì bị đứng hình nên là hình ảnh rất là khó coi nha
"Tôi muốn ăn nữa !!!" - LuHan nhõng nhẽo.
"Hả??" - SeHun vẫn giữ nguyên thì mì ở chỗ cửa miệng nhưng mà cái miệng như mở to hơn một tí, rớt hàm vì ngạc nhiên đây mà
"...."
"Cậu là lợn hả?" - SeHun chớp mắt
"..."
"Nói xem nào! Xem có phải là lợn không mà ăn lắm thế ??!!" - SeHun đút thìa mì vào trong miệng trước khi nó nguội ngắt.
"Không phải lợn, nhưng mà tôi đói nhaa~~~" - LuHan nhõng nhẽo.
"Thôi ăn hết của tôi đi..." - Sehun nhíu mày, thở dài, rồi khẽ đẩy bát mì của mình về phía cậu.
"Thật nhé???" - LuHan mở to mắt, thăm dò đối phương như nhìn vật thể lạ rớt từ trên sao Diêm Vương tới..
"Ừm, thật.. ăn đi không nguội hết bây giờ"
"Cảm ơn nha" LuHan giở giọng dễ thương, nhìn SeHun.
SeHun khẽ đỏ mặt mà bất giác mỉm cười theo...
~~~~~~~~~~~~
Ăn uống xong rồi , bây giờ là tới ngủ nghỉ.
SeHun và LuHan đứng trước gương đánh răng trêu đùa nhau. Cứ mỗi lần LuHan định xúc miệng là SeHun lại huých tay cậu, bắt cậu đánh tiếp, như thế sao sạch được. Bước ra khỏi phòng tắm, hai con người tiến về phía giường, LuHan thì nằm hẳn lên còn SeHun lại chỉ lấy một cái chăn và một cái gối toan bước ra khỏi phòng.
"Ê, anh đi đâu vậy??" - LuHan hỏi.
"Đi ngủ"
"Ở đâu?"
"Ngoài ghế sofa."
"Sao không ngủ ở đây, rộng mà "-Nói rồi LuHan vén chăn lên rồi dịch chỗ vào cho SeHun - Đủ mà - cậu nói.
Hắn khẽ gật đầu, vuets gối lên giường rồi nằm lên. LuHan nằm bên cạnh mà chẳng thể nào chớp mắt được, cậu biết chắc hắn cũng vì vậy mà cựa quậy mãi không thôi.
Cậu đang lim dim ngủ thì có tiếng hắn quay sang:
"Nè nè !!" - SeHun giật áo cậu.
"Sao??"
"Cậu có muốn có một cuộc hẹn với Kris Wu nữa không?"
"Có, đương nhiên là có!"
"Vậy thì tôi có cách đấy"- SeHun vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
"Thật hả?" - LuHan tròn mắt.
"Ừm, đương nhiên rồi."- SeHun mặt tự cao tự đại nhìn LuHan.
"Vậy thì cảm ơn anh nhiều nhaaa~~~" LuHan nói rồi lao đến ghì chặt hắn.
"À mà, tôi muốn hỏi cậu một điều.."- giọng SeHun trùng xuống
"Gì vậy a?" Cậu buông hắn ra rồi chậm rãi nhìn hắn.
"Cậu yêu Kris Wu là thật lòng chứ?"
"Đương nhiên rồi, bây giờ và mai sau vẫn thế"- LuHan tự tin nói rõ ràng.
"Ừm thôi, ngủ đi..."- SeHun nghe câu trả lười như vậy liền nói cậu đi ngủ luôn làm LuHan cảm thấy lạ lùng vô cùng luôn.
SeHun quay lưng lại về phía LuHan , suy nghĩ.
'Phải kết thúc nhanh vụ mai mối này thôi. Chẳng thể để tình cảm này kéo dài mãi được'
_______END CHAP 4_______
________________
Tung chap đêm khuya tập 2.
Mọi ng nhớ vote và cmt cho mình nhé, đó là động lực cho mình edit tiếp đó.
Có sai sót thì m.ng cứ cmt mình sẽ sửa luôn hihi.
Do lần đầu edit nên m.ng thông cảm và góp ý nhẹ tay nhé <3
______________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro