16
Trên lễ đài trang trí đơn giản nhưng sang trọng, Mục Sư đang đọc lời thề kết hôn:
Bây giờ chúng ta cùng nhau đứng trước mặt thiên chúa tiến hành nghi thức kết hôn. Ta muốn hỏi hai người cùng một vấn đề, đây là một vấn đề rất dài, xin nghe xong rồi mới trả lời:
"Thân Hạo Khiêm, con có đồng ý cưới Lương Noãn Noãn làm vợ hay không, theo lời dạy dỗ của Thánh kinh, ở trước mặt thiên chúa thề cùng cô ấy kết làm một thể, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như con yêu chính bản thân mình. Dù bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều chung thủy hết lòng với cô ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này?"
Toàn hội trường yên lặng như tờ, tân khách tham gia hôn lễ, đều mỉm cười chúc phúc, chờ Thân Hạo Khiêm trả lời.
Một giây. . . . . . Hai giây. . . . . . Ba giây. . . . . . Thân Hạo Khiêm lại chậm chạp không trả lời. Không khí có chút lắng đọng. Người tham dự ngồi ở hàng đầu, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Trên mặt Lương Noãn Noãn vẫn mang theo nụ cười, ra vẻ là một tân nương hạnh phúc, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt của Thân Hạo Khiêm dường như đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của hắn không hề có tiêu cự. Hắn đứng trước mặt cô, nhưng trong ánh mắt của hắn, hoàn toàn không có cô. Ánh mắt của hắn nhìn về nơi rất xa, nơi đó, là nơi Lương Noãn Noãn cả đời đều không thể đạt tới .
Thân Hạo Khiêm, chưa từng yêu cô. Người hắn yêu, từ đầu đến cuối đều là Lộc Hàm.
Lương Noãn Noãn chưa từng ý thức được điểm này kỹ lưỡng như hôm nay vậy.
Trong lúc không khí nặng nề khiến mọi người hít thở khó khăn, thì Thân Hạo Khiêm mở miệng nói: "Con đồng ý." Giọng nói nhàn nhạt, mới nghe, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng nếu nghe cẩn thận, thì có thể nghe ra trong giọng nói này cất giấu nỗi khổ Ngô rất sâu.
Lương Noãn Noãn âm thầm cắn chặt hàm răng. Đường cong xinh đẹp trên chiếc cằm trở nên cứng rắn khó coi.
Hôn lễ là thời khắc chói lọi, hạnh phúc nhất của mỗi người phụ nữ, nhưng cô, trong hôn lễ bị chính vị hôn phu của mình làm nhục. Hắn chần chờ, chính là nhục nhã lớn nhất. Sâu trong nội tâm của hắn, người hắn muốn kết hôn không phải là cô.
Một người phụ nữ tên Lộc Hàm, chính là nguyên nhân khiến cô chịu nhục.
Lộc Hàm. Lương Noãn Noãn ở đáy lòng lạnh lùng kêu lên cái tên này, nụ cười trên mặt vẫn duy trì rất tốt nhưng bàn tay đã nắm chặt thành quyền, đầu móng tay găm thật sâu vào trong thịt.
"Lương Noãn Noãn, con có đồng ý cưới Thân Hạo Khiêm làm chồng hay không, theo lời dạy dỗ của Thánh kinh, ở ở trước mặt thiên chúa thề cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, giống như con yêu chính bản thân mình. Dù bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều chung thủy hết lòng với anh ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này?"
"Con đồng ý." Lương Noãn Noãn trả lời không chậm trễ chút nào. Quan tâm làm gì việc Thân Hạo Khiêm không thương cô, chỉ cần không có Lộc Hàm, thì cô có thể khiến hắn yêu mình.
Tân khách trong buổi lễ bắt đầu vỗ tay, chúc phúc hai người rốt cuộc kết tóc se duyên, trăm năm hòa hợp.
Ngô Thiên Ngạo và Bùi Tuấn ngồi ở trung tâm khu khách quý. Nơi này cách lễ đài rất gần, là vị trí quan sát buổi lễ tốt nhất. Mỗi ánh mắt của mọi người trên đài nhìn rất rõ ràng.
Thân Hạo Khiêm không thương Lương Noãn Noãn,Ngô Thế Huân thấy rất rõ ràng. Trong lòng chợt nổi lên nghi vấn: chẳng lẽ Thân Hạo Khiêm yêu Lộc Hàm? Liên tưởng tới việc Thân Hạo Khiêm trả tiền mua váy cho Lộc Hàm lần đó, liên tưởng đến việc Lộc Hàm bị bắt cóc, Thân Hạo Khiêm lại đúng lúc cứu cô, hai người còn đơn độc ở bên ngoài cả đêm. . . . . .
Trong lòngNgô Thế Huân tức giận cuồn cuộn! Con ngươi u ám trở nên điên cuồng, khát máu! Vậy mà mình lại bị Lộc Hàm lừa! Cái gì chỉ là đơn thuần là quan hệ hàng xóm, hắn vẫn coi cô như em gái! Hoàn toàn là nói dối! Người phụ nữ này nói dối thành tính, rốt cuộc có mấy câu là thật?
Cô và Thân Hạo Khiêm, có lẽ cũng không trong sạch như cô nói vậy! Ngày đó cô trở lại không hề tìm thấy trên người cô một dấu vết nào ... Đó là chứng cớ, nhưng cũng không chứng tỏ cô trong sạch được.
Ngô Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy, trước đây mình rất tin tưởng Lộc Hàm!
Nhưng tin tưởng của hắn đổi lại là cái gì? Chỉ đổi được chuyện cô phản bội và chạy trốn!
Tròng mắt đen u ám từ từ trở nên tàn nhẫn, khát máu. Lộc Hàm, cô tốt nhất đừng để tôi bắt được cô! Nếu không cô sẽ chết rất thảm!Ngô Thế Huân thề với trời.
Trên đài, Mục Sư đang nói chuyện.
"Bây giờ sẽ trao nhẫn làm tín vật kết hôn." Mục Sư vui mừng nhìn đôi nam nữ. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp,đúng là trời sinh một cặp.
Thân Hạo Khiêm lấy ra một cái hộp bằng nhung màu đen, nhẹ nhàng mở ra. Ánh mặt trời chiếu vào viên ngọc, lóe ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu vào mắtNgô Thế Huân khiến hắn nheo mắt lại.
Lương Noãn Noãn giơ bàn tay thon đeo găng ren, Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô . . . . . .
Ngô Thiên Ngạo đang ngồi chỗ khách quý, cặp mắt bỗng nhiên bắn ra những tia sắc bén!
"Khoan!" Giọng nói trầm thấp từ tính phá vỡ không khí yên tĩnh của hôn lễ.Ngô Thế Huân từ trên ghế đứng lên, rẽ đám người bước lên lễ đài!
Tất cả tân khách đang dự buổi lễ bị hành động của hắn làm cho trợn mắt há mồm!
Lương Noãn Noãn và Thân Hạo Khiêm cũng ngẩn người tại chỗ, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Đám chó săn bát quái xung quanh lễ đài cầm máy chụp hình rất hưng phấn! Muốn cướp dâu sao? Chẳng lẽ Tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị lại yêu con gái Thị trưởng Lương?
Chẳng lẽ,Ngô Thế Huân và Lương Noãn Noãn yêu nhau?
Còn có người cá với nhau: "Tôi cá 100 đồng,Ngô Thế Huân và Lương Noãn Noãn có gian tình!"
Một người khác khẳng định: "Tôi cá 200,Ngô Thế Huân và Thân Hạo Khiêm mới là một đôi! Hai người bọn họ tương thân tương ái, tình vững hơn vàng, chỉ có điều do áp lực dư luận, không dám công khai ở chung một chỗ. Hiện giờ tiểu công thấy tiểu thụ bị buộc cưới, rốt cuộc không kềm chế được rồi !"
Ngô Thiên Ngạo nắm tay Lương Noãn Noãn, mạnh mẽ đem chiếc nhẫn từ ngón tay mảnh khảnh của cô tháo ra! Ngón tay Lương Noãn Noãn bị đau, sợ tới mức phát ra một tiếng kêu!
Ngô Thiên Ngạo cầm chiếc nhẫn đưa ra trước mắt cẩn thận nhìn. Đôi chân mày rậm càng nhíu thật chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm. Buổi hôn lễ trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến độ ngay cả cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe.
Tất cả mọi người đang chờ xem kế tiếpNgô Thế Huân sẽ làm gì. Máu bát quái đã sôi trào trong huyết quản của bọn họ.
Chỉ nhìn thoáng qua,Ngô Thế Huân đã nhận ra, chiếc nhẫn này đúng là chiếc nhẫn Hải Dương Chi Tâm mà hắn đưa cho Lộc Hàm! Khi Lộc Hàm chạy trốn không phải mang nó đi cùng sao? Tại sao lại ở trong tay Lương Noãn Noãn?
"Chiếc nhẫn này, cô lấy ở đâu?" Giọng nóiNgô Thế Huân mang theo tức giận và trách cứ, khiến Lương Noãn Noãn ngẩn người tại chỗ.Ngô Thế Huân lúc giận dữ vô cùng dọa người, người bình thường hoàn toàn không chịu được ánh mắt khát máu sắc bén của hắn.
"Nói chuyện khách khí với vợ tôi một chút!" Thân Hạo Khiêm kéo Lương Noãn Noãn ra phía sau, nhìnNgô Thế Huân nhàn nhạt nói. Thân Hạo Khiêm thật sự không có ấn tượng tốt vớiNgô Thế Huân .
Nếu như không phải do hắn lên cơn điên, đem Lộc Hàm nhốt vào nhà lao, thìLộc Hàm cũng không chạy trốn!
"Cút ngay!"Ngô Thế Huân đẩy Thân Hạo Khiêm ra, Thân Hạo Khiêm không phòng bị, bị hắn đẩy lảo đảo.
Thị trưởng Lương cuối cùng mới có phản ứng, nhìn đội an ninh la lớn: "An ninh! Ngô tổng uống nhiều quá! Mau đỡ ngài ấy xuống đi!"
An ninh cố tình kéo dài thời gian, chỉ có 200m ngắn ngủn mà chạy mấy phút đồng hồ mới đến. Các nhân viên an ninh cũng muốn xem kịch hay nha! Đám cưới con gái Thị trưởng Lương, vậy mà Tổng giám đốc Ngô thị lại ép hỏi nhẫn kết hôn ở đâu ra! Chuyện này có bao nhiêu ẩn tình, khiến mọi người phải suy đoán nha!
Kịch hay như vậy còn chưa thấy kết cục đâu, Thị trưởng Lương đã muốn kết thúc. Các nhân viên an ninh vô cùng không tình nguyện!
Thấy Thị trưởng Lương gọi nhân viên an ninh ra, Bùi Tuấn sợNgô Thế Huân thua thiệt, nhanh chóng chạy lên lễ đài, làm bộ khuyênNgô Thế Huân , trên thực tế là giúpNgô Thế Huân ngăn trở an ninh: "Thế Huân, hôm nay là ngày cưới của cô Lương và tổng giám đốc Thân, cậu muốn nói vài lời chúc phúc thì cũng không cần lên lễ đài nói! Đi, chúng ta đi xuống!"
Trên lễ đài trang trí đơn giản nhưng sang trọng, Mục Sư đang đọc lời thề kết hôn:
Bây giờ chúng ta cùng nhau đứng trước mặt thiên chúa tiến hành nghi thức kết hôn. Ta muốn hỏi hai người cùng một vấn đề, đây là một vấn đề rất dài, xin nghe xong rồi mới trả lời:
"Thân Hạo Khiêm, con có đồng ý cưới Lương Noãn Noãn làm vợ hay không, theo lời dạy dỗ của Thánh kinh, ở trước mặt thiên chúa thề cùng cô ấy kết làm một thể, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, giống như con yêu chính bản thân mình. Dù bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều chung thủy hết lòng với cô ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này?"
Toàn hội trường yên lặng như tờ, tân khách tham gia hôn lễ, đều mỉm cười chúc phúc, chờ Thân Hạo Khiêm trả lời.
Một giây. . . . . . Hai giây. . . . . . Ba giây. . . . . . Thân Hạo Khiêm lại chậm chạp không trả lời. Không khí có chút lắng đọng. Người tham dự ngồi ở hàng đầu, bắt đầu bàn luận xôn xao.
Trên mặt Lương Noãn Noãn vẫn mang theo nụ cười, ra vẻ là một tân nương hạnh phúc, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi.
Ánh mắt của Thân Hạo Khiêm dường như đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của hắn không hề có tiêu cự. Hắn đứng trước mặt cô, nhưng trong ánh mắt của hắn, hoàn toàn không có cô. Ánh mắt của hắn nhìn về nơi rất xa, nơi đó, là nơi Lương Noãn Noãn cả đời đều không thể đạt tới .
Thân Hạo Khiêm, chưa từng yêu cô. Người hắn yêu, từ đầu đến cuối đều là Lộc Hàm.
Lương Noãn Noãn chưa từng ý thức được điểm này kỹ lưỡng như hôm nay vậy.
Trong lúc không khí nặng nề khiến mọi người hít thở khó khăn, thì Thân Hạo Khiêm mở miệng nói: "Con đồng ý." Giọng nói nhàn nhạt, mới nghe, cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng nếu nghe cẩn thận, thì có thể nghe ra trong giọng nói này cất giấu nỗi khổ Ngô rất sâu.
Lương Noãn Noãn âm thầm cắn chặt hàm răng. Đường cong xinh đẹp trên chiếc cằm trở nên cứng rắn khó coi.
Hôn lễ là thời khắc chói lọi, hạnh phúc nhất của mỗi người phụ nữ, nhưng cô, trong hôn lễ bị chính vị hôn phu của mình làm nhục. Hắn chần chờ, chính là nhục nhã lớn nhất. Sâu trong nội tâm của hắn, người hắn muốn kết hôn không phải là cô.
Một người phụ nữ tên Lộc Hàm, chính là nguyên nhân khiến cô chịu nhục.
Lộc Hàm. Lương Noãn Noãn ở đáy lòng lạnh lùng kêu lên cái tên này, nụ cười trên mặt vẫn duy trì rất tốt nhưng bàn tay đã nắm chặt thành quyền, đầu móng tay găm thật sâu vào trong thịt.
"Lương Noãn Noãn, con có đồng ý cưới Thân Hạo Khiêm làm chồng hay không, theo lời dạy dỗ của Thánh kinh, ở ở trước mặt thiên chúa thề cùng anh ấy kết làm một thể, yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, giống như con yêu chính bản thân mình. Dù bệnh hoạn hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, đều chung thủy hết lòng với anh ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này?"
"Con đồng ý." Lương Noãn Noãn trả lời không chậm trễ chút nào. Quan tâm làm gì việc Thân Hạo Khiêm không thương cô, chỉ cần không có Lộc Hàm, thì cô có thể khiến hắn yêu mình.
Tân khách trong buổi lễ bắt đầu vỗ tay, chúc phúc hai người rốt cuộc kết tóc se duyên, trăm năm hòa hợp.
Ngô Thiên Ngạo và Bùi Tuấn ngồi ở trung tâm khu khách quý. Nơi này cách lễ đài rất gần, là vị trí quan sát buổi lễ tốt nhất. Mỗi ánh mắt của mọi người trên đài nhìn rất rõ ràng.
Thân Hạo Khiêm không thương Lương Noãn Noãn,Ngô Thế Huân thấy rất rõ ràng. Trong lòng chợt nổi lên nghi vấn: chẳng lẽ Thân Hạo Khiêm yêu Lộc Hàm? Liên tưởng tới việc Thân Hạo Khiêm trả tiền mua váy cho Lộc Hàm lần đó, liên tưởng đến việc Lộc Hàm bị bắt cóc, Thân Hạo Khiêm lại đúng lúc cứu cô, hai người còn đơn độc ở bên ngoài cả đêm. . . . . .
Trong lòngNgô Thế Huân tức giận cuồn cuộn! Con ngươi u ám trở nên điên cuồng, khát máu! Vậy mà mình lại bị Lộc Hàm lừa! Cái gì chỉ là đơn thuần là quan hệ hàng xóm, hắn vẫn coi cô như em gái! Hoàn toàn là nói dối! Người phụ nữ này nói dối thành tính, rốt cuộc có mấy câu là thật?
Cô và Thân Hạo Khiêm, có lẽ cũng không trong sạch như cô nói vậy! Ngày đó cô trở lại không hề tìm thấy trên người cô một dấu vết nào ... Đó là chứng cớ, nhưng cũng không chứng tỏ cô trong sạch được.
Ngô Thiên Ngạo đột nhiên cảm thấy, trước đây mình rất tin tưởng Lộc Hàm!
Nhưng tin tưởng của hắn đổi lại là cái gì? Chỉ đổi được chuyện cô phản bội và chạy trốn!
Tròng mắt đen u ám từ từ trở nên tàn nhẫn, khát máu. Lộc Hàm, cô tốt nhất đừng để tôi bắt được cô! Nếu không cô sẽ chết rất thảm!Ngô Thế Huân thề với trời.
Trên đài, Mục Sư đang nói chuyện.
"Bây giờ sẽ trao nhẫn làm tín vật kết hôn." Mục Sư vui mừng nhìn đôi nam nữ. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp,đúng là trời sinh một cặp.
Thân Hạo Khiêm lấy ra một cái hộp bằng nhung màu đen, nhẹ nhàng mở ra. Ánh mặt trời chiếu vào viên ngọc, lóe ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu vào mắtNgô Thế Huân khiến hắn nheo mắt lại.
Lương Noãn Noãn giơ bàn tay thon đeo găng ren, Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô . . . . . .
Ngô Thiên Ngạo đang ngồi chỗ khách quý, cặp mắt bỗng nhiên bắn ra những tia sắc bén!
"Khoan!" Giọng nói trầm thấp từ tính phá vỡ không khí yên tĩnh của hôn lễ.Ngô Thế Huân từ trên ghế đứng lên, rẽ đám người bước lên lễ đài!
Tất cả tân khách đang dự buổi lễ bị hành động của hắn làm cho trợn mắt há mồm!
Lương Noãn Noãn và Thân Hạo Khiêm cũng ngẩn người tại chỗ, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Đám chó săn bát quái xung quanh lễ đài cầm máy chụp hình rất hưng phấn! Muốn cướp dâu sao? Chẳng lẽ Tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị lại yêu con gái Thị trưởng Lương?
Chẳng lẽ,Ngô Thế Huân và Lương Noãn Noãn yêu nhau?
Còn có người cá với nhau: "Tôi cá 100 đồng,Ngô Thế Huân và Lương Noãn Noãn có gian tình!"
Một người khác khẳng định: "Tôi cá 200,Ngô Thế Huân và Thân Hạo Khiêm mới là một đôi! Hai người bọn họ tương thân tương ái, tình vững hơn vàng, chỉ có điều do áp lực dư luận, không dám công khai ở chung một chỗ. Hiện giờ tiểu công thấy tiểu thụ bị buộc cưới, rốt cuộc không kềm chế được rồi !"
Ngô Thiên Ngạo nắm tay Lương Noãn Noãn, mạnh mẽ đem chiếc nhẫn từ ngón tay mảnh khảnh của cô tháo ra! Ngón tay Lương Noãn Noãn bị đau, sợ tới mức phát ra một tiếng kêu!
Ngô Thiên Ngạo cầm chiếc nhẫn đưa ra trước mắt cẩn thận nhìn. Đôi chân mày rậm càng nhíu thật chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm. Buổi hôn lễ trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến độ ngay cả cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe.
Tất cả mọi người đang chờ xem kế tiếpNgô Thế Huân sẽ làm gì. Máu bát quái đã sôi trào trong huyết quản của bọn họ.
Chỉ nhìn thoáng qua,Ngô Thế Huân đã nhận ra, chiếc nhẫn này đúng là chiếc nhẫn Hải Dương Chi Tâm mà hắn đưa cho Lộc Hàm! Khi Lộc Hàm chạy trốn không phải mang nó đi cùng sao? Tại sao lại ở trong tay Lương Noãn Noãn?
"Chiếc nhẫn này, cô lấy ở đâu?" Giọng nóiNgô Thế Huân mang theo tức giận và trách cứ, khiến Lương Noãn Noãn ngẩn người tại chỗ.Ngô Thế Huân lúc giận dữ vô cùng dọa người, người bình thường hoàn toàn không chịu được ánh mắt khát máu sắc bén của hắn.
"Nói chuyện khách khí với vợ tôi một chút!" Thân Hạo Khiêm kéo Lương Noãn Noãn ra phía sau, nhìnNgô Thế Huân nhàn nhạt nói. Thân Hạo Khiêm thật sự không có ấn tượng tốt vớiNgô Thế Huân .
Nếu như không phải do hắn lên cơn điên, đem Lộc Hàm nhốt vào nhà lao, thìLộc Hàm cũng không chạy trốn!
"Cút ngay!"Ngô Thế Huân đẩy Thân Hạo Khiêm ra, Thân Hạo Khiêm không phòng bị, bị hắn đẩy lảo đảo.
Thị trưởng Lương cuối cùng mới có phản ứng, nhìn đội an ninh la lớn: "An ninh! Ngô tổng uống nhiều quá! Mau đỡ ngài ấy xuống đi!"
An ninh cố tình kéo dài thời gian, chỉ có 200m ngắn ngủn mà chạy mấy phút đồng hồ mới đến. Các nhân viên an ninh cũng muốn xem kịch hay nha! Đám cưới con gái Thị trưởng Lương, vậy mà Tổng giám đốc Ngô thị lại ép hỏi nhẫn kết hôn ở đâu ra! Chuyện này có bao nhiêu ẩn tình, khiến mọi người phải suy đoán nha!
Kịch hay như vậy còn chưa thấy kết cục đâu, Thị trưởng Lương đã muốn kết thúc. Các nhân viên an ninh vô cùng không tình nguyện!
Thấy Thị trưởng Lương gọi nhân viên an ninh ra, Bùi Tuấn sợNgô Thế Huân thua thiệt, nhanh chóng chạy lên lễ đài, làm bộ khuyênNgô Thế Huân , trên thực tế là giúpNgô Thế Huân ngăn trở an ninh: " Thế Huân, hôm nay là ngày cưới của cô Lương và tổng giám đốc Thân, cậu muốn nói vài lời chúc phúc thì cũng không cần lên lễ đài nói! Đi, chúng ta đi xuống!"
NhưngNgô Thế Huân không hề để ý tới việc Bùi Tuấn giúp hắn, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Thân Hạo Khiêm: "Chiếc nhẫn này, là của tôi tặng cho bạn gái tôi, tại sao lại ở chỗ của anh?"
NgheNgô Thế Huân nói, Thân Hạo Khiêm cũng sững sờ. Bạn gáiNgô Thế Huân , là hắn nói Lộc Hàm sao? Chiếc nhẫn này là của Lộc Hàm hay sao?
Thân Hạo Khiêm không tức giận vìNgô Thế Huân quấy rối hôn lễ của hắn, vội vàng hỏi: "Anh nói bạn gái, là Lộc Hàm sao?"
Ngô Thiên Ngạo gật đầu một cái, giọng nói vẫn lạnh lùng như băng: "Chiếc nhẫn này sao lại ở trong tay anh? Anh đem Lộc Hàm giấu ở nơi nào rồi hả ? Anh rốt cuộc đã làm gì cô ấy?"
Đột nhiên trong lòngNgô Thế Huân có một dự cảm xấu, chiếc nhẫn của Lộc Hàm, không thể nào đưa cho Thân Hạo Khiêm làm quà tặng kết hôn được, như vậy, Lộc Hàm đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?
Trong lòng đột nhiên co thắt thật chặt!Ngô Thế Huân đột ngột túm cổ áo của Thân Hạo Khiêm, con ngươi khát máu nhìn chằm chằm vào ánh mắt kinh ngạc của Thân Hạo Khiêm.
Đám nhân viên an ninh đứng bên cạnh nhìn say mê, tiết mục cẩu huyết tới cỡ nào nha! Hiện trường kết hôn lại xuất hiện bạo lực như vậy! Hôm nay thật là kiếm lợi lớn!
Thị trưởng Lương ho khan một tiếng nặng nề mới khiến cho các nhân viên an ninh đang chăm chú xem náo nhiệt tỉnh táo trở lại, vội vàng nhào tới ôm lấyNgô Thế Huân , muốn tách hắn và Thân Hạo Khiêm ra.
Ngô Thiên Ngạo chỉ cần một động tác ném qua vai đẹp mắt, lập tức đánh ngã hai nhân viên an ninh.
Thị trưởng Lương giận dữ,Ngô Thế Huân dám phá lễ kết hôn của con gái hắn, hắn sẽ khiến công ty Ngô thị từ hôm nay sẽ không gặp điều gì tốt đẹp! Từ trên ghế "Xoạt" đứng lên, Thị trưởng Lương chỉ vào mặtNgô Thế Huân mắng to: "Họ Ngô , chớ cậy mình có tiền mà làm loạn! Đây là lễ kết hôn của con gái tôi, không muốn tham gia thì cút!"
Bùi Tuấn thấy Thị trưởng Lương thật sự nổi giận, nhanh đi tới giúpNgô Thế Huân dọn dẹp cục diện rối rắm: "Lương thị trưởng, trước hết ngài đừng nóng vội, chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Đợi mọi người nói ra là xong thôi mà."
Lương Noãn Noãn thấy hôn lễ bị rối loạn như vậy, tức giận đến toàn thân phát run! Lộc Hàm! Lộc Hàm! Lại là Lộc Hàm! Người phụ nữ này sao chỗ nào cũng xuất hiện!
Ngay cả chiếc nhẫn kết hôn mà cô chọn trong một ngàn chiếc mới chọn được, thì lại bị nói là của Lộc Hàm đã từng đeo qua! Hận ý của Lương Noãn Noãn đối với Lộc Hàm đạt đến đỉnh điểm, đem Lộc Hàm róc xương lóc thịt cũng không thể tiêu được mối hận trong lòng cô!
"Ngô Thế Huân! Ngài đừng khinh người quá đáng! Chiếc nhẫn này là tôi tốn sáu trăm ngàn mói mua được từ một người phụ nữ! Người phụ nữ kia, tuyệt đối không phải là Lộc Hàm.
Con ngươi củaNgô Thế Huân phát ra ánh sáng khát máu sắc bén, hung hăng nhìn Lương Noãn Noãn: "Cô không biết rõ lai lịch chiếc nhẫn này mà dám mua lại? Tôi nên khinh thường cô ngu ngốc, hay là nên ép cô nói lên sự thật?"
Trên mặt Lương Noãn Noãn thoáng hiện lên nét dữ tợn: "Sự thật? Vậy tôi sẽ nói cho ngài sự thật, cái loại tiện nhân như Lộc Hàm, nhìn lâu một chút tôi cũng cảm thấy ghét! Nếu biết chiếc nhẫn này là của cô ta, tôi đã sớm ném vào đống rác rồi!"
Ngô Thế Huân bước về phía Lương Noãn Noãn một bước, khuôn mặt lạnh lùng dường như muốn dán lên mặt của cô: "Cô Lương, tốt nhất cô nên lập tức nói cho tôi biết, Lộc Hàm bây giờ đang ở đâu! Nếu không, cô tự gánh lấy hậu quả!"
ThấyNgô Thế Huân nói như thế, Thân Hạo Khiêm có chút nửa tin nửa ngờ, chẳng lẽ Noãn Noãn thật sự biếtLộc Hàm ở đâu? Noãn Noãn luôn luôn có địch ý vớiLộc Hàm, khi người phụ nữ lên cơn ghen, chuyện gì cũng có thể làm được!
Thân Hạo Khiêm cũng nhìn Lương Noãn Noãn với vẻ khẩn cầu: "Noãn Noãn, nếu em biết rõLộc Hàm ở đâu, hãy mau nói cho anh biết. . . . . ."
Lương Noãn Noãn tức giận khiến toàn thân phát run, dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Thân Hạo Khiêm, hắn lại vì Lộc Hàm mà nghi ngờ mình!
Dùng tay chỉ vào mặt Thân Hạo Khiêm, Lương Noãn Noãn tức giận nói không ra lời. Chỉ cảm thấy dưới bụng quặn đau, một luồng nhiệt theo bắp đùi chảy xuống. . . . . .
Lương Noãn Noãn kinh hoảng nhìn xuống dưới, dưới làn váy cưới dài trắng đã loang ra một màu đỏ tươi chói mắt!
Mình sảy thai! Đứa con của mình và Thân Hạo Khiêm không còn nữa! Một tiếng thét chói tai xé rách màng nhĩ của mọi người, gương mặt đau đớn căm hờn, Lương Noãn Noãn run rẩy chỉ vàoNgô Thế Huân : "Ngô Thế Huân, anh sẽ chết không toàn thây! Anh và Lộc Hàm sẽ gặp báo ứng!"
"Noãn Noãn!" Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương đồng thời nâng tấm thân mềm mại của Lương Noãn Noãn vừa ngã xuống. Ánh mắt Thị trưởng Lương nhìnNgô Thế Huân , đầy vẻ oán độc.
Ngô Thiên Ngạo hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Thị trưởng Lương, hắn cầm chiếc nhẫn thật chặt, giống như một người sắp chết đuối nắm được cọng rơm cuối cùng. Đây là chiếc nhẫn củaLộc Hàm, lần theo chiếc nhẫn này, chắc có thể tìm được nơi ở củaLộc Hàm . . . . . .
Xe cứu thương đến, hiện trường hôn lễ càng thêm hỗn loạn. Đám chó săn cùng truyền thông các loại tất cả đều bận rộn chụp hình phỏng vấn. Hôn lễ của con gái Thị trưởng cùng những diễn biến xảy ra chưa bao giờ thấy ở những hôn lễ khác, lại kết thúc như vậy, trang đầu của các tờ báo ngày mai thật sự sẽ rất chấn động!
Ngô Thế Huân là đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại tựa như hoàn toàn không có cảm giác, đôi mày rậm vẫn nhíu thật chặt, giờ phút này trong đầu hắn chỉ chứa đầy kế hoạch xem phải bố trí nhân lực đi tìm kiếm Lộc Hàm như thế nào, mà hoàn toàn không ý thức được, tất cả ánh đèn flash lớn nhỏ đều chĩa về phía hắn chụp lia lịa!
"Thiên Ngạo, đi mau!" Thấy có ký giả tuôn về phía này, Bùi Tuấn kéoNgô Thế Huân đi ra ngoài.
Rốt cuộc cũng trốn thoát được sự bám đuổi của đám ký giả, ngồi vào trong xe. Nét mặt luôn luôn nhẹ nhàng của Bùi Tuấn, đến bây giờ cũng có một tia trách cứ: "Thiên Ngạo, hôm nay cậu sao thế? Cho dù cậu nghi ngờ chiếc nhẫn này là của Lộc Hàm, cậu cũng không nên náo loạn như thế. Lương Noãn Noãn dù sao cũng là con gái Thị trưởng Lương, sau lưng Thân Hạo Khiêm cũng có công ty Thân thị làm chỗ dựa. Cậu đã đắc tội với hai thế lực lớn rồi đấy."
Ngô Thiên Ngạo nắm chặt chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này đã hoàn toàn thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, là do Lộc Hàm bán chiếc nhẫn sao? Rốt cuộc cuộc sống của cô trải qua như thế nào? Nghèo túng đến độ phải bán nhẫn sao? Hay cô đã xảy ra chuyện gì nên chiếc nhẫn mới rơi vào tay người khác?
Thấy bộ dạngNgô Thế Huân có tai cũng như điếc, Bùi Tuấn ngán ngẩm thở dài.
Bên ngoài phòng bệnh của một bệnh viện cao cấp, Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương đang lo lắng chờ đợi. Khi bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, hai người liền vây lại: "Bác sĩ, Noãn Noãn như thế nào?"
Bác sĩ lắc đầu một cái: "Thai nhi không giữ được. Hai người an ủi cô ấy nhiều một chút!"
Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương liếc nhìn nhau, tâm trạng nặng nề đi vào phòng bệnh.
Lương Noãn Noãn đang nằm trên giường ngẩn người, thấy Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương bước vào, lỗ mũi đau xót, nước mắt liền theo gương mặt tái nhợt chảy xuống.
"Hạo Khiêm, xin lỗi. . . . . . Là do em không tốt, không thể giữ được con mình. . . . . ." Lương Noãn Noãn khóc nức nở. Đứa con này là ràng buộc duy nhất giữa cô và Hạo Khiêm, Thân Hạo Khiêm đồng ý kết hôn cũng chỉ vì bào thai trong bụng của cô. Bây giờ đứa con không còn, Thân Hạo Khiêm có bỏ cô không?
"Noãn Noãn, người nên nói lời xin lỗi là anh. . . . . . Là anh không bảo vệ em tốt, không ngănNgô Thế Huân lại." Trong lòng Thân Hạo Khiêm cũng đau đớn, đứa con trong bụng Lương Noãn Noãn dù sao cũng là máu mủ của mình, mặc dù nói cho cùng nó vẫn đang còn một bào thai nhỏ xíu, nhưng dù sao đó cũng là một sinh mệnh nhỏ nhoi!
Trong lòng vốn đã căm hậnNgô Thế Huân , bây giờ lại từ từ lan tràn ra, giống như một gốc cây độc cắm rễ sâu ở trong lòng. . . . . .
"Thiên Ngạo! Anh, anh có thể đừng rời bỏ em hay không?" Lương Noãn Noãn rốt cuộc hỏi một câu mà cô đang rất lo lắng.
"Noãn Noãn ngốc, làm sao mà anh lại bỏ em được? Đừng nói lung tung. . . . . ." Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lương Noãn Noãn, dịu dàng an ủi cô.
"Vậy anh đồng ý với em, vĩnh viễn không bỏ em!" Câu trả lời của Thân Hạo Khiêm khiến tâm trạng căng thẳng của Lương Noãn Noãn được buông lỏng, bèn bắt đầu làm nũng .
Nhìn nét mặt suy yếu tái nhợt của Lương Noãn Noãn, bất luận thế nào Thân Hạo Khiêm cũng không nói ra được lời cự tuyệt. Đều là lỗi của mình, mới khiến Noãn Noãn mất đi đứa bé. Chỉ có Thân Hạo Khiêm biết, Lương Noãn Noãn mong ngóng đứa bé ra đời như thế nào.
Quần áo em bé đã sắm sửa xong hết rồi. Còn có nôi, đồ chơi. Mọi thứ, đều là loại tốt nhất. Lương Noãn Noãn đối với đứa con của cô ấy và mình, tràn đầy chờ mong. Nhưng bây giờ lại. . . . . .
"Anh đồng ý với em." Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng nói.
Những lo lắng của Lương Noãn Noãn trong phút chốc biến mất hoàn toàn! Thân Hạo Khiêm là một người đàn ông chân chính, chuyện mà hắn đã đáp ứng nhất định sẽ làm được. Hiện tại nếu hắn đã đồng ý vĩnh viễn sẽ không bỏ mình, vậy nhất định hắn sẽ làm được.
Lương Noãn Noãn thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã sảy thai, nếu không sảy thai, Thân Hạo Khiêm cũng sẽ không áy náy như vậy, sẽ không đồng ý mãi mãi không rời bỏ cô. Chỉ có bé con trong bụng cô là đáng thương. . . . . .
Tròng mắt Lương Noãn Noãn ửng đỏ!Ngô Thế Huân , tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Nhìn Lương thị trưởng đứng ở bên cạnh, Lương Noãn Noãn nhẹ giọng gọi: "Ba. . . . . ."
"Noãn Noãn, ba ở đây. Con thấy thế nào rồi hả?" Sắc mặt Thị trưởng Lương cũng rất khó coi. Một mặt do lo lắng cho thân thể con gái, mặt khác là tức giận,Ngô Thế Huân thật sự quá không biết điều, hôn lễ của con gái mình, vậy mà hắn cũng dám chạy tới phá đám! Điều này nói rõ hắn hoàn toàn không coi mình ra gì! Mặc dù Ngô thị tiền nhiều vô kể, nhưng dầu gì thì hầu hết công ty hắn vẫn hoạt động trong địa phận của thành phố C, hắn đang ở địa bàn của mình lại dám không nể mặt mình, thật là đáng giận!
Con ngươi củaNgô Thế Huân phát ra ánh sáng khát máu sắc bén, hung hăng nhìn Lương Noãn Noãn: "Cô không biết rõ lai lịch chiếc nhẫn này mà dám mua lại? Tôi nên khinh thường cô ngu ngốc, hay là nên ép cô nói lên sự thật?"
Trên mặt Lương Noãn Noãn thoáng hiện lên nét dữ tợn: "Sự thật? Vậy tôi sẽ nói cho ngài sự thật, cái loại tiện nhân như Lộc Hàm, nhìn lâu một chút tôi cũng cảm thấy ghét! Nếu biết chiếc nhẫn này là của cô ta, tôi đã sớm ném vào đống rác rồi!"
Ngô Thiên Ngạo bước về phía Lương Noãn Noãn một bước, khuôn mặt lạnh lùng dường như muốn dán lên mặt của cô: "Cô Lương, tốt nhất cô nên lập tức nói cho tôi biết, Lộc Hàm bây giờ đang ở đâu! Nếu không, cô tự gánh lấy hậu quả!"
ThấyNgô Thế Huân nói như thế, Thân Hạo Khiêm có chút nửa tin nửa ngờ, chẳng lẽ Noãn Noãn thật sự biếtLộc Hàm ở đâu? Noãn Noãn luôn luôn có địch ý vớiLộc Hàm, khi người phụ nữ lên cơn ghen, chuyện gì cũng có thể làm được!
Thân Hạo Khiêm cũng nhìn Lương Noãn Noãn với vẻ khẩn cầu: "Noãn Noãn, nếu em biết rõLộc Hàm ở đâu, hãy mau nói cho anh biết. . . . . ."
Lương Noãn Noãn tức giận khiến toàn thân phát run, dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn Thân Hạo Khiêm, hắn lại vì Lộc Hàm mà nghi ngờ mình!
Dùng tay chỉ vào mặt Thân Hạo Khiêm, Lương Noãn Noãn tức giận nói không ra lời. Chỉ cảm thấy dưới bụng quặn đau, một luồng nhiệt theo bắp đùi chảy xuống. . . . . .
Lương Noãn Noãn kinh hoảng nhìn xuống dưới, dưới làn váy cưới dài trắng đã loang ra một màu đỏ tươi chói mắt!
Mình sảy thai! Đứa con của mình và Thân Hạo Khiêm không còn nữa! Một tiếng thét chói tai xé rách màng nhĩ của mọi người, gương mặt đau đớn căm hờn, Lương Noãn Noãn run rẩy chỉ vàoNgô Thế Huân : "Ngô Thiên Ngạo, anh sẽ chết không toàn thây! Anh và Lộc Hàm sẽ gặp báo ứng!"
"Noãn Noãn!" Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương đồng thời nâng tấm thân mềm mại của Lương Noãn Noãn vừa ngã xuống. Ánh mắt Thị trưởng Lương nhìnNgô Thế Huân , đầy vẻ oán độc.
Ngô Thiên Ngạo hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Thị trưởng Lương, hắn cầm chiếc nhẫn thật chặt, giống như một người sắp chết đuối nắm được cọng rơm cuối cùng. Đây là chiếc nhẫn củaLộc Hàm, lần theo chiếc nhẫn này, chắc có thể tìm được nơi ở củaLộc Hàm . . . . . .
Xe cứu thương đến, hiện trường hôn lễ càng thêm hỗn loạn. Đám chó săn cùng truyền thông các loại tất cả đều bận rộn chụp hình phỏng vấn. Hôn lễ của con gái Thị trưởng cùng những diễn biến xảy ra chưa bao giờ thấy ở những hôn lễ khác, lại kết thúc như vậy, trang đầu của các tờ báo ngày mai thật sự sẽ rất chấn động!
Ngô Thiên Ngạo là đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại tựa như hoàn toàn không có cảm giác, đôi mày rậm vẫn nhíu thật chặt, giờ phút này trong đầu hắn chỉ chứa đầy kế hoạch xem phải bố trí nhân lực đi tìm kiếm Lộc Hàm như thế nào, mà hoàn toàn không ý thức được, tất cả ánh đèn flash lớn nhỏ đều chĩa về phía hắn chụp lia lịa!
"Thiên Ngạo, đi mau!" Thấy có ký giả tuôn về phía này, Bùi Tuấn kéoNgô Thế Huân đi ra ngoài.
Rốt cuộc cũng trốn thoát được sự bám đuổi của đám ký giả, ngồi vào trong xe. Nét mặt luôn luôn nhẹ nhàng của Bùi Tuấn, đến bây giờ cũng có một tia trách cứ: "Thiên Ngạo, hôm nay cậu sao thế? Cho dù cậu nghi ngờ chiếc nhẫn này là của Lộc Hàm, cậu cũng không nên náo loạn như thế. Lương Noãn Noãn dù sao cũng là con gái Thị trưởng Lương, sau lưng Thân Hạo Khiêm cũng có công ty Thân thị làm chỗ dựa. Cậu đã đắc tội với hai thế lực lớn rồi đấy."
Ngô Thiên Ngạo nắm chặt chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này đã hoàn toàn thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, là do Lộc Hàm bán chiếc nhẫn sao? Rốt cuộc cuộc sống của cô trải qua như thế nào? Nghèo túng đến độ phải bán nhẫn sao? Hay cô đã xảy ra chuyện gì nên chiếc nhẫn mới rơi vào tay người khác?
Thấy bộ dạngNgô Thế Huân có tai cũng như điếc, Bùi Tuấn ngán ngẩm thở dài.
Bên ngoài phòng bệnh của một bệnh viện cao cấp, Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương đang lo lắng chờ đợi. Khi bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, hai người liền vây lại: "Bác sĩ, Noãn Noãn như thế nào?"
Bác sĩ lắc đầu một cái: "Thai nhi không giữ được. Hai người an ủi cô ấy nhiều một chút!"
Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương liếc nhìn nhau, tâm trạng nặng nề đi vào phòng bệnh.
Lương Noãn Noãn đang nằm trên giường ngẩn người, thấy Thân Hạo Khiêm và Thị trưởng Lương bước vào, lỗ mũi đau xót, nước mắt liền theo gương mặt tái nhợt chảy xuống.
"Hạo Khiêm, xin lỗi. . . . . . Là do em không tốt, không thể giữ được con mình. . . . . ." Lương Noãn Noãn khóc nức nở. Đứa con này là ràng buộc duy nhất giữa cô và Hạo Khiêm, Thân Hạo Khiêm đồng ý kết hôn cũng chỉ vì bào thai trong bụng của cô. Bây giờ đứa con không còn, Thân Hạo Khiêm có bỏ cô không?
"Noãn Noãn, người nên nói lời xin lỗi là anh. . . . . . Là anh không bảo vệ em tốt, không ngănNgô Thế Huân lại." Trong lòng Thân Hạo Khiêm cũng đau đớn, đứa con trong bụng Lương Noãn Noãn dù sao cũng là máu mủ của mình, mặc dù nói cho cùng nó vẫn đang còn một bào thai nhỏ xíu, nhưng dù sao đó cũng là một sinh mệnh nhỏ nhoi!
Trong lòng vốn đã căm hậnNgô Thế Huân , bây giờ lại từ từ lan tràn ra, giống như một gốc cây độc cắm rễ sâu ở trong lòng. . . . . .
"Thiên Ngạo! Anh, anh có thể đừng rời bỏ em hay không?" Lương Noãn Noãn rốt cuộc hỏi một câu mà cô đang rất lo lắng.
"Noãn Noãn ngốc, làm sao mà anh lại bỏ em được? Đừng nói lung tung. . . . . ." Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lương Noãn Noãn, dịu dàng an ủi cô.
"Vậy anh đồng ý với em, vĩnh viễn không bỏ em!" Câu trả lời của Thân Hạo Khiêm khiến tâm trạng căng thẳng của Lương Noãn Noãn được buông lỏng, bèn bắt đầu làm nũng .
Nhìn nét mặt suy yếu tái nhợt của Lương Noãn Noãn, bất luận thế nào Thân Hạo Khiêm cũng không nói ra được lời cự tuyệt. Đều là lỗi của mình, mới khiến Noãn Noãn mất đi đứa bé. Chỉ có Thân Hạo Khiêm biết, Lương Noãn Noãn mong ngóng đứa bé ra đời như thế nào.
Quần áo em bé đã sắm sửa xong hết rồi. Còn có nôi, đồ chơi. Mọi thứ, đều là loại tốt nhất. Lương Noãn Noãn đối với đứa con của cô ấy và mình, tràn đầy chờ mong. Nhưng bây giờ lại. . . . . .
"Anh đồng ý với em." Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng nói.
Những lo lắng của Lương Noãn Noãn trong phút chốc biến mất hoàn toàn! Thân Hạo Khiêm là một người đàn ông chân chính, chuyện mà hắn đã đáp ứng nhất định sẽ làm được. Hiện tại nếu hắn đã đồng ý vĩnh viễn sẽ không bỏ mình, vậy nhất định hắn sẽ làm được.
Lương Noãn Noãn thậm chí bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã sảy thai, nếu không sảy thai, Thân Hạo Khiêm cũng sẽ không áy náy như vậy, sẽ không đồng ý mãi mãi không rời bỏ cô. Chỉ có bé con trong bụng cô là đáng thương. . . . . .
Tròng mắt Lương Noãn Noãn ửng đỏ!Ngô Thế Huân , tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!
Nhìn Lương thị trưởng đứng ở bên cạnh, Lương Noãn Noãn nhẹ giọng gọi: "Ba. . . . . ."
"Noãn Noãn, ba ở đây. Con thấy thế nào rồi hả?" Sắc mặt Thị trưởng Lương cũng rất khó coi. Một mặt do lo lắng cho thân thể con gái, mặt khác là tức giận,Ngô Thế Huân thật sự quá không biết điều, hôn lễ của con gái mình, vậy mà hắn cũng dám chạy tới phá đám! Điều này nói rõ hắn hoàn toàn không coi mình ra gì! Mặc dù Ngô thị tiền nhiều vô kể, nhưng dầu gì thì hầu hết công ty hắn vẫn hoạt động trong địa phận của thành phố C, hắn đang ở địa bàn của mình lại dám không nể mặt mình, thật là đáng giận!
"Ba, ba nhất định phải ra mặt giúp con!" Sắc mặt Lương Noãn Noãn tái nhợt, nhìn qua rất điềm đạm đáng yêu, "Ngô Thế Huân đó thật quá ghê tởm! Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật chứ! Bây giờ hắn lại làm con sảy thai, ba, ba nhất định phải báo thù cho con!"
"Con gái ngoan, ba biết phải làm sao rồi. Tốt nhất là con nên bồi dưỡng cơ thể." Thị trưởng Lương xiết chặt lông mày mà nói. Trong lòng đã âm thầm có chủ ý.
Cao ốc tập đoàn Ngô thị. Trong phòng làm việc củaNgô Thế Huân .
"Tổng giám đốc, đây là báo cáo tháng này." Tổng giám sát tài chính lấy bảng báo cáo thành tích tổng kết hàng tháng ra.
Thấy con số trong bảng, lông màyNgô Thế Huân khẽ nhíu lại: "Tổng giám Vương, số liệu báo cáo tháng này, rất khó coi. . . . . ."
"Tổng giám đốc, chúng tôi đã nỗ lực, nhưng do bên thuế vụ kiểm tra quá chặt. Trước kia hầu như không bao giờ kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, tôi nghi ngờ là có người âm thầm giở trò."
Ngô Thiên Ngạo giương mắt lên, ánh mắt sắc bén khiến tổng giám Vương sợ tới mức khẽ run rẩy.
"Để đây đi, đi gọi tổng giám Bộ phụ trách kế hoạch vào đây." Thấy bộ dạng tổng giám Vương như chuột thấy mèo,Ngô Thế Huân cảm thấy chán ghét, khoát khoát tay ra hiệu cho hắn ra ngoài.
Tổng giám Bộ phụ trách kế hoạch cầm số liệu báo cáo nơm nớp đi vào.
Đưa bảng báo cáo số liệu choNgô Thế Huân , khóe mắt len lén liếc nhìn sắc mặt củaNgô Thế Huân .
Quả nhiên, lông màyNgô Thế Huân nhíu lại càng chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm!
"Bốp!" Báo cáo bị ném lên trên bàn. "Anh giải thích cho tôi, tại sao thành tích tháng này lại kém như vậy!"Giọng nóiNgô Thế Huân tràn đầy uy nghiêm.
"Tổng giám đốc, tôi, tôi. . . . . . Tôi đã cố hết sức rồi! Thế nhưng mấy miếng đất đấu thầu tháng này, cũng không thành công! Tôi nghe những quan chức kia nói, là do Thị trưởng Lương hạ lệnh, muốn tất cả mọi nghiệp đoàn phong tỏa công ty Ngô thị!"
"Lương thị trưởng?" Ánh mắtNgô Thế Huân nguy hiểm híp lại.
"Đúng, chính là Lương thị trưởng. Nghe nói, bởi vì ngài quấy rối hôn lễ của con gái Thị trưởng Lương, Thị trưởng Lương căm hận ngài!" Tổng giám Bộ phụ trách kế hoạch quan sát sắc mặt củaNgô Thế Huân , thận trọng nói.
"Ha ha. . . . . ."Ngô Thế Huân đột nhiên ngẩng đầu lên phát ra một tràng cười vô cùng cuồng ngạo, "Chỉ dựa vào hắn? Chỉ dựa vào chức thị trưởng? Muốn phong tỏa Ngô thị?" Đôi mắt chim ưng củaNgô Thế Huân lóe lên ánh sáng giễu cợt.
"Tổng giám đốc, ngài có điện thoại nội bộ." Giọng nói dịu dàng của Thư ký truyền đến.
Ngô Thiên Ngạo phất tay một cái, ra hiệu cho tổng giám Bộ phụ trách kế hoạch ra ngoài trước rồi nhấn nút trả lời trên bàn.
Trong điện thoại là một giọng nói đàn ông già nua nhưng uy nghiêm: " Thế Huân, cậu rất có bản lãnh a, vì một người phụ nữ, thậm chí ngay cả kinh doanh cũng không muốn làm?"
Hàng chân mày rậm củaNgô Thế Huân nhíu lại, trong ánh mắt cương quyết thoáng hiện chút bất đắc dĩ "Ông nội, ông lại nghe thấy lời đồn lung tung gì rồi sao?"
"Lời đồn? Tin tức cũng truyền đến nước Mĩ rồi! Nếu như không phải do bác Trương của cậu nói, ta còn không biết bây giờ cậu lại có tiền đồ như vậy, vì phụ nữ mà dám đắc tội với thị trưởng thành phố C!"
Ngô Thiên Ngạo cau mày ra vẻ không sao cả: "Một thị trưởng mà thôi! Muốn phong tỏa Ngô thị chẳng phải là chuyện cười sao?"
"Một thị trưởng mà thôi? Cậu có biết sau lưng của hắn là ai không? Là XXX! Ta mà gặp cũng phải kính nể ba phần, cậu lại dám vì một người phụ nữ, đi quấy rối hôn lễ của người khác!" Giọng nói già nua càng nói càng tức, cũng càng ngày càng không khách khí..
Nghe thấy tên tuổi XXX,Ngô Thế Huân cũng khẽ kinh hãi. Hắn vạn lần không nghĩ tới, chỉ là một Lương thị trưởng, mà lại có bối cảnh như vậy. Cái vị tên XXX kia, dưới một người, trên vạn người. Ngô thị dù quyền thế nghiêng trời lệch đất đi chăng nữa, cũng không cách nào đấu nhau một cách hòa bình được!
" Thế Huân, cậu lập tức về Mĩ ngay. Công ty Chicago đang chờ cậu tới xử lý. Việc kinh doanh buôn bán ở thành phố C cậu không phải nhúng tay vào nữa. Ta sẽ kêu chú của cậu về xử lý." Giọng nói của ông cụ nhà họ Ngô vô cùng kiên quyết.
Ngô Thế Huân yên lặng. Hiện tại hắn ở lại thành phố C quả thật rất không sáng suốt, nhưng lúc này đến Chicago, thì hy vọng tìm đượcLộc Hàm lại càng mong manh. . . . . ."
" Thế Huân! Ta đã đăng ký vé máy bay cho cậu rồi, sáng mai đi Chicago. Cậu sắp xếp mà làm theo!" Ông cụ Ngô vừa dứt lời, liền cúp điện thoại.
Dưới ánh đèn lờ mờ trong sòng bạc, Lâm Vũ Yên đang ra sức chém giết trên chiếu bạc.
"Tôi áp đại!" Giọng nói kích động đã mất đi lý trí, tối nay lúc mới bắt đầu vận số rất tốt, thắng mấy trăm Dollar, càng về sau thì vận số lại càng ngày càng xui xẻo, phần thắng trong tay càng ngày càng ít mà phần thua càng ngày càng nhiều.
"Vũ Yên, đừng đặt cược nữa, chúng ta về thôi." Dư Phong kéo tay Lâm Vũ Yên, muốn kéo cô rời đi.
Lâm Vũ Yên đã thua đỏ mắt, thật sự nếu không kéo cô đi, tiền của bọn họ đều sắp thua sạch rồi!Lộc Hàm sắp sinh, cần một số tiền lớn để chi dùng, Lâm Vũ Yên tiêu xài rất xa xỉ, phí sinh hoạt của ba người lại rất nhiều, tiền bán chiếc nhẫn đã gần tiêu hết.
"Không cần anh lo!" Lâm Vũ Yên hất tay Dư Phong ra, đôi mắt nhuốm đầy tơ máu nhìn chăm chú vào bàn bài. . . . . .
Lộc Hàm một mình trong nhà trọ sắp xếp lại đồ dung chuẩn bị sanh nở, hai tay nhè nhẹ vuốt những bộ quần áo nhỏ rất đáng yêu kia, chiếc mũ nồi của con trai, trong lòng cũng tràn đầy tình cảm dịu dàng. . . . . .
Bảo bối, con sắp xuất hiện trên thế giới này rồi, mẹ rất mong đợi con ra đời. Hi vọng con sẽ là một bé con khỏe mạnh xinh đẹp.
Mặc dù con không có ba, nhưng mẹ sẽ nuôi dưỡng con thật tốt, cho con thật nhiều yêu thương. . . . . . Lộc Hàm nhè nhẹ vỗ về bụng, trên mặt tràn đầy tình thương của người mẹ.
Đột nhiên, bụng có cảm giác đau lâm râm. Trong lòng Lộc Hàm có chút khẩn trương, chẳng lẽ sắp sinh?
Nhớ tới lời bác sĩ nói, gần tới ngày sinh dự tính thường sẽ có cơn co thắt tử cung nhè nhẹ, Lộc Hàm khẩn trương buông lỏng hơi thở mấy phần.
Theo lời bác sĩ dặn dò, nằm ngửa trên giường, Lộc Hàm bắt đầu đếm số lần tử cung co thắt, khoảng nửa giờ một lần rồi đến mười phút một lần, nếu chiếu theo lời bác sĩ nói thì triệu chứng chuyển dạ này là rất ăn khớp!
Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô! Lộc Hàm có chút khẩn trương, cầm điện thoại di động gọi cho Lâm Vũ Yên.
"Reng . . . . . Reng. . . . . ." Tiếng kêu đơn điệu vang bên tai cô, điện thoại không có ai nghe.
Lộc Hàm lại gọi Dư Phong, cũng không có ai nghe máy.
Tiếng nhạc điếc tai trong sòng bạc hoàn toàn lấn át tiếng chuông điện thoại di động, Lâm Vũ Yên đang kích động đặt cược, nét mặt Dư Phong bất đắc dĩ canh giữ ở bên cạnh cô. Không ai chú ý tới điện thoại trong túi xách đang phát ra tiếng chuông yếu ớt.
Khoảng cách đau bụng càng lúc càng ngắn, Lộc Hàm biết mình đã sắp sinh. Cố gắng chịu đựng đau đớn ngày càng kịch liệt, Lộc Hàm xuống giường sắp xếp lại túi đồ, quần áo em bé, bình sữa, đồ dùng của sản phụ, từng món một ngay ngắn đặt trong túi.
Đau đớn đã trở nên khó có thể chịu đựng được, trên trán Lộc Hàm từng lớp mồ hôi mịn từ từ biến thành những giọt lớn, theo gò má trắng bệch nhỏ giọt xuống .
Chị, chị đang ở đâu? Lộc Hàm lại gọi cho Lâm Vũ Yên thêm một lần nữa, nhưng vẫn không gọi được.
Không còn kịp nữa rồi, đưa bàn tay run rẩy, Lộc Hàm dùng một tia hơi sức cuối cùng bấm số điện thoại cấp cứu của bệnh viện. . . . . .
——————————————
Khi Lâm Vũ Yên và Dư Phong chạy tới bệnh viện, Lộc Hàm đã vào phòng phẫu thuật rồi.
"Bác sĩ, em gái tôi thế nào?" Lâm Vũ Yên có chút tức giận hỏi. Mắt thấy ván bài sắp thắng. Lại bị Dư Phong chuyện bé xé ra to kéo rời khỏi sòng bạc, nói là Lộc Hàm gởi tin nhắn nói đi bệnh viện rồi. Sắp sinh.
Thật là mất hứng! Cũng không phải là em gái ruột thịt, lại phải bôn ba chạy tới chăm sóc cô ta! Tiền bán chiếc nhẫn hôm nay đã thua quá nhiều, không biết trên người Lộc Hàm có còn thứ gì đáng giá hay không. . . . . . Phải nghĩ biện pháp kiếm thêm ít tiền nữa mới được, Lâm Vũ Yên thầm nghĩ.
Nghe bác sĩ nói Lộc Hàm vẫn chưa sinh được, Lâm Vũ Yên và Dư Phong tới đại sảnh bệnh viện xem ti vi.
Đây là bệnh viện dành cho phụ nữ người Hoa, bác sĩ, điều dưỡng đều là người Hoa, ngay cả các chương trình trọng điểm trong ti vi cũng truyền bá tin tức của người hoa.
"Căn cứ theo tin đồn, người thừa kế tập đoàn Ngô thị đã từ thành phố C quay về Chicago, chuẩn bị mọi thứ để tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Ngô thị. Người thừa kế Ngô thị này, lúc trước thường xuyên ở thành phố C xử lý nghiệp vụ kinh doanh của Ngô thị, lần này bị ông cụ Ngô triệu hồi về Chicago, ngoài việc tiếp nhận thừa kế, còn có một mục đích chính là tuyển vợ cho vị thừa kế nhà họ Ngô này. Tổng giám đốc Ngô năm nay 27 tuổi, vẫn chưa có hôn phối, có tài có mạo, là người đàn ông kim cương trong thời buổi này!"
Trên TV đang truyền bá tin tức bát quái, mấy người xung quanh cũng là thân nhân nuôi bệnh ở đây bắt đầu nhỏ giọng thảo luận: "Người thừa kế Ngô thị chọn vợ, thật ra thì chính là do ông cụ Ngô muốn sớm tìm một người thừa kế tiếp theo cho Ngô thị.Ngô Thế Huân vẫn không chịu kết hôn, ông cụ Ngô muốn ôm chắt đích tôn đến phát điên lên rồi!"
"Ngô Thế Huân?" Lỗ tai Lâm Vũ Yên lập tức dựng đứng lên!
Nhanh chóng đi tới ngồi vào vị trí đối diện tivi, nghiêm túc xem tin tức.
Xem ra quả nhiên là ông cụ Ngô muốn ôm chắt đích tôn phát điên rồi! Chọn vợ quan trọng nhất là có thể sinh con, có thể sinh cho Ngô thị một người thừa kế nho nhỏ.
Hai mắt Lâm Vũ Yên tỏa sáng! Một kế sách lại nổi lên trong đầu!"Ha ha. . . . . ." Lâm Vũ Yên không nhịn được đắc ý cười lớn! Ông trời đối với cô thật tốt! Muốn cái gì thì có cái đó!
Người thừa kế nho nhỏ? Trong phòng bệnh lập tức sẽ có một người thừa kế nho nhỏ thứ thiệt!
"Vũ Yên, sao em vui như vậy?" Dư Phong có chút không hiểu, buổi tối đánh bạc mới vừa thua một số tiền lớn, sao Vũ Yên còn cười được a!
"Dư Phong, anh hãy nghe em nói. . . . . ." Lâm Vũ Yên đem kế hoạch của cô nhỏ giọng nói cho Dư Phong nghe.
Dư Phong nghe xong, trợn thật lớn con mắt: "Vũ Yên, em điên rồi sao?Lộc Hàm nếu là biết, sẽ hận em đến chết!"
Lâm Vũ Yên cười lạnh nói: "Nếu không làm như vậy, chúng ta sẽ sinh tồn thế nào ở Chicago? Tiền của chúng ta xài hết rồi, chỉ có thể đợi chủ cho thuê nhà đuổi đi mà thôi!"
Dư Phong lắc đầu một cái, muốn nói tiếp gì đó thì Lâm Vũ Yên đã nũng nịu nhào vào trong ngực của hắn: "A Phong, không phải anh yêu em nhất sao? Chẳng lẽ anh không phải muốn em sống những ngày hạnh phúc sao?"
Dư Phong nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Vũ Yên, lại bị bộ ngực lớn của Lâm Vũ Yên cọ tới cọ lui, chỉ cảm thấy bụng dưới một hồi nóng lên. . . . . . Một chút đồng cảm với Lộc Hàm lập tức biến mất hoàn toàn.
Lâm Vũ Yên gỡ hết trang sức trên người, lại đi tới máy rút tiền rút ra một xấp tiền mặt thật dầy, bỏ vào một phong thư, đi vào phòng làm việc của bác sĩ.
Trong phòng sinh, Lộc Hàm đã dùng tất cả hơi sức, cô cảm thấy ý thức của mình đang từ từ biến mất, cảm giác đau đớn ào tới như sóng biển, đôi môi của cô đã bị mình cắn rách, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt song sắt trên bàn sanh, dùng một tia hơi sức cuối cùng, phát ra một tiếng kêu khàn khàn giống tiếng kêu của con thú mẹ!
Một luồng nhiệt lưu bừng lên, bên trong tử cung cảm thấy nhẹ nhõm. . . . . . Lộc Hàm biết, đứa bé đã sinh ra rồi !
Cô đã mệt mỏi cùng cực, thậm chí chưa kịp mở mắt nhìn đứa bé một cái, thì đã ngủ mê mệt.
Trong phòng làm việc, bác sĩ lén lút đưa cho Dư Phong một cái làn có đứa bé. Dư Phong không nói câu nào, xách cái làn đi nhanh ra ngoài.
Ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh dậy, Lộc Hàm rốt cuộc mới khôi phục một chút thể lực. Mở mắt ra, Lâm Vũ Yên đang nằm giường bên cạnh ngủ.
"Chị!" Lộc Hàm yếu đuối mở miệng, hai mắt tìm kiếm khắp nơi trong phòng bệnh.
Tại sao trong phòng bệnh chỉ có cô và chị? Bé con đâu? Bé con sao không có bên cạnh cô?
Lâm Vũ Yên bị Lộc Hàm đánh thức, thoáng qua trong mắt một tia kinh hoảng, nhưng trấn định lại rất nhanh.
Lấy tay xoa xoa hai mắt của mình, Lâm Vũ Yên cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, giọng nói cũng bi thảm vô cùng: "Tiểu Hàn. . . . . ."
Thấy biểu tình của Lâm Vũ Yên, trong lòng Lộc Hàm đột nhiên có một dự cảm xấu: "Chị, sao thế? Con em đâu?"
Nghe xong câu hỏi của Lộc Hàm, Lâm Vũ Yên bắt đầu khóc lớn lên: "Tiểu Hàn! Em gái tôi số khổ! Con em, con của em. . . . . ." Lâm Vũ Yên lấy tay che mặt, cố gắng dụi mắt, hy vọng có thể khiến hai mắt đỏ hồng, và rặn ra vài giọt nước mắt.
"Chị, con em thế nào? Con em ở đâu vậy? Có vấn gì đề sao? Chuyển đến phòng ICU rồi hả ?" Nước mắt Lộc Hàm trong nháy mắt như vỡ đê, chảy xuống mặt.
Bé con, con của cô sao lại đáng thương như vậy, vừa mới từ trong bụng mẹ ra đã ngã bệnh!
Lâm Vũ Yên lên tiếng khóc lớn: "Tiểu Hàn. . . . . . Bé con, bé con không còn!"
Trước mặt Lộc Hàm bỗng tối sầm, đầu đau ong ong, giống như bị một chiếc gậy to ra sức đánh vào đầu. Giãy giụa muốn leo từ trên giường xuống: "Chị! Chị nói cái gì! Chị nói bé con không còn? Bé con làm sao vậy?" Càng nói càng sợ, cô thật sự không muốn nghe bất kỳ tin tức xấu nào!
"Con của em, cơ thể bị dị tật bẩm sinh, vừa sinh ra là chết!" Lâm Vũ Yên vừa khóc lóc vừa rối rít nói ra những lời này.
Trước mặt Lộc Hàm bỗng tối sầm, ngất đi.
-----------------------------------------------
Trong biệt thự sang trọng cổ kính của nhà họ Ngô , người giúp việc đang cung kính báo cáo với ông cụ Ngô : "Lão gia, bên ngoài có một cô gái, nói là bạn gái của cậu chủ, mới vừa sinh cho cậu chủ một đứa con trai."
Ông cụ Ngô vốn đang uể oải đánh cờ với người giúp việc, vừa nghe thấy những lời này, hai mắt trong phút chốc lóe sáng giống như bóng đèn 500 vol!
"Cô gái? Sinh con trai cho cậu chủ?" Giọng nói vừa mừng vừa sợ!
Con trai ông bây giờ hoàn toàn không quan tâm đến sự nghiệp của gia tộc, chỉ lo du lịch khắp nơi. Cháu trai đích tôn duy nhất Thế Huân ngược lại rất có năng lực, tương lai có thể tiếp quản sự nghiệp của Ngô thị, nhưng hắn cũng 27 tuổi rồi vậy mà ngay cả bạn gái ổn định cũng không có! Trông cậy vào việc hắn kết hôn, có vẻ rất xa vời. Trong lòng ông muốn ôm chắt đích tôn đến phát điên rồi, không ngờ tới hôm nay lại thật sự có chắt đích tôn đưa tới cửa!
"Mau! Mau kêu cô ta vào!" Ông cụ Ngô quả thật mừng như điên! Bất kể là thật hay giả, có thể có tin tức bát quái để tiêu khiển một chút cũng được nha, tên tiểu tửNgô Thế Huân này giống y như cha nó, đều có khuôn mặt lạnh lùng như khối băng. Trong nhà này, quả thật một chút ấm áp cũng không có!
Nghe nói Ông cụ Ngô cho mời, trên mặt Lâm Vũ Yên lộ ra nụ cười đúng như trong dự tính.
Quấn lại tã che kín đứa bé trong ngực, Lâm Vũ Yên theo lão quản gia đi vào biệt thự cổ kính nhà họ Ngô .
Đây chính thức là một biệt thự cổ kính, nóc nhà cao chạm trổ rất nguy nga tráng lệ, màu đen xen lẫn màu vàng. Đồ dùng trong nhà phối hợp với những bóng đèn pha lê khổng lồ, khắp nơi bài trí những món đồ cổ đắt giá cùng những bình hoa tươi đang nở rộ, khiến biệt thự cổ kính này có khí thế giàu sang bức người.
Chính giữa đại sảnh, ngồi trước lò sưởi trong tường là một ông cụ râu tóc bạc trắng, Lâm Vũ Yên ôm chặt đứa bé trong ngực, từ từ đi về phía ông ta.
Lâm Vũ Yên ôm đứa bé đi về phía ông cụ ngồi trên ghế salon.
Đứa bé trong ngực ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cái mũi cao cao, cái miệng nhỏ màu phấn hồng, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
"Đây là lão thái gia nhà họ Ngô ." Quản gia bên cạnh nhìn cô giới thiệu.
"Chào ông." Lâm Vũ Yên chợt cảm thấy một cỗ áp lực rất lớn, ngẩng đầu nhìn ông cụ ngồi trên ghế sa lon mỉm cười, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, rõ ràng là một ông cụ hiền lành dễ gần như thế, mà sao trên người lại có khí thế mạnh mẽ như vậy.
"Mau, mau ôm đứa bé cho ta nhìn xem!" Trông mong chắt đích tôn đã rất nhiều năm Ông cụ Ngô , vừa nhìn thấy đứa bé nằm trong tã lót thì hai mắt đã không rời đi được.
Lão quản gia đi tới, đón đứa bé từ trong tay Lâm Vũ Yên, đưa đến trước mặt ông cụ Ngô .
Ông cụ Ngô cũng hồi hộp, cười đến nhắm tít hai mắt lại, đưa tay tiếp nhận đứa bé.
Trong nháy mắt khi được ông cụ Ngô ôm vào lòng, ánh mắt đứa bé chợt mở ra, vừa đen vừa sáng, nhìn ông cụ Ngô không nháy mắt.
"Ôi chao! Cháu ngoan! Biết là ông cố ôm à nha?" Ông cụ Ngô thích đến không biết nên làm thế nào cho đúng. Vừa nhìn thấy đứa bé này, ông đã khẳng định rồi, đứa nhỏ này đúng là máu mủ nhà họ Ngô . Rong ruổi thương trường nhiều năm như vậy, ông đã sớm luyện được trực giác và óc phán đoán hạng nhất.
Lâm Vũ Yên vừa nghe Ông cụ Ngô nói như thế, viên đá đang đè nặng trong lòng rốt cục cũng rơi xuống. Vốn cô còn đang lo lắng ông cụ Ngô sẽ không nhận đứa bé này, bây giờ thì tốt rồi! Kiếm một số tiền lớn xem ra không thành vấn đề rồi !
Lại đùa giỡn với đứa bé trong ngực một chút, rồi ông cụ Ngô mới bắt đầu quan sát Lâm Vũ Yên đang ngồi trên ghế sa lon.
Diện mạo rất xinh đẹp, chỉ có điều khí chất không tốt lắm, không phải là cháu dâu lý tưởng như mong muốn của ông. Ông cụ Ngô lập tức đưa ra phán đoán.
Nhìn lại vóc người Lâm Vũ Yên một chút, hình như không giống người vừa mới sinh đẻ. Trong lòng có mấy phần hoài nghi.
"Cô tên là gì? Quen biết Thế Huân ra sao? Đứa nhỏ này là do cô và Thế Huân sinh sao?" Ông cụ Ngô nhìn qua rất hiền lành, nhưng rất nghiêm túc và uy nghiêm.
"Vâng, cháu tên là Lâm Vũ Yên, đứa nhỏ này là do cháu và Tổng giám đốc Ngô sinh ra. Chuyện này thật ra là có chút hiểu lầm giữa cháu và Tổng giám đốc Ngô , vào buổi tối một năm trước, cháu uống say. . . . . ." Bị ánh mắt sắc bén của ông cụ Ngô trừng, lời nói của Lâm Vũ Yên bắt đầu có chút không mạch lạc.
"Tình một đêm, sau đó có đứa bé? Đứa nhỏ này bao nhiêu tháng? Thế Huân có biết chuyện này không?" Ánh mắt ông cụ Ngô càng thêm sắc bén. Ông cảm giác được người phụ nữ này đang nói dối.
Con ngươi của Lâm Vũ Yên đảo lòng vòng, nói dối: "Đứa bé này đã đã hơn hai tháng. Ngô tổng, anh ấy vẫn chưa biết. . . . . ." Thấy sắc mặt lạnh lùng của ông cụ Ngô , Lâm Vũ Yên gấp đến độ cuống quít lên: "Đứa bé này đúng là máu mủ nhà họ Ngô đấy! Nếu không tin, ngài có thể làm giám định ADN!"
Ánh mắt sắc bén của Ông cụ Ngô chăm chú nhìn Lâm Vũ Yên, dường như muốn xem trên mặt cô có dấu hiệu gì là nói dối hay không.
Lâm Vũ Yên ra sức gật đầu, chỉ sợ cuộc buôn bán này tuột mất. Nếu nhà họ Ngô không thừa nhận đứa bé này, kế hoạch của cô sẽ bị nhỡ!
"Chú Lý, đi mời bác sĩ tới đây." Ông cụ Ngô dặn dò.
Nghe thấy câu nói của ông cụ Ngô , tâm trạng hồi hộp của Lâm Vũ Yên rốt cuộc cũng lắng xuống. Trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý. Ông cụ Ngô nhìn Lâm Vũ Yên một cái, mở miệng uy nghiêm nói: "Cô Lâm, trước tiên để đứa bé ở đây với ta, ta hứa sẽ chuyển vào tài khoản của cô một triệu Đô-la. Sau khi có kết quả giám định, số tiền kia sẽ tự động chuyển tới tài khoản của cô."
Ngụ ý, cho cô tiền thì có thể, chỉ đừng nghĩ vào cửa chính nhà họ Ngô chúng ta mà thôi!
Một triệu Đô-la! Lâm Vũ Yên trợn to hai mắt vẻ khó tin! Kích động đến nỗi cúi người chào liên tiếp: "Cám ơn ông, cám ơn ông!"
Vẻ mặt hưng phấn cùng thần sắc tham lam của Lâm Vũ Yên không lọt qua được cặp mắt của ông cụ Ngô , ông không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng.
Loại phụ nữ này, căn bản không xứng vào cửa chính nhà họ Ngô ! Chỉ có điều, ông cụ Ngô cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực, mỉm cười cưng chiều, đứa bé này thật đúng là đáng yêu, dáng dấp giống y như Thiên Ngạo khi còn bé!
Thật tốt quá! Rốt cuộc ông cũng có chắt rồi! Ông cụ Ngô yêu thích ôm đứa bé vào trong ngực không buông tay.
————————————
Trong một phòng trọ nhỏ tồi tàn ở Chicago, Lộc Hàm đang ngơ ngác nằm trên giường.
Nước mắt đã khô, trái tim cũng đau đớn đến tê liệt, đôi tay tái nhợt vuốt ve xuống bụng. . . . . .
Bảo bối. . . . . . Sao con lại rời bỏ mẹ? Mẹ còn chưa kịp nhìn con một lần . . . . . . Bảo bối, con gái ngoan của mẹ, con trông như thế nào? Lớn lên có giống mẹ không?
Dư Phong đi tới, có chút đau lòng đưa qua một chén cháo gà: "Tiểu Hàn, ngồi dậy uống chút canh đi! Cơ thể cô quá yếu đuối rồi, phải bồi bổ tốt một chút."
Lộc Hàm nhàn nhạt nói một câu: "Tôi không có khẩu vị." Cũng không nhìn Dư Phong một cái.
Trong lòng cô đối với chị và Dư Phong có oán hận, đứa bé sinh ra đã chết, đây là số mệnh, cô không trách người khác, nhưng tại sao không để cô nhìn đứa bé một cái? Cô mười tháng hoài thai cực cực khổ khổ mới sinh hạ được bảo bối, tại sao không cho cô nhìn một cái thì đã đem chon cất?
Chị nói do sợ cô nhìn thấy sẽ đau lòng. Nhưng bây giờ cô không đau lòng sao? Cô đến nằm mơ cũng muốn nhìn đứa bé một cái, dù chỉ là liếc mắt. . . . . . Xem bảo bối nhỏ bé của cô rốt cuộc trông như thế nào, nếu không, tương lai khi lên thiên đàng, ngay cả bảo bối nhỏ bé của mình cô cũng nhận không ra. . . . . .
Nghe nói đó là con gái, là do cô tha thiết ước mơ có một cô con gái nhỏ, Tiểu Quai Quai của cô, nhưng thậm chí là mẹ mà ngay cả nhìn một cái cũng không được!
Nước mắt lại tràn ra khóe mắt, chiếc gối dưới đầu đã ướt đẫm, đau lòng không thở nổi!
Mấy ngày ngắn ngủi, Lộc Hàm đã sụt mất mười mấy cân, cân nặng đã bằng như trước khi mang thai. Nằm liệt trên giường, bóng dáng mỏng manh, giống như một trang giấy, trắng bệch khiến người ta sợ hãi.
————————————
"Cậu chủ! Chúc mừng chúc mừng!"Ngô Thế Huân vừa về tới nhà, những người hầu rối rít hướng tới hắn chúc mừng.
"Chúc mừng?"Ngô Thế Huân cau mày, có chút kỳ lạ. Hôm nay hắn vừa nghe tin ở thành phố C hồi báo, không tìm thấy một chút tin tức của Lộc Hàm. Bao gồm cả người phụ nữ bán cho Lương Noãn Noãn chiếc nhẫn đó, cũng bốc hơi khỏi thế giới này! Không tra ra được một chút đầu mối. Tâm trạng của hắn nặng nề vô cùng.
"Cậu chủ, ngài có con trai! Buổi sáng có một người phụ nữ ôm một đứa bé tìm tới cửa, nói là con của ngài, Lão Thái Gia phái người đi làm giám định ADN rồi, đứa bé kia đúng là con của ngài đấy!" Người giúp việc vui mừng hân hoan nói.
"Con trai?"Ngô Thế Huân không giải thích được, đi theo người giúp việc tới phòng khách.
Ông cụ Ngô đang cùng bà vú đùa chơi với đứa bé. Vừa nhìn thấyNgô Thế Huân , Ông cụ Ngô vui mừng rạo rực nhìn hắn ngoắc ngoắc tay: " Thế Huân, chắt của ta rất ngoan, rất đáng yêu, tên tiểu tử ngươi, cuối cùng cũng làm được một việc khiến ta thật cao hứng!"
Ngô Thế Huân đi tới, nhìn đứa bé tự nhiên xuất hiện mà không giải thích được.
Một đôi mắt to trong suốt vừa đen vừa sáng, tròng trắng hơi có màu xanh, trong suốt giống như nước hồ. Làn da trắng nõn không có một chút tì vết, một tầng lông tơ bao phủ ở phía trên. Sóng mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng khẽ mở, tò mò nhìn hắn.
Trong lòngNgô Thế Huân đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt lãnh ngạo cũng dịu dàng mấy phần, đứa bé nằm trong tã lót tựa như cũng nhận thấy được biến hóa của hắn, đột nhiên cái miệng nhỏ nhắn hé ra, nhìnNgô Thế Huân nở ra một nụ cười thật to!
Góc mềm mại nhất trong lòngNgô Thế Huân đột nhiên bị đụng chạm, trong nháy mắt, hắn lập tức thấy yêu đứa bé này. Đây là con trai của hắn, linh cảm nói cho hắn biết, đây tuyệt đối chính là con trai của hắn!
Ông cụ Ngô ở bên cạnh đố kỵ nói: "Cục cưng, thấy ba ngươi liền cười vui vẻ như vậy! Mới vừa rồi ông cố ôm ngươi làm sao ngươi không cười?" Dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, vẻ mặt cưng chiều này quả thật làm cho người ta không chịu nổi.
Ngô Thiên Ngạo cẩn thận ôm lấy đứa bé nhìn kỹ. Càng xem càng thích! Ông cụ Ngô cũng cười mị mị nói: "Nhìn xem, giống y như cháu khi còn bé! Quả thực là một khuôn in ra đấy!"
Ngô Thế Huân cũng cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất quen mắt, nhưng càng nhìn càng cảm thấy, đứa bé này với Lộc Hàm có điểm giống nhau! Khóe môi cong cong này, nụ cười này, ánh mắt khi nheo lại như vầng trăng khuyết này, giống y như Lộc Hàm a!
Ngô Thiên Ngạo có chút tự giễu cười cười:Ngô Thế Huân , mi điên rồi sao! Lộc Hàm hận mi còn không kịp, sao lại đồng ý sinh con cho mi! Lại nói, đứa bé trong bụng của cô kia, cũng không phải là của mi, đó là của người học trưởng gì đó . . . . . .
Yêu thương ôm lấy đứa bé, kề mặt vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó.Ngô Thế Huân phát hiện ra mình rất thích đứa bé này. Vừa nhìn đã thấy yêu.
" Thế Huân, đặt cho con trai cháu cái tên đi!" Ông cụ Ngô cười híp mắt hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Ngô Thiên Ngạo trầm ngâm một lát: "Tư Hàn thôi. Kêu là Tư Hàn."
Ngô Tư Hàn, Ông cụ Ngô suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, cái tên này không tốt, không đủ sang trọng.
Ngô Thiên Ngạo giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Ông cụ Ngô : "Kêu là Tư Hàn." Ông cụ Ngô vàNgô Thế Huân nhìn nhau một lát, thôi, vì nó đã sinh cho mình một đứa chắt ngoan, Kêu là Tư Hàn cũng được.
"Tư Hàn bé nhỏ, bảo bối ngoan, lớn nhanh một chút nha! Lớn nhanh ông cố sẽ dẫn cháu đi du lịch khắp thế giới!" Ông cụ Ngô bắt đầu trêu chọc đứa bé. Bỗng nhiên lại có chút thương cảm: "Haizz, cháu ngoan, khi cháu lớn thì ông cố đã quá già rồi, ông cố sợ rằng sẽ không nhìn thấy cháu trưởng thành được!"
Không khí nhất thời có chút thương cảm,Ngô Thế Huân đứng ở bên salon nhìn ông cụ Ngô , cũng hơi thương cảm. ông nội quả thật già rồi, mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng.
" Thế Huân, rốt cuộc cháu còn muốn chơi tới khi nào? Lúc nào thì mới bằng lòng kết hôn?" Ông cụ Ngô cao giọng, người cháu này thật làm ông quá lo lắng, cũng 27 tuổi rồi còn không kết hôn. Ông còn muốn chờ uống rượu mừng của nó!
"Ông nội, chuyện này ông đừng quan tâm."Ngô Thế Huân nhàn nhạt nói.
"Không quan tâm? Không quan tâm thì có phải cả đời này cháu cũng không kết hôn có phải không!" Ông cụ Ngô tức giận: "Chú Lý, chuyện chọn vợ cho Thế Huân tiến hành như thế nào? Trong vòng một tuần lễ phải cho ta kết quả !"
Quản gia Lý thấy ông cụ Ngô nổi giận, nhanh chóng hồi đáp: "Tôi đã cầm 1000 tấm hình cho cậu chủ xem, cậu ấy đều không đồng ý! Ngay cả mặt mũi cũng không chịu nhìn!"
"Vậy thì tìm thêm 1000 đứa nữa! Đem tất cả những phụ nữ còn độc thân trên thế giới này mang hết đến, để cho nó chọn!" Giọng nói ông cụ Ngô rất kiên quyết.
Lộc Hàm nằm trên giường ước chừng hơn một tháng, tinh thần mới tốt hơn một chút.
Lâm Vũ Yên và Dư Phong cho cô một khoản tiền sang Pháp du lịch. Như vậy cũng tốt, Lộc Hàm hiện tại thật không muốn nhìn thấy bọn họ.
Mặc dù biết chị muốn tốt cho mình, nhưng vừa mới sinh con ra, thậm chí nhìn một cái cũng không có, liền xử lý xong, thật sự khiến Lộc Hàm khó có thể tiếp nhận.
Thời tiết bên ngoài rất tốt. Lộc Hàm đột nhiên rất muốn ra cửa đi dạo một chút. Từ lúc tới Chicago cho tới bây giờ, cô chưa hề bước ra khỏi cửa.
Quần áo trước kia khi mang thai không mặc được rồi, thật may là Lâm Vũ Yên để lại một đống quần áo. Lộc Hàm lục lọi nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một cái váy đen.
Mặc bộ váy đen, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, quấn lên cổ thêm một cái khăn mỏng màu vàng nhạt, Lộc Hàm khoác giỏ đi ra cửa.
Bầu trời rất xanh, trên đường trai thanh gái lịch, tất cả đều là người xa lạ, Lộc Hàm chợt phát hiện mình rất nhớ nhà. Vào mùa này chính là mùa hoa nở rộ ở thành phố C, trong không khí đều là mùi hoa thoang thoảng. . . . . .
Ba có khỏe không? Cơ thể đã hoàn toàn bình phục chưa?
Học trưởng Hạo, hắn có khỏe không? Đã kết hôn rồi chứ?
Còn nữa, còn người kia,Ngô Thế Huân , hắn như thế nào? Hắn đã sớm quên mất trên thế giới còn có một Lộc Hàm chứ? Trong mấy tháng, đủ để thế sự xoay vần.
Người phụ nữ nhỏ bé đi trên đường, trên nét mặt là sự yên tĩnh sau khi trải qua sự đau thương to lớn, gương mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời giữa trưa trở nên trong suốt. Ngũ quan xinh xắn, khiến những người mĩ xung quanh đi ngang qua nhìn chăm chú. Là một mỹ nhân Đông Phương điển hình. . . . . .
Đám chó săn cầm máy chụp hình tìm kiếm vị hôn thê choNgô Thế Huân , cũng thấy Lộc Hàm. Diện mạo không cần thật xinh đẹp, nhưng khí chất nhất định phải tốt, nhìn qua phải thanh thuần. . . . . . người phụ nữ trước mắt, không phải là vị hôn thê mà Ông cụ Ngô yêu cầu choNgô Thế Huân sao?
Lộc Hàm nằm trên giường ước chừng hơn một tháng, tinh thần mới tốt hơn một chút.
Lâm Vũ Yên và Dư Phong cho cô một khoản tiền sang Pháp du lịch. Như vậy cũng tốt, Lộc Hàm hiện tại thật không muốn nhìn thấy bọn họ.
Mặc dù biết chị muốn tốt cho mình, nhưng vừa mới sinh con ra, thậm chí nhìn một cái cũng không có, liền xử lý xong, thật sự khiến Lộc Hàm khó có thể tiếp nhận.
Thời tiết bên ngoài rất tốt. Lộc Hàm đột nhiên rất muốn ra cửa đi dạo một chút. Từ lúc tới Chicago cho tới bây giờ, cô chưa hề bước ra khỏi cửa.
Quần áo trước kia khi mang thai không mặc được rồi, thật may là Lâm Vũ Yên để lại một đống quần áo. Lộc Hàm lục lọi nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một cái váy đen.
Mặc bộ váy đen, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, quấn lên cổ thêm một cái khăn mỏng màu vàng nhạt, Lộc Hàm khoác giỏ đi ra cửa.
Bầu trời rất xanh, trên đường trai thanh gái lịch, tất cả đều là người xa lạ, Lộc Hàm chợt phát hiện mình rất nhớ nhà. Vào mùa này chính là mùa hoa nở rộ ở thành phố C, trong không khí đều là mùi hoa thoang thoảng. . . . . .
Ba có khỏe không? Cơ thể đã hoàn toàn bình phục chưa?
Học trưởng Hạo, hắn có khỏe không? Đã kết hôn rồi chứ?
Còn nữa, còn người kia,Ngô Thế Huân , hắn như thế nào? Hắn đã sớm quên mất trên thế giới còn có một Lộc Hàm chứ? Trong mấy tháng, đủ để thế sự xoay vần.
Người phụ nữ nhỏ bé đi trên đường, trên nét mặt là sự yên tĩnh sau khi trải qua sự đau thương to lớn, gương mặt trắng nõn dưới ánh mặt trời giữa trưa trở nên trong suốt. Ngũ quan xinh xắn, khiến những người mĩ xung quanh đi ngang qua nhìn chăm chú. Là một mỹ nhân Đông Phương điển hình. . . . . .
Đám chó săn cầm máy chụp hình tìm kiếm vị hôn thê choNgô Thế Huân , cũng thấy Lộc Hàm. Diện mạo không cần thật xinh đẹp, nhưng khí chất nhất định phải tốt, nhìn qua phải thanh thuần. . . . . . người phụ nữ trước mắt, không phải là vị hôn thê mà Ông cụ Ngô yêu cầu choNgô Thế Huân sao?
"Click...Click" Máy chụp hình từng trận chớp động, Lộc Hàm ngồi ở quán cà phê góc đường lại hoàn toàn không phát hiện ra. Cô đắm chìm dưới ánh mặt trời ấm áp, những bi thương cùng thống tựa như đang từ từ trở nên nhạt dần. Hàng mi dài rủ xuống, dáng vẻ yên tĩnh giống như một bức tranh.
"Cậu chủ, cậu nhìn xem người này như thế nào?"Ngô Thế Huân vừa đến nhà, quản gia liền lấy ra một xấp hình đưa cho hắn.
Ngô Thiên Ngạo tùy tiện nhìn qua, trong lòng thấy chán ghét: "Không đủ tư cách! Tìm thêm đi!"
"Cậu chủ" Quản gia uất ức nói, "Ngài xác định một cái đi! Er¬ic nói nhóm này chất lượng rất cao, đều là loại ngài thích. Ngài lựa chọn lần nữa đi!"
Ngô Thiên Ngạo tháo cà vạt ngồi xuống ghế salon. Tiện tay cầm lấy những tấm hình xem xét.
Những cô gái trong hình hầu hết là đang ở trên đường, trong cửa hàng, trong quán cà phê, chỉ cần hắn muốn, lập tức có thể tìm được vì Chicago là tổng bộ của Ngô thị.
Đây là chủ ý của ông cụ Ngô .Ngô Thế Huân chau chau mày, ông nội thật đúng là quan tâm đến hắn.
Quan sát một lúc, hắn chán nản rồi tiện tay ném xấp hình lên trên bàn. Bất chợt một tấm hình rơi dưới chân của hắn.
Khom lưng nhặt tấm hình lên,Ngô Thế Huân đột nhiên sững sờ. Trong hình, là một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, quấn quanh cổ là một chiếc khăn màu vàng nhạt, nheo mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời, không phải Lộc Hàm thì là ai nữa!
"Chú Lý! Giúp tôi đi tìm người này!" Giọng nói trầm thấp củaNgô Thế Huân có chút run rẩy.
Lộc Hàm! Khó trách lật tung hết tất cả các ngõ ngách của thành phố C cũng không tìm được cô, thì ra cô đã trốn đến Chicago rồi!
————————————————
Trong căn hộ đang ở, Lộc Hàm đang thu dọn hành trang. Cô muốn trở về nước, bây giờ con cô đã không còn, vì vậy cô không cần phải tránh néNgô Thế Huân nữa rồi. Cô muốn về nước chăm sóc cho ba.
"Chị, chị có thể nói cho em biết ba đang ở bệnh viện nào được không? Em muốn về nước chăm sóc ông ấy." Lộc Hàm gọi điện thoại cho Lâm Vũ Yên.
Lâm Vũ Yên đang cùng Dư Phong vận động trên giường, đang trong lúc đạt tới cao trào thì bị cú điện thoại của Lộc Hàm quấy rầy. Trong lòng tức giận toát ra. Tức giận nói: "Chăm sóc cái gì mà chăm sóc! Ba cô chết từ lâu rồi !"
Lâm Vũ Yên nói xong, thấy Dư Phong đang nằm trên người trợn to hai mắt, mới ý thức được mình vừa lỡ lời! Trong lúc cô đang sắp được thỏa mãn dục vọng thì Lộc Hàm lại gọi điện thoại tới! Cô có thể không tức giận sao!
Thôi, đã lỡ nói rồi, vậy thì nói cho cô ta biết hết chân tướng đi! Dù sao bây giờ một triệu Đô-la đã tới tay, Lộc Hàm đã hoàn toàn mất đi giá trị lợi dụng!
"Chị, chị nói cái gì!" Lộc Hàm có chút không tin vào lỗ tai của mình. Mặc dù Lâm Vũ Yên tính khí là có chút xấu xa, nhưng những lời như thế tại sao có thể thuận miệng nói lung tung như vậy!
"Tôi nói là ba cô, Lộc Bạch Thạch đã chết từ lâu rồi!" Lâm Vũ Yên nói với vẻ rất sung sướng, "Từ lúc nghe nói cô chạy trốn,Ngô Thế Huân liền khống chế ba cô, hoàn toàn không cho bất kỳ ai trị liệu cho ba cô, để cho ba cô tự sanh tự diệt!"
Trong lòng Lộc Hàm chợt quặn đau, như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, giọng nói cũng lắp bắp: "Chị nói,Ngô Thế Huân khống chế ba em, lại không cho ông ấy trị liệu?"
"Đúng! Lúc ấy tôi muốn đem chú Lộc dời ra ngoài, nhưng người củaNgô Thế Huân canh giữ quá nghiêm ngặt! Hoàn toàn không cơ hội! Chuyện này không thể trách tôi, muốn trách thì chỉ có thể tráchNgô Thế Huân !" Lâm Vũ Yên đem toàn bộ trách nhiệm đùn đẩy choNgô Thế Huân , đổi trắng thay đen.
"Vậy. . . . . . Vậy tại sao chị không nói cho em biết sớm một chút?" Giọng nói của Lộc Hàm không thành câu.
"Trong lúc cô đang mang thai, nếu tôi nói cho cô biết, cô quýnh lên sảy thai thì làm thế nào!" Lâm Vũ Yên lấy cớ.
Rắc rắc, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đứt rồi. Tất cả hy vọng của Lộc Hàm, tất cả nhớ thương cũng hóa thành bọt nước! Từ nay, cô thật sự chỉ là một người cô độc! Chỉ còn một mình cô trên thế giới này mà không có một người thân nào!
Điện thoại di động rớt xuống, Lộc Hàm chỉ cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, che miệng lại ho khan một tiếng, mở tay ra, lòng bàn tay là một bãi máu tươi.
——————————————
Gương mặt tái nhợt, cơ thể gầy đến mỏng manh, Lộc Hàm soạn hành lý đơn giản bỏ vào túi du lịch, nhìn xung quanh phòng trọ nhỏ để lại cho cô quá nhiều tổn thương, rồi đón xe đến sân bay.
Sân bay luôn luôn bận rộn, Lộc Hàm nhìn đám người lưu luyến chia tay xung quanh, trong lòng càng cảm thấy thê lương. Không có ai đưa cô, cũng không có ai mong đợi cô đến. Ở trên thế giới này, không còn một người thân nào nhớ thương cô nữa.
Lộc Hàm kéo cái vali vào bàn đăng ký.
"Thưa cô! Xin chờ một chút!" Ở khúc quanh đại sảnh, hai người đàn ông người Hoa cao lớn, đeo kính mát, mặc áo khoác to màu đen tiến tới ngăn cản cô.
"Xin hỏi các người là?" Nhìn đối phương có bộ dáng như xã hội đen, trong lòng có chút cảnh giác.
"Chúng tôi là do ngài Ngô phái tới. Mời đi theo chúng tôi tới gặp ông ấy." Người đàn ông có làn da trắng hơn mở miệng nhẹ nhàng nói .
"Ngài Ngô ?" Trong lòng Lộc Hàm chợt có một loại dự cảm xấu.
"Ngô Thế Huân." Màu da hắc một chút người đàn ông lạnh lùng nói.
Giống như một chậu nước đá từ dội trên đầu, toàn thân Lộc Hàm thoáng chốc lạnh như băng!Ngô Thế Huân ! Hắn đã đến Chicago tìm cô rồi!
Chạy! Phản ứng đầu tiên của Lộc Hàm chính là chạy! Chụp lấy cái vali, Lộc Hàm xoay người hướng lối ra vào chạy nhanh!
Hai người đàn ông bên cạnh tựa hồ đã có dự liệu. Hai bàn tay mang theo sức lực kềm chặt cánh tay của Lộc Hàm. Lộc Hàm còn chưa kịp kêu, một bàn tay đã bụm miệng cô lại.
Trong tay người đàn ông đó có một cái khăn lông tẩm một mùi gay mũi. Một giây sau, Lộc Hàm liền hôn mê bất tỉnh.
Khúc quanh của đại sảnh vốn là vị trí thường ít người qua lại, là góc chết, hai người đàn ông này vóc người lại cao lớn, một loạt động tác làm rất nhanh chóng, do đó không có ai chú ý tới bọn họ.
——————————
Ngô Thế Huân đang nóng nảy lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Mặc dù nói thế lực nhà họ Ngô ở Chicago là rất lớn, tìm người căn bản không có khó khăn gì, nhưng cũng khó nói được. Thời gian chụp hình đã qua mấy ngày rồi, nếu như Lộc Hàm chỉ tới đây du lịch? Nếu như cô đã rời đi Chicago thì sao?
"Cậu chủ! Họ đã trở lại!" Quản gia cung kính báo cáo.
"Mau dẫn tới đây!" MộtNgô Thế Huân luôn luôn có ánh mắt bình tĩnh và lạnh như băng, hiếm thấy có lúc lại xuất hiện sự kích động và nóng nảy như bây giờ.
Người đàn ông áo đen ôm Lộc Hàm đang hôn mê đi tới. Trong lúc ánh mắt đang rơi xuống người phụ nữ trên tay thìNgô Thế Huân giận tím mặt quát to:"Để xuống!"
Người đàn ông áo đen bịNgô Thế Huân quát sợ hết hồn, nhanh đưa Lộc Hàm đặt trên ghế sa lon.
Đáng chết, tại sao mỗi khi hắn nhìn thấy người đàn ông khác đụng chạm vào cơ thể Lộc Hàm, hắn cảm thấy không chịu nổi !
Ngô Thế Huân đi tới cạnh salon, từ trên cao nhìn xuống quan sát người phụ nữ. Chân mày nhíu lại thật chặt.
Lộc Hàm, sao lại gầy như vậy! Gương mặt vốn có chút tròn trịa như trẻ con, đã hoàn toàn mất đi sự đẫy đà, gò má gầy gò má của cùng tiểu ba, có thêm mấy phần quyến rũ của phụ nữ. Cả người cũng trở lại bình thường như xưa, bờ vai mảnh khảnh dường như muốn đâm rách lớp áo khoác thật mỏng.
Tựa như cảm thấy ánh mắt rực lửa củaNgô Thế Huân , Lộc Hàm rên lên một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mắt mơ hồ từ từ nhắm ngay tiêu cự, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt. vùng ngực nho nhỏ chợt phập phồng, tựa như cố gắng kềm chế cảm xúc nào đó.
Ngô Thiên Ngạo cũng lẳng lặng nhìn Lộc Hàm. Người phụ nữ nhỏ bé này, gầy đến nỗi không còn dáng vẻ gì!
"Lộc Hàm, sao cô lại trở tành bộ dạng như thế này!"Ngô Thế Huân ra vẻ ghét bỏ dùng ngón tay đâm đâm vào gò má của Lộc Hàm.
Vừa đâm một cái, khiến cảm xúc bị đè nén cúa lâu của Lộc Hàm chợt bộc phát ra. Bật dậy từ trên ghế salon, vung tay choNgô Thế Huân một bạt tai!
Ngô Thế Huân bị đánh cảm thấy bối rối! Đáy mắt tức giận, một động tác đã kềm chặt vào hông của cô, một tay khác hung hăng giữ chặt chiếc cằm nhọn của cô: "Lộc Hàm, cô muốn đâm đầu vào chỗ chết sao!"
Cảm xúc bị dồn nén đã lâu của Lộc Hàm hoàn toàn bộc phát ra, tâm trạng đã mất khống chế, hét lên lanh lảnh : "Ngô Thế Huân, tên súc sinh này! Anh cút đi! Anh cút đi ngay cho tôi!" Tay chân liều mạng đấm đá, muốn thoát khỏi sự kềm chế củaNgô Thế Huân .
"Lộc Hàm! Cô phát thần kinh à!"Ngô Thế Huân vững vàng bắt được tay Lộc Hàm. Đáng chết! Tâm trạng vui sướng khi gặp lại cô hoàn toàn biến mất! Không nghĩ tới mới mấy tháng không thấy, người phụ nữ không những không có một tia vui vẻ, ngược lại vừa thấy mặt đã cho hắn một cái tát!
Cô vẫn hận hắn như thế sao?
"Ngô Thế Huân! Anh hủy hoại tôi còn chưa đủ sao? Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào mới bằng lòng bỏ qua! Anh là ma quỷ, là cầm thú!" Lộc Hàm lớn tiếng khóc thảm thiết. Tiếng khóc ẩn chứa tất cả uất ức cùng bi thương.
Tất cả mọi chuyện đều doNgô Thế Huân mà ra. Nếu như không phải vì trốn tránh sự lùng bắt của hắn, phải sống đầu đường xó chợ, có lẽ bé con của cô sinh ra sẽ rất khỏe mạnh!
Nếu như, hắn không độc ác và tuyệt tình như vậy, có lẽ bây giờ ba cô đã mạnh khỏe!
Tất cả đều do hắn! Cuộc đời của cô, kể từ khi gặp hắn, đã thay đổi hoàn toàn!
Nghe Lộc Hàm tức giận chỉ trích, sự tức giận trong lòngNgô Thế Huân cũng trào dâng, người phụ nữ này sao lại không biết điều như vậy!
Nắm tóc kéo mặt cô sát vào mặt mình: "Lộc Hàm! Đừng quên, hợp đồng tình nhân cô còn chưa thực hiện hết!"
Ánh mắt đầy nước của Lộc Hàm mở to căm hận nhìn chằm chằmNgô Thế Huân : "Vậy còn anh! Anh tuân thủ hợp đồng sao! Ba tôi chết rồi, anh phải có trách nhiệm!"
Cái gì? Lộc Bạch Thạch chết?Ngô Thế Huân có chút kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Ánh mắt cương quyết nhìn chằm chằm Lộc Hàm: "Tôi tuân thủ hay không tuân thủ hợp đồng là việc của tôi, việc cô nên thực hiện phải thực hiện cho xong!"
"Chuyện gì xảy ra thế! Sao ồn ào như vậy!" Ông cụ Ngô chống gậy đi vào, bên cạnh là bà vú ôm một bé con, hướng phòng khách đi tới.
Ngô Thế Huân đối với ông nội rất là tôn kính. Bàn tay buông tóc Lộc Hàm ra, kêu lên: "Ông Nội." Ánh mắt lại lập tức chuyển qua bà vú đang ôm đứa bé trong tay.
Bé con đã tỉnh, đang tò mò trợn tròn đôi mắt nhìn mọi người xung quanh.
Lộc Hàm thấy đứa trẻ trong lòng bà vú, chợt nhớ tới đứa con đã chết của mình, trái tim trở nên đau nhói.
Ánh mắt to sáng của Tiểu Tư Hàn nhìn khắp nơi, dáng vẻ thông minh lanh lợi. Lộc Hàm nhìn đứa bé, tình thương của mẹ đột nhiên tràn đầy trong lòng của cô.
Ông cụ Ngô nhìn thấy ánh mắt trong như nước của Lộc Hàm nhìn chằm chằm đứa bé, trong mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng của người mẹ, trong lòng đối với người phụ nữ đầu bù tóc rối, tái nhợt gầy yếu này sinh ra mấy phần hảo cảm.
Chỉ cần là người mà cháu ông thương, nhất định là người tốt. Đây chính là suy luận của ông cụ Ngô .
" Thế Huân, chuyện gì xảy ra?" Ông cụ Ngô uy nghiêm mở miệng.
"Ông nội, cô ấy là bạn gái của con. Thời gian trước mất tích, hôm nay mới tìm lại được."Ngô Thế Huân nói.
Nghe lời hắn nói, Lộc Hàm kinh ngạc trợn mắt há mồm. Người đàn ông này, nói láo thật trơn tru!
"Bạn gái?" Ánh mắt Ông cụ Ngô quan sát Lộc Hàm càng thêm nghiêm túc. Người phụ nữ nhỏ bé này mặc dù có vẻ quá gầy yếu, nhưng bộ dáng cũng không tệ lắm, chỉ cần chăm sóc tốt một thời gian, sẽ trở thành một cô gái thanh tú. Cái mà cô có được chính là khí chất thanh thuần, ánh mắt nhìn qua cũng rất thiện lương, là một cô gái tốt.
"Thưa ông, cháu không phải là bạn gái của anh ta. . . . . ." Lộc Hàm cuống quít há mồm giải thích, nhưng những lời tiếp theo, làm thế nào cũng không nói được. Chẳng lẽ cô có thể nói, cô không phải bạn gái mà chỉ là tình nhân sao?
Đối mặt với một ông lão hiền lành như vậy, cô thật sự không thể mở miệng nói những lời như vậy được.
"Tiểu Hàm, đừn nói lung tung. Trước kia là do anh không tốt, em đừng tức giận. Về sau chúng ta sẽ đối xử với nhau tốt hơn. Nha?" Trước mặt ông nội,Ngô Thế Huân đương nhiên là phải giả bộ ngoan ngoãn một chút. Nhìn biểu hiện vừa rồi của Lộc Hàm, hắn đoán rằng Lộc Hàm sẽ không dám nói cho Ông cụ Ngô biết tình cảnh thật sự.
Giọng nói dịu dàng củaNgô Thế Huân , khiến Lộc Hàm nổi da gà khắp người, người đàn ông này, không chỉ có bá đạo lạnh lùng, mà còn là một tên ngụy quân tử!
Mọi người ở đây đều nói chuyện phiếm, đứa bé trong ngực bà vú có lẽ cảm thấy có chút chán nản, bắt đầu ê a. Ánh mắt Lộc Hàm di chuyển đến gương mặt của bé con trên mặt, liền không dời đi nơi khác được.
"Cậu chủ, cậu xem cậu chủ nhỏ rất đáng yêu!" Bà vú nhìnNgô Thế Huân nói lấy lòng.
Cậu chủ nhỏ? Trong lòng Lộc Hàm hồi hộp. Như vậy chắc đứa bé là con củaNgô Thế Huân rồi! Nhìn đứa bé này, chắc được khoảng một tháng tuổi rồi,Ngô Thế Huân thật đúng là lợn giống a! Gieo giống khắp nơi! Lộc Hàm âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Chỉ có điều đứa bé quả thật có bộ dáng hết sức đáng yêu, Lộc Hàm cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Càng xem càng cảm thấy quen mắt, đứa nhỏ này nhìn qua đã thấy quen mắt rồi ! Cảm giác đã gặp qua ở đâu đó! Có một cảm giác thân thiết không thể nói ra được!
Ông cụ Ngô cưng chiều nhìn cháu của mình, dặn dò bà vú nói: "Bà vú, đứa bé này bà phải chăm sóc cho tốt, bây giờ đã hơn hai tháng rồi vậy mà nhìn giống như vừa sinh ra! Quá nhỏ bé! Đây là chắt đích tôn duy nhất của ta, bà phải quan tâm nhiều hơn mới phải a!"
Bà vú cung kính nói: "Ngài yên tâm, có thể do trước kia mang thai không được chăm sóc tốt, cho nên bé con mới gầy gò nhỏ bé như vậy. Tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt để bé con vừa trắng vừa bụ bẫm!"
Nghe Ông cụ Ngô và bà vú nói chuyện, những nghi vấn trong lòng Lộc Hàm biến mất. Thì ra là đây là một bé trai, đã hơn 2 tháng rồi. Bé con của cô lại là một bé gái đáng yêu, nếu như còn sống, bây giờ chỉ khoảng hơn một tháng.
Thấy Lộc Hàm vẫn nhìn chằm chằm vào đứa bé, Ông cụ Ngô nhìn bà vú nói: "Đưa bé con cho cô gái này đi."
Lộc Hàm kinh ngạc trợn to hai mắt, có thật không? Ông cụ Ngô đồng ý cho cô bế đứa bé?
Lộc Hàm đưa tay nhận lấy đứa bé từ tay bà vú. Vừa ôm một cái, liền không muốn buông tay! Ánh mắt đen láy của bé con vẫn nhìn cô. Một lát sau, cái miệng nhỏ nhắn chưa có răng toét ra một nụ cười! Đôi mắt cong cong , giống hệt như một vầng trăng khuyết rất đáng yêu!
Trong lòng Lộc Hàm âm thầm dâng lên tình thương của người mẹ. Đứa bé này, trời sanh có duyên với cô! Cô vừa thấy mặt đã thích! Mặc dù không là đứa con ruột thịt của mình, nhưng không biết vì sao, từ lúc ôm đứa bé này, trong lòng cô có cảm giác rất đặc biệt. Cảm giác rất hạnh phúc.
Có lẽ, do cô quá nhớ nhung con gái của mình . . . . . .
Một giọt nước mắt, theo gương mặt tái nhợt của Lộc Hàm chảy xuống, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con. Bé con chợt oa oa khóc!
Ông cụ Ngô có chút bất mãn nhìn Lộc Hàm một cái, bà vú nhanh chóng ôm đứa bé trong tay Lộc Hàm mang đi.
"Lộc Hàm, con của em đâu? Anh kêu chú Lý đi đón tới đây."Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn vùng bụng nhỏ nhắn của Lộc Hàm, lơ đãng hỏi.
Một câu nói, khiến nước mắt Lộc Hàm đang cố kềm chế ào ào chảy ra.
"Con gái của tôi. . . . . . Vừa sinh ra, . . . . . . Đã chết. . . . . ." Nước mắt Lộc Hàm như một chuỗi ngọc trai bị đứt dây rớt xuống như mưa, khóc đến thở không ra hơi.
Lộc Hàm khóc đến đau lòng, Ông cụ Ngô ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy không đành lòng, bèn nhìnNgô Thế Huân ra hiệu "An ủi cô ta một chút", sau đó xoay người rời đi.
Nước mắt thấm ướt mái tóc dài, dính lung tung vào mặt, bờ vai mỏng manh dường như muốn đâm rách áo khoác mỏng, trên gương mặt tái nhợt là vẻ tuyệt vọng và đau khổ.
Ngô Thế Huân đi tới, kéo Lộc Hàm vào trong ngực, hắn quyết định không tính toán với Lộc Hàm về cái bạt tai vừa rồi nữa.
Lồng ngựcNgô Thế Huân khiến cơ thể lạnh như băng của Lộc Hàm đột nhiên run rẩy, muốn tránh thoát, dùng cánh tay đẩyNgô Thế Huân ra, nhưngNgô Thế Huân lại ôm chặt như vậy, lồng ngực ấm áp mang theo sức mạnh an ủi người khác, cơ thể cường tráng khiến người dựa vào có cảm giác rất an toàn.
Lộc Hàm thôi không giãy giụa nữa, mặc choNgô Thế Huân ôm, cô cứ thế lớn tiếng khóc rống lên.
Đau đớn đã chất chứa thật lâu, bây giờ cứ như vậy phát tiết ra ngoài! Lộc Hàm khóc rất lâu,Ngô Thế Huân vẫn cứ ôm cô như vậy, ôm cô rất lâu. Bàn tay ấm áp vuốt vuốt bờ vai của cô an ủi.
Lộc Hàm khóc nhiều trở nên mệt, mấy ngày qua cũng không được nghỉ ngơi tốt nên khóc đến lúc ngủ thiếp đi trong lòngNgô Thế Huân .
Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ẵm Lộc Hàm đi lên lầu, đặt trên giường của mình.
Ngô Thế Huân là người thích sạch sẽ, nếu chưa tắm sẽ không được nằm trên giường, nhưng hắn lại cứ để Lộc Hàm mặc nguyên áo khoác nhẹ nhàng đặt lên trên giường.
Khi cởi giày cho Lộc Hàm,Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày, người phụ nữ này rốt cuộc trải qua cuộc sống như thế nào? Sao giày đã sắp hư rồi mà cũng không mua đôi mới?
Nhìn lại chiếc áo khoác giá rẻ trên người cô, chân màyNgô Thế Huân càng nhíu lại chặt hơn.
Tại sao vậy? Người phụ nữ của hắn sao lại có vẻ nghèo túng như thế?
Lộc Hàm ngủ rất sâu, cô đã rất lâu không có ngủ ngon như vậy.
Ngô Thế Huân ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn gương mặt của Lộc Hàm. Vẻ mặt gầy gò tái nhợt, vô cùng tiều tụy. Vẻ trẻ trung trước đây hoàn toàn không còn, mặc dù bây giờ vẻ mặt tái nhợt và tiều tụy nhưng cũng không che dấu được vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Tại sao có thể gầy như vậy! Người phụ nữ của hắn tại sao có thể gầy thành bộ dáng như thế này!Ngô Thế Huân dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo những đường nét trên khuôn mặt của Lộc Hàm. Trong lòng đau nhói từng cơn. Ngày mai phải đưa cô đi mua một ít y phục.
Lộc Hàm ngủ rất sâu. Khi tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Đầu giường bật một ngọn đèn nhỏ, gian phòng ấm áp hương thơm, đã rất lâu cô không được hưởng thụ sự thoải mái và yên tâm như thế này.
Chờ khi ý thức dần dần hồi phục, Lộc Hàm mới nhớ ra, bây giờ mình ở nhà họ Ngô ! Giật mình, cô vội vàng nhìn xung quanh, cũng may, trong phòng chỉ có một mình cô.Ngô Thế Huân không có trong phòng.
Không được! Cô muốn rời khỏi nơi này! Bây giờ cô phải rời đi thôi! Hiện tại cô không còn bịNgô Thế Huân nắm bất kỳ nhược điểm nào trong tay, cô không còn sợ bị hắn nhốt lại làm tình nhân nữa!
Mang giày xong, chạy đến bên cửa sổ nhìn một chút, đây là lầu hai, nhưng bên cạnh cửa sổ vừa đúng có một ống nước, cô có thể trèo từ ống nước này xuống!
Lộc Hàm leo lên bệ cửa sổ, đang chuẩn bị đẩy cửa sổ ra.
"Lộc Hàm!" Một tiếng thét giống như sấm nổ bên tai khiến Lộc Hàm giật mình sợ hãi, lập tức rớt từ trên cửa sổ xuống!
Sắc mặtNgô Thế Huân âm trầm vô cùng đáng sợ, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn cô.
"Ah, bên ngoài thời tiết rất tốt, anh cảm thấy thế nào?" Lộc Hàm nhìn thấy sắc mặt củaNgô Thế Huân , trong lòng thầm kêu không ổn, không còn cách nào khác hơn là cố ý nói lảng sang chuyện khác.
"Lộc Hàm! Cô đừng giả bộ ngu ngốc!"Ngô Thế Huân lao tới kéo Lộc Hàm từ mặt đất kéo lên, hung hăng ném Lộc Hàm lên trên giường.
"Lộc Hàm, cô đừng mơ chạy trốn!"Ngô Thế Huân hung tợn nói, "Hợp đồng tình nhân của cô còn chưa thực hiện hết!"
"Ngô Thế Huân! Anh đừng có nằm mơ! Hiện tại tôi không vướng víu gì với anh, anh không có tư cách uy hiếp tôi" Lộc Hàm nhìn chằm chằmNgô Thế Huân , không chút nào yếu thế nói.
"Tốt! Lộc Hàm! Bây giờ tôi sẽ cho cô xem rốt cuộc tôi có tư cách uy hiếp cô hay không!" Trên mặtNgô Thế Huân nhếch lên một nụ cười tà ác, bước từng bước một tới gần Lộc Hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro