Chapter 10

Quần áo ướt đẫm dính vào trên người thấy lành lạnh, Lộc Hàm  đứng dậy, chỉ cảm thấy xương sống thắt lưng như mềm ra, bụng có chút căng đau. Trong lòng cô âm thầm lo lắng, thù hận đối với Ngô Thế Huân  xông lên đầu, hắn biết rõ cô mang thai, lại muốn người phụ nữ có thai làm loại chuyện loại này. Quả thật là người không có chút nhân tính! Trong lòng Lộc Hàm  mắng nhiếc Ngô Thế Huân  thậm tệ.

Về giường nằm nghỉ ngơi một lát, cơn đau bụng giảm bớt rất nhiều, lúc này Lộc Hàm  mới yên lòng lại. Đoán chừng là do mệt nhọc và khom lưng quá lâu.

"Bé con, mẹ thực xin lỗi con." Lộc Hàm  thấy lòng chua xót.

Những phụ nữ có thai khác đều giống như nữ hoàng, người nhà tỉ mỉ chăm sóc, việc chỉ cực nhọc một chút cũng không cho làm, chỉ sợ bảo bối trong bụng có bất kỳ sơ xuất gì. Nhưng bảo bối của Lộc Hàm  cô, ngoại trừ chính cô thương xót ra, thì chẳng còn ai.

Trong lòng Ngô Thế Huân  đang ước gì đứa bé này mất đi! Lộc Hàm  đột nhiên rùng mình một cái. Bắt cô làm những công việc nặng nhọc như vậy bằng tay, đại khái chính là muốn cô vì mệt mỏi khổ cực mà sinh non đây mà!

Chạy trốn, chạy trốn! Chờ ba phẫu thuật xong, cô sẽ cùng ba trốn đi khỏi cái thành phố này. Ngày nào còn ở bên cạnh Ngô Thế Huân , thì ngày đó cô vẫn gặp nguy hiểm. Lộc Hàm  âm thầm nghĩ tới phương án chạy trốn.

Cũng may là ở phương diện ăn uống Ngô Thế Huân  chưa bao giờ làm khó Lộc Hàm , Lộc Hàm  muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, trong thời gian mang thai, chế độ dinh dưỡng cũng không tệ.

Ngô Thế Huân  có lúc còn châm chọc: "Cô xem bộ dáng này của cô đi, dân chạy nạn Châu Phi so với cô nhìn còn có da có thịt hơn, về sau phải ăn nhiều một chút, nếu không người khác lại tưởng rằng Ngô Thế Huân  tôi khấu trừ lương người giúp việc bằng khẩu phần ăn.

Mấy ngày nay thời tiết cũng rất tốt. buổi chiều hôm đó, Ngô Thế Huân  nhìn ra hồ bơi ngoài cửa sổ, đột nhiên gọi Lộc Hàm  lại: "Đi xả nước hồ bơi đi, rồi chà rửa cho sạch sẽ, tối nay tôi muốn bơi."

"Được." Lộc Hàm  nhìn hồ bơi cực lớn, chỉ thấy trong đầu có một cảm giác đau mơ hồ.

Xả hết nước trong hồ bơi xong, Lộc Hàm  cầm bàn chải và dung dịch tẩy rửa, bỏ vào hồ rồi bắt đầu dọn dẹp. Cô khom người chà đi chà lại vách tường của hồ bơi, chà rửa một lúc liền cảm thấy mệt mỏi, cô tựa vào vách tường nghỉ một lát, một lúc sau mở khóa vòi nước xịt cho sạch sẽ vùng cô mới chà rửa xong.

Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, hình thành một vầng hào quang rực rỡ trên bầu trời trong xanh. Ánh hoàng hôn nhẹ chiếu những ánh sáng dịu dàng ấm áp trên vườn quýt, nhưng Lộc Hàm  lại cảm giác toàn thân lạnh như băng. Tới khi chà rửa xong bốn bức vách của hồ bơi, cô không còn kiểm soát được sức lực bàn tay của mình nên khiến nước tràn ra tung tóe ướt hết quần áo.

Đã đến giờ làm cơm tối, Lộc Hàm  lại không dám trì hoãn, liếc mắt nhìn hồ bơi còn chưa chà rửa xong, thở dài, đi vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Không kịp thay quần áo ướt trên người, Lộc Hàm  vội vàng rửa tay, bắt đầu rửa rau, thái thức ăn.

Ngô Thế Huân  luôn luôn thích ăn những món ăn nhẹ, không cay, nhưng hôm nay không hiểu tại sao lại muốn ăn món cay Tứ Xuyên, chỉ có điều món này rất hợp với khẩu vị của Lộc Hàm , hiện tại cô rất thích ăn đồ cay, bởi vì Ngô Thế Huân  ăn nhẹ, nên thật sự cô không dám nấu, chỉ dám mua một bình tương ớt đặt trong bếp, khi thèm ăn thì múc mấy muỗng.

Hình như nước hồ bơi quá lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ đôi tay truyền tới toàn thân, hơn nữa do mặc quần áo nửa ướt nửa khô, nên lúc chế biến thức ăn Lộc Hàm  nhảy mũi liên tục.

Đậu hũ Ma Bà, cá hấp, gà tiềm, canh ngao. Trải qua khoảng thời gian tự rèn luyện, tay nghề của Lộc Hàm  đã tương đối khá.

Một bàn tràn ngập món ăn cay bốc mùi thơm ngát, dưới ánh đèn vàng nhạt tỏa ra màu sắc xinh đẹp, một màu đỏ rực, bốc hơi nghi ngút, Lộc Hàm  không thể chờ đợi được, chỉ muốn ăn ngấu ăn nghiến ngay lập tức!

Lộc Hàm  dọn xong đồ ăn, đến phòng đọc sách gọi Ngô Thế Huân  ăn cơm.

Ngô Thế Huân  đang chát web với người nào đó trên laptop, dường như tâm trạng không được tốt lắm, Lộc Hàm  nhìn lén một cái, trên màn hình laptop là một người đàn ông trung niên sang trọng đang rất tức giận. Thấy Lộc Hàm  đi vào, Ngô Thế Huân  lập tức tắt máy. Sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lộc Hàm : "Ai cho phép cô tự ý đi vào?"

Lộc Hàm  lắp bắp nói: "Tôi có gõ cửa rồi. Nhưng không thấy anh trả lời, tôi tưởng anh đồng ý nên bước vào."

Ánh mắt nguy hiểm của Ngô Thế Huân  quét qua mái tóc dài vẫn chưa kịp khô của Lộc Hàm , "Dọn dẹp hồ bơi sạch sẽ rồi hả ?"

Thật là vạch áo cho người xem lưng, Lộc Hàm  coi như mình gặp xui xẻo.

"Chưa xong, nhưng sau bữa cơm chiều, tôi sẽ tiếp tục dọn sạch."

Ngô Thế Huân  lạnh lùng hừ một tiếng, đứng lên theo Lộc Hàm  xuống lầu.

Lộc Hàm  thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, Ngô Thế Huân  không có giận dữ. Nhìn vẻ mặt của Ngô Thế Huân  âm u có thể vắt ra nước, Lộc Hàm  quyết định cố gắng bớt nói chuyện. Nói nhiều sai nhiều.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, trong bụng Lộc Hàm  liền phát ra một tràng tiếng "óc ách", Ngô Thế Huân  liếc mắt nhìn qua, ánh mắt kia không rõ là khinh thường hay chế giễu, Lộc Hàm  ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, "Bé con a, mẹ biết con đói bụng, nhưng con cũng đừng kêu lớn tiếng như vậy a!" Lộc Hàm  đem trách nhiệm đẩy hết cho bé con trong bụng.

Nhìn Ngô Thế Huân  cầm cái muỗng bắt đầu múc canh uống, Lộc Hàm  vội vàng khởi động, món ăn vừa thơm vừa cay, đây chính là bữa cơm cô đã thèm muốn rất lâu rồi nha!

Đậu hũ Ma Bà, ăn ngon, cá hấp, ăn ngon, gà tiềm, cũng rất ngon! Lộc Hàm  hết lòng ăn, ăn đến mặt mày hớn hở, hứng trí bừng bừng.

Đến khi cảm giác đã thèm, Lộc Hàm  mới từ từ ăn chậm lại, ngẩng đầu nhìn lên, cái đĩa trước mặt Ngô Thế Huân  đã sạch sẽ, hình như trừ canh ngao ra, hắn thật sự chưa kịp ăn món nào.

"Ủa, sao anh không ăn?" Trong miệng Lộc Hàm  đang nhai gà tiềm, mơ hồ hỏi Ngô Thế Huân .

Ngô Thế Huân  nhàn rỗi dựa lưng vào thành ghế: "Xem cô ăn là đủ rồi. Cô là quỷ chết đói đầu thai sao? Là do Ngô Thế Huân  tôi chưa bao giờ cho cô ăn no sao? Tướng ăn thật khó nhìn!"

Lộc Hàm  le lưỡi, hình như cô ăn có chút quá mạnh bạo. Buổi chiều làm việc dùng sức quá nhiều nên đã sớm đói bụng, hơn nữa hôm nay đều là món ăn cô thích, không ăn nhiều mới là lạ chứ!

Ngô Thế Huân  quăng thêm một câu: "Ngày mai làm tiếp món cay Tứ Xuyên!" Rồi tự mãn đi lên lầu. Chỉ để lại Lộc Hàm  đang giương mắt mà nhìn.

Cái đầu nhỏ của Lộc Hàm  nhanh chóng chuyển động: "Hình như hắn không thích ăn cay a, tại sao ngày mai còn muốn mình làm món cay Tứ Xuyên? Chẳng lẽ là hắn phát hiện mình thích ăn, nên cố ý chăm sóc mình sao?"

Ngay sau đó, cô lắc đầu xua tan ý nghĩ của mình, loại người như Ngô Thế Huân , làm sao có thể để ý đến sống chết của người khác chứ! Hắn không thể nào chăm sóc mình như thế được!

Suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu lý do, Lộc Hàm  không thèm nghĩ nữa. Hiện tại chuyện quan trọng nhất của cô là trước khi cơn giận của Ngô  đại thiếu gia bộc phát, phải nhanh chóng dọn dẹp hồ bơi cho sạch sẽ.

Đèn đường phát ra ánh sáng lạnh lẽo, những chụp đèn nhỏ bằng thủy tinh đem ánh đèn nhốt chặt lại, khiến xung quanh hồ mờ mờ ảo ảo. Bóng cây cối um tùm giống như sương mù, không khí cũng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh côn trùng trong bụi cỏ phát ra tiếng kêu dài ngắn khác nhau, khiến không gian càng thêm hiu quạnh.

Lộc Hàm  đeo đôi ủng đi mưa cồng kềnh đứng trong hồ bơi ra sức quét dọn, cánh tay càng ngày càng mỏi, cổ tay càng ngày càng đau, sức lực tích tụ do mới vừa ăn cơm tối xong dường như biến mất không còn dấu vết, cô chỉ cảm thấy cả người lạnh cóng, một chút hơi sức cũng không có.

Lộc Hàm  sức cùng lực kiệt từ đáy hồ bơi bò lên trên bờ, mệt mỏi thở hổn hển từng hơi từng hơi một. Một trận gió lạnh thổi qua, cô lạnh đến run lẩy bẩy.

Nhìn bóng đêm vắng lạnh xung quanh, tất cả tủi thân hóa thành bi thương, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô co quắp cơ thể tựa vào cột đèn cạnh bể bơi, bi thương tột cùng, nhưng lại không muốn lên tiếng khóc lớn nên lấy tay che miệng lại, phát ra tiếng nức nở lặng lẽ.

Bầu trời u ám, đến một ánh sao cũng không nhìn thấy. Dường như chuẩn bị nổi lên một cơn bão lớn. Lộc Hàm  cô đơn ngồi dưới ánh đèn đường mờ mịt, nước mắt tràn lan như thác lũ, tùy ý giội rửa trên mặt, uất ức và bi thương càng ngày càng mãnh liệt.

Lộc Hàm  ngồi ở chỗ đó, vách tường hồ bơi màu trắng phản chiếu ánh sáng đèn đường mơ màng, rơi xuống bờ vai mỏng manh của cô.

"Đừng khóc." Một giọng nói trong bóng đêm hiu quạnh vang lên.

Lộc Hàm  vẫn ngồi dưới đất nức nở không ngừng, hồi lâu mới có phản ứng. Quay đầu nhìn lại, ánh mắt ngập nước mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Ngô Thế Huân .

Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã lặng yên không tiếng động đi tới bên hồ bơi. Đứng ở bên cạnh từ trên cao nhìn xuống cô. Trong ánh sáng mờ ảo không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Giọng nói của hắn cũng nhàn nhạt, nghe không ra buồn hay vui.

Nỗi uất ức của Lộc Hàm  lập tức tràn ra như lũ quét: "Anh cút đi! Tôi không cần anh quan tâm! Đừng có vờ vịt giả bộ làm người tốt!" Tùy tiện lau lung tung những giọt nước mắt đang chảy tràn trên mặt, Lộc Hàm  lớn tiếng kêu gào.

Ngô Thế Huân  nhíu chặt đôi mày rậm, tiến về trước một bước, một tay kéo Lộc Hàm  từ mặt đất đứng lên: "Cô, cô lên cơn điên à!"

Vừa chạm vào người cô mới phát hiện cảm giác có gì đó không đúng, đặt tay lên trán cô kiểm tra lần nữa, nhiệt độ nóng bỏng pha trộn với nước mắt, khiến trái tim Ngô Thế Huân  chợt thấy căng thẳng: "Đáng chết! Cô sốt rồi!"

Nhanh chóng ẵm Lộc Hàm  đi vào nhà, không thèm quan tâm tới Lộc Hàm  vừa kêu gào vừa đấm đá lung tung.

"Im! Ngoan một chút!" Giọng nói Ngô Thế Huân  có chút không kiên nhẫn. Sức lực trong tay lại giảm nhẹ rất nhiều. Lộc Hàm  sốt quá cao nên có chút mê man, căn bản không để ý tới những lời vỗ về của Ngô Thế Huân , vẫn gào lên: "Anh cút ngay! Đừng đụng vào tôi! Cút đi!"

Một tay Ngô Thế Huân  ôm cơ thể gầy yếu của cô, một tay gắt gao khống chế cô đạp loạn hai chân. Nhỏ giọng nói bên tai cô: "Nếu cô cứ lộn xộn, tôi sẽ ném cô vào hồ bơi, để cho đứa con hoang trong bụng của cô chôn theo cô luôn!"

Lời nói lạnh lẽo tàn khốc khiến Lộc Hàm  lập tức tỉnh táo lại. Bé con không thể có chuyện, cô phải bảo vệ tốt đứa con nhỏ bé trong bụng của mình. Lộc Hàm  bị dọa sợ tới mức che bụng thật chặt, ngoan ngoãn để Ngô Thế Huân  bế cô vào phòng ngủ.

Ngô Thế Huân  thận trọng đem Lộc Hàm  đặt nhẹ lên giường, lại kê thêm cái gối đầu mềm mại để giúp cô có một tư thế thoải mái nhất, sau đó lấy nhiệt kế kẹp vào nách Lộc Hàm . Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Lộc Hàm  sốt đến đỏ bừng, vầng trán cũng nóng đến dọa người.

Hàng chân mày của Ngô Thế Huân  co rút, sắc mặt so ra còn khó nhìn hơn sắc mặt của Lộc Hàm , "Cô thật là ngu ngốc! Chỉ có dọn dẹp cái hồ bơi mà lại để mình phát sốt! Chưa từng thấy ai ngu ngốc như người phụ nữ này!"

Lộc Hàm  sốt đến nỗi cả người vô lực, không muốn cãi nhau với hắn, cũng không chống đối lại bất kỳ động tác nào của Ngô Thế Huân . trong thời gian chờ kiểm tra nhiệt độ của cô, Ngô Thế Huân  đột nhiên cúi người ghé sát vào mặt Lộc Hàm , chăm chú quan sát cô. Tựa như chưa bao giờ quen biết cô vậy.

Đó là một loại ánh mắt nghiêm túc tìm tòi nghiên cứu, giống như đối với Lộc Hàm , hắn chưa bao giờ quan sát kỹ.

"Làm gì thế? Điên à?" Lộc Hàm  bị ánh mắt của hắn nhìn thấy rợn cả tóc gáy, vùng vẫy muốn ngồi dậy.

"Đúng là những lúc cô không nói lời nào thì có vẻ đáng yêu hơn." Ngô Thế Huân  nhẹ nhàng đẩy Lộc Hàm  nằm lại trên gối. Cầm cánh tay của Lộc Hàm , không một chút dịu dàng rút nhiệt kế ra.

"Á! Anh nhẹ tay một chút! Tôi là bệnh nhân. Ôi! Tôi còn mang thai. Ôi, ôi!" Lộc Hàm  cũng không biết do tức giận hay do bị ngã, chỉ thấy trước mắt như nổ đom đóm.

"Bệnh nhân? Đó là do cô quá ngu ngốc! Không biết chăm sóc chính mình! Mang thai? Đứa con trong bụng cô, cũng không phải là do tôi làm!" Ngô Thế Huân  lạnh lùng thốt ra một câu, nhìn cũng không nhìn Lộc Hàm , mắt chỉ lo nhìn nhiệt kế.

Ánh mắt Ngô Thế Huân  đột nhiên trừng lớn. Trên nhiệt kế chỉ 39 độ!

Xoay người qua liếc mắt nhìn gương mặt mơ mơ màng màng của Lộc Hàm , vì sốt quá cao mà đỏ ửng, Ngô Thế Huân  đành đem những lời trách cứ nuốt vào trong bụng. Thở dài, giúp cô đắp kín mền. Cầm điện thoại gọi một số điện thoại: "Dư Phong, giúp tôi tìm một chiếc xe cứu thương! Phải nhanh lên!"

Ngô Thế Huân  đi vào phòng chứa đồ, lấy ra hòm thuốc, dùng miếng bông chấm rượu cồn, lau ấm cho Lộc Hàm . Trước tiên hắn cởi bộ quần áo đã ướt nhẹp của cô, sau đó là chiếc áo lót màu trắng kiểu của các của thiếu nữ. Cơ thể trắng nõn mịn màng dưới lớp quần áo khiến bản năng của Ngô Thế Huân  trỗi dậy, nơi cổ họng nóng lên. Vốn tưởng rằng cởi quần áo sẽ gặp phải sự phản kháng mãnh liệt của Lộc Hàm , vì vậy khi Ngô Thế Huân  chuẩn bị sẵn tinh thần, đón tiếp sự tức giận cùng những lời mắng chửi của Lộc Hàm , thì mới phát hiện Lộc Hàm  đã ngủ rồi.

Giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi thật dài, như giọt sương trong suốt đọng trên cánh hoa. Hai gò má gầy đỏ bừng, lại càng lộ ra những đường nét thanh lệ. Đôi môi tái nhợt mím thật chặt, tựa như trong mộng cũng có những chuyện không vui khiến cô lo lắng.

Ngô Thế Huân  ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt đang ngủ của Lộc Hàm , cử chỉ có chút không bình thường đưa ngón trỏ ra, vuốt dọc theo gương mặt của Lộc Hàm , cặn kẽ miêu tả hình dáng khuôn mặt cô.

Hàng mi dài đen đậm, sống mũi cao thẳng mà không mất đi vẻ xinh xắn, chiếc cằn nhọn nhỏ. . . . . . Ngón tay Ngô Thế Huân  cứ nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Lộc Hàm  như thế, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó hiểu, tựa như là đau đớn, cũng tựa như là ngọt ngào.

Lộc Hàm , cô bé ngu ngốc này! Ngô Thế Huân  lẩm bẩm nói nhỏ. Ngón tay vẫn dính chặt vào khuôn mặt cô lưu luyến không rời.

Giờ phút này, Ngô Thế Huân  thậm chí cảm thấy rằng, nếu như Lộc Hàm  cứ ngủ như vậy thì tốt hơn. Khi ngủ, nhìn Lộc Hàm  xinh đẹp như thế, ngoan ngoãn như thế, sẽ không ghét hắn đụng vào, toàn tâm toàn ý vì hắn mà rộng mở trái tim mình.

Ngô Thế Huân  thích một Lộc Hàm  như vậy.

Điện thoại di động phát ra tiếng chuông dễ nghe. Ngô Thế Huân  cầm điện thoại di động lên. Giọng nói Dư Phong vội vàng truyền tới: "Tổng giám đốc, xe cứu thương bây giờ không thể tới được! Bên ngoài mưa lớn, có một con đường bị nước ngập, xe cứu thương bị kẹt trên đường!"

"Mưa lớn?" Ngô Thế Huân  đi tới bên cửa sổ kéo màn ra, mới phát hiện ngoài cửa sổ quả nhiên đang mưa tầm tã. Căn phòng cách âm tốt quá, nên mặc dù bên ngoài mưa bão dữ dội như vậy mà bên trong lại không nghe thấy một chút tiếng động nào.

Đôi mày rậm của Ngô Thế Huân  nhíu chặt lại. Bây giờ chỉ còn cách tiếp tục sử dụng phương pháp vật lý rồi chứ không còn biện pháp nào khác, Lộc Hàm  mang thai, cũng không nên dùng thuốc hạ sốt.

Ngô Thế Huân  lướt mắt qua vùng bụng của Lộc Hàm , một cỗ ghen tuông mãnh liệt xông thẳng lên đầu. Mỗi lần nhìn tới Lộc Hàm , nghĩ đến đứa con trong bụng của cô, hắn liền rất tức giận, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cho Lộc Hàm , hắn muốn mỗi ngày nhìn thấy cô.

Ngô Thế Huân  không ngừng dùng rượu cồn lau cơ thể Lộc Hàm , nhưng nhiệt độ dường như vẫn không có dấu hiệu hạ xuống. Gọi điện thoại thúc giục xe cứu thương mấy lần, nhưng xe vẫn bị kẹt trên đường, mưa vẫn rơi không ngớt, ông trời dường như cũng đang đối nghịch với hắn.

Ngô Thế Huân  không thể làm gì khác hơn là trút giận lên Dư Phong, gầm thét ra lệnh cưỡng chế hắn nhanh chóng tìm biện pháp, nếu không cũng đừng có nghĩ được lăn lộn dưới tay hắn!

Ngô Thế Huân  chưa bao giờ khẩn trương như thế, hắn ôm Lộc Hàm  dựa vào người mình, cách một tấm chăn mỏng ôm chặt cô, trái tim cảm thấy trống rỗng, càng lúc càng lớn, bên trong đều là hoảng sợ và lo lắng.

Hắn biết nếu sốt cao quá lâu sẽ ảnh hưởng đến trí não, phụ nữ có thai bị sốt, đối với mạng sống của thai nhi sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Sự việc cho tới bây giờ, đối với bào thai trong bụng Lộc Hàm  hắn ngược lại không có ghét cay ghét đắng như vậy, bất kể như thế nào, đó là đứa con của Lộc Hàm . Bất kể cha nó là ai, trên người nó dù sao cũng chảy một nửa dòng máu của Lộc Hàm .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hunhan