Chapter 2
"Cạch", khép Laptop lại, cơ thể Ngô Thế Huân miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, khóe miệng mỉm cười mang theo mấy phần tà mị, đôi mắt thâm thúy thu hẹp lại nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì. Nút áo sơ mi của hắn mở ra mấy cúc, lồng ngực màu đồng cường tráng và rắn chắc, tản ra sức hấp dẫn nam tính chết người.
Gương mặt Lâm Vũ Yên hiện lên vài tia đỏ, theo như cô hiểu, động tác của Ngô Thế Huân chính là một lời mời trắng trợn! Thời khắc phô bày sự quyến rũ nữ tính của cô đã đến!
Vặn vẹo cặp mông đầy đặn, cô đi dọc theo bàn làm việc rộng rãi hướng về phía Ngô Thế Huân , mỗi một bước đi, đều vặn vẹo cặp mông, đôi môi khẽ mở ra, đầu lưỡi trêu đùa liếm bờ môi hồng nộn của mình. Khoảng cách chỉ có mấy bước, mà cô ta lại dùng tới 10 phút không sai biệt!
Đôi mắt Lâm Vũ Yên say mê nhìn Ngô Thế Huân , người đàn ông khí khái đẹp trai nhiều tiền như vậy, nếu như có thể câu được, nửa đời sau của cô không cần lo lắng, cũng không cần ở khu ổ chuột đổ nát kia rồi!
Nhưng Ngô Thế Huân một chút ý tứ chủ động cũng không có! Hắn vẫn tựa lưng vào ghế ngồi với dáng vẻ lười biếng như vậy, khóe miệng mặc dù mang theo nụ cười, nhưng con ngươi tối đen lại lạnh như băng không hề có một chút nhiệt độ!
Lâm Vũ Yên có chút nóng nảy. Cô đặt mông ngồi lên đùi Ngô Thế Huân , cặp chân mang vớ trong suốt nhẹ nhàng cọ xát lên bắp đùi cứng như đá của hắn, bộ ngực đầy đặn cách một lớp áo cũng không ngừng ma sát vào lồng ngực của Ngô Thế Huân !
Bàn tay cứng như sắt của Ngô Thế Huân ôm chặt Lâm Vũ Yên, bàn tay còn lại mang theo lửa nóng và bá đạo hung hăng nhào nặn trước ngực cô!
Cổ họng Lâm Vũ Yên bật ra một tiếng rên kiều mỵ, đáy mắt lóe ra vẻ đắc ý.
Cái gì mà Ngô đại tổng giám đốc đối với phụ nữ vô cùng bắt bẻ a..., cái gì mà Ngô đại tổng giám đốc chỉ thích đại minh tinh và xử nữ a..., xem ra đều là nói xạo! Lâm Vũ Yên cô mới chỉ vặn vẹo uốn éo vòng eo, đã khiến Ngô Thế Huân mê mẩn đến đầu óc choáng váng rồi nha!
Vòng cặp chân qua ngồi đối diện Ngô Thế Huân , cặp đùi thon dài như dây mây của Lâm Vũ Yên quấn chặt lên vòng eo cứng rắn của hắn. Trên tầng lầu 27, bên ngoài bức tường thủy tinh là bầu trời rộng lớn, trong suốt và xanh thẳm, Lâm Vũ Yên cô cũng không ngại cùng Ngô Thế Huân trình diễn một cuộc đại chiến trong phòng làm việc nha!
Lâm Vũ Yên càng không ngừng vặn vẹo, đôi tay trắng nõn cũng không ngừng vuốt ve lồng ngực Ngô Thế Huân . Nhưng! Ngô Thế Huân vẫn không có bất kỳ phản ứng nào! Lâm Vũ Yên có chút gấp rút, đôi môi đỏ thắm ướt át kề sát bên tai Ngô Thế Huân , lẩm bẩm như khiêu khích: "Thế Huân, chẳng lẽ anh không muốn sao?"
Bỗng nhiên, tóc của cô bị một bàn tay cứng như sắt từ phía sau kéo thật chặt, kéo tới nỗi làm da đầu cô đau đớn!
Mở to đôi mắt hoảng sợ, Lâm Vũ Yên nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Ngô Thế Huân gần trong gang tấc! Mặt của hắn chỉ cách cô có mấy millimet, hơi thở của hắn phun ra khí nóng bỏng khiến cô khẽ run!
Lâm Vũ Yên vừa định mở miệng, ngay lập tức, cô ta đã bị Ngô Thế Huân xách đứng lên! Ánh mắt hung ác và lãnh khốc của Ngô Thế Huân nhìn chăm chú vào ánh mắt kinh ngạc của cô, từ trong miệng phun ra một chữ: "Cút!"
Đôi mắt Lâm Vũ Yên càng mở to hơn! Điều gì đang xảy ra? Mọi chuyện sao lại phát triển thành như vậy?
Mới vừa rồi Ngô Thế Huân không phải đã bị cô câu dẫn đến thần hồn điên đảo rồi sao? Bây giờ tại sao lại kêu cô cút? Cô không nghe lầm chứ?
Nhìn nét mặt ngây ngốc của Lâm Vũ Yên, Ngô Thế Huân chán ghét gia tăng sức lực trên tay, ném cô tới chiếc ghế sa lon to!
Lấy từ bàn làm việc ra một tờ chi phiếu mỏng, viết soàn soạt soàn soạt xuống mấy con số, Ngô Thế Huân đem chi phiếu ném tới trước mặt Lâm Vũ Yên, giọng nói từ tính nhưng nghe vào lại rất lạnh lùng nghiêm khắc: "Cút! Ngay bây giờ! Ngay giờ phút này!"
Khi Lộc Hàm vội vã chạy từ trường học tới nhà hàng Prague, thì thời gian giao ca đã trễ khoảng 20 phút.
Đây là công việc làm thuê thứ ba của cô, cũng là công việc có thù lao hậu hĩnh nhất. Nhà hàng Prague là nhà hàng tây cao cấp nhất tại thành phố C, ra vào nơi này đều là những siêu sao và nhân vật nổi tiếng. Cho nên quy định và chế độ làm việc ở đây cũng đặc biệt nghiêm ngặt. Đến trễ ba lần, bị khách phàn nàn một lần, ngay lập tức sẽ bị sa thải.
Hôm nay người chờ cô tới giao ca chính là bạn tốt Cẩm Tâm. Lộc Hàm mặc bộ đồng phục màu xanh dương nhạt như một cơn gió lướt đi, thoáng cái đã tới khu đồ ăn, Cẩm Tâm nhất định chờ rất sốt ruột rồi!
"Cẩm Tâm, xin lỗi! Thật xin lỗi! Hôm nay giáo viên dạy muộn!" Lộc Hàm tuôn ra một tràng tiếng xin lỗi.
"Lộc Hàm, không hề gì, ha ha! Hôm nay tớ lại ước gì là ngày trực của mình!" Cẩm Tâm mang trên mặt vẻ mong đợi cùng kích động, đôi mắt to long lanh chờ đợi.
"Hả? Tại sao? Hôm nay quản lý sẽ phát tiền lì xì à?"
"Không phải!" Cẩm Tâm làm mặt quỷ: "Tiền lì xì so với chuyện này thật sự không quan trọng a! Nghe nói hôm nay tổng giám đốc của Ngô thị sẽ tới!"
"Tổng giám đốc Ngô thị?" Gương mặt Lộc Hàm ngây ngốc, Ngô thị, nghe sao lại quen thuộc như vậy? Gần đây dường như thường xuyên xuất hiện bên tai cô.
Cẩm Tâm vươn tay ngắt gương mặt nhỏ nhắn ngây ngốc của Lộc Hàm một cái: "Chính là Ngô Thế Huân a! Nghe nói hắn ta nhiều tiền lại đẹp trai, đối với phụ nữ rất hào phóng! Phụ nữ ái mộ hắn ta xếp thành hàng dài, có thể xếp vòng quanh trái đất này một vòng được a!"
"Ha ha, có khoa trương lắm không? Vả lại, hắn ta nhiều tiền lại đẹp trai, đối với phụ nữ lại hào phóng, rốt cuộc có quan hệ gì với chúng ta?" Lộc Hàm không cho là đúng nhún nhún vai, nhanh nhẹn xử lý thực đơn bữa ăn trong tay.
"Nói không chừng có thể đến phiên cậu phục vụ cho Ngô Thế Huân a? Sau đó Ngô đại tổng giám đốc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, vòng eo quyến rũ mất hồn của cậu, đột nhiên bị trúng tiếng sét ái tình, rơi vào tình yêu với cậu, sau đó cưới cậu làm vợ. Tổng giám đốc phu nhân, sau này lái xe Ferrari, đeo nhẫn kim cương 20 Carat, mặc trang phục thời trang Chanel mới nhất tới dùng cơm, cũng đừng làm bộ như không biết tớ a!" Cẩm Tâm ra vẻ bộ dáng tội nghiệp, lấy tay lôi kéo cánh tay Lộc Hàm lắc lắc.
Lộc Hàm nhào tới muốn xé miệng của cô: "Người xấu! Ai cho cậu chèn ép tớ! Cẩn thận tớ đem chuyện xấu của cậu vạch trần ra!"
Hai cô gái bé nhỏ chơi đùa thành một đoàn.
"Lộc Hàm! Bàn số 12 yêu cầu nước giải khát, mau!" Lộc Hàm nhìn Cẩm Tâm le lưỡi, bưng khay đi tới trước phòng ăn.
Công việc này mặc dù thù lao hậu hĩnh, nhưng rất mệt. Những người tới đây đều có quyền có thế, dĩ nhiên cũng khó phục vụ hơn. Lộc Hàm mỗi lần tiếp nước mang thức ăn đều rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ có sơ xuất gì, cô không thể mất đi công việc này. Nhà cô còn thiếu một khoản nợ rất lớn.
Trên mặt cô hiện lên nụ cười chuyên nghiệp ngọt ngào, khi nhìn thấy người khách ngồi bàn số 12 thì ngây ngẩn cả người, là nữ minh tinh mới nổi trong thời gian gần đây - Sulia.
Một tháng trước, cô ta còn là một diễn viên không có danh tiếng gì, sau khi đóng vai chính trong một bộ phim nói về tình yêu, đột nhiên nổi tiếng như cồn. Nghe nói sau lưng cô có một tập đoàn lớn hậu thuẫn, cho nên chiến dịch tuyên truyền đều có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ .
Sulia quả thật rất đẹp! Mái tóc dày màu sáng mềm mại buông thả tự nhiên, tôn lên làn da vùng cổ trắng nõn mịn màng đến mê người, trang điểm đậm nhưng tinh tế, khiến ngũ quan của cô trở nên mê hoặc và quyến rũ hơn. Chiếc váy đuôi dài màu trắng, sau lưng xẻ V rất sâu, lộ ra khoảng lưng xinh đẹp nõn nà, thật sự hút hồn người ta.
"Xin chào! Đây là nước giải khát mà cô muốn!" Lộc Hàm mỉm cười để ly xuống.
"Cám ơn!" Mặc dù lịch sự không hề bắt bẻ, nhưng giọng nói của Sulia vẫn rất lạnh lùng, căn bản có thể nghe được không phải là thật lòng cám ơn.
Chiếc điện thoại đặt trên chiếc khăn trải bàn bằng ren màu trắng vang lên, là Vertu, điện thoại di động sang trọng hàng đầu thế giới, trang điểm bên ngoài bằng những viên kim cương đắt giá, toàn cầu chỉ có 200 chiếc, hơn nữa không phải người nào có tiền là cũng có thể mua được .
Lộc Hàm cảm thấy tò mò, mặc dù Sulia bây giờ là một siêu sao, nhưng dùng cái điện thoại di động này dường như cũng hơi quá, chẳng lẽ sau lưng có kim chủ mua cho cô? Ra tay thật đúng là hào phóng mà!
Sulia liếc nhìn màn hình cực lớn, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, dùng ngón tay ngọc thon dài nhấn nút trả lời.
"Darling, anh đi tới đâu rồi? Sao giờ này còn chưa tới! Làm cho người ta ở chỗ này chờ anh, nhàm chán muốn chết a!" Giọng nói của Sulia mềm mại đáng yêu thấm vào đến tận xương, bất luận là người đàn ông nào cũng không kháng cự được.
Mỹ nhân lạnh giá lại có thể trở thành một cô gái nũng nịu như vậy! Thấy sự thay đổi của cô ta, Lộc Hàm cảm thấy rất tò mò về người gọi điện thoại kia.
"Sao? Kêu em đoán anh đang ở đâu sao? Ghét ghê, người ta làm sao đoán được!" Cái miệng nhỏ nhắn ướt át của Sulia nhất thời vểnh lên: "Anh còn chưa lên đường tới đây sao?"
Trong lòng Lộc Hàm âm thầm bĩu môi, đôi tình nhân này sao quá nhàm chán và ghê tởm. Haizz, ngôi sao lớn cũng không ngoại lệ!
"Bảo bối, em đối với anh thật không có lòng tin!" Giọng nam bên đầu kia điện thoại trầm thấp lại từ tính.
Ah, không đúng nha? Giọng nói dường như từ phía sau lưng truyền tới . Lộc Hàm cùng Sulia đồng thời xoay người lại.
Một dáng người mặc bộ âu phục màu đen rất hợp thời trang hiệu Armani, chiều cao ít nhất 1m 88, bộ dáng cao lớn đẹp trai như một vị thần, ngũ quan hoàn mỹ, đôi mắt sâu đen quyến rũ, mặc dù gương mặt mỉm cười, nhưng không che đậy được ánh mắt bén nhọn cùng bá đạo. Đôi chân thon dài thẳng tắp cứ tùy ý đứng như vậy, liền lộ ra một cỗ hơi thở quý tộc bức người.
Trong lòng Lộc Hàm có chút hồi hộp, Ngô tổng giám đốc này sao nhìn có vẻ quen thuộc?
Nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu hủy bỏ ảo giác của mình. Hắn là tổng giám đốc cao cao tại thượng, còn cô chỉ là một nhân vật nhỏ trong một gia đình bình thường, làm sao có thể quen biết hắn đây?
Khóe miệng kéo ra một nụ cười tà ác, Ngô Thế Huân đi về phía Lộc Hàm một bước: "Danh thiếp của tôi cũng không tồi chứ?"
Một cỗ áp lực cực lớn đập vào mặt, Lộc Hàm hít sâu một hơi, là hắn? Đó là người đàn ông ngồi trong xe đêm mưa đó! Một cỗ lửa giận lại hừng hực bốc cháy. Bộ ngực nhỏ của cô bởi vì tức giận mà phập phồng, nhưng lại thu hút được ánh nhìn đùa giỡn thoáng qua của người đàn ông.
"Thế Huân!" Sulia nũng nịu kêu.
"Hả?" Ngô Thế Huân mặc dù đáp lại một tiếng, nhưng ánh mắt lại vẫn chăm chú nhìn Lộc Hàm.
Ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể đâm rách bộ đồng phục của Lộc Hàm. Lộc Hàm cảm thấy có chút khó chịu, không khỏi ôm chặt hai cánh tay trước ngực. Cô ghét người đàn ông này! Tự cho mình là đúng! Phách lối bá đạo! Làm giàu bất nhân!
Ngô Thế Huân vừa xuất hiện ở phòng ăn, liền thu hút không ít ánh mắt, đặc biệt là những cô gái, từng ánh mắt hiện lên sự si mê, háo sắc quá mức, thiếu điều chảy nước miếng! Hướng về phía Sulia chỉ chỉ chỏ chỏ: "Thì ra là Sulia dính vào Ngô Thế Huân nha! Khó trách cô ta gần đây nổi tiếng nhanh như vậy! Có tập đoàn Ngô thị làm chỗ dựa cho cô ta, muốn không nổi tiếng cũng khó khăn!"
Sulia hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người mang đến cho cô cảm giác thỏa mãn, khi quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Ngô Thế Huân cũng không nhìn đến mình cô! Nhìn theo ánh mắt của Ngô Thế Huân , cái gì? Hắn cư nhiên lại đang nhìn thẳng vào mắt người phục vụ kia!
Sulia quan sát Lộc Hàm từ trên xuống dưới một lần, bộ đồng phục bao quanh cơ thể, căn bản không nhìn ra dáng người như thế nào, nhưng bộ ngực nhất định không thể to bằng mình. Làn da trắng nõn trong suốt, nhưng gương mặt cũng chỉ tính là thanh tú mà thôi, căn bản không phải là người phụ nữ xinh đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc!
Trong lòng nhất thời hiện lên một vẻ khinh thường, giọng nói lại càng thêm mềm mại đáng yêu: "Thế Huân, anh biết cô phục vụ này sao?"
Cố ý đem hai từ "Phục vụ" nhấn mạnh, đôi mắt trang điểm tinh tế rực rỡ lộ ra sự khinh miệt sâu đậm, nhìn chằm chằm Lộc Hàm.
Nhìn ánh mắt Sulia tràn đầy thù nghịch, Lộc Hàm cảm thấy vị Ngô đại tổng giám đốc này thật là một vị thần xui xẻo, chỉ cần gặp phải hắn, liền không có chuyện tốt!
Cô chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của mình, có trêu ai ghẹo ai đâu? Tại sao Sulia lại đối với cô như vậy?
Trợn to đôi mắt căm hận nhìn Ngô Thế Huân một cái, Lộc Hàm hướng Su¬lia phủi sạch quan hệ của mình và Ngô Thế Huân : "Không không không, tôi không biết Ngô đại tổng giám đốc, tôi chưa bao giờ gặp ngài ấy!" Cô mới không muốn cùng người đàn ông này có quan hệ! Tự cao tự đại! Có gì đặc biệt hơn người!
Cặp lông mày trên gương mặt anh tuấn của Ngô Thế Huân khẽ nhíu lại, tròng mắt sâu đen cũng híp lại vẻ nguy hiểm, phụ nữ trên thế giới này có ai không muốn bợ đỡ thân cận hắn, vậy mà hôm nay Ngô Thế Huân hắn lại bị người phụ nữ bé nhỏ này ghét bỏ như vậy!
Chẳng lẽ đây là sự đùa giỡn kiểu lạt mềm buộc chặt? Ngô Thế Huân nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt của Lộc Hàm, nhíu mày: "Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy!"
"Tiên sinh, ngài đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!" Lộc Hàm len lén động đậy cơ thể, muốn di chuyển xa khỏi Ngô Thế Huân . Cơ thể của hắn thực sự quá cao lớn, mang tới cảm giác bị áp bức khiến cô thấy khó thở. Lộc Hàm cô ghét nhất đàn ông tự cao tự đại nha!
Ngô Thế Huân khoanh tay trước ngực, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lộc Hàm rất mờ ám, đột nhiên có hứng thú muốn đùa giỡn với cô. Hắn dùng thân hình cao lớn thản nhiên chặn đường đi của Lộc Hàm: "Nghe không hiểu hả? Vậy làm sao cô biết tôi họ Ngô?"
Ai thèm quản anh họ Ngô hay họ Vương a! Ra chỗ khác nhanh lên không cần cản trở tôi đi làm kiếm tiền! Lộc Hàm thiếu chút nữa bật thốt lên. Trong lòng nói lảm nhảm, ánh mắt lại nhu thuận rũ xuống, ra vẻ bộ dáng vô tội. Chỉ mong Ngô Thế Huân mau cùng Sulia anh anh em em, mà đừng trêu cợt cô nữa!
Cảm nhận được Ngô Thế Huân khác thường, ý niệm muốn hấp dẫn ánh mắt của Ngô Thế Huân của Sulia càng thêm mãnh liệt. cô không thể nhịn được mình ngồi ở nơi này, nhưng Ngô Thế Huân lại hứng thú với người phụ nữ khác! Hơn nữa, còn là một nữ phục vụ bàn!
Không được, cô không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra! Cô mới là tình nhân mới của Ngô Thế Huân , ghế cô ngồi còn chưa có ngồi ấm chỗ a! Làm sao có thể để cho con bé phục vụ bàn này đoạt trước được!
"Phục vụ, không thấy cái ly không của tôi sao?" Sulia chỉ chỉ ly không của mình, ánh mắt kiêu ngạo quan sát Lộc Hàm, cuối cùng tầm mắt rơi vào đôi giày thể thao giặt nhiều lần đã muốn rách nát của cô.
Nghe Sulia gọi, Lộc Hàm vội vàng cầm bình nước tính rót cho cô ta. Cô là phục vụ, tiếp đãi khách là công việc chính của cô. Mặc dù người khách này nhìn cô tràn đầy thù địch và xem thường.
Trước cái nhìn soi mói của Ngô Thế Huân , Lộc Hàm cảm thấy động tác của mình trở nên cứng ngắc. Người đàn ông đáng chết này, nhìn cái gì vậy! Chưa có xem qua phục vụ rót nước cho khách sao?
Tay chân cứng ngắc rót nước vào ly cho Sulia xong, Lộc Hàm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, một lát nhất định cô phải cùng Tiểu Tĩnh đổi bàn, cô không muốn lại bàn này phục vụ nữa!
Vừa mới quay người muốn đi, giọng nói lạnh lùng của Sulia vang lên: "Đưa cái ly cho tôi!"
Lộc Hàm thận trọng đem cái ly đưa cho su¬lia, còn chưa kịp buông tay, cái ly đã bị Sulia cố ý kéo, rơi xuống đất vỡ nát!
"Bụp!" Một bạt tai vang lên lanh lảnh, nụ cười trên mặt Sulia biến mất trong nháy mắt, giơ tay lên tát cho Lộc Hàm một cái!
"Cô phục vụ khách như vậy sao? Váy của tôi bị cô làm dơ rồi!"
"Cô có biết chiếc váy này của tôi đắt như thế nào không? Cô làm ở đây ba năm cũng đền không nổi!"
Đột nhiên bị một bạt tai khiến Lộc Hàm lập tức ngây dại!
Sulia kéo cánh tay Ngô Thế Huân , làm nũng nói: "Thế Huân, anh xem cô ta đi, làm dơ váy người ta rồi! Một lát anh dẫn em đi mua váy mới đi!"
Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng dồn hết về phía này.
"Đủ rồi!" Giọng nam thâm trầm lạnh lùng ngăn trở Sulia lải nhải không ngừng.
Đôi mắt như có nước của Sulia trong phút chốc trở nên tuyệt vọng, trước kia cũng đã từng xảy ra những chuyện như vậy, nhưng cho tới bây giờ Ngô Thế Huân cũng chưa hề ngăn cản cô. Cô là tình nhân được sủng ái nhất trong số những tình nhân của Ngô Thế Huân , nhưng hôm nay, vì một nữ phục vụ nghèo nàn này, Thế Huân lại sẵng giọng với cô!
"Thế Huân, anh . . . . ." Sulia vẫn chưa từ bỏ ý định, kéo chặt cánh tay Ngô Thế Huân .
Ánh mắt thâm trầm của Ngô Thế Huân mang theo ý cười khó đoán nhìn Lộc Hàm. Lộc Hàm cảm thấy cả người rét run, chỉ muốn nhanh chóng rời nơi này đi thôi. Người đàn ông này quá nguy hiểm, không khí chung quanh hắn quá đè nén —— dù trên mặt hắn mang theo nụ cười, nhưng nhiệt độ toàn thân lại lạnh như băng.
Đôi chân dài muốn ngắn cũng không ngắn được của Ngô Thế Huân vừa vặn ngăn chặn đường đi của cô.
"Ngô tổng giám đốc, phiền ngài đứng sang một bên, tôi phải đi làm việc rồi." Lộc Hàm nở một nụ cười nghề nghiệp, lễ phép nói. Nhưng trong mắt lại không có một chút nhún nhường.
Bỗng nhiên, cằm của cô bị bàn tay đầy sức mạnh của Ngô Thế Huân chiếm lấy! TMD, lại động tác này! Cảm giác đau đớn quen thuộc như thế, trong cơn mưa đêm đó, hắn cũng không chút thương tiếc siết chặt cằm của cô như vậy khiến cằm của cô bầm tím tới mấy ngày!
Lộc Hàm đau đến nỗi phải hít sâu một hơi, trong lòng lửa giận ngập trời, người nghèo nên dễ bị ức hiếp sao? Cô đảm nhiệm công việc phục vụ bàn của mình, dựa vào cái gì mà bị người ta sỉ nhục và coi thường?
Đôi mắt to trong sáng lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen của Ngô Thế Huân .
"Buông tay!" Giọng nói bình tĩnh không mang theo một chút tình cảm nào.
"Cô bé, cô ra lệnh cho tôi sao?" Bàn tay của Ngô Thế Huân gia tăng sức mạnh, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm dù đau đến tái nhợt cũng không cầu xin tha thứ, trong lòng hắn cũng lan tràn vài tia tức giận, người phụ nữ này, cho tới bây giờ cũng không biết chịu thua sao? Nhất định phải quật cường như vậy sao? Phụ nữ phải ngoan ngoãn một chút mới đáng yêu!
"Tôi nhắc lại lần nữa, buông tay ra!" Lộc Hàm cố gắng ẩn nhẫn, sự kiên nhẫn của cô sắp quá mức chịu đựng rồi.
"Vậy sao? Cô không được quên, tôi là của khách của cô, nói chuyện với tôi, tốt nhất nên lịch sự một chút." Giọng nói của Ngô Thế Huân kiêu căng thổi tới đỉnh đầu cô, mà sức lực trên bàn tay cũng không giảm bớt chút nào!
Lộc Hàm cảm giác cằm của mình sắp bị bóp vỡ nát rồi!
Một chút nhẫn nại cuối cùng cũng bị vỡ tung, Lộc Hàm nâng đầu gối lên, dùng hết sức mạnh toàn thân thúc mạnh vào giữa hai chân của Ngô Thế Huân !
"Á....!" Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, ánh mắt khó có thể tin nhìn Lộc Hàm! Lại có người dám đá vào điểm chí mạng của Ngô Thế Huân hắn!
Lộc Hàm nhân cơ hội tránh thoát bàn tay ma quỷ của Ngô Thế Huân , nhanh chóng lui về phía sau đến vị trí an toàn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười thắng lợi: "Ngô tổng giám đốc, quên nói cho ngài biết, tôi học tới đai đen Taekwondo!"
Khuôn mặt đẹp trai của Ngô Thế Huân trở nên u ám, trong ánh mắt tối đen tràn đầy sự tức giận. Lộc Hàm không cầm được rùng mình một cái.
"Thế Huân!" Sulia thét lên một tiếng, nhào lên muốn tát vào mặt của Lộc Hàm: "Người phụ nữ đê tiện này, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế! Tôi sẽ nói với quản lý của cô sa thải cô!"
Lộc Hàm khẽ cười một tiếng, nhanh nhẹn cởi chiếc tạp dề viền ren xuống, ném lên trên bàn. Trong lòng vui sướng vỗ vỗ tay: "Cứ tự nhiên! Bây giờ tôi không làm nữa! Tôi nghỉ việc!"
Quay đầu nhìn Ngô Thế Huân ném ra một nụ cười khiêu khích, thừa dịp Sulia đang quấn lấy Ngô Thế Huân hỏi han ân cần, vội vàng chạy ra đường. Nếu như bị Ngô Thế Huân bắt được, cằm của cô nhất định sẽ bể nát!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro