Chapter 9

Ngô Thế Huân cợt nhả giữ mặt của Liễu Thần, in nụ hôn thật sâu lên làn môi xinh đẹp đỏ mọng của cô. Liễu Thần hơi giãy giụa: "Thiên Ngạo, đừng á! Bên cạnh có người!"

Nghe lời nói của Liễu Thần, động tác của Ngô Thế Huân chẳng những không có ngừng lại, ngược lại càng thêm phóng đãng .

Bàn tay cứng như sắt không có chút nhiệt độ, hung hăng nhào nặn trước ngực Liễu Thần. Liễu thần đau đớn rên nhỏ một tiếng.

Không thể chịu được nữa, Lộc Hàm chỉ cảm thấy trái tim đau nhức từng cơn, "Tổng giám đốc, nếu ngài không có dặn dò gì khác, tôi đi xuống trước." Lạnh lùng mở miệng, mang theo chút quật cường cùng khinh bỉ.

Ngô Thế Huân từ trong cổ Liễu Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt của Lộc Hàm, giọng nói còn lạnh lùng vô tình hơn cô: "Quét dọn phòng khách một chút."

"Biến thái! Đại Biến Thái!" Lộc Hàm âm thầm nguyền rủa trong lòng. Cô không biết Ngô Thế Huân rốt cuộc phát điên gì, hắn không nên ép cô quan sát trực tiếp cảnh xuân cung đồ trước mặt chứ.

Phòng khách ngôi nhà vô cùng sạch sẽ, Lộc Hàmcăn bản không phải quét dọn cái gì. Ngô Thế Huân sai cô quét dọn phòng khách, đơn giản chỉ là viện cớ, muốn hành hạ cô thôi.

Cầm khăn lau cũng được mà không lau cũng được đồ vật trong nhà căn bản không có chút bụi bặm, mỗi một động tác, cũng khiến bụng đau đớn.

Đứa bé, đứa bé của cô, đang trong bụng của cô từ từ lớn lên. Lộc Hàmmột tay chậm rãi xoa bụng, tâm trạng phức tạp khó tả.

Vốn không thấy rõ người đàn ông xa lạ, trong đêm khuya tối tăm, gieo một mầm mống nho nhỏ trong bụng cô. Cô có nên hận đứa bé này không? Dù sao nó cũng là kết quả của cường bạo.

Nhưng, không biết vì sao, Lộc Hàm lại không có một chút căm hận với bào thai đang nằm trong bụng này. Đây là con của cô. Một trong những đứa con của cô. Cô là mẹ, cô sẽ bảo vệ con mình, để con cô thuận lợi đi tới thế giới này.

Lộc Hàmtin chắc đây là một bé gái, một bé gái mềm mại trắng nõn, đáng yêu giống như một thiên sứ bé nhỏ. Trên gương mặt của Lộc Hàmánh lên nét cười. Cô đắm chìm trong ảo tưởng về tương lai con gái, căn bản không rảnh đi quan tâm đôi nam nữ đang quấn lấy nhau như rắn ở trong phòng khách.

Ngô Thế Huân đang đè Liễu Thần ở phía dưới, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được liếc về hướng Lộc Hàm.

Đáng chết! Vốn tưởng rằng có thể thấy vẻ mặt ganh ghét, căm hận trên mặt Lộc Hàm, nhưng kết quả, Ngô Thế Huân lại chứng kiến một cảnh tượng là bàn tay Lộc Hàm dịu dàng vuốt ve bụng mình, trên mặt mỉm cười mơ màng, có thể thấy được, cô đang ước mơ cái gì, hơn nữa, ước mơ này, khiến cô cảm thấy hài lòng và hạnh phúc.

Trong lòng Ngô Thế Huân như bị dao găm tàn nhẫn đâm vào, đứa bé trong bụng cô, có phải là của người học trưởng đó? Có thể thấy được, Lộc Hàm rất mong chờ đứa bé này ra đời.

Cô, rất thích người đàn ông kia sao?

Một hồi chua xót tràn ngập trong cổ họng Ngô Thế Huân, đôi mắt sâu thẳm trong một thoáng trở nên khát máu. Hắn như nổi điên xé toang bộ váy thật mỏng manh của Liễu Thần, bàn tay lưu lại những dấu ấn bầm tím trên người cô không một chút thương tiếc.

Sự điên cuồng của Ngô Thế Huân lại khiến cho Liễu Thần càng thêm hưng phấn. Cô rên lên rất to, hai chân vội vàng kẹp chặt vào hông của Ngô Thế Huân, không còn cảm thấy xấu hổ nữa, thét lên: "Thế Huân, cho em! Mau cho em!"

Tiếng thét chói tai của Liễu Thần khiến Lộc Hàm đang chìm đắm trong ảo tưởng giật mình tỉnh lại. Cô có chút chán ghét quay đầu sang chỗ khác, nhưng ánh mắt bất thình lình lại đối diện với ánh mắt khát máu của Ngô Thế Huân!

Ánh mắt của Ngô Thế Huân khiến lưng Lộc Hàm lập tức rịn ra mồ hôi lạnh!

Ngô Thế Huân, hắn biết mình đã mang thai sao? Hắn sẽ làm như thế nào? Nếu như hắn bỏ dở hợp đồng, chi phí phẫu thuật của ba sẽ làm thế nào?

Trong lòng Lộc Hàm phút chốc tràn đầy sự lo lắng

Thấy cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Lộc Hàm về phía mình, Ngô Thế Huân thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Lộc Hàm cũng không phải là không có một chút cảm giác nào đối với hắn.

Nhìn biểu tình kích động của Liễu Thần nằm phía dưới, Ngô Thế Huân hung hăng chuyển động cơ thể, Lộc Hàm, đây là cô thiếu nợ tôi!

Động tác của Ngô Thế Huân không ngừng, hung mãnh điên cuồng, nhưng đôi mắt âm u, không hề để ý đến người phụ nữ nằm phía đưới, mà chỉ chăm chú nhìn Lộc Hàm.

Lộc Hàm cầm khăn lau trong tay, cái miệng nhỏ nhắn hé mở vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn hai người trước mặt thật không biết xấu hổ, cô quả thật kinh hãi! Tại sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy!

Ngô Thế Huân, người đàn ông này đúng là lợn giống! Ngươi vô sỉ! Ngươi chính là một tên lợn giống không biết xấu hổ! Lộc Hàmcảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sung huyết đỏ bừng.

Cơ thể chậm rãi lui về phía sau, Lộc Hàmdi chuyển hai chân cố gắng không để phát ra bất kỳ thanh âm gì, thật là ghê tởm! Căn phòng này, một giây đồng hồ cô cũng không ở nổi nữa!

Thấy hành động của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân dừng cơ thể lại, lên tiếng lạnh như băng: "Đứng lại!"

Vì động tác dừng lại, khiến người phụ nữ phía dưới bất mãn nũng nịu: "Thế Huân, đừng ngừng a! Thế Huân. . . . . ." Âm cuối kéo thật dài, mang theo mùi vị ái muội.

Ngô Thế Huân tà khí cười một tiếng. Gia tăng sức mạnh cơ thể. Thấy không đường có thể lui, Lộc Hàmquyết định không thèm đếm xỉa đến.

Được, Ngô Thiên Ngạo, anh không muốn cho tôi đi sao? Tôi coi như được xem phim A miễn phí! Cô ném khăn lau xuống, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trên ghế sa lon đang ra sức biểu diễn.

Tiếng rên của Liễu Thần thật quá khoa trương, căn bản không phải tiếng rên, mà chính là tiếng thét chói tai. Lộc Hàmhình dung đến từ "Gào lên như heo bị thọc tiết." Không khỏi bật cười.

Nghe thấy tiếng cười của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân bị chọc giận một cách triệt để! Người phụ nữ này, cho tới bây giờ trong lòng cũng chưa từng để ý tới hắn! Dù hắn và người phụ nữ khác ở trước mặt cô làm chuyện này, cũng hoàn toàn không kích động tới cô! Ngô Thế Huân chậm rãi trợn to con ngươi, đáy mắt đã là một mảnh máu đỏ!

Đẩy Liễu Thần đang thỏa mãn giống như con mèo ra bên cạnh, Ngô Thế Huân mặc lại quần áo, không nói một lời, đi vào phòng tắm.

Tỉnh táo lại, Liễu Thần lúc này mới ý thức được vừa rồi bên cạnh mình vẫn còn một người phụ nữ đang đứng! Cô rốt cuộc có chút xấu hổ, vội vã mặc quần áo tử tế, nhìn Lộc Hàmkhiển trách: "Còn không mau cút đi!"

Lộc Hàmcúi đầu, che giấu sự khinh bỉ trong ánh mắt. Đi ra ngoài. Nhưng ánh mắt khinh bỉ của cô vẫn bị Liễu Thần nhìn thấy rất rõ ràng.

Một cơn tức giận cuồn cuộn dâng lên, Liễu Thần hung tợn quát: "Đứng lại!" Lộc Hàmxoay người lại, còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã bị Liễu Thần tát một cái thật đau rát!

"Đê tiện! Ánh mắt vừa rồi của cô là ý gì!" Giọng nói của Liễu Thần tràn đầy thù hận. Cô hận Ngô Thế Huân để cho cô mất thể diện như thế, nhưng lại không dám trút giận lên Ngô  Thế Huân, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem lửa giận ngập trời phát tiết trên người Lộc Hàm.

Lộc Hàmche gò má bị tát đến sưng đỏ, nhìn Liễu Thần với vẻ không tin được: "Đê tiện? Cô chửi ai đê tiện?" Cô cảm thấy rất muốn cười. Người cùng Ngô Thế Huân biểu diễn màn ghê tởm vừa rồi là cô ta, chứ có phải là Lộc Hàmcô đâu? Dạo này, những người đê tiện càng ngày càng không tự biết mình rồi!

Liễu Thần tính tát thêm một cái, đã bị Lộc Hàmnắm chặt cổ tay giữa chừng. Lộc Hàmđã từng luyện Taekwondo, loại tay chân mềm yếu như Liễu Thần sao có thể là đối thủ của cô, cổ tay bị nắm đến tím bầm nhưng không có bất kỳ sự phản kháng nào.

"Cô buông tay! Người phụ nữ đê tiện này! Mau buông tay!" Liễu Thần làm sao chịu thua thiệt, bắt đầu hắng giọng kêu to lên, "Thế Huân Cứu em! Người phụ nữ đê tiện này đánh em!"

Ngô Thế Huân chỉ quấn quanh người bằng một chiếc khăn tắm, từ phòng tắm đi ra. Liễu Thần giống như nhìn thấy cứu binh lập tức bắt đầu khóc thút thít: " Thế Huân, anh xem, cô ta bắt nạt em!"

Lộc Hàmthấy buồn cười, kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ này thật đúng là không tầm thường!

Ngô Thế Huân lạnh lùng quét mắt một vòng lên gò má sưng đỏ của Lộc Hàm, có chút nhíu mi, lãnh khốc mở miệng: "Buông tay!"

Trong lòng Lộc Hàmchợt lạnh, Ngô  Thế Huân, rốt cuộc vẫn bảo vệ người phụ nữ này. Lộc Hàmcô là cái gì chứ? Cũng chỉ là tình nhân hợp đồng thôi. Nói cho cùng, cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn. Nếu hắn chán ngán, thì tiền viện phí của ba sẽ vuột khỏi tầm tay rồi.

Cô nản lòng buông tay, rồi lại nghe Ngô Thế Huân lạnh lùng dặn dò: "Giúp cô Liễu xoa bóp cổ tay đi!"

Lộc Hàmrũ rèm mắt xuống, đưa tay xoa bóp giúp Liễu Thần. Mặc dù trong lòng dâng lên sự tức giận, rất muốn dùng sức bẻ gãy cổ tay thon mảnh của Liễu Thần. Nhưng cô lại không thể.

Cô muốn cầu cạnh Ngô Thiên Ngạo, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

"Ui da! Cô nhẹ tay một chút có được hay không? Người ta bị cô bóp đau chết rồi!" Thật ra thì động tác của Lộc Hàmrất nhẹ nhàng, nhưng Liễu Thần cố tình làm ra vẻ đau đớn.

"Thật xin lỗi! Tôi sẽ nhẹ nhàng hơn một chút." Biểu hiện của Lộc Hàmkhông chê vào đâu được, rất xứng với chức nữ giúp việc.

Ngô Thế Huân đột nhiên cảm thấy vô vị tẻ nhạt. Kéo Liễu Thần đi thẳng ra ngoài cửa: "Đi quán bar "Dạ"!"

Không biết vì sao, khi thấy bộ dạng thờ ơ của Lộc Hàm, trong lòng hắn khó chịu vô cùng. Có lẽ, nên tới lúc đi tìm chuyện vui rồi. Kể từ khi gặp gỡ Lộc Hàm, hắn gần như trải qua cuộc sống tu khổ hạnh, rất lâu rồi chưa có đụng đến phụ nữ.

Ngô Thế Huân và Liễu Thần ôm nhau đi ra ngoài. Chỉ để lại không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Lộc Hàmvuốt ve sinh mệnh đang lớn dần lên trong bụng, trong lòng chợt dâng sự sợ hãi cùng mất mát.

Hai tháng trước, cô còn tưởng rằng mình sẽ cùng học trưởng Hạo kết hôn, sẽ vì anh ấy mà sinh một xinh một em bé xinh đẹp đáng yêu, cô là mẹ, anh ấy là ba. Nhưng cơn ác mộng vào đêm đó, đã làm tan nát giấc mộng đẹp của cô.

Cô bước vào một con đường không có lối quay trở lại, càng đi thì càng xa. . . . . .

Tất cả sự kiên cường giả tạo lập tức bị đánh tan, Lộc Hàmcuộn mình nằm co quắp trên chếc ghế salon to lớn, cố gắng nuốt hết nước mắt đang sắp tuôn trào. Cô đã làm sai điều gì? Tại sao ông trời lại trừng phạt cô như vậy?

Đứa con đáng thương của cô, thậm chí ba mình là ai cũng không biết, cứ vô tội đi tới thế giới lạnh như băng này.

Khi Ngô Thế Huân quay về, Lộc Hàmđã co quắp ngủ thiếp đi trên ghế salon. Ngô Thế Huân đá cửa ầm ầm, khiến Lộc Hàmlập tức giật mình tỉnh lại.

Trên mặt Ngô Thế Huân mây đen giăng đầy, không thèm nhìn tới Lộc Hàmmột cái, ngồi xuống ghế salon.

Lộc Hàmcúi đầu, mái tóc xốc xếch phủ xuống che khuất nửa gương mặt, trong lòng rối loạn. Không biết nên cò kè mặc cả với Ngô Thế Huân như thế nào, để có thể an toàn sinh đứa bé này ra.

Hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, sợ hãi nói: "Việc ấy..., tôi có thai rồi!"

Vẻ mặt của Ngô Thế Huân trong phút chốc trở nên xanh mét, thanh âm tràn đầy sự tức giận bị đè nén: "Đứa con hoang này là của ai? Là của người học trưởng kia sao?"

Trái tim Lộc Hàmđau nhói, cô rất hy vọng đứa bé này là của học trưởng. Vì học trưởng mà sinh con dưỡng cái, cô tình nguyện. Nhưng thật đáng tiếc, cả cuộc đời này chỉ sợ là không có cơ hội.

Thấy Lộc Hàmkhông trả lời, nỗi tức giận của Ngô Thế Huân càng thêm hừng hực như lửa cháy lan ra đồng cỏ, đột ngột nắm cổ áo của Lộc Hàm, cười lạnh nói: "Có phải bị học trưởng chơi chán rồi bỏ rơi hay không? Học trưởng của cô, lưu lại đứa con hoang rồi bỏ chạy? Người phụ nữ gặp gỡ tình nhân vô tình, chậc chậc, thật đúng là đáng thương!"

Lời nói sắc bén như dao găm khiến Lộc Hàmđau đến không thể hít thở được. Cô trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ cô nói với Ngô Thế Huân rằng, cô vốn không biết gì về ba đứa bé? Ai sẽ tin tưởng những chuyện hoang đường như vậy đây? Nghe rất giống lời nói dối!

Thấy Lộc Hàmcúi đầu không nói lời nào. Ngô Thế Huân cho rằng suy đoán của mình là đúng. Hắn quay đầu lại, hung hăng lắc cằm của Lộc Hàm : "Người phụ nữ đê tiện này, cô quên rằng tôi mới là ông chủ của cô sao? Tính mạng của ba cô, đang nằm ở trong tay tôi! Chỉ cần tôi nói một câu không được, thì không có bệnh viện nào dám điều trị cho ba cô!"

Lộc Hàmkinh sợ, Ngô Thế Huân hắn quá biết điểm yếu của cô là ở đâu. Mở to đôi mắt đang hoảng sợ lên, lần đầu tiên Lộc Hàmmở miệng cầu xin hắn: "Cầu xin anh, xin hãy cứu ba tôi!"

Giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại, có sức mạnh khiến không ai có thể kháng cự.

Ngô Thế Huân phát hiện mình không thể cự tuyệt được bất kỳ lời cầu xin nào của  Lộc Hàm, cáu giận vì sự mềm lòng của mình, hắn hung hăng kéo mái tóc dài của Lộc Hàm, khiến mặt cô gần như muốn áp sát vào mặt hắn, lạnh lùng mở miệng: "Có thể cứu ba cô, nhưng từ hôm nay trở đi, cô chính là người giúp việc ti tiện nhất. Lo học cách lấy lòng tôi như thế nào đi!"

"Dạ, Tổng giám đốc." Lộc Hàmthanh âm u ám, giống như bị phủ một lớp bụi dày.

Đôi môi Ngô Thế Huân nhếch lên một đường cong châm chọc, liếc Lộc Hàmđang cúi đầu xuống, rồi đứng dậy, bóng dáng cao lớn mang theo hơi thở lạnh như băng mùa đông, khiến Lộc Hàmkhông khỏi có cảm giác bị áp bức.

Ngô Thế Huân không nhìn Lộc Hàmthêm một lần nào nữa, sải bước về phía phòng ngủ. Bước chân nặng nề. Đi tới cửa phòng ngủ, xoay người lại thấy Lộc Hàmvẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, lạnh giọng nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi đói bụng! Nhanh đi làm chút đồ ăn tối đi!"

Cho đến khi Ngô Thế Huân đóng cửa lại phịch một tiếng, Lộc Hàmmới như trút gánh nặng, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm. Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, lại mơ hồ có chút buồn nôn, hình như là bắt đầu có hiện tượng nghén.

Cô hiện tại rất sợ Ngô Thế Huân, không biết vì sao a, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt khát máu của hắn, cô có cảm giác thiếu tự tin không thể giải thích được.

Rót cho mình ly nước, cô uống từng ngụm nhỏ, cố gắng đè nén cơn buồn nôn xuống. Trong dạ dày lại phát ra âm thanh óc ách, bụng bắt đầu hát bài thành không nhà trống rồi. Vừa đói vừa buồn nôn, loại cảm giác này thật sự quá tệ!

Cô tìm trong tủ thấy một cái bánh bao nhỏ, vội vàng ăn vài miếng đã xong, vẫn cảm thấy rất không thoải mái, nhức đầu gay gắt. Nhưng nhớ tới lời dặn dò của Ngô Thế Huân, nên cố chống đỡ xuống nhà bếp nấu cơm.

Gạo tẻ và gạo nếp trộn lẫn, nấu thành một nồi cháo sền sệt thơm ngát, lấy vài cây xà lách và rau thơm, cắt khúc, rắc thêm ít muối, cho chút xíu dấm, làm món rau trộn thanh đạm. Không biết khẩu vị của Ngô Thế Huân như thế nào, nên lại nướng thêm một miếng sandwich và chiên hai quả trứng ốp lết vàng tươi.

Làm xong bữa ăn khuya đơn giản, nhưng Lộc Hàmkhông cảm thấy thèm ăn, ngửi thấy mùi trứng còn có cảm giác buồn nôn.

Gõ gõ cửa phòng Ngô Thiên Ngạo, cô đứng ngoài dịu dàng nói: "Làm cơm xong rồi, mau xuống ăn đi!"

Không ai trả lời cô. Cô lặp lại thêm một lần nữa, mới quay về một phòng ngủ khác nằm xuống. Nằm cuộn mình trên chiếc giường mềm mại, tấm ga giường bằng tơ lụa ấm áp vuốt ve dạ dày của cô đang cuồn cuộn buồn nôn, ngọn đèn nhỏ đầu giường hắt ra màu vàng ấm áp rực rỡ, chiếu lên bức tường dán giấy rất thanh lịch khiến căn phòng yên tĩnh kỳ lạ.

Sáng hôm sau, dù đầu óc vẫn mơ màng, nhưng Lộc Hàmvẫn cố gắng chống đỡ đi xuống bếp nấu ăn sáng. Đồ ăn khuya trên bàn tối hôm qua đã không còn. Chỉ có chén bát ném lung tung. Cô dọn dẹp bàn, làm bữa ăn sáng rất phong phú, hâm trong nồi chờ Ngô Thế Huân rời giường.

Bữa ăn sáng rất nóng, nhưng Ngô Thế Huân mới từ trong phòng ngủ đi ra. Nhìn thấy Lộc Hàmthì gương mặt lạnh lùng giống như tảng băng.

Lộc Hàmnhanh nhẹn dọn bữa ăn sáng lên bàn, đem bát cháo đã hâm nóng, cố gắng mỉm cười với hắn, nhưng nụ cười lại vô cùng gượng gạo: "Hôm nay nấu cháo nấm hương thịt nạc."

Ngô Thế Huân không nói một lời, ngồi xuống bàn ăn. Bưng bát cháo trên bàn lên, dùng muỗng ăn từ từ. Động tác thanh lịch nhẹ nhàng. Mặc cho Lộc Hàmở bên cạnh tiếp thêm thêm món ăn cho hắn, nhưng hắn vẫn không nhìn cô.

Hai người vùi đầu mải miết ăn cơm, không khí trên bàn cơm cực kỳ yên tĩnh và có cảm giác rất đè nén, Lộc Hàmcố nén khó chịu ăn một bát cháo loãng, rồi ăn không vô nữa.

"Tôi no rồi, anh cứ từ từ ăn. Một lát tôi tới dọn dẹp bát đũa." Lộc Hàmđứng lên chuẩn bị rời bàn ăn. Cả người cô không có chút hơi sức, cảm thấy rất mệt mỏi.

"Đứng lại!" Sau lưng truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Ngô Thiên Ngạo: "Lên quét nhà."

Lộc Hàmngẩng đầu lên nhìn Ngô  Thế Huân, hắn làm như không có gì, tiếp tục uống sữa tươi, chỉ có điều sâu trong đáy mắt có một ngọn lửa nhỏ như đang bùng cháy. Lộc Hàmđột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Bây giờ Ngô Thế Huân không lạnh lùng, không bạo lực cũng không lãnh khốc, thật khiến trong lòng cô có chút lo lắng.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trong tay hắn nắm mạng sống của ba, tốt nhất mình nên ngoan một chút. Cô gật đầu "Ừ" một tiếng rồi hỏi thêm: "Còn có việc gì phải làm nữa không?"

Ngô Thế Huân không thèm trả lời. chưa ăn sáng xong đã dứng lên quay về phòng ngủ, hòan toàn xem Lộc Hàmlà không khí.

Sau lần đó, hàng ngày thái độ của hắn đối với Lộc Hàmcàng thêm lạnh nhạt, thờ ơ. Trong ánh mắt nguy hiểm dường như chứa đầy tâm sự, cho dù là ngồi dưới ánh mặt trời, thì trên người cũng bao phủ một tầng khí lạnh.

Nhưng ngược lại Lộc Hàmlại thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng tốt, hắn không có quấy rầy cô. Hai người, ở chung một mái nhà nhưng giống như cách xa nhau vạn dặm. Giữ khoảng cách với Ngô  Thế Huân, rất tốt. Đối với cuộc sống như thế này, Lộc Hàmcảm thấy rất hài lòng.

Lộc Hàmtích cực làm việc nhà, thời gian phẫu thuật của ba sắp đến rồi, trong khoảng thời gian này cô ngàn vạn lần không thể đắc tội với Ngô Thế Huân. Cô khom lưng, cầm khăn lau vội vàng lau tủ kính trong phòng. Nếu không làm nhanh, một lát nữa vùng eo sẽ đau nhức không chịu được.

Phụ nữ có thai phải hạn chế khom lưng, cũng không thể leo cao. Nhưng hai thứ này cô đều phải làm.

Ngô Thế Huân hôm nay không tới công ty, nằm trên ghế sa lon, lười biếng nhìn Lộc Hàmchạy đông chạy tây. Đã vậy trong miệng còn lạnh lùng nói một câu: "Cô chỉ lau qua loa cho xong sao? Sàn nhà chỉ quét như thế là xong rồi?"

Đôi mắt nguy hiểm híp lại, đây là điềm báo hắn nổi giận.

Lộc Hàmdừng lại, chịu đựng phần eo đau nhức, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, để tôi quét lại lần nữa."

Lộc Hàmquỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, dùng chiếc khăn lau từng tấc từng tấc mặt sàn bằng gỗ Giá Tỵ (gỗ tếch) sang trọng; cho đến khi nó sáng lên như mới, có thể nhìn rõ bóng người phản chiếu trong đó. Do làm tỉ mỉ như vậy nên chỉ mỗi một phòng khách thì cũng mất tròn một buổi sáng. Đến khi lau sạch sẽ toàn bộ sàn nhà rồi, lúc cô đứng dậy, mới phát hiện ra lưng mình đau đến nỗi gần như không đứng vững.

Vuốt vuốt vùng eo đau nhức, Lộc Hàman ủi bé con trong bụng: "Bé con, con nhất định phải kiên cường a! Đợi đến khi ông ngoại làm phẫu thuật xong, mẹ sẽ dẫn con rời khỏi nơi này. Không bao giờ để con bị giày vò nữa."

Mặc chiếc tạp dề hoa vào người, Lộc Hàmđang chuẩn bị đi nấu cơm cho Ngô  Thế Huân, lại nghe thấy Ngô Thế Huân nằm trên ghế salon nói với vẻ chán ghét: "Cô nghĩ mình là con nhà danh giá sao? Làm việc chậm chạp như vậy, cố tình lười biếng hả?"

Trước kia Ngô Thế Huân tất nhiên lạnh lùng tàn ác, nhưng lại chưa bao giờ làm khó Lộc Hàmdù là việc nhỏ nhất, nhưng bây giờ không chỉ sai Lộc Hàmdọn dẹp nhà vệ sinh, thậm chí còn xoi mói công việc đã làm của Lộc Hàmrất kỹ càng.

Ánh mắt liếc qua lan can cầu thang Lộc Hàmmới vừa lau xong, lại nhướng mi: "Chưa sạch, lau lại một lần nữa đi!"

Chờ Lộc Hàmlau xong cầu thang, vừa định nghỉ ngơi một lát, hắn lại nhẹ nhàng nói một câu: "Vén màn che vỉa hè lên, rồi lau dọn một lần."

Kể từ khi Lộc Hàmđến ngôi nhà này ở, hắn hầu như cũng không đến công ty, mọi việc đều giải quyết và xử lý qua mạng..

Lộc Hàmcảm thấy rất khổ Ngô, mỗi ngày mọi sinh hoạt của cô nằm dưới ánh mắt soi mói của Ngô  Thế Huân, bị hắn bắt bẻ và chỉ trích. Giống như Lộc Hàmthiếu hắn khoản nợ rất lớn vậy.

Lộc Hàmbận rộn tối mặt tối mày suốt cả ngày, nấu cơm, quét dọn nhà cửa, lại nấu cơm, lại quét dọn nhà.....

Nhưng cũng kỳ lạ, do việc nhà nặng nhọc dồn ép, ngược lại cô không cảm thấy buồn nôn nữa. Bé con trong trong bụng hình như cũng rất hiểu chuyện nên vô cùng ngoan ngoãn sống ở trong bụng mẹ, rốt cuộc phản ứng thai nghén cũng không còn hành hạ cô nữa.

Vài ngày sau, khi Ngô Thế Huân từ công ty trở về mang theo một xấp thực đơn thật dầy, đưa cho Lộc Hàmlúc cô đang ép nước trái cây: " Trên thực đơn này là món ăn, mỗi ngày cô phải học xong một món, mấy ngày nữa tôi muốn mời bạn bè tới nhà ăn cơm."

Lộc Hàmcầm xấp thực đơn, nhất thời cảm thấy đau đầu nhức óc, một xấp thực đơn thật dầy, từ món ta đến món tây, từ món ăn lạnh đến món tráng miệng, hễ là những món có trong nhà hàng, thì trong thực đơn này cũng đều có! Nào là sushi, thịt bò bít tết, ốc sên hấp, món tráng miệng thì có rau trộn, mì sốt tương, lẩu uyên ương..., rất nhiều món cô chưa từng thấy hoặc nghe bao giờ.

Lộc Hàmnhìn xấp thực đơn, khổ so cắn môi: "Thực đơn này quá nhiều, chỉ có mấy ngày, làm sao tôi học hết được! Nếu không thì anh mời bạn bè đi nhà hàng đi, tôi sợ đến lúc đó tôi nấu không ngon khiến anh mất mặt."

"Không phải có sách dạy nấu ăn sao? Sao lại không nấu được?" Ánh mắt Ngô Thế Huân lại trở nên nguội lạnh.

"Nhưng quá nhiều món ăn, thật không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể học được."

"Chính cô nghĩ biện pháp đi! Nếu học không được, ba cô cũng không cần phải phẫu thuật nữa!"

". . . . . ."

Lộc Hàmđứng đó, cúi đầu mặc cho Ngô Thế Huân khiển trách. Bờ vai thon gầy mỏng manh đến độ muốn đâm thủng áo ra ngoài.

Tầm mắt Ngô Thế Huân rơi xuống bờ mi cong như vầng trăng khuyết, đưa tay cầm lại xấp thực đơn, rút ra trong đó mấy tờ ném Cho   Lộc Hàm "Này, mấy món này không khó làm chứ? Tối nay tôi muốn ăn bánh bao hấp và bánh nướng áp chảo." Nói xong, cũng không thèm nhìn Lộc Hàm, đi thẳng lên lầu.

Lộc Hàmnhìn những tờ thực đơn hắn vừa đưa, hiển nhiên hắn đã kiểm tra qua, nguyên liệu nấu ăn đều có sẵn trong bếp, nhưng phần lớn cách làm cũng tương đối phức tạp, không phải cứ tùy tiện là có thể học được.

Thật sự lo lắng, Lộc Hàmlàm sao biết làm bánh bao hấp, vì vậy không thể không nhìn thực đơn bắt đầu thực hiện từng bước: nhào trộn bột mì, kết quả là chưa có kinh nghiệm, nên nếu không phải là quá khô thì chính là quá nhão. Bận rộn cho tới trưa, chỉ mỗi hình dáng cái bánh bao cũng không nặn ra.

Cho tới lúc ăn cơm trưa, Ngô Thế Huân cầm quyển tạp chí vừa vặn xuống lầu. Đi thong thả vào bếp, thấy Lộc Hàmvẫn còn đấu tranh vật lộn với thau bột, gương mặt bất mãn: "Sao còn chưa ăn cơm?"

"Đang làm, chỉ có điều bánh bao hấp buổi trưa chỉ sợ chưa ăn được rồi." Lộc Hàmxoa xoa mồ hôi trên mặt. Đứng cho tới trưa, mệt muốn chết rồi.

"Vậy thì buổi tối làm tiếp đi! Bưng món khác lên nhanh một chút."

Lộc Hàmliên tục nhào bột mì, làm gì còn thời gian nấu món khác để mà bưng cho hắn. Mặt đỏ lên, vội vã rửa tay cho sạch, nhanh chóng làm món ăn đơn giản hai món một canh.

Hai món một canh nóng hổi được bưng lên bàn, Ngô Thế Huân ngay cả mí mắt cũng không buồn nhìn, đôi đũa cũng không buồn động, nhíu mi lại: "Đây chính là bữa trưa cô làm cho tôi ăn? Như vậy làm sao ăn?"

"Cầm đũa ăn đi! Bắt bẻ cái quỷ gì!" Trong lòng Lộc Hàmâm thầm lên tiếng. Nhưng trên mặt lại vẫn chỉ có thể một mực cung kính: "Nếu như anh không hài lòng, vậy tôi làm món khác."

Ánh mắt sắc bén của Ngô Thế Huân gắt gao nhìn chăm chú vào Mạc Tiểu Hàn: "Cơm với canh suông, vì cô bất mãn với tôi sao?"

"Không có không có, chỉ vì tôi học làm mấy món ăn mới không suôn sẻ, nên còn rất ít thời gian." Lộc Hàmvâng vâng dạ dạ nói xin lỗi. Nhẫn nại! Nhẫn nại! Cô nhắc nhở bản thân mình.

"Tôi không có hứng thú. Cô làm món sủi cảo ăn đi. Học nhào bột mì cho tới trưa, chắc học xong rồi chứ?"

Trong nhà bếp rộng lớn, Lộc Hàmxoa bóp cổ tay đau nhức, hao phí bao nhiêu sức lực mới làm xong món sủi cảo. Kết quả khi mang sủi cảo lên bàn, Ngô Thế Huân chỉ miễn cưỡng liếc mắt nhìn, nếm cũng không nếm, "Tôi chờ quá lâu, nên không còn hứng thú với sủi cảo nữa. Thôi ăn cơm chiên đi!"

Lộc Hàmvừa uất ức vừa tức giận, nhưng không thể làm gì, đành phải bưng sủi cảo xuống bếp, rồi chuẩn bị làm cơm chiên cho hắn.

Gây khó dễ cho Lộc Hàmdường như trở thành niềm vui thú của Ngô Thiên Ngạo. Bây giờ hắn không thèm sử dụng bạo lực đối với cô nữa, mà chỉ hứng thú bắt bẻ tài nấu nướng của cô, bắt bẻ thái độ của cô, thậm chí ngay cả khi cô mặc quần áo không phù hợp với dáng người, đều vô tình trở thành đề tài cho hắn nhạo báng.

Hiện tại Lộc Hàmquả thật rất sợ vào nhà bếp. Ngô Thế Huân đơn giản là cố ý làm khó cho cô, ví như buổi trưa rõ ràng nói buổi tối muốn ăn thịt bò, Lộc Hàmsợ bị hắn bới móc nên làm đủ món: xào, kho tàu, nấu canh, mỗi loại làm một phần, đợi đến buổi tối sau khi làm xong, Ngô Thế Huân lại với bộ dạng không hứng thú nói một tiếng: "Tối nay không ăn thịt bò nữa, đổi thành ăn thịt dê đi!"

Lộc Hàmkhông thể làm gì khác hơn tiếp tục nấu ăn. Cứ như vậy, đương nhiên là bữa ăn sẽ bắt đầu không đúng giờ, biết vậy nhưng Ngô Thiên vẫn lành lạnh nói một câu: "Cô càng ngày càng ngốc nghếch, tôi đang suy nghĩ xem có nên trả tiền phí phẫu thuật cho ba cô hay không đây."

Hắn nói câu gì khác cũng không liên quan, nhưng Lộc Hàmchỉ sợ hắn nói câu này. Chỉ cần vừa nghe Ngô Thế Huân nói như thế, gương mặt nhỏ nhắn quật cường của cô liền cúi xuống, nhỏ giọng ngập ngừng nói khẽ như tiếng ruồi muỗi bay: "Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Ngô Thế Huân cau mày lại, không thèm nhìn cô nữa, nhưng đem tô canh thịt dê cô làm uống hết sạch.

Mang thai đã ba tháng rồi, bụng của Lộc Hàmbắt đầu nhô ra một chút, nhưng do người cô gầy guộc, lại mặc áo rộng rãi, nên xem ra không giống một phụ nữa đang mang thai.

Bé con trong bụng không phải lúc nào cũng ngoan, mà bây giờ Lộc Hàmlại ăn rất nhiều, cũng thường xuyên buồn ngủ, giờ bị Ngô Thế Huân hành hạ như thế, cô thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Nhưng Ngô Thế Huân chơi trò chơi "Làm khó Lộc Hàm" dường như bị nghiện nên không thường đến công ty, chỉ đặc biệt ở nhà nhìn chằm chằm cô làm việc nhà, còn thường sắp xếp một số việc không giải thích được cho cô làm, ví như lau sàn nhà. Lộc Hàmcảm thấy sàn nhà phòng khách nếu cứ lau nữa chắc còn sáng hơn kim cương.

Ngô Thế Huân thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng phán một câu, thì Lộc Hàmphải bận việc cả ngày, buổi tối lê tấm thân mệt mỏi lên giường, không còn kịp suy nghĩ chuyện gì nữa, liền trực tiếp tiến vào mộng đẹp.

Hai ngày sau, Ngô Thế Huân sai Lộc Hàmthay ga, chăn và vỏ gối trong phòng, rõ ràng có máy giặt quần áo rất cao cấp, nhưng hắn không cho sử dụng, nhất định bắt Lộc Hàmgiặt bằng tay.

Lộc Hàmcuộn tay áo lên, hai bàn tay nhỏ bé có chút thô ráp vò thật mạnh ga giường vỏ chăn, xả đầy nước trong bồn tắm lớn, đem tất cả bỏ vào bồn xả sạch, dành phần lớn thời gian giặt giũ, đợi đến khi xong xuôi, toàn thân cô cũng ướt đẫm..

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hunhan