Ngoại truyện 2
Ba năm sau khi anh trai được chữa trị.
Em tiếp tục việc học của mình, với nhiều suy nghĩ trong lòng.
"Em trông mệt mỏi quá đó. Chương trình trên lớp nhiều lắm sao?"
"Ừm. Năm cuối rồi, anh biết đó."
"Nếu khó khăn quá thì nghỉ học đi. Về đây anh nuôi."
Không.
Anh trai lúc trước sẽ không nói những lời như thế.
"Em đã quá vất vả vì những tháng ngày anh nằm trên giường bệnh. Anh thật sự đã rất lo sợ." Hắn nói, người sống thực vật thật ra có ý thức. Nhưng họ không thể điều khiển cơ thể, vì chính họ không dám đối mặt với thế giới này.
"Em ổn mà. Em sẽ cố gắng, vì tương lai của mình!"
Em lại nghĩ nhiều. Hoá ra, hắn đã thay đổi suy nghĩ trong suốt thời gian bất động ấy.
Cuối cùng, hắn vẫn chỉ vì lo cho em mà thôi.
"Công việc của anh thế nào rồi?"
"Ổn thoả cả. Công ty dần đi vào quỹ đạo..."
Hắn gọt táo thành hình con thỏ, đặt lên đĩa rồi đẩy nó đến trước mặt em.
Từ khi nào, hắn lại có khả năng kinh doanh tốt như thế?
Nếu hắn thật sự giỏi, thì họ đã chẳng nghèo khó đến mức phải chắt chiu từng đồng vừa sống, vừa cho em đi học.
"Anh hai."
"Hửm?"
"Anh thay đổi nhiều lắm."
"Vì em. Anh không ngại."
"...Cảm ơn anh. Em đã khiến anh--"
"Suỵt! Đừng nói những lời như thế. Chúng ta là anh em. Không gì có thể thay đổi tình cảm này. Em chỉ cần sống vui vẻ. Tất cả những thứ tốt nhất, anh sẽ mang đến cho em."
Xin lỗi. Vì lúc trước em đã nghi ngờ.
Dù vạn vật có đổi thay, hắn vẫn là anh trai em.
...
Hanabi bất ngờ liên lạc với em.
Và tặng em hẳn một cục nợ cao ráo trắng trẻo.
"Nhờ cô chăm sóc cậu ta." Thì thầm vào tai em. "Cô biết đây là ai mà."
"Nhưng sao anh ta lại ở đây?!"
"Ở thế giới kia cậu ta đã bị giết. Tiện lúc tôi thử nghiệm vài thứ. Thành ra là vậy đó."
"Lỡ anh ta nhận ra tôi rồi..." Em làm dấu gạch cổ. Thái độ không đồng tình rõ như ban ngày.
"Yên tâm. Ký ức bị xoá sạch. Cậu ta còn không biết mình là ai kìa."
"Dù vậy tôi cũng không nhận vụ này!"
"Tốt nghiệp tôi sắp xếp cho cô làm việc trong tập đoàn."
"Chốt!"
Đôi đồng tử xanh hiếm có tròn xoe nhìn em đầy tò mò.
Hanabi đưa em thông tin được đăng ký không bao lâu.
Là giấy tờ làm gấp, nhưng không phải giả, đã duyệt.
Tư bản, chỉ cần vài ba sấp tiền đã giải quyết được rất nhiều thứ rắc rối.
"Shalnark, người ngoại quốc nhập cư nhỉ? Tôi là Asahi, giám hộ của anh."
"Sau này nhờ cô Asahi giúp đỡ!"
"Tôi cũng vậy."
Em bắt tay với anh. Nhưng lòng thầm mắng Hanabi tơi tả.
Cái tên nhà nghiên cứu điên rồ đó. Rõ ràng là muốn tài năng của Shalnark nên mới cố tình chọn anh. Còn để em lại mang theo nợ đời giúp.
Nghĩ đến giao dịch đen tối của mình. Nội tâm em cũng được an ủi hơn phần nào.
...
Asahi.
Tên em chưa từng được gọi nhiều đến thế.
Cho tới khi Shalnark xuất hiện.
"Asahi nè. Hôm nay em có rảnh chứ?"
"Em có hẹn rồi."
"Hở? Ai cơ? Là một chàng trai?"
"Ừa."
"Có một người điển trai như anh bên cạnh em chưa đủ hay sao?!"
"Đúng vậy! Em đang muốn thả một dàn tuấn nam mỹ nữ đi loanh quanh trong biệt thự để ngắm mỗi ngày đây."
Anh trai em đồng ý sao?
Tất nhiên!
Thậm chí hắn còn xúi giục em đừng lấy chồng. Trái ôm, phải ấp người đẹp. Mỗi đêm đều phải đổi mới, xa hoa không ai bằng.
"Anh không đồng ý!"
Em nhìn anh với ánh mắt lạ lùng.
"Chúng ta hẹn hò đi."
"Vì sao?"
"Anh thích Asahi. Rất thích. Chỉ muốn bên em cả đời."
Em bật cười.
Em không hiểu.
"Anh thích em điểm nào chứ? À mà thôi. Hẳn anh hiểu lầm gì rồi. Vì em bên anh vào thời điểm anh bơ vơ nhất giữa thế giới này nên anh mới sinh ra sự ỷ lại. Đó không phải thích. Chưa kể, em là vì tiền đồ của mình mà nhận anh. Từ đầu chí cuối, em chẳng tốt đẹp gì. Ngoài nhan sắc này là thật thôi."
Anh không cắt ngang em.
Đợi em nói hết lời trong lòng, anh nhẹ nhàng vươn tay, câu lấy ngón út của em. Rất thận trọng, cũng rất ngại ngùng.
"Himawari. Anh nhớ chứ."
Em sững người.
Hanabi, tâm trí em đang gào thét tên khốn ấy.
"Anh không thích Himawari. Anh chỉ thích Asahi bây giờ. Anh thích cách em tự tin mang anh dạo phố. Anh thích cách em cười bảo anh ngoan ngoãn nghe lời em. Anh thích cách em kiêu ngạo sai khiến. Anh thích cách em dịu dàng xoa đầu anh mỗi khi anh làm đúng. Anh thích cách em chỉ tập trung vào anh khi chúng ta bên nhau. Anh thích tất cả mọi thứ thuộc về Asahi."
"...Anh, máu M?"
"..." Em có thể đặt đúng trọng tâm không?
Anh nâng niu bàn tay em, đặt chiếc hôn trân quý lên đó.
Thôi, đây mới là em.
"Anh đã không còn là con Nhện. Em cũng chẳng phải thợ săn. Vậy nên, ưu tiên hàng đầu của anh, là tình yêu của Asahi."
"Hừm." Em nghiêng đầu. "Vì anh đẹp trai. Nên anh có một cơ hội." Một cơ hội khiến em quên đi người quá khứ và yêu anh.
"Cảm ơn em!"
Cảm ơn em, Asahi.
Cảm ơn em, ánh nắng ban mai.
Cảm ơn em, trái tim của anh.
...
Anh trai em không đồng ý gả em.
Nhưng kệ hắn.
...
Shalnark thuyết phục bằng tài ăn nói của mình. ( Để bị đánh thành đầu heo. )
Cuối cùng anh trai em cũng gật đầu. ( Với thái độ không cam tâm. )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro