20
Cả đường từ sạp hàng đến khi tìm thuê phòng khách sạn Kurapika vẫn luôn im lặng, không biểu lộ một chút cảm xúc.
Ả biết mình xong rồi.
Nhưng ả không hối hận, vui thế mà.
Vừa khóa cửa phòng. Dây xích bị giựt mạnh. Khuôn mặt hắn gần sát. Hơi thở âm trầm đè nén.
"Nô lệ? Tình thú? Yêu anh?"
"Tôi là diễn viên, tôi thích diễn kịch, tôi chưa thoát vai."
Ả không chịu thua.
Mặt đối mặt. Mắt đấu mắt.
Ả chớp mắt trước, xin lỗi, chịu không nổi. Đau mắt quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro