7
Kurapika nhất quyết phải ép ả thức cho bằng được.
Trực tiếp lôi cả ả lẫn mền đều ném vào phòng tắm.
"Thật tàn nhẫn!"
Rầm.
Đóng cửa một cách thô bạo. Kurapika rời đi, trước đó không quên mang cho ả một bộ đồ.
Đồ trên tay còn mùi hương nước giặt.
Đôi mắt ả là bầu trời, cũng là biển cả mênh mông. Nhưng không sáng chói. Mà như gần đêm, đen không lối về.
Khác với nụ cười lả lơi thường ngày, lần này ả chua xót, chôn mặt vào vải mềm, "Đừng đối tốt với chị nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro