𝗟𝗲𝗼𝗿𝗶𝗼 - 𝗬𝗼𝘂 𝗚𝗮𝘃𝗲 𝗠𝗲 𝗮 𝗪𝗵𝗼𝗹𝗲 𝗪𝗼𝗿𝗹𝗱

.

.

.

Plot: Hai người học cùng lớp ngành y. Em học giỏi, điềm đạm. Anh nổi bật vì quá bộc trực, đôi khi nóng nảy, nhưng ai cũng biết anh học ngày học đêm như điên.

“Anh không có gì trong tay ngoài khát vọng và đôi bàn tay trắng. Nhưng em...em tin anh, trước cả khi anh tin chính mình.”

Anh không thích thừa nhận điều này. Thật ra, có rất nhiều điều Leorio không thích thừa nhận. Anh không thích thừa nhận mình thường xuyên thiếu ngủ đến mức mắt thâm quầng, không thích thừa nhận mình đã phải làm việc cật lực đến thế nào để có đủ tiền trang trải học phí, và càng không thích thừa nhận rằng, sâu thẳm bên trong cái vẻ ngoài bộc trực, nóng nảy, anh luôn mang trong mình một nỗi sợ hãi âm ỉ, nỗi sợ không đủ tốt, không đủ mạnh mẽ để thực hiện lời hứa đã khắc sâu vào xương tủy.

Anh bước vào ngành y với đôi bàn tay trắng, không gia thế, không tiền bạc, chỉ có một khát vọng cháy bỏng đến mức đôi khi nó tự đốt cháy chính anh. Khát vọng được cứu người, được trở thành một bác sĩ giỏi, để không còn ai phải chết vì không có tiền chữa bệnh như người bạn thân thiết của anh trong quá khứ. Đó là ngọn lửa duy nhất soi sáng con đường chông gai mà anh đã chọn. Anh học ngày học đêm như điên, nuốt trọn từng trang giáo trình dày cộp, thức trắng nhiều đêm liền bên những mô hình giải phẫu chi chít. Anh cãi nhau với giáo sư nếu thấy bất công, lớn tiếng tranh luận với bạn bè về những vấn đề y đức, và đôi khi, anh tự thấy mình như một kẻ lạc loài trong cái môi trường đầy những sinh viên ưu tú, điềm đạm.

Nhưng rồi, anh gặp em.

Lần đầu tiên anh thấy em là ở phòng thí nghiệm, giữa mùi cồn và formol đặc trưng, giữa những tiếng lách cách của dụng cụ và tiếng thì thầm trao đổi của sinh viên. Trời hôm đó nắng nhạt, xuyên qua ô cửa sổ cao, hắt lên mái tóc nâu mềm mại của em, tạo thành một vầng sáng dịu dàng. Em đứng đó, tĩnh lặng, không khoe khoang, không làm quá. Đôi tay em khéo léo cầm dụng cụ, ánh mắt tập trung cao độ vào tiêu bản kính hiển vi. Xung quanh em là một thứ khí chất bình yên đến lạ, như một nốt nhạc trầm lắng giữa bản giao hưởng ồn ào của phòng thí nghiệm.

Anh mất tập trung thật sự.

Không phải vì em xinh. Không chỉ vì thế. Chắc chắn không chỉ vì thế. Vẻ đẹp của em không phải là kiểu rực rỡ khiến người ta phải ngoái nhìn, mà là một vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết, như một đóa hoa sen nở giữa bùn lầy. Nhưng điều khiến anh sững sờ, điều khiến trái tim anh lệch nhịp, là cái cách em đứng đó với một sự điềm tĩnh không thể lay chuyển. Anh thấy rõ, em giỏi. Không phải kiểu giỏi sách vở, giỏi lý thuyết suông. Em giỏi ở cách em hiểu người khác, giỏi ở sự dịu dàng không lên gân, giỏi theo kiểu làm anh thấy muốn tốt hơn. Em là hiện thân của sự tử tế, của lòng trắc ẩn mà anh luôn khao khát có được, nhưng lại thường bị che lấp bởi sự nóng nảy và bộc trực của mình.

Còn anh là một mớ hỗn độn. Miệng thì hay cãi giáo sư, không ngại bật lại những lời nói mà anh cho là không đúng. Tay thì lúc nào cũng xách cặp với hai cuốn giáo trình gập góc, nhàu nát vì đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Áo blouse thì nhăn nhúm, tóc thì dựng ngược như tổ quạ vì anh chẳng có thời gian mà chải chuốt, và luôn trong tình trạng thiếu ngủ trầm trọng. Ai cũng nghĩ anh bốc đồng, nông nổi, chỉ biết hùng hổ mà không có chiều sâu. Họ thấy anh gắt gỏng, thấy anh cãi vã, thấy anh lao đầu vào học như một kẻ điên.

Chỉ có em… thấy anh đang gồng lên sống cho những giấc mơ rất thật.

Em nhìn anh bằng một ánh mắt khác. Không phải ánh mắt phán xét, không phải ánh mắt thương hại, mà là ánh mắt thấu hiểu. Ánh mắt ấy như nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc thô ráp của anh, chạm đến trái tim đang thổn thức vì những hoài bão lớn lao. Em thấy được những đêm anh thức trắng, những giọt mồ hôi rơi trên trang sách, những nỗi lo lắng giấu kín sau vẻ ngoài bất cần. Em là người duy nhất nhìn thấy Leorio thật sự, một Leorio đang cố gắng hết sức để vươn tới mục tiêu của mình, một Leorio đầy nhiệt huyết và trách nhiệm.

,

Một buổi chiều nọ, anh đang ngồi trong thư viện, đầu vùi vào cuốn sách giải phẫu dày cộp, cố gắng nhồi nhét thêm kiến thức vào cái đầu đã quá tải. Em lặng lẽ bước đến, đặt một cốc cà phê nóng và một hộp thuốc giảm đau lên bàn anh. Anh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn em. Em chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy quan tâm.

“Anh không cần phải gồng đâu.”

Em nói, giọng em nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng qua, nhưng lại có sức mạnh xuyên thấu đến tận tâm can anh.

“Anh chỉ cần sống đúng như anh, cũng đủ khiến người khác thấy nể rồi.”

Câu nói ấy như một liều thuốc an thần, xoa dịu những căng thẳng, những áp lực mà anh đã tự đặt lên vai mình. Nó không phải là một lời khen sáo rỗng, mà là một sự công nhận chân thành, một lời động viên đúng lúc. Nó khiến anh cảm thấy như có một tảng đá lớn vừa được gỡ bỏ khỏi lồng ngực. Anh không cần phải chứng minh gì cả, không cần phải tỏ ra mạnh mẽ hơn mình vốn có. Chỉ cần là chính anh, Leorio, cũng đã đủ rồi.

Và từ hôm đó, không hiểu sao, mỗi khi anh muốn bỏ cuộc, mỗi khi sự mệt mỏi và tuyệt vọng bủa vây, anh lại nhớ đến em. Nhớ đến ánh mắt thấu hiểu của em, nhớ đến câu nói dịu dàng ấy. Nó trở thành một điểm tựa vô hình, một nguồn động lực thầm lặng giúp anh tiếp tục bước đi.

Anh nhớ cảnh em ngủ gục trên sách trong thư viện, mái tóc mềm mại rũ xuống che đi khuôn mặt thanh tú. Dù mệt mỏi đến vậy, em vẫn không quên gạch chân dòng anh hỏi trong cuốn giáo trình, hay để lại một ghi chú nhỏ bên cạnh. Những hành động nhỏ nhặt ấy, không ai khác để ý, nhưng anh lại khắc sâu vào tâm trí. Nó cho thấy sự quan tâm tinh tế của em, sự chu đáo mà anh chưa từng nhận được từ bất kỳ ai.

Anh nhớ những lần anh thức trắng đêm học giải phẫu, đầu óc quay cuồng vì đau nhức. Em sẽ lặng lẽ đặt một vỉ thuốc giảm đau lên bàn anh, không nói một lời, chỉ khẽ nháy mắt như một lời động viên. Em không cần anh phải than vãn, không cần anh phải giải thích. Em chỉ đơn giản là hiểu, và lặng lẽ quan tâm.

Anh nhớ cả ánh mắt em nhìn anh mỗi lần anh cãi thầy trong giờ học. Không chán nản, không khó chịu, chỉ có một chút lo lắng, sợ anh bị đánh giá sai, sợ anh gặp rắc rối. Ánh mắt ấy như muốn nói:

Anh đừng nóng nảy quá, em lo cho anh.”

Nó khiến anh, một kẻ vốn chẳng sợ trời sợ đất, lại cảm thấy có chút ấm áp và muốn kiềm chế bản thân hơn.

,

Anh từng nghĩ mình không có thời gian cho yêu đương. Tình yêu là một thứ xa xỉ, một sự phân tâm không cần thiết. Anh có mục tiêu, có trách nhiệm với những người anh muốn cứu, với lời hứa đã khắc cốt ghi tâm. Trái tim anh đã được lấp đầy bởi khát vọng trở thành bác sĩ, không còn chỗ cho những cảm xúc lãng mạn. Anh tự nhủ, tình yêu chỉ là phù du, là thứ sẽ cản bước anh trên con đường chông gai này.

Nhưng dạo này, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Mỗi lần ngồi trong thư viện, giữa chồng sách cao ngất, thấy cái bóng của em lướt qua, anh lại muốn bỏ sách mà đứng dậy đi theo. Không phải vì em đẹp, không phải vì em quyến rũ theo cách thông thường. Mà vì chỉ có em mới khiến anh cảm thấy mình… không đơn độc.

Thế giới của anh vốn dĩ rất cô độc. Một mình anh gồng gánh những ước mơ, một mình anh đối mặt với những khó khăn, một mình anh chiến đấu với những nỗi sợ hãi. Anh luôn tự nhủ phải mạnh mẽ, phải độc lập, không được dựa dẫm vào ai. Nhưng sự hiện diện của em, dù chỉ là một cái bóng lướt qua, một tiếng thở dài khe khẽ, hay một nụ cười thoáng qua, cũng đủ để xua đi cái lạnh lẽo trong tâm hồn anh. Em như một ngọn hải đăng nhỏ bé, soi sáng con đường cô độc của anh, cho anh biết rằng anh không hề đơn độc.

It’s you, it’s always you…

Anh chưa từng nói lời yêu. Anh không phải là kiểu người lãng mạn, bay bổng. Những lời nói hoa mỹ không phải là sở trường của anh. Nhưng những hành động của anh, dù vụng về, lại chất chứa tất cả những gì anh muốn nói.

Mỗi sáng học nhóm, anh đến sớm hơn cả giáo sư, chỉ để chiếm được chỗ ngồi bên cạnh em. Anh sẽ giả vờ vùi đầu vào sách, nhưng thực chất là để cảm nhận sự hiện diện của em, để được hít hà mùi hương thoang thoảng từ mái tóc em, để được nhìn thấy em tập trung ghi chép. Đó là những khoảnh khắc bình yên hiếm hoi, những giây phút mà anh cảm thấy cuộc sống bỗng trở nên nhẹ nhõm và đáng sống hơn.

Anh ghi chú cẩn thận hơn bao giờ hết khi biết em sẽ mượn tập của anh. Từng nét chữ, từng sơ đồ, đều được anh trau chuốt tỉ mỉ, như thể đó là một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải là những ghi chép khô khan. Anh muốn em thấy được sự nghiêm túc của anh, sự nỗ lực của anh, và cả sự quan tâm thầm lặng mà anh dành cho em.

Anh biết em thường về muộn, và anh sẽ chờ em dưới hầm giữ xe, dù em chưa bao giờ nhờ. Anh sẽ giả vờ như đang kiểm tra xe, hay đang nói chuyện điện thoại, nhưng thực chất là để đảm bảo em về an toàn. Anh sẽ dõi theo bóng em cho đến khi em khuất dạng, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Đó là cách anh bảo vệ em, theo cách riêng của một kẻ vụng về như anh.

,

Cuộc sống cứ thế trôi đi, giữa những giờ học căng thẳng, những buổi trực đêm mệt mỏi, và những khoảnh khắc bình yên có em. Mối quan hệ giữa anh và em vẫn chỉ là bạn bè, là đồng nghiệp, là những người cùng chung một mục tiêu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cả hai đều biết, có một sợi dây vô hình đang kéo chúng ta lại gần nhau.

Đến một hôm, em hỏi. Câu hỏi ấy đến bất ngờ, như một tia sét đánh ngang trời, khiến anh không kịp trở tay. Em nhìn anh, ánh mắt vẫn trong veo và dịu dàng như ngày đầu, nhưng lần này, có một sự thăm dò, một sự mong chờ ẩn chứa trong đó.

“Anh có từng nghĩ đến việc… chọn một ai đó không dựa trên lý trí, mà đơn giản vì tim mình muốn không?”

Câu hỏi của em như một chiếc chìa khóa, mở ra cánh cửa đã khóa chặt trong trái tim anh bấy lâu nay. Lý trí của anh lập tức phản kháng. Mục tiêu, trách nhiệm, lời hứa.. tất cả những điều đó gào thét trong đầu anh. Nhưng rồi, anh nhìn em.

Và lần đầu tiên, anh không né tránh ánh mắt em. Không cười trừ để che giấu sự bối rối. Không gắt gỏng để đẩy em ra xa. Anh chỉ nhìn em, nhìn sâu vào đôi mắt ấy, nơi anh thấy sự tin tưởng tuyệt đối, sự thấu hiểu vô bờ bến. Anh thấy chính mình trong ánh mắt em, một Leorio không hoàn hảo, một Leorio đầy khuyết điểm, nhưng lại được em chấp nhận và tin tưởng.

Anh hít một hơi thật sâu, như thể đang lấy hết can đảm để nói ra điều mà anh đã chôn giấu bấy lâu nay. Giọng anh khẽ khàng, không còn vẻ bộc trực thường thấy, mà trầm ấm và chân thành hơn bao giờ hết.

“Có.”

Chỉ một từ, nhưng nó chứa đựng cả một thế giới.

“Và nếu người đó là em… thì có khi lần đầu tiên anh sống vì trái tim cũng không phải điều quá tệ.”

Lời nói vừa thốt ra, không gian như ngừng lại. Em nhìn anh, đôi mắt mở to, một nụ cười từ từ nở trên môi, rạng rỡ hơn bất kỳ nụ cười nào anh từng thấy. Nụ cười ấy không chỉ xinh đẹp, mà còn là sự giải thoát, sự chấp nhận, và một lời hứa không cần nói.

Anh không có gì trong tay ngoài khát vọng và đôi bàn tay trắng. Anh đã từng nghĩ mình phải tự mình chiến đấu, tự mình vượt qua tất cả. Nhưng em… em tin anh, trước cả khi anh tin chính mình. Em tin vào khát vọng của anh, tin vào con người thật của anh, tin vào những điều tốt đẹp mà anh đang cố gắng vươn tới. Sự tin tưởng của em là một món quà vô giá, một nguồn sức mạnh vô hình đã nâng đỡ anh qua những lúc khó khăn nhất.

I just need someone in my life to give it structure…

Anh đã từng nghĩ mình chỉ cần một cái khung, một quy tắc để cuộc đời không còn vô định. Anh đã xây dựng cuộc sống của mình dựa trên những mục tiêu rõ ràng, những trách nhiệm nặng nề. Nhưng em không chỉ cho anh một cái khung. Em cho anh cả một thế giới anh chưa từng dám sống trong đó. Một thế giới có tình yêu, có sự sẻ chia, có những khoảnh khắc bình yên, và có một người luôn tin tưởng anh vô điều kiện.

Em đã cho anh một lý do để không chỉ sống vì khát vọng của mình, mà còn sống vì một trái tim đang đập cùng nhịp với em. Và có lẽ, lần đầu tiên sống vì trái tim, vì tình yêu, lại chính là điều tuyệt vời nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho anh.

Update

010825

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro